← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 93

Alex Barr huýt sáo một điệu nhạc vui khi mặc quần áo. Việc gạt đổ cả binh đoàn thiếp mời xuống sàn là một động tác tuyệt vời. Hẳn nhiên là trong những năm qua cô ấy đã có nhiều người tình, và có lẽ đã có một người tình nghiêm túc. Những kẻ tình địch vô danh ấy chẳng làm anh bận tâm. Không ai đến tuổi trung niên mà mà lại chưa nếm trải một vài niềm hạnh phúc - người Tây Ban Nha nói thế nào nhỉ - “accidentes del trafico de la corazon”. Anh đã từng viết một cuốn sách về điều này.

Anh khoác lên người bộ quần áo bằng vải flanen xám, đôi giày da lộn màu nâu và chiếc mũ nỉ mềm ngang tàng để hợp với nước Anh ngày nay (hay để Alex Barr hợp với Ritz Carlton). Anh đã tìm thấy cuốn sách mới nhất của mình trong phòng đợi trong khi chờ người bán hoa cởi những bó hồng được trồng trong nhà kính. Jill nói cô đã đọc nó, nhưng anh không thấy nó trên giá sách của cô. Anh quyết định tới chỗ cửa hàng Mỹ, và khi người bán hàng vừa mở cửa, mua một két bia. Một ý nghĩ khác thôi thúc anh:

“Đỗ ở Fortnum,” anh bảo người lái xe. “Tôi chỉ xuống vài phút thôi.”

“Hãy còn thời gian,” người lái xe nói. “Cứ từ từ, ông ạ.”

Ở Fortnum, Alex mua một hộp kẹo sôcôla to buộc nơ đỏ giá năm bảng và mấy hộp trứng cá.

“Giáng sinh đã qua từ tuần trước rồi mà,” người lái xe nói khi thấy anh tay xách nách mang.

Alex cười.

“Tôi đã bỏ lỡ mất nó,” anh nói. “Đi thôi, anh bạn. Đến quảng trường Chester.”

Alex âm a hát. Lần này là bài Jingle Bells.

Người lái xe liếc nhìn ông khách qua kính chiếu hậu.

“Tôi nghĩ chúng ta đã thừa nhận là lễ Giáng sinh qua rồi,” anh ta nói. “Chẳng còn tí tuyết nào nữa. Khắp nơi chỉ toàn là bùn loãng chết tiệt.”

“Đó có thể là bùn loãng đối với anh,” Alex nói. “Nhưng anh vẫn lái chiếc xe một ngựa này đi qua thành phố đầy tuyết đấy thôi.”

Alex nhìn ra ngoài cửa sổ. Những rãnh nước hai bên đường lõng bõng bùn, vỉa hè đầy những mảng băng đóng váng, đường phố giống như sân nuôi gà vịt với những đống tuyết cũ xám xịt từ lễ Noel. Bầu trời phủ đầy mây xám rực rỡ như bộ