CHƯƠNG 75
Ở New York Amelia Barr là người phụ nữ hầu như hoàn toàn bất hạnh, khổ sở. Cô cũng khổ sở ngang như thế trong chuyến đi đến châu Âu và châu Á. Tất cả những ấn tượng xa lạ, những âm thanh xa lạ và những cảnh vật xa lạ nhấp nhoáng trong mắt cô, như trên một bộ phim chuyển động nhanh. Cô không thể tập trung vào những thánh đường, còn những câu chuyện phiếm bên bàn rượu khiến cô buồn chán. Cũng có một vài cơ hội cho những cuộc phiêu lưu ái tình bất chợt, và cô đã từ chối tất cả - mặc dù có ít nhất là hai người mà cô có thể xem là ứng cử viên cho một tình yêu nghiêm chỉnh nếu cô không bị ám ảnh mãnh liệt đến thế bởi tính cách kỳ cục của chồng cô.
Sự phản bội về thể xác Alex tự bản thân nó không làm cô choáng váng. Đã nhiều lần cô và Alex cười những hành vi mang máu dê của nhiều đức ông chồng trong số bạn bè của họ. Đàn ông được cấu tạo như thế, và một vài lần sa ngã bất chợt là có thể hiểu được. Amelia sẽ chấp nhận những lần thỉnh thoảng phản bội vợ của Alex nếu cô không biết về nó. Nhưng cái chọc vào ruột gan cô là việc cô không thể làm chủ mối nghi ngờ luôn ám ảnh mình, sự chiếm hữu ép buộc đã hành hạ cô suốt đời. Sự hồ nghi dằn vặt, mối ghen tuông gặm nhấm, không chỉ vì khả năng Alex, trong một chuyến đi xa nào đó ngã vào một cái ổ rơm xa lạ với một ả đàn bà xa lạ. Amelia còn tự hành hạ mình vì tất cả những gì có dính dáng đến Alex xảy ra ở ngoài quĩ đạo riêng của cô.
Amelia ghen với tất cả những gì ngăn cô dính liền vào cuộc sống của chồng, cho dù đó là công việc vất vả, những trò chơi vô thưởng vô phạt hay thậm chí là sự đàn đúm thỉnh thoảng của cánh đàn ông. Lòng ghen này là cái cô luôn cố kiểm soát một cách liều lĩnh, mà không thể kiểm soát được. Cô giống như một miếng bọt biển thấm những sự thật một nửa và những chuyện ngồi lê đôi mách, vài lời bóng gió ở chỗ này, vài câu cạnh khoé ở chỗ kia. Những phụ nữ mà cô cùng đi ăn trưa, đi mua sắm và đi làm đầu là hàng kho những chuyện đồn đại lý thú không thể kiểm chứng; những câu chuyện của họ chủ yếu diễn ra quanh ly martini hoặc nước cà chua luôn là những tin sốt dẻo. Họ là những phụ nữ ăn không ngồi rồi, có tiền hoặc có địa vị hoặc có cả hai. Con cái họ - nếu họ có con - đã trưởng thành hoặc gần như thế. Họ đã qua từ lâu cái thời phải làm công việc nội trợ hoặc phải lo lắng về tiền bạc, và cuối cùng, họ đã mất sự gần gũi với chồng. Buồn chán là bánh mì của họ và cay đắng là bữa ăn của họ.
Có một thực tế không thể chối cãi là phần lớn nhóm phụ nữ này quay sang kết bạn với những kẻ tháp tùng đồng tính luyến ái. Không phải đám công tử bột, những kẻ quần là áo lượt hay những gã hót như khướu, mà là những kẻ đồng tính luyến ái quyến rũ, luôn sẵn sàng và ân cần như Francis Hopkins - những gã đàn ông có vẻ bề ngoài thực sự quan tâm đến việc làm của giới nữ. Các cậu bé này không phát ngán những buổi trình diễn thời trang, hòa nhạc hay opera. Họ mê thích nhà hát. Họ là người thu nhặt không mệt mỏi những lời đồn đại, và họ luôn có mặt. Gần như tất cả các cô gái trong nhóm của Amelia đều có riêng một đoàn tuỳ tùng; những kẻ hóm hỉnh một cách hiểm độc, những kẻ mang đến những bữa tiệc vui, những kẻ không bao giờ hờn dỗi, không bao giờ ngáp dài và luôn biết cách làm cho người bạn gái thấy cô ta thật là quan trọng, điều này, đôi lần Amelia đã nghĩ trong những lúc ý thức rõ ràng về nỗi đau, thật không bình thường, nếu không nói thẳng ra là sai trái. Nhưng nếu người ta bị gạt ra khỏi cuộc sống của chồng trong hai mươi năm, chuyện chăn gối đã trở nên chán ngán, và từ lâu không còn những câu nói đùa trong chốn riêng tư, hoặc những mục đích thiết tha, hoặc sự tin tưởng - thậm chí là những thảm kịch - để chia xẻ, thì những gã đồng dâm trung thành sẽ trở thành một vật bất ly thân. Chí ít họ luôn lắng nghe khi người ta có chuyện gì đó muốn nói.
