← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 85

Anh nhìn thấy Mantell đang đi vào. Ông cất tiếng nói theo kiểu rất Mantell và điều đó sưởi ấm trái tim lạnh giá của Alex. “Alex, trông cậu chẳng có chút thần sắc nào hết.”

“Mà ai đây?” Marc Mantell hỏi. Họ ngồi trong một phòng không sang lắm nhưng yên tĩnh hơn. Penny vừa vẫy tay chào anh khi cô đi ra.

“Một bóng ma,” Alex nói. “Một bóng ma trẻ trung từ những ngày xưa. Thực ra, mẹ cô bé ấy là khách hàng của ông. Đó là con gái Dinah. Vừa mới li dị. Một cô gái dễ thương. Ngoại trừ việc cô ta đã làm hỏng ngày của tôi. Từ hồi cô ấy tiễn tôi sang châu Phi đã sáu năm rồi tôi mới gặp lại.”

“Tốt, chúng ta có thể hăng hái bắt tay vào việc,” Marc Mantell nói. “Thời gian này đây là một vụ lớn. Cho tôi một bánh mì kẹp thịt,” ông quay sang người phục vụ.

“Cho tôi một suất thịt rán,” Alex nói. “Tôi có thể chén lại cả thịt sống nữa. Tôi bị bệnh mãn tính. Tôi đang suy nghĩ, và tất cả lại quay ngược trở lại quá khứ. Việc suy nghĩ không phù hợp với tôi. Tôi là một lò phản ứng. Thêm vào một chút whisky và nó có nghĩa là Mẹ. Mới đây ông có gặp một Whistler thú vị nào không?”

“Được rồi, giờ thì thôi đi,” Marrc Mantell nói. “Tôi chưa bao giờ quản lý bất kỳ một diễn viên hài kịch nào, ngoại trừ tôi. Người ta phải làm một diễn viên hài kịch rồi để làm một đại diện, vì những người mà người ta phải quan hệ. Một câu nói đùa cũ của cậu. Nó chỉ xúc phạm khi tôi cười. Cậu muốn đi du lịch, làm giàu cho cuộc sống của cậu, kiếm tiền trong khi cậu vẫn học?”

“Ông quan tâm tới tôi hơn cả một người xa lạ. Thật là phi thường,” Alex nói. “Lời cầu nguyện đang linh ứng. Giờ thì chúng ta nói chuyện nghiêm túc chứ?”

“Giờ chúng ta sẽ nói chuyện nghiêm túc. Tôi sẽ giải thích cho cậu. Cậu còn nhớ Ray Schell ở Cosmic đấy chứ?”

“Tôi nghĩ thế. Chúng ta vẫn thường gửi bài cho ông ta để đăng trên tờ báo sặc sỡ tuyệt vời, như tờ Hội Địa lý Quốc gia. Mới đây chúng ta không có nhiều việc với ông ấy. Vậy có chuyện gì về Ray Schell, ông ta sẽ lại xông vào đời tôi à?”

“Cậu không say đấy chứ?”

“Không. Tôi tỉnh như một vị trưởng lão Mormon vậy.”

“Tốt, cậu có vẻ hơi kỳ lạ. Còn chuyện về Ray Schell là thế này. Ông ấy vừa gọi điện cho tôi từ London. Tôi hình dung là ông ấy đã nói chuyện với một số thành viên Nghị viện, hay một số nhà xuất bản, hay một số quan chức thuộc địa - tôi không biết. Nhưng đột nhiên ông ấy lại quan tâm đến châu Phi. Ông ấy muốn làm một cuốn sách về châu Phi.”

“Mười hai bài lớn? Thế là đã nhiều châu Phi kinh khủng để đưa ra trước công chúng. Công chúng vẫn nghĩ Cônggô nằm trong một nước có tên là Nairobi.”

“Đúng thế. Ray cho rằng cả vùng đất này sẽ là sự phát triển đẳng cấp thực sự quan trọng nhất trên thế giới, với cuộc đấu tranh tự do đang diễn ra - hội nghị ở Bỉ, mọi chuyện về Mau Mau đã bỏ lại ở Kenya, lão Kenyatta già vẫn trong tù, và tất cả những tin tức về châu Phi đang xuất hiện ngày càng nhiều trên các báo. Và ông ấy muốn, như ông ấy nói, làm một việc lớn thật sự về nó.”

“Rất đáng ca ngợi, cả về thời gian nữa. Nhưng chuyện này thì dính dáng gì đến tôi? Ông không bắt tôi đến đây chỉ để tán chuyện về những hy vọng của Ray Schell và lo lắng cho tờ tạp chí thú vị của ông ta đấy chứ?”

