← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 94

Sự cám dỗ mạnh mẽ tới mức có thể khiến chiếc xe phải đợi thêm một năm nữa, nhưng Alex vẫn cảm thấy e ngại lạ lùng. Anh thấy mình như một đứa trẻ, khi bọn trẻ thi nhau xem chúng có thể say mê hoặc để dành được chai nước ngọt trong bao lâu. Đây đâu phải là phiên chợ mà trong túi chỉ có năm xu, để rồi ăn ngấu ăn nghiến kẹo cây và tu nước ừng ực. Một lát sau anh khẽ đẩy Jill ra.

“Như người Do Thái thường nói,” anh bảo cô. “Ăn đã, rồi hẵng nói chuyện. Anh đến để đưa em đi ăn trưa và chúng ta sẽ đi ăn trưa. Ngoài việc có ít thời gian, vấn đề duy nhất là từ hồi chiến tranh anh đến thành London ít đến mức anh biết rất ít nơi ấm cúng dễ chịu. Hôm qua ông chủ anh đã đãi anh một bữa rất tuyệt ở Mirabelle, nhưng anh không thể gọi đấy là nơi rất ấm cúng. Còn ở Los Angles. Anh biết tất cả mọi người và tất cả bọn họ đều từ New York hoặc Hollywood tới. Em có gợi ý gì không?”

“Có một câu lạc bộ kín đáo ở phố Curzon mà em nghĩ là anh sẽ thích. Rèm cửa bằng nhung, ván tường màu sẫm và một vài góc nhỏ. Giống như quán Laurent của anh. Chắc chắn nó sẽ không đầy ứ khách vào giữa kỳ nghỉ, và dù gì đi nữa, thì Victor cũng quí mến em. Chắc ông ấy sẽ không bắt chúng ta chôn chân giữa nhà đâu. Một góc yên tĩnh nhất sẽ là của chúng ta.”

Alex cảm thấy trong lòng nhói lên cảm giác ghen tuông với ý nghĩ rằng Victor, người mà anh đoán là quản lý ở đây, rất có kinh nghiệm trong việc đưa Jill tới những góc yên tĩnh nhất, nếu như anh ta biết cô đủ để yêu cô. Nhưng mặt khác, đội quân thiệp mời mà anh đã trơ tráo xem trộm, mách với anh rằng người phụ nữ này đã quen thuộc và người quản lý - hoặc bất kỳ ai khác - có thể giúp được gì cho người đàn bà đáng yêu có cái mũi hếch đầy tàn nhang và nụ cười của anh hề?

Tất cả mọi người, từ người gác cửa, người phục vụ đến ông Victor và Leslie này đều chào đón Jill bằng sự kính trọng và sự thân mật rất lịch thiệp. Anh có cảm giác như anh hình dung Penny có lẽ đã cảm thấy khi anh tự khoe mẽ mình với cô ở “21”, vì Jill nhận được sự đối xử y hệt như vậy. Victor cố nài nỉ mời họ uống một ly ở bar, rồi lát sau bảo:

“Bàn của ông đã sẵn sàng, thưa ông Barr,” và Alex có thể thề rằng Victor đã cố kìm câu nói: “Bàn của bà đã sẵn sàng, thưa bà Richard,” và rằng có lẽ ông đã đuổi ra khỏi quán một hai vị khách ít quen hơn.