Amelia thật sự lo ngại về Alex. Anh đã cư xử một cách kỳ quặc từ khi cô trở về - kỳ quặc trong cái tình cảm khác với khi anh vội vã bỏ nhà đi đầy hoảng sợ vào buổi chiều tháng Tám nóng nực. Là phụ nữ Amelia nhận thức được rằng sự tích tụ những khó chịu vặt vãnh tự bản thân chúng có thể thổi bùng một cơn giận dữ thực sự. Chính cô đã là người chất chứa những mẩu nghi ngờ và những mảnh ngờ vực cho đến khi tổng số đạt tới ngang với một cơn cuồng loạn. Sự bỏ đi đột ngột của Alex không làm cô lo lắng nhiều bằng hành động. Cái đưa cô ra khỏi tâm trí cô là ý nghĩ luôn tái hiện rằng lần bỏ nhà điên rồ đó đã được dự định từ trước, và Chúa biết là chuyện dan díu đó đã diễn ra trong bao lâu; và, theo những gì cô biết, nó vẫn đang tiếp tục. Hoặc, nếu không phải là dan díu với Barbara Bayne, thì cũng là lăng nhăng với bất kỳ người nào trong hàng tá những phụ nữ có thể. Amelia thấy mình đang nhìn đám bạn ăn trưa bằng cặp mắt nghi ngờ, nhớ lại Gwen Griffiths đã vo ve quanh Alex suốt một kỳ nghỉ cuối tuần ở Cuba như thế nào, hoặc Alex và Polly MacAvoy đã cười rúc rích với nhau suốt trong các góc ở các bữa tiệc ra sao. Thật khôi hài - có lẽ “khôi hài” không phải là từ chính xác - cái cách mà những hạt giống nghi ngờ mọc lên tươi tốt một khi chúng được gieo trồng và thậm chí còn hơi đơm hoa kết trái.
Amelia đã vui mừng đến chảy nước mắt khi nhận được điện của Alex gọi cô trở về với anh. Cô đã đi châu Âu, đã chuẩn bị để chờ đợi cái kết luận lôgíc về bất kỳ điều gì đang day dứt chồng mình. Cô đã vội vã trở về để đối mặt với thái độ thu mình lại xa cách của Alex. Cô đã bịa ra sự mệt mỏi mà cô không hề cảm thấy, tìm ra kỳ kinh nguyệt mà cô không hề có, nhằm tránh cho cả hai người nỗi xấu hổ phải chung chăn gối trong đêm cô trở về. Hình như ở chỗ này cô đã phạm sai lầm. Alex chuyển sang phòng khách và đã ở lỳ lại phòng khách, tạ sự rằng khi “người ta già đi, người ta thường có những thói quen trong giấc ngủ mà chỉ hạn chế được khi ngủ riêng phòng.” Có lẽ anh ấy đúng; chắc chắn là anh ấy hay trằn trọc, ngáy to, nhất là khi anh ấy làm việc vất vả. Hay có lẽ là cô ngáy. Cô không biết. Phần lớn những người trưởng thành đều ngáy, nhất là khi họ uống rượu.