“Dính dáng đến cậu ngay đây, cậu bạn. Schell muốn cậu đảm nhiệm tất cả việc này. Theo dõi toàn bộ châu Phi. Dùng bữa với kẻ thống trị và ăn cơm với người nghèo. Viết về con đường mà vùng đất này đang đi - và theo cách sao cho những kẻ thô lỗ ở Georgia cũng biết được sự khác nhau giữa con hà mã và con hải ly. Hãy diễn giải những khuynh hướng thay đổi; hãy gióng lên hồi chuông báo tử của chủ nghĩa thực dân, hãy dự báo tương lai khi hai trăm triệu người Mỹ đột nhiên phải khoác lên người bộ quân phục chưa được chuẩn bị. Đại loại là như vậy.”

“Ông chắc là ông không say đấy chứ? Đấy không phải công việc của một người, đấy là nhiệm vụ của quân đội. Mà tại sao lại là tôi? Tôi chẳng có quyền hành gì ở cái vùng đất ấy. Dù sao thì đấy cũng là việc của những phóng viên, chứ không phải của một tiểu thuyết gia.”

Alex có thể cảm thấy giọng người đại diện của anh không còn giữ được kiên nhẫn.

“Họ không muốn một phóng viên đi để cưỡi ngựa xem hoa. Họ muốn một nhà văn làm việc này. Họ muốn các sự kiện phải được đào bới có chiều sâu, và cậu có thể mất một năm, nếu cần. Họ muốn cậu viết một cuốn sách thực sự, chứ không chỉ là một loạt bài báo.”

“Nói tóm lại. Họ sẽ cho tôi thời gian, và họ muốn đăng một loạt phóng sự dài kỳ khi tôi đã bắt được mạch câu chuyện, nhưng họ muốn nó phải được viết như những thành tố của một cuốn sách trong tương lai? Họ, tất nhiên là những ông chủ của nhà xuất bản Cosmic đó, sẽ xuất bản cái gì? Và cuối cùng họ sẽ xuất bản thành dạng sách bìa mềm có phải không?”

“Đại loại là như vậy. Và hình như họ chỉ muốn cậu, vì chí ít cậu cũng đã quanh quẩn ở đó một đôi lần, và cậu biết được một đôi điều về đất nước và con người ở đó.”

“Rất tuyệt, tôi dám chắc như thế.” Alex ngừng lời. “Đây là chỗ tôi muốn hỏi: ”Giá bao nhiêu?“ Tốt thôi, được lắm, thế bao nhiêu tiền?”

Lúc này thì có tiếng cười khoái trá.

“Cậu sẽ vừa lòng. Họ sẽ trả một trăm ngàn cho mười hai bài báo, với mọi phí tổn. Chúng ta có hợp đồng viết sách bình thường, nhưng một trăm ngàn là số tiền đặt cọc để đổi lấy vụ đó. Chúng ta có dự kiến cho một cuốn sách bìa mềm - một trăm ngàn nữa để đổi lấy mười lăm phần trăm. Đó là một phần tư triệu đã được bảo đảm, cậu bé của tôi ạ, phần của cậu trong số sách bán ra ít nhất sẽ là năm mươi nghìn, và một năm sống sung túc trên cái két đầy tiền.”

“Khi nào thì phi vụ béo bở này bắt đầu? Và tôi cần phải nắm được điều gì?”

“Có một điều cậu cần nắm được. Nó đang bắt đầu. Ngay lúc này. Ngay bây giờ. Có ai đó đã kể cho Schell điều gì đó về cuộc họp không chính thức ở Bỉ để thảo luận về việc trả tự do cho Cônggô. Ông ấy nghĩ đây không còn là những của nhiều năm, mà chỉ còn là vài tháng, và nước khác cũng sẽ vùng dậy - Somali, Guinea, Nigeria, cả lũ cả lĩ. Một màn trình diễn vĩ đại. Schell muốn mua câu chuyện này thật sớm. Cậu nói sao?”

“Tôi phải nghĩ đã,” Alex nói chậm rãi. “Đây là một việc cực lớn. Rất quyến rũ, chắc chắn rồi, và thách thức, nhưng là một công việc khổng lồ. Ông biết cái lục địa đó lớn thế nào không? Tôi nhận. Mà đã lâu rồi tôi không còn làm một phóng sự nghiêm túc nào nữa. Đó là công việc của thanh niên.”

“Có lẽ cậu cũng cần một công việc nào đó của tuổi trẻ. Có lẽ giờ là lúc cậu lại nên làm phóng sự. Nó sẽ khiến cậu cảm thấy trẻ trung hơn khi quay lại với tiểu thuyết.”

