CHƯƠNG 74
Alex Barr căm ghét lễ Giáng sinh, việc chuẩn bị cho nó và hậu quả của nó. Anh miễn cưỡng chấp nhận sự giả dối của việc tặng những món quà bắt buộc, sự giả tạo của những cuộc thăm viếng gia đình, hàng chồng những tấm danh thiếp không mong muốn, và vòng quay của những bữa tiệc mừng Giáng sinh biến những ngày từ 20 tháng Chạp đến mùng 2 tháng Giêng thành một cuộc trác táng mà người ta phải tham dự cùng với những người mà mình sẽ không gặp lại nữa. Ông già Noel chẳng làm anh mê hoặc, cũng như những người mà anh phải gặp dưới sự che chở của ông ta.
Khi quay về New York tâm trí anh đang ở trong trạng thái bị axít ăn mòn. Mexico với Ben Lea sẽ thật vui vẻ, thực sự vui vẻ, chưa nói đến các cô gái - và người Mexico không phải sum họp dưới cây thông Noel, ồ và à qua những chiếc khăn tay không ai cần đến và những chiếc cà vạt gớm ghiếc. Alex Barr còn khó tính ở nhiều điểm khác nữa; anh ghét món gà tây, theo tất cả mọi kiểu, từ món quay nóng dòn cho đến món săng uých nguội lạnh.
Amelia vẫn chưa về. Có lẽ cô không thể từ Buck trở về chừng nào đường xá chưa thông thoáng. Đám lại cái hình như luôn tổ chức những tiệc cocktail lớn vào trưa Chủ nhật. Anh trút bỏ bộ quần áo đi săn và ngẫm nghĩ rằng đây là cơ hội tuyệt vời để sống tự do, như Ben Lea, thì anh nghĩ ngay đến thực tế là anh đã có tự do, và sau mấy tuần đầu tiên anh đã khốn khổ trong sự tự do của mình. Anh đã bỏ Amelia; Amelia không bỏ anh. Chắc chắn là cô còn ở xa chưa biết đến chừng nào nếu anh không gửi cho cô bức điện về ngay con cần mẹ. Điều này dẫn anh đến một ý nghĩ khó chịu thứ hai; liệu ngươi có nghĩ là cô ta thực sự có ý định quay về, hay đó có phải là khao khát thực sự không? Hay có lẽ cô ta chỉ pha tách trà nóng, ngả người ra sau ghế và đợi bức điện trả lời của anh bạn John thân mến? Tất cả những điều ấy trở nên lố bịch trong tâm trí anh. Anh muốn tự do, vì thế anh đã đi và kiếm cho mình một chút tự do. Anh muốn yêu, vì thế anh đã đi và tìm cho mình một chút tình yêu. Anh không thích tự do - anh đã ngứa ngáy muốn làm việc. Anh không thích yêu, vì thế anh đã tống khứ tình yêu đi. Anh đã khao khát cơ thể của Amelia, và giờ đây khi cô trở về, thì anh lại nổi cáu. Nếu chỉ...
“Nếu cái con khỉ, Barr,“ anh nói to. “Mi và cái nếu chết tiệt của mi”. Mi chưa được đến mười bốn tuổi. Lên chín có lẽ là tuổi phù hợp hơn. Nhưng nếu như Amelia không lạnh lùng và kìm nén đến thế, đừng có né tránh một cách lộ liễu đến thế những thói hư tật xấu của mình. Nếu cô ấy nói điều gì đó đại loại như “Con mụ tóc vàng ấy thỏa mãn anh tốt hơn tôi phải không? Nếu thế thì sao anh không giữ mụ ấy lại?” thì chúng ta đã có thể quẳng tất cả ra khỏi cửa và bỏ cái trò mèo vờn chuột này đi. Vấn đề bây giờ là ở chỗ mỗi khi mình lần vào giường của Amelia thì mình lại có cảm giác giống một gã ma cô, và mình dám chắc rằng cô ấy có cảm giác cô ấy là một con điếm. Chẳng có gì mất đi, chẳng có gì.”
Alex vỗ mạnh vào trán.
“Còn điều này nữa, Barr,“ anh nói. ”Mi phải bỏ ngay cái kiểu nói to một mình này đi.”