Họ đã vài lần buông thả mình vào một cái gì đó hao hao như làm tình, khi thái độ cảnh giác đề phòng lẫn nhau đã bớt đi, nhưng hầu như hoàn toàn chẳng được thỏa mãn. Kinh nghiệm tình dục của họ chưa bao giờ đạt được trạng thái ngây ngất cực độ, hoặc thậm chí là hoang dại. Amelia biết tất cả mọi mánh khoé trong lĩnh vực này, tất cả mọi điều mà những người đàn bà - như Barbara Bayne? - làm để kích động niềm đam mê cháy bỏng trong người đàn ông của họ, nhưng cô lại sợ đi quá xa khỏi những cung cách quen thuộc của họ. Alex thường tỏ ra khó chịu về sự nhiệt tình của giới nữ ở trên giường. Anh ghét, anh thường nói: Tập thể dục. Amelia muốn trao tặng cả thể xác và tâm hồn cô, nhưng cô có nỗi e sợ thiếu nữ về những cố gắng tỏ ra quá thành thạo trong hành động.
Cuộc sống thể xác của họ đã không còn sự thoải mái. Một sáng Chủ nhật cô đã nửa đùa nửa thật (mà hãy nói thẳng ra, cô gái, là cố ý khêu gợi) bò vào giường Alex, và đã bị nhìn trừng trừng còn hơn mức thô lỗ. Cô cảm thấy, trong những lần ít ỏi khi Alex vào phòng cô, anh đã bấm đốt ngón tay và thấy rằng đã đến lúc lại phải thực hiện cái nghĩa vụ buồn tẻ của mình với cô vợ nhỏ. Hầu hết sự bông đùa và gần như tất cả trò vui đã biến mất khỏi những lần làm tình của họ, vì cô chấp nhận những cơn động dục hiếm hoi của anh và anh truyền cho cô ấn tượng rằng anh chỉ đơn thuần làm cho mình bớt căng thẳng. Amelia, trong những lúc khóc thầm, đôi khi cảm thấy mình giống như nhà chứa công cộng.
Cô đã chuẩn bị đón nhận sự giảm sút nhiệt tình - điều này xảy đến với tất cả mọi người sau một khoảng thời gian nào đó - nhưng cô không chuẩn bị đón nhận sự chấm dứt đột ngột những câu chuyện đùa, niềm tin và sự chia xẻ thân thiết những vấn đề hằng ngày. Khi cố gắng, Alex Barr có thể là một trong những người đàn ông hài hước nhất, theo cái cách tỉnh bơ của riêng anh. Trong suốt cuộc sống vợ chồng của họ anh đã chế giễu bản thân anh và những người khác vì lợi ích đặc biệt của cô. Còn bây giờ dường như anh đã đánh mất tất cả tính khôi hài, và đi đi lại lại với khuôn mặt dài gấp đôi cái khuôn mặt mà có lần anh nói: Vốn dĩ dài gấp đôi rồi.
Cô có một kho những chuyện thú vị mà cô có thể giãi bày, nếu anh thích, nhưng cô cảm thấy anh không muốn nghe về chuyến đi xuyên Âu - Á đó. Cô cũng rất muốn nghe bất kỳ chuyện gì mà anh sẵn lòng kể cho cô về cuộc du ngoạn bên lề hôn nhân với Barbara Bayne (và sẽ tha thứ chứ không cạo cho anh một trận, cô tin chắc như thế). Nhưng anh đã niêm phong cái khoảng thời gian gần ba tháng đó. Cho đến bây giờ ngoài những gì Alex đã chọn ra để giãi bày, ba tháng đó đã hoàn toàn trôi vào hư không.
Amelia biết chồng cô đang trải qua một thời điểm kinh khủng trong công việc, và cô muốn là người cảm thông, chia xẻ, thậm chí gợi ý rằng cô có thể có ích. Nhưng sự đề cập đơn thuần nhất đến những khó khăn trong viết lách cũng đủ làm đầu họ vỡ tung; Alex không cần bất kỳ sự cảm thông nào và không chấp nhận bất kỳ lời đề nghị giúp đỡ nào. Amelia những muốn ôm lấy mái đầu buồn bã của anh và ấp nó vào ngực mình. Nhưng những ngày này, ngoại trừ một đôi lần, hầu như là bâng quơ ở trên giường, anh thậm chí tránh né cả sự đụng chạm tình cờ.