“Ông đã ghi được một bàn.” Alex nói. “Một bàn rất quan trọng. Rồi, tôi sẽ suy nghĩ về điều này.”

“Hãy làm hơn thế đi. Hãy thu xếp hành lý. Schell sẽ chỉ ở London đến tết, sau đó ông ta sẽ bay đi Campuchia hoặc một vùng xung đột nào đó. Ông ấy nhấn mạnh rất thảm thiết là muốn gặp cậu ngay để phác ra toàn bộ chiến dịch này.”

“Ngay là khi nào?”

“Là ngày kia. Cậu có thể tiêm chủng ở London. Và tôi chắc là cậu sẽ nhảy cẫng lên khi biết tôi đã nói với Schell bảo nhân viên của ông ấy thu xếp các loại thị thực cần thiết từ các đại sứ quán và lãnh sự quán ở London.”

“Ông thật tự tin quá đấy.” Lúc này vẻ vui mừng lộ rõ trong giọng nói của Alex, và anh có thể thấy Marc Mantell rất hài lòng trước phản ứng của anh. “Tôi sẽ mua vé ngay. Tôi muốn ông ta cũng thảm thiết như thế vì sự khởi hành nhanh chóng của tôi.”

“Tuyệt lắm. Vì nhiều lý do tôi thật sự tin là cậu có thể làm được điều này, Alex. Cùng với những thứ khác, chúng ta cần có một hình ảnh mới. Chúng ta đã in một cuốn sách ít tiếng vang, và tôi không muốn chuyện đó xảy ra. Được chứ?”

“Vâng,” Alex nói. “Còn gì nữa không ạ?”

“Cậu đã được đặt vé máy bay chuyến tối mai tới London. Cậu cũng đã được đặt phòng ở khách sạn Savoy. Tôi nghĩ Schell sẽ đi ngay hôm sau, và các cuộc hội thảo này bắt đầu ở Brussel vào tuần tới. Cậu sẽ muốn gặp họ, tất cả những nhà chính trị khôn khéo từ Leopoldville đang ở trong thành phố để nói cho ông vua Baudouin nhỏ bé đáng thương biết là cần đi đến đâu. Sau đó tôi cho là cậu nên chạy nhanh đến Cônggô, còn sau nữa thì tuỳ cậu. Tất nhiên cậu sẽ bàn bạc với Schell.”

“Cho tôi hay một điều nữa thôi, thưa sếp. Tại sao họ lại muốn tôi nhận việc này. Có hàng đống người - Steinbeck, Hemingway, Gunther, Stuart Cloete - biết bao người sẵn sàng lao vào một vụ như thế này.”

“Cậu đã nhắc đến một số người thích hợp,” Marc Mantell nói. “Nhưng cậu quên một điều. Cậu vẫn còn được người ta nhớ như một phóng viên từ cái lần cậu viết về vụ Mau Mau cho tờ Life. Và công việc này gợi nhớ lại những phóng sự đầu tiên, trước khi cậu chìm xuống đáy của nó.”

“Có vẻ khá là tuyệt,” Alex nói. “Tôi sẽ có một năm, nếu cần?”

“Đúng thế. Thậm chí còn nhiều hơn, nếu cậu muốn. Và nếu cậu chọn cách sống ở bờ bên kia đại dương trong suốt mười tám tháng, thì cơ cấu thuế sẽ rất thuận lợi cho điều đó. Sẽ tiết kiệm được tiền.”

“Tôi chỉ có thể làm được mỗi thế thôi. Ông có biết là đúng vào tuần này sáu năm trước ông đã gửi tôi đi để chết với đám Mau Mau? Sao ông không gửi tôi đi tới nơi nào đó trước khi tôi mua quà Giáng sinh?”

“Tôi không muốn phá vỡ lịch trình của Amelia với những người thân cũ ở nhà. Tôi ghét phải làm cậu bỏ lỡ mất cuộc vui Giáng sinh dưới cây thông. Ai sẽ tháo nơ buộc những gói quà của ông già Noel? Ai sẽ reo lên vui sướng dưới chiếc khăn tay?”

“Ôi trời, quỷ bắt ông đi,” Alex nói. “Tôi sẽ gặp ông vào ngày mai, còn giờ tôi phải đi báo tin cho bà vợ bé bỏng. Tôi cứ nghĩ liệu tôi có thể luôn nhắn Amelia đến vì những việc thế này hay không.”

“Được chứ, luôn luôn là vậy.” Marc Mantell nói khô khan. “Cậu luôn có thể nhắn tin cho Amelia.”