← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 86

Cuộc trao đổi với Ray Schell cũng dễ chịu như chuyến đi. Alex vẫn ngạc nhiên về cách phục vụ mà ngành hàng không cung cấp sau những lời hứa hẹn đáng thất vọng đến thế. Bạn tới đích gần như trước khi khởi hành, nếu bạn chọn đúng bán cầu cần đến.

Schell là người khá dễ chịu. Tất cả những gì ông muốn Alex làm là dùng tàu biển, máy bay, ôtô, lạc đà và đôi chân để cày xới tất cả mọi nơi trên vùng tiểu Sahara. Alex cố giải thích rằng Addis Ababa không thật sự liên minh chặt chẽ với Leopolville, với một vài Rhodesias ở giữa, nhưng lại bị gạt đi bởi một cái phẩy tay và một tín dụng thư hào phóng.

“Cứ làm theo cách của anh,” Schell nói. “Tôi chẳng biết điều gì là quan trọng nhất về đất nước đó trừ việc nó có mùi của những bản tin tuyệt vời trong thế kỷ tới. Tôi vẫn nhớ những bài viết của anh sáu năm trước và đó là lý do tại sao tôi muốn anh làm việc này. Hãy bắt đầu những bài viết đầu tiên ngay khi anh nắm được tình hình. Tôi sẽ giữ liên lạc với người của anh ở New York. Thứ hai này tôi đi Bangkok, còn bây giờ thì tôi có hẹn công chuyện với một quí bà.”

Ông ta đi khỏi, người đàn ông bóng bẩy hồ hởi, mặt tròn vành vạnh, mái tóc bạc trắng, giọng nói rắn rỏi trong chiếc áo sơmi màu vàng và chiếc cà vạt màu đen thắt chặt. Cha ông đã gây dựng sự nghiệp nhờ vào dầu mỏ. Còn Ray Schell tiêu nó vào một lĩnh vực đầu cơ khác, đó là báo chí. Nhìn số tiền trong tín dụng thư, Alex hài lòng thấy rằng một phần hậu hĩnh trong khoản gia tài dầu mỏ kia đang được chi cho Alex Barr.

London còn tê liệt hơn cả những đốt ngón tay của ngài Kelsey. Đã là ngày thứ hai sau Ngày tặng quà[43], nhưng thành phố vẫn chưa là thành phố. Schell đã bỏ anh lại để đi “công chuyện” với một quí bà - Alex khoái chí cười thầm - anh được tự do và chẳng có việc gì làm cho mãi đến sau tết, khi những cuộc thảo luận bắt đầu ở Brussel. Còn tết thì dường như kéo dài cả tháng thay vì ba ngày vừa qua.

Alex yêu London, nhưng một lý do rất thật đã khiến anh ít đến đây từ sau chiến tranh. Giờ đây, khi ngồi ở khách sạn Savoy, anh bâng khuâng nghĩ rằng những đứa trẻ ra đời trong cuộc oanh tạc năm nào giờ chắc cũng đã có con, và hầu hết bạn đồng nghiệp của anh đều bị chết, bị đổi chỗ ở hoặc lại bị lừa dối trong vô số những cuộc hôn nhân. Mái tóc của Alex đã ngả màu xám, xám xịt y như London vậy, và ý nghĩ rằng anh đã từng có một cuộc hẹn đặc biệt bị phá vỡ, vì cái chết bom của một cô gái rất xinh đẹp, khiến anh cảm thấy mình già hơn, xám xịt hơn, buồn bã hơn và thậm chí vô ích hơn trong cái thành phố đang đóng chặt cửa để nghỉ lễ. Tên là gì nhỉ? Tên là Sheila. Chính cái tên đó. Sheila.

Chẳng có lý do gì để đi Brussel trước khi hội nghị thực sự bắt đầu, vì cuộc đấu khẩu đầu tiên sẽ là cuộc đấu bên ly cocktail. Ít ra thì ở London đây phim còn bằng tiếng Anh, có tivi và phục vụ phòng. Nhưng giá được vô tình thốt ra rằng “tôi còn có hẹn công chuyện với một quí bà” thì thật là dễ chịu biết bao.

