CHƯƠNG 68
Marc Mantell chẳng dành cho anh điều gì hơn ngoài hàng đống những lời chê trách rất có lý mà tất nhiên chỉ là để tốt cho bản thân anh.
“Tôi rất mừng khi thấy rằng dù là điều gì đã xảy ra trong con người cậu đi nữa thì rút cục cậu đã thoát ra được. Tôi cho rằng sự quá khích sinh vật luôn xảy ra cho tất cả chúng ta vào một thời điểm nào đó. Bỏ qua sinh vật học, chúng ta đã tới rất gần cảnh cùng quẫn rồi, con trai ạ. Số dư của cậu ở văn phòng đang ở mức báo động đỏ, còn tập séc gần đây nhất từ châu Âu này...“ Mantell huýt sáo, ”Tôi sẽ không khách khí với cậu nữa. Bây giờ hoặc cậu viết nốt mấy truyện dài kỳ và có tiến triển trong cuốn sách mới, hoặc là chúng ta sẽ phải bán đi một món đồ dự trữ nào đó. Hãy để những cuộc chơi lại cho đến khi chúng ta có nhiều tiền hơn trong nhà băng. Cậu thấy thế nào?”
“Tệ hại,” Alex nói. “Chỉ đủ tệ hại để quay trở về với công việc. Lương tâm tôi cắn rứt và tôi uống quá nhiều. Tôi có thể làm việc. Hãy cho tôi thêm một ly martini nữa thôi. Ngày mai tôi sẽ chừa hẳn.”
“Tốt lắm,” Mac Mantell nói. “Khi nào cậu có đủ để cho tôi xem thì hãy báo cho tôi, tôi sẽ đi chơi với cậu cả đêm và chúng ta có thể đá cái gì đó.”
Alex tới Jersey trong buổi chiều muộn, và hài lòng thấy khói tỏa ra từ ống khói, ánh lửa sáng lấp lánh trong phòng. Luke đã về. Chí ít anh cũng có người để nói chuyện về hải quân, sau khi công việc đã hoàn tất, có người để cụng ly, không, phần này thì phải cho qua, bắt đầu từ ngày mai. Không còn chơi đùa nữa, bỏ tiệt rượu chè, nhưng thế còn dễ dàng hơn là kéo dài chuyện này.
Luke mở cửa khi nghe thấy tiếng ôtô lại gần. Anh bước ra ngoài hiên, một người Ý da nâu gày gò trạc bốn mươi tuổi. Anh ta có chiếc mũi khoằm nhưng không có ria, và mái tóc hoàn toàn màu xám. Anh mặc chiếc áo vét dài kiểu Pendlenton và chiếc quần nhung kẻ màu xanh đã cũ. Vẻ vui mừng thực sự hiện rõ trong đôi mắt nâu kiểu Ý.
“Rất mừng thấy anh đã trở về nhà, thưa sếp,” anh nói và giang rộng đôi tay. “Đảm bảo với anh là mọi thứ đều sẵn sàng. Anh có tin gì của phu nhân không?”
“Cô ấy vẫn đang ở châu Âu,” Alex đáp cộc lốc. “Suy ra là cậu cũng như tôi lần này đều chưa cưới lại, phải không?”
“Không. Nhiều bồ, nhưng chưa có ai để lấy làm vợ. Bà vợ cũ của tôi lại bỏ tôi vì đám bồ nhí đó. Nếu anh muốn biết sự thực thì tôi rất mừng vì được kể lại. Tôi có quá nhiều những bà chị gái. Hình như tôi không thể đi lại trong nhà tắm mà không chạm phải bít tất. Anh thế nào?”
“Khỏe. Trông cậu cũng khỏe đấy.”
Alex đi trước Luke qua bếp. Anh ngó quanh.
“À, tốt rồi. Tôi thấy cậu có một ít rau tươi. Sau khi ăn tối chúng ta sẽ làm một bản liệt kê những thứ cần thiết và ngày mai cậu có thể đi mua trữ cho cả tháng. Chúng ta có nhiều việc để làm, cần bắt đầu công việc ngay từ sáng sớm một cách hào hứng.”
“Không uống?”
“Ngày mai.”
“Ố, ồ!” Luke tròn mắt. “Tôi sẽ ở ngoài đường trong ba hoặc bốn ngày đầu.”
Alex mỉm cười.
“Sẽ không tồi tệ đến thế đâu. Tôi nghĩ việc cần làm bây giờ là cụng ly để chào tạm biệt, rồi xem xem cậu có thể xoay xở được một bữa tối thế nào. Bánh mì kẹp thịt, mì ống hộp, bất kỳ cái gì. Rồi tôi muốn xem tất cả những tài liệu cho cuốn sách mới, và bản thảo đầu tiên trong truyện dài - cậu biết đấy, một bài cho tờ Globe. Họ muốn viết lại đoạn giữa, Chúa biết tại sao, nhưng họ mua thì tôi bán.”
“Kỳ nghỉ cuối tuần của anh ở đây vui vẻ chứ?” Luke hỏi. “Thời tiết hẳn phải rất dễ chịu.”
“Chắc chắn rồi, tôi có một kỳ nghỉ thú vị, tôi đoán là chúng tôi đã không dọn dẹp sạch sẽ lắm, vì tôi nghĩ là hôm nay mình sẽ quay lại. Một cô bạn cũ và con gái cô ấy. Nhưng người bạn từ rất lâu rồi.”
“Chưa từng có người phụ nữ nào lại gấp chăn màn gọn ghẽ,” Luke nói. “Và cách này hay cách khác thì luôn có kẹp tóc rơi trong nhà tắm.”
“Đừng có bới lông tìm vết nữa mà hãy nghĩ về bữa tối thì hơn,” Alex nói. “Và cậu làm ơn thay ruy băng trong máy chữ cho tôi.”
“Tôi đã thay chúng rồi,” Luke nói. “Và chúng ta sẽ không phải ăn bữa tối bằng bánh mì kẹp thịt đâu. Chiều nay tôi đã mất cả tiếng đồng hồ vật lộn với hai con cá. Anh nghĩ thế nào về món cá tươi?”
“Tuyệt vời,“ Alex đáp và thầm rùng mình. ”Hảo hạng.”
Anh tới tủ rượu và pha một bình martini rồi đổ ra hai cốc. Anh đưa một cốc cho Luke và nâng cốc của mình lên.
“Mừng anh đã lên tàu, thuyền phó,” anh nói và kiên quyết nút chai rượu gin lại.