CHƯƠNG 88
Lúc này đây họ ngồi trong ánh lửa và ánh nến, Jill thu chân dưới gầm chiếc đivăng trắng. Bữa tối, mặc dù cô hết sức phủ nhận, rất đơn giản và tuyệt vời. Hằng ngày họ vẫn chất đống đĩa đựng đồ ăn trong bếp, những người mà, như Jill nói, đã hứa đến làm qua quýt vào ngày mai. Sự bình yên bay lơ lửng như khói bếp trên đầu Alex, còn rượu brandy thì ngọt ngào trên lưỡi anh, cà phê nóng và ngon tuyệt. Lò sưởi đã tàn để lại một lớp than hồng rực.
“Giờ thì,” Jill nói. “Anh kể thêm cho em nghe về châu Phi đi. Kể xem chính xác là anh định tìm cái gì ở đó - chính xác là anh định viết cái gì - nếu anh có viết. Em sẽ không ngắt lời anh đâu, em hứa đấy. Em sẽ nghe rất chăm chú.”
“Được thôi,” Alex nói. “Nhưng chuyện sẽ dài lắm đấy. Nếu em có thể chịu đựng được, thì hãy lại đây nào.”
“Em chịu được,” cô đáp. “Lửa tàn rồi.”
***Đây là chuyến đi rất quan trọng đối với anh (Alex nói). Anh sẽ có cái nhìn thực tế đầu tiên về mảnh đất mà anh đã trở nên ích kỷ để được yêu, sau một vài cuộc đi săn bình thường và một số lần đi viết báo khá là hời hợt. (Alex nhắm mắt lại. Chỉ riêng việc kể những chuyện này cũng gần như được quay trở lại rừng cây bụi. Alex nhớ lại khi đang ngồi trên hiên lều số bốn phía sau sân trong của khách sạn Norfolk, phố Chính phủ trong thành phố Nairobi ở Kenya, đông Phi thuộc Anh, giữa tháng Hai năm 1953. Chiếc gạt tàn, như mọi khi, quá nhỏ đối với một người hút thuốc khi làm việc, còn những con chó không mời thì đang lảng vảng trên khoảnh sân rải sỏi.)
Alex Barr đen cháy như củ súng và tóc anh được ánh mặt trời nhuộm thành những mảng trắng xoà phía trên tai. Anh gầy đi mất mấy cân; thức ăn chẳng mấy khi có đủ cho một cơ thể cao lớn. Anh mặc chiếc quần đi săn bằng vải kaki, chiếc dhobi gần như bạc phếch do bị lăn lê bò toài trong những chuyến đi săn, và nụ cười tự mãn nghề nghiệp nở trên môi. Anh vừa viết xong chữ “Hết” ở bài báo thứ ba trong số loạt bài về cuộc nổi loạn Mau Mau. Cạnh tay anh, được chặn bằng chai Scotch, là bức điện của Marc Mantell, trong đó viết: “Rất vui mừng vì hai bài báo đầu tiên rất nhà nghề chấm mong chờ bài thứ ba chấm về cuốn sách lớn như thế nào hãy hỏi tài khoản ngân hàng cha mẹ Amelia đều khỏe chấm chúng tôi mong cậu trở về chấm nhưng hãy bán cho tôi vài cặp ngà voi để bày trong văn phòng Marc.”
Anh xếp mấy tờ giấy vừa viết xong vào một tập gọn gàng và cho vào cặp cùng với bản đánh máy của những bài trước đó. Hình như tất cả đều ăn khớp, anh nghĩ, nhưng có lẽ anh nên đọc lại để xem liệu có bỏ sót điều gì quan trọng hay không. Anh thích cái cách tạp chí xử lý bài báo đầu tiên. Nhanh và cẩu thả, nhưng được đóng khung và có khá nhiều ảnh minh hoạ, có vẻ như anh bị buộc phải sử dụng vài thợ ảnh nghiệp dư, thợ săn của anh và chính anh. Chắc chắn nó chứa đủ tính xác thực. Người hùng già Barr đứng đó, đeo khẩu súng lục rất chiến giữa đám tù nhân Mau Mau. Trông anh râu tóc bờm xờm đủ để thuyết phục tờ The Reader's Digest rằng anh không hề cường điệu mọi chuyện.
Nhờ Chúa, câu chuyện mới thật dễ khai thác làm sao, anh thầm nghĩ khi máy móc đọc lại những trang đánh máy. Đi thẳng đến chỗ bọn sát nhân ở Kinagop, xông vào những ngôi nhà đẫm máu của những người mà anh biết. Sau đó bị quét đi bởi lực lượng dân phòng, khi họ đuổi tóe khói đám khủng bố Kikuyu ra khỏi triền núi. Còn các nhân vật, lạy Chúa... Như người Úc thường nói, người ta sẽ không đọc về họ.