Alex Barr bật ngón tay. Sáu năm đã trôi qua, sáu năm rối ren và hỗn độn, nhưng anh có thể thấy cô cũng rõ ràng như nhớ lại những nốt tàn nhang trên mũi cô. Jill gì nhỉ. Quí bà người Anh của Ben Lea. Jill - không phải Desmond. Jill - cái họ rất buồn cười. Nghe rất kỳ quặc khi tất cả những Joneses đều có cái đuôi “esses”. Prichard? Không phải. Richard. Tất nhiên rồi. Jill Richard. Bữa trưa ở Lauren khi Ben không thể đến được, người chồng cuối của cô đã làm xuất nhập khẩu ở phương đông và hai ngày sau trận cãi cọ đáng ghi nhớ với Barbara. Jill Richard đáng yêu.

Anh thì chẳng đủ thông minh để giữ lại những tên họ và địa chỉ luôn thay đổi trong cuốn sổ nhỏ của anh, cho dù anh đã viết ngay trang đầu. Mà Ben già đáng thương thì chẳng còn trên đời này nữa để giúp anh. Dù sao thì một cô gái quyến rũ đến thế chắc chắn đã lấy chồng lần nữa. Nhưng quỷ thật, Barr, thử xem nào. Anh vồ lấy cuốn danh bạ có vần “R”, và bạn có tin không, đúng trong cuốn sách đó. Quảng trường Chester. Không thể có bà J. Richard nào khác, và vẫn chưa lấy chồng mặc dù cô đã thêm vào trước cái tên thời con gái của mình chữ bà.

Giọng nói vang lên lạnh lùng gợi lại những tiếng vọng xa xưa. Anh có thể nhìn thấy đôi mắt màu ngọc lục bảo, mái tóc đỏ rực và những nốt tàn nhang nhỏ li ti.

“Sẽ là quá nhiều nếu mong em nhớ được ra anh,” Alex Barr nói. “Sau chừng ấy năm. Barr đây. Alex Barr. Bạn văn chương của Ben Lea. Đúng sáu năm trước. Sáu năm quá dài.”

“Tất nhiên là em vẫn còn nhớ anh rồi.” Giọng nói lạnh lùng chẳng thay đổi. “Anh khỏe không, Alex, và đã xảy ra chuyện gì khẩn cấp tới mức anh phải đến London để giải quyết vậy?”

“Anh nghĩ có lẽ anh sẽ giải thích tốt hơn nếu được gặp em,” Alex đáp. “Anh còn nợ em một lần gặp mặt. Tất nhiên là nếu không có gì - ý anh muốn nói là về đời tư của em - có thể ngăn không cho chúng ta đi uống một ly hoặc ăn tối.”

“Em vẫn là một quả phụ cô độc, nếu đó là cái anh muốn nói. Và em sẽ rất vui được gặp lại anh. Anh ở lại đây có lâu không?”

“Đến sau tết. Anh đang bắt đầu cuộc hành trình dài đến châu Phi, công việc ấy mà. Anh nghĩ em đang mệt phờ với mấy ngày nghỉ?”

“Thực tế thì không. Em mới qua kỳ nghỉ Giáng sinh dài trong ngôi nhà rất oai nghiêm và trống trải ở Susex, và em chỉ vừa về thành phố để sưởi ấm đôi chút. Em tự hỏi liệu anh có muốn tới đây ăn bữa tối nay nếu anh rảnh không? Thành phố những ngày này buồn kinh khủng ở những chỗ công cộng, và ít ra là ở nhà em có thể cho anh lửa sưởi và không có những bộ mặt ỉu xìu trong cái mùa được mệnh danh là mùa lễ hội này.”

“Anh không thể nghĩ ra là mình làm được gì hơn thế. Chúng ta chỉ có một mình chứ, hay phải thắt cà vạt đen hoặc gì đó?”