Họ ngồi, đôi khi đọc sách, nhưng thường Alex nhìn chằm chằm vô hồn vào đâu đó đằng sau cô, nhiều khi đến hàng tiếng đồng hồ mà chẳng nói năng gì. Alex chưa bao giờ thích giao du, nhưng giờ đây dường như anh vui mừng được lôi ra khỏi nhà. Thậm chí anh còn chịu đựng cả những bữa tiệc cocktail, là thứ mà anh luôn tránh né một cách thô lỗ. Cô biết anh không ưa Francis Hopkins, nhưng bây giờ anh cư xử quá mức thân tình, gần như là bạn con chấy cắn đôi với Francis. Amelia buồn bã nghĩ rằng Francis đã đưa cô ra khỏi ngôi nhà và ra khỏi vòng tay của chồng cô.
Chắc chắn là cả hai người bọn họ đều uống quá nhiều, nhưng hình như cũng chẳng có nhiều việc để làm. Alex chưa bao giờ gây gổ khi say; giờ đây anh trở thành người hay cáu kỉnh. Anh luôn dễ dãi nhận sự giúp đỡ, còn giờ đây anh quát nạt Carl và Elsa - khó tính đến mức Amelia lo ngại không biết bao lâu nữa thì cặp vợ chồng này sẽ xin thôi việc.
Cô đã kể tất cả những chuyện này với Francis - người ta có thể kể với Francis, khi người ta không dám thừa nhận hoặc giãi bày bất kỳ chuyện gì với đám bạn gái. Francis cũng chẳng tỏ ra có ích gì hơn.
“Dĩ nhiên, em có thể li dị, em gái,” anh nói. “Chắc chắn là có đủ lý do.”
“Em đã nói với anh từ trước là em không muốn li dị,” Amelia khóc. “Em chỉ muốn chồng em quay về với em! Em yêu một người đàn ông, và anh ta đang làm em phát điên!”
“Em có thể đổi màu tóc lần nữa.” Francis dài giọng. “Có lẽ màu vàng gợi cho anh ta nhớ đến mối tình đã mất. Hoặc em có thể nhận một đứa con nuôi...”
“Anh… anh thật quá quắt!” Amelia gần như gào lên. “Anh giống như lũ...” Cô đã kịp cấu vào mình.
“Giống như lũ gì, em yêu? Em định nói gì?” Giọng Francis có vẻ chết chóc.
“Giống như tất cả mọi người!” Amelia nói bừa. “Anh chẳng bao giờ đào được đúng vào cái gốc của vấn đề! Anh chỉ giống như tất cả những phụ nữ mà em biết! Bi kịch trong gia đình ư? Hãy đổi kiểu tóc của em. Con bị chết đuối trong bể bơi ư? Hãy mua một cái áo lông mới. Bị chồng tặng cho món bệnh lậu mà anh ta lây được từ cô thư ký ư? Một chuỗi ngọc trai mới sẽ chữa khỏi bệnh!”
“Ồ, gớm khiếp, không thể nói chuyện với em trong tâm trạng này được,” thường thì Francis sẽ nói. “Hãy gọi điện cho anh khi nào em thấy khá hơn, và anh sẽ đưa em đi ăn trưa. Nhưng,” anh nói khi đứng lên để ra về, “anh nói khá nghiêm túc về chuyện tóc đấy. Em đã có vẻ ngoài Barbara. Sao em không để nó thành màu xám, giống như cô bạn rất quyến rũ của Alex có đứa con gái xinh xẻo?”
“Cái gì...?”
“Ồ, không có gì, thực sự không có gì đâu, chỉ vui miệng thôi,” Francis nói. “Nhưng anh nghĩ tên cô ta là Dinah Lawrence. Một nữ phóng viên. Anh đã thấy ảnh cô ta trên báo. Cô ta rất hấp dẫn.” Và Francis nhẹ nhàng đi khỏi.
Khi Francis Hopkins đã đi khỏi, Amelia nghĩ đến câu tục ngữ không có lửa làm sao có khói. Quỷ tha ma bắt lũ đàn bà đi. Họ có cách để đưa sự thực ra trước ánh sáng. Chỉ vì rượu gin đã làm lòng căm thù ẩn giấu hiện lên. Đôi khi, không có lũ lại cái thì làm sao có khói lại đúng hơn. Nhận một đứa con nuôi... Có tốt hơn để kiểu đầu mới hoặc đi ra nước ngoài không? Có tốt hơn một cái áo lông chồn mới không?