Như nhân vật đặc biệt này, người đang in bóng lên bức tường túp lều của anh. Hình như ông ta ít ra cũng cao tới chín feed, và có bộ râu rậm đến mức đủ cho cả một bầy gà gô lẩn trốn. “Họ bảo tôi là cậu làm việc để sống,” người khổng lồ nói. “Tôi không tin. Tôi nói cậu sẽ không mời một gã bán hàng rong đang chết khát vào nhà và đãi hắn một ly, phải không?”
“Tôi sẽ dành cho ông một ngoại lệ,” Alex nói, đứng dậy và chìa tay cho người đàn ông. “Ông đã kết bạn như thế nào? Gần đây ông có giết người nào thú vị không?”
Ông ta nhún vai.
“Công việc hơi chậm chạp sau khi cậu đi. Dù sao thì họ cũng đã đưa toàn bộ những thứ vớ vẩn này lên báo. Hoặc có lẽ chúng ta đã đạt được mục đích, cạn chén.” Ông ta nâng ly lên.
“Cạn chén, và đây là máu trong mắt ông,” Alex nói. “Vào đi. Ngồi xuống.”
“Mớ giấy lộn này là gì vậy, những tính toán sai lầm cuối cùng à?” Người khổng lồ ra hiệu về phía tập bản thảo.
“Giờ đây cả thế giới sẽ biết điều gì đang diễn ra trong cái dinh luỹ nhỏ bé bí ẩn không tình yêu và say khướt này,” Alex nói. “Tôi đã tặng Micks tất cả những gì tốt nhất. Tôi sẽ không ngạc nhiên nếu Kenyatta không trở thành tổng thống vào một trong những ngày này”.
“Rượu ngon lắm,” ông ta nói. “Chúng ta có thể dùng một người có tài phát minh của Jomo, căn cứ vào những gì chúng ta có ở Bộ Thuộc địa. Tôi nói, những thợ săn da trắng thuần thục của chúng ta đâu cả rồi? Tôi nghĩ khi tôi nhìn món whisky thì chí ít một trong số các anh hùng sẽ đi trốn để thấy không có ai lấy trộm mất món đó của ông.”
Alex khoát tay.
“Đi đi. Kwaheri nhiều rồi. Metro Goldwyn Mayer đã thế chỗ Mau Mau trong sự chú ý của cả nước. Họ đã tạo ra Mogambo, cho dù đó là cái quái quỷ gì đi nữa, và tất cả những gã anh hùng rơm của tôi đã đổ xô đi để thấy rằng chẳng có con linh cẩu nào ăn thịt Grace Kelly. Trả giá đắt, tất nhiên. Họ chăm sóc Ava vì tự do.”
Người khổng lồ nhún vai.
“Tôi muốn đưa Mau Mau lên phim,” ông ta nói. “Những buổi lễ sẽ ít kinh khủng hơn. Tôi đã dừng lại để đưa cho cậu một đề nghị, rafiki.”
“Vậy tôi là một người bạn, phải không? Tôi, một người anh em cùng dòng máu?” Alex cười.
“Một người anh em chết tiệt thì đúng hơn. Và đừng có thô lỗ thế. Nhìn này, Alex, tôi phát ốm, và tôi đoán anh cũng thế, vì sự vô nghĩa chết người của mấy tháng qua. Chính phủ đã lấy khỏi tay chúng ta sự báo thù thích đáng. Chẳng dễ mà cắt được đầu họ trong một tổ chức hoàn toàn tư nhân. Họ đã mang vào quan sát viên da đen và da vàng để làm điều đó cho chúng ta. Giờ đây tất cả thuộc pháp luật. Chúng ta đang trong chiến tranh cho dù những người đóng thuế có thể hiểu được.”
“Ông nói như một bình luận gia vậy,” Alex nói. “Thế đề nghị đó là gì, Sandy?”
“Tôi đang đóng gói sự nghiệp anh hùng, và quay về với những con thú của tôi ở Nam Tanganyika. Lời đề nghị - mà có thể tôi sẽ rút lại nếu cậu không rót thêm whisky cho tôi - là mời cậu đi với tôi và sắm vai trợ lý gác rừng một thời gian ngắn. Tôi cần đến máu ngoài bàn tay và ngoài trái tim, và tôi đoán là cậu cũng thế. Sau tháng vừa rồi. Cậu vẫn là công dân Mỹ đấy chứ?”
“Nếu họ tìm ra được là tôi đã trở thành cái gì thì chắc tôi không còn là công dân Mỹ nữa,” Alex nói. “Nhưng đề nghị của ông được chấp nhận với thái độ còn hơn là sốt sắng. Rất vui lòng được nhìn lại một con linh cẩu không phải là người, dù trắng hay đen.”