“Chỉ có chúng ta thôi. Mà cũng không phải là bữa ăn thịnh soạn lắm đâu. Anh cứ mặc đồ mà anh có. Em phải báo trước là em sẽ tự nấu ăn đấy.”

“Anh sẽ đi kỳ cọ tắm rửa một chút, rồi sẽ cho em đủ kiểu lời khuyên vô dụng ở trong bếp,” Alex nói. “Chừng nào thì anh có thể tới gọi cửa được?”

“Ngay lúc nào anh muốn. Quãng năm giờ để uống một ly có được không?”

“Chỉ có một cuộc đình công hoàn toàn của hệ thống vận chuyển hành khách mới ngăn cản được anh.”

“Vậy là tốt rồi. Em sẽ rất vui được gặp lại anh.”

Alex chào tạm biệt rồi vội vã đi tắm và thay quần áo. Tóc anh đã cắt tuần trước; anh tự hỏi liệu có cần sửa sang tóc tai lần nữa không, và quyết định là không. Anh gọi người phục vụ yêu cầu là gấp bộ quần áo nỉ màu đen đẹp nhất của anh, và cân nhắc sự thích hợp của một bó hoa. Không. Không nên tỏ ra quá tha thiết. Hoa có thể gửi vào ngày mai.

Anh huýt sáo thật to, rồi âm a hát dưới vòi hoa sen. Anh cạo râu thật cẩn thận, vội vàng chăm sóc bộ móng. Bộ áo vét đã được đưa trở lại, thẳng thớm hết mức mà ngài Brioni có thể cắt được và người phục vụ có thể tân trang được. Anh lướt qua đám cà vạt và quyết định chọn chiếc bằng xa tanh màu xám xanh óng ánh. Đã lâu rồi anh mới lại dành nhiều sự chú ý đến thế cho quần áo - không, thực sự là từ cái ngày xa lơ xa lắc khi anh toát mồ hôi vì sự trở về của Amelia.

Anh soi lại mình lần cuối trong gương. Cái vẻ rám nắng vẫn còn lại từ cuộc đi săn hồi mùa thu. Mái tóc hoa râm tương phản với nước da nâu rám khiến anh trông trẻ hơn là những sợi tóc bạc trên tai. Giống như mái tóc bạch kim của Dinah, anh nghĩ. Thật lạ là làm sao người ta lại chẳng bao giờ nhìn thấy khuôn mặt mặc dù người ta vẫn phải rửa mặt, cạo râu và đánh răng hằng ngày. Đây không phải là một khuôn mặt quá tồi khi người ta đã già. Hơi dài, có vẻ mặt ngựa, Nhưng Leslie Howard có mặt cáo và tai hươu, Gable có mặt tròn và tai dơi, còn Coop thì gầy và sầu muộn như mình. Ông già Bogey đáng thương đã nói ngọng líu và chỉ còn vài sợi tóc trên đầu. Cary Grant đã đi vào cõi vĩnh hằng, cả Jim Stewart, người còn trắng hơn mình, cũng vậy. Mà tất cả bọn họ đã chim được bao nhiêu là quý bà trong chừng ấy năm. Ơn Chúa là mình vẫn còn giữ được hình thể, Alex nghĩ khi vuốt lại tà áo. Mình chẳng tăng cũng chẳng giảm lạng nào trong ba mươi năm.

Nhưng lạy Chúa toàn năng, anh nghĩ, Jill gần như cũng già như mình. Chẳng lẽ ngươi nghĩ là cô ấy còn cách tuổi ngũ tuần nhiều lắm hay sao? Mà tại sao cô ấy lại không lấy chồng, những gì cô ấy nói về chuyện làm một quả phụ tự do không phải là lý do hay sao? Sẽ thật kinh khủng nếu cô ấy béo lên và đầy nếp nhăn - Nhưng điều đó không thể xảy ra với khuôn mặt ấy, không thể xảy ra với thân hình thanh mảnh ấy. Không bao giờ, không và không.

[43] Ngày 26/11, theo tục lệ ở Anh, ngày đó chủ nhà tặng quà cho người giúp việc, người đưa thư, người giao hàng...