← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 55

Alex Barr ngồi một mình trên khán đài dueno của trường đấu bò tư. Gần như tất cả mọi người đều có tài ở becerros. Hai người đấu bò chuyên nghiệp - một đánh trúng, một không - đã vài lần vung áo trông khá điệu nghệ để dẫn con bò cái tơ hai tuổi ra xa khỏi người đàn ông cưỡi ngựa. Chủ nhà, Don Juan, đã băng bó những chỗ da bị rách, và đã vài lần vung áo choàng trên quites, thực hiện vài cú reboleras và chiquelinas đẹp mắt, đang quấn chiếc áo choàng màu đỏ và vàng rực rỡ quanh người. Anh trai chủ nhà, Tomas, đóng vai picador, điều khiển ngựa khéo, chống vara một cách can đảm, đâm mũi giáo sắt vào vai con bò mà không tỏ ra quá tàn bạo với chúng.

Một số con bò phôi thai tốt khốn khổ đang ngã gục trên nền cát vàng kia, Alex vừa nghĩ vừa chớp chớp mắt trước ánh nắng xiên khoai của buổi chiều muộn, chiếu đúng chỗ anh ngồi trong trường đấu tư nhỏ bé quét vôi trắng. Cô ấy bỏ đi đã được mười sáu phút. Cô ấy sẽ đâm vào những con bò giống và hàng phục vài con bê to lớn cho ngày hội của lòng dũng cảm.

Mình không hiểu, anh thầm nghĩ, cái gì đã làm mình huyênh hoang đến thế? Mình đã đưa thằng cha đáng thương đó vào ngõ cụt ngay ở bàn ăn. Mình thật thô lỗ không thể tha thứ được. Mình đoán đó đơn thuần chỉ là sự thiếu tự tin ở một nơi xa lạ, nhưng mình sẽ rất thích được nhìn thấy một trong những cái mồm to ấy với chiếc áo choàng tài tử và bộ quần áo đỏm dáng đứng trước một con voi điên thực sự trong bụi rậm, hoặc một con báo bất chợt xuất hiện trên đường tháo chạy. Anh xoa xoa chỗ khuỷu tay còn lằn sẹo khi nhớ lại cơn thịnh nộ gầm rít mà anh đã thoát được, nhiều năm trước, và cuối cùng anh đã làm nó chết ngạt bằng nòng khẩu súng ngắn.

Mình có nhiều cuốn sách phải viết, anh nghĩ. Mình có nhiều hóa đơn phải trả. Mình không cần phải cắm sừng lên trên sự ngu ngốc của mình, anh nghĩ, trừ phi mình có thể bán tác phẩm thông qua Marc Mantell. Kiểu chơi đùa của đám người say xỉn này với lũ bò đang lớn dở cũng giống như kiểu chơi đùa của lũ gà với ôtô, kẻ đầu tiên đổi hướng chạy là kẻ hèn nhát. Có phải ngươi đang nhớ lại rằng có một nữ diễn viên đã bị ngựa đá ngay vào mặt, cũng ở trên cái đất Tây Ban Nha này, khi cô ta học cách đấu bò trên lưng ngựa? Phải mất nhiều lần phẫu thuật chỉnh hình để làm phẳng lại những chỗ lồi lõm đó, và cô ta vẫn phải quay cận cảnh từ bên trái khuôn mặt vì ở bên mặt phải môi của cô không cử động được mỗi khi mỉm cười. Quỷ tha ma bắt, anh nói, và nhấp một ngụm brandy. Giờ đây chúng ta đã có một ngôi sao sáng. Cô Twitchett nhỏ bé, Barbara Bayne đến từ Hollywood, sẽ đánh nhau với bò mộng. , anh thì thầm. Chúc em may mắn.

Cô đã đội lệch chiếc mũ rộng vành Cordobés về bên phải, hơi ra trước một chút. Cặp mông tròn căng trong chiếc quần kẻ sọc. Vai cô hơi ngả ra sau, và bộ ngực tuyệt đẹp nhô lên dưới chiếc áo sơmi xếp nếp, với chiếc áo gilê nhún nhảy nhịp nhàng khi cô vung áo choàng lên con bò nhỏ (Con bò nhỏ ư? Nó có đủ sừng để rạch đôi cô ấy từ rốn tới cổ.)

“Hoan hô Barbara! Hoan hô cô gái Mỹ? Hoan hô cô diễn viên dũng cảm!” Những giọng nói vỡ ra từ hai mươi người bọn họ, khi Barbara đi đều bước, một hai, dũng cảm như Manolete đã chết, và giơ becerra (Barbara có tài bắt chước tuyệt vời của một diễn viên. Lúc nàv cô đang đóng Máu và Cát phần hai, Tyrone Power - với bản thân anh, Alex Barr, đóng vai nhà phê bình nhờ sự giúp đỡ của Laird Cregar).

Lúc này con bò dũng cảm đang tiến ra. (Cặp sừng dài ba mươi phân, nhọn như kim. Trọng lượng hai trăm pao, và đầy đủ plomo). Barbara (Bemonte) Bayne vung mảnh vải đỏ với cổ tay duyên dáng chậm rãi của một cô gái digan, hạ thấp mảnh vải xuống, cúi đầu chào trong khi con bê vừa chạy vừa rống lên, máu chảy ra thành dòng từ vai.

Con bê vượt qua cô, kéo theo mảnh vải đỏ. Sau đó nó khó chịu rũ mảnh vải ra khỏi sừng và quay nhìn kẻ thù. Nó đã nhìn thấy. Kẻ thù của nó mặc bộ trajes cortos cắt khéo - quần bó, áo gilê đẹp, mũ Cordobés đội đúng cách, bộ ngực nhô lên dưới lần áo sơmi xếp nếp. Kẻ thù của nó đang đứng đó một mình, không cả quyết lắm.

“Huh!” Lúc này con bê đã quay lại và tấn công. Chủ nhà cùng ông anh trai chạy vào trong trường đấu cùng với mảnh vải đỏ, nhưng không kịp. Barbara đang chạy về phía burladero, căn phòng nhỏ đựng đồ ăn mà thỉnh thoảng các tay đấu bò lại thấy đó là nơi rất cần thiết để lẩn trốn - với con bê theo sát sau lưng. Ngay lúc tới được lối vào burladero, Barbara bị vấp và ngã. Con bò cúi đầu xuống (Alex để ý thấy nó quay bên trái, sừng bên trái yếu) và húc thủng quần của Barbara khi cô bò được vào nơi an toàn sau burladero. Chủ nhà và người anh trai dụ được con bò đi chỗ khác, và Barbara hiện ra sau burladero.

Mông cô phơi ra trắng lóa dưới ánh mặt trời Sevilla. Cô đã mất mũ. Quần cô tụt xuống tận mắt cá. Áo rách tả tơi, mũi cô xây xát vì cát. Mặt cô tái mét, và cô òa khóc. Chủ nhà, Juan, chạy lại và quấn cô trong mảnh vải đỏ dùng để khiêu chiến.

Alex rùng mình. Anh đã quyết định, nếu ai đó có thể tìm thấy quần của cô hoặc cái gì đó kha khá để mặc cho đến khi cô về tới khách sạn, thì sẽ không còn đêm nào phải ăn bữa tối muộn với điệu flamenco đến tận bình minh.

Đây không phải là, anh thì thầm, vội vàng leo lên cây gai khi bị một con tê giác thương tích đầy mình đuổi theo. Đây là sự tụt hậu quá lớn. Đây là chuyến đi dài quay lại Alfonso Trece, và một người đàn ông thông minh tốt nhất là nên ngậm miệng lại.