Thực ra Amelia không thích cái cách bị cho là bế tắc này. Nhưng có nhiều người đang làm thế. Và có sự tan vỡ lớn trong Alex về khả năng có con của anh, một sự oán giận nào đó đối với cô vì hậu quả của cái thực sự không phải là lỗi của cô. Tất cả những việc với những bảng ghi nhiệt độ và mầm lúa mì...
Rất có khả năng Alex thất vọng vì anh không thể làm cha. Có thể điều mà Alex thiếu chính là một đứa con - một đứa con gái bé bỏng để nuông chiều, một đứa con trai bé bỏng để dạy cho nó tất cả những việc ngu ngốc ở đời. Và có lẽ (Amelia tin rằng cô nghĩ đến điều này một cách thành thực) nó hoặc chúng sẽ mang tới cho cả hai người bọn họ một việc gì đó để làm mà không phải luôn luôn dè chừng nhau.
Hank và Janie Holloway đã xích lại gần nhau hơn khi họ tới cái chỗ ấy - không biết có phải là Cradle không nhỉ? - và thấy một số đứa bé rất kháu khỉnh, còn bây giờ họ có vẻ hạnh phúc như đôi sam. Thậm chí họ không còn ném martini vào nhau nữa. Mà còn tất cả những lời tuyên truyền về trẻ em lang thang người nước ngoài nữa chứ. Cô đã nhìn thấy một số đứa trẻ mồ côi rất xinh xắn ở những nước mà cô vừa mới đi thăm - có lẽ cũng có khá nhiều những đứa con hoang xinh xắn. Nhất là ở Ý, nơi các trường dòng đầy ắp những quả phụ của cuộc Thế chiến thứ hai.
Cô cho rằng cũng còn cả đống những đứa trẻ người Nhật và người tị nạn Trung Quốc - người Đức, có thể? - nhưng tốt hơn nên nên chấm những đứa sẽ ít gây rắc rối về sau. Không Do Thái, không Ả rập, không có mắt lác hoặc màu sắc dị thường, cần phải tính đến trường phổ thông và sau đó là trường đại học nữa chứ.
“Mình sẽ yêu nó,“ Amelia nói to. ”Mình sẽ. Nhưng ngươi phải bắt tay vào việc này, nhất là khi ngươi xem xét tới một người nhạy cảm như Alex. Ý mình là, mình không thể đem chiềng ra trước Alex một hai đứa trẻ mồ côi người Trung Quốc trong khi người Anh, Ý hoặc Pháp cũng tốt ngang như thế.”
Quỉ tha ma bắt việc nghĩ đến khả năng phải làm mẹ, cô thầm nghĩ, nhưng người phải làm việc này. Mình nghĩ nhận một đứa trẻ người Mỹ sẽ là tuyệt vời, nhưng làm gì có loại phụ nữ Mỹ nào lại từ bỏ đứa con của chính họ? Bột và hồ...
Không phải là mình không có tình mẫu tử hoặc sắt đá hoặc cái gì đó đại loại như thế. Nhưng chuyện này chẳng làm cho cuộc hôn nhân phức tạp thêm chút nào trừ phi Alex muốn. Mình nghĩ, là một bà mẹ lôi thôi, PTA, nền giáo dục tôn giáo và những thứ đại loại như...
“Dù sao thì mình cũng sẽ nói với anh ấy,” cô lại nói to. “Cũng chẳng hại gì mà không thử. Vì chúng mình phải làm một cái gì đó. Tất cả là thử có một đứa con... Từ lâu anh ấy đã không còn như trước nữa.”
“Alex,” Amelia nói ngay trước lễ Giáng sinh. “Chúng ta phải làm một cái gì đó cho chúng ta.” Lúc này họ đang ngồi yên lặng đọc báo trong căn hộ ở New York.
“Cái gì?” Alex đánh rơi tờ báo. “Em nói gì?”
“Em nói chúng ta phải làm một cái gì đó cho chúng ta. Chúng ta đã mất thói quen nói chuyện. Chúng ta không còn quan hệ với nhau nữa.”
“Đừng có nói với anh là em vừa tới bác sỹ tâm lý đấy,” Alex nói. “Chúng ta đã có đủ rắc rối rồi. Vậy cái mối quan hệ trò chuyện ấy rút cục là cái gì?”
“Hồi ở châu Âu và châu Á em đã nghĩ về nó rất nhiều. Chúng ta đang sống cùng nhau một cuộc sống ích kỷ. Chúng ta đánh mất đi mối quan tâm thông thường nhất.” Giọng Amelia có âm sắc nhà nghề.
Alex khẽ đập đập đầu gối.
“Không phải em đến bác sỹ tâm lý. Mà là em mới đọc một thiên tiểu thuyết trong tạp chí phụ nữ. Giờ thì hãy nói xem chính xác là em muốn gì?”
“Chỉ là vậy thôi. Em muốn một đứa con. Em muốn có một thứ gì đó mà cả hai chúng ta có thể bao bọc quanh nó. Em muốn...”
“Em muốn một thứ gì đó để giữ chúng ta lại với nhau, để gắn kết cuộc hôn nhân của chúng ta, để chúng ta có thể nói chuyện về nó lúc tuổi già, về tất cả những cái dù... em biết rõ là anh không thể cho em một đứa con. Chúng ta đã trải qua tất cả rồi. Nếu chúng ta có thể có một đứa thì anh đã tặng cho em một đứa. Anh đã tặng cho em sáu đứa, hoặc cả tá. Nhưng anh không thể. Anh rất tiếc. Vậy hãy quên chuyện này đi.”
Anh nhặt tờ báo lên và rũ nó một cách nóng nảy.
“Đừng, đừng đọc vội, Alex,” Amelia nói. “Xin nghe em nói đã. Em biết đó không phải là lỗi của anh hoặc của em”, cô nói vội vã. “Chẳng phải lỗi của chúng ta mà chúng ta không thể có con. Nhưng chúng ta có thể nhận con nuôi - ồ, Alex, em đã nhìn thấy những đứa bé rất kháu khỉnh trong các trại trẻ mồ côi ở Ý...”
“Lỗi của GI.” Alex nói châm chọc.
“Em không quan tâm chúng là lỗi của ai, chúng là những đứa trẻ đáng yêu. Chúng ta có thể nhận một đứa, hoặc hai đứa và...”
“Và sau đó chúng ta có thể nhận vài đứa trẻ Trung Quốc, Algeri và Nhật và em có thể gọi anh là Josephine Baker, và sau đó chúng ta sẽ mãi mãi hạnh phúc trong cái Liên hiệp quốc bé nhỏ của chúng ta. Chỉ vì như thế nó sẽ cho em một cái gì đó để làm. Một cái gì đó để giữ em xa khỏi đám bạn gái bữa trưa của em. Một cái gì đó để việc viết lách của anh tiến bộ hơn. Khi nào anh gặp bế tắc trong một tác phẩm nào đó anh luôn có thể dạy cho ai đó vài đường bóng chày cơ bản. Quên điều đó đi, cô bạn ạ.”
“Ồ, anh...” cô cố giữ bình tĩnh. “Có bao nhiêu người đã nhận con nuôi rất thành công, và đã yêu chúng hơn...”
“Và chẳng có ai nói hết nổi một câu trong căn nhà đó nữa. Vì thế anh sẽ chấm dứt chuyện này ở đây,” Alex nói. “Không, anh sẽ không nhận một đứa trẻ làm con nuôi chỉ vì ý thích nhất thời, anh sẽ không chuốc lấy trách nhiệm cho một cuộc sống xa lạ chỉ để cho em khỏi buồn chán. Anh sẽ không biến một đứa trẻ thành vật thay thế cho những công việc từ thiện giả dối mà đàn bà các cô hay viện ra để tạ sự cho những bữa ăn trưa. Và, ơn Chúa, anh sẽ không để bị lôi cuốn vào cái tình yêu giả tạo để trả chi phí cho con người ít nhiều xa lạ có cái tên là bà bảo mẫu; trong khi Mẹ còn mãi đàn đúm ở châu Âu, ở Southampton, ở Palm Beach hoặc ở đâu đó!”
Giọng Alex cao lên.
“Quỷ tha ma bắt em đi vì những lời trách móc ích kỷ đó. Bản thân em không thể làm gì được với chồng và em nghĩ em có thể chữa khỏi căn bệnh đó bằng việc nhận con nuôi này - nhất là nếu cái đồ khốn khổ ấy lại lác mắt hoặc da đen, để cho nó vẻ thời thượng. Em nghĩ em có thể sửa chữa căn bệnh cũ và chữa khỏi lương tâm tồi tệ bằng cơ thể của một đứa trẻ ngây thơ nào đó mà em sẽ mua vì tất cả những người khác cũng đang làm thế! Không, không, và hai mươi lần không! Những đứa trẻ của em đủ dẻo dai để lớn lên. Trong ngôi nhà này chúng ta không cần bất kỳ liệu trình điều trị hôn nhân nào bằng cơ thể của một đứa trẻ!” Anh đấm vào lòng bàn tay.
“Em chỉ nghĩ việc ấy có thể đáng giá để chúng ta thử xem,” Amelia nói lạnh băng, mắt khô khốc. “Vậy là em đã vô cùng nhầm. Em tự thấy xấu hổ vì đã gợi ra điều này. Em sẽ không muốn anh làm cha thậm chí của chính những đứa con anh. Chắc chắn em sẽ không muốn một đứa trẻ phải chịu cái thái độ như thái độ của anh. Không cho dù em có buồn đến chết.”
“Trong trường hợp này thì em vô cùng đúng.” Alex loạt xoạt lật tờ báo. “Để có liệu pháp điều trị cho gia đình thì bây giờ anh định đọc Art Buchwald, nếu được phép. Em hãy đi tìm một uỷ ban mới để sửa chữa những sai lầm của thế giới, và hãy đi xin quyên góp ở một chính khách salông. Hãy hiến tặng cho một hội từ thiện. Nhưng chớ có rước về cho anh một đứa bé xa lạ để huỷ hoại một căn nhà đã...” anh ngập ngừng.
“Đã làm sao?”
“Sụp đổ là từ anh nghĩ tới,” Alex nói và lại lật tờ báo.
Amelia đứng dậy và bỏ ra khỏi phòng. Alex vứt tờ báo xuống. Anh bước lại chỗ tủ rượu và rót cho mình một ly.
Khốn khổ, cô gái khốn khổ, anh vừa nghĩ vừa lắc lắc cục đá. Tất cả đều thất bại - vì thiếu người đàn ông yêu dấu - và giờ đây cô ấy nghĩ là chúng ta có thể hàn gắn lại được tất cả bằng đứa con của một người nào đó. Một mặt trời bé con sẽ đến sống trong ngôi nhà của chúng ta và biến tất cả mọi thứ giữa Bố và Mẹ trở lại tươi đẹp. Shirley Temple nâng chén chúc mừng. Nhận đứa con hoang của một cuộc tình một đêm nào đó và thế là ngôi nhà cũ trở thành tổ ấm mới.
“Cái tôi cần bây giờ, thật tồi tệ,” Alex Barr nói và đấm mạnh vào quầy rượu, “là đứa con hoang của một kẻ nào đó để làm cho cuộc sống của tôi được hoàn hảo! Cái tôi cần là những hộp sữa, những cô bảo mẫu, món rau chân vịt nấu làm sao cho dễ tiêu và Đội Thiếu niên nếu đó là con trai và lo lắng liệu chuyện gì sẽ xảy ra ở tuổi mười bốn nếu đó là con gái! Cái tôi cần là những bữa liên hoan đáng ngủ gật, những bữa ăn ngoài trời, Đoàn Hướng đạo sinh và Hội Phụ huynh học sinh! Lạy Chúa toàn năng!”
Rồi anh nghĩ: Amelia tội nghiệp. Cơ hội cuối cùng. Amelia tội nghiệp. Nhưng những gì chúng ta đang có cũng quá đủ để làm sụp đổ cả hai chúng ta. Chúng ta không cần thêm một nút khởi động nữa dưới hình hài của một nạn nhân vô tội.
Anh ngả người ra sau ghế và lại nhặt tờ báo lên. Không hiểu sao Art Buchwald không còn vui nhộn như mọi khi nữa. Có lẽ đó là vì Alex Barr có thể hình dung được những tiếng nức nở vọng ra từ căn phòng sau lưng anh, mặc dù việc thật sự nghe thấy những âm thanh đó là không thể được nếu xét về mặt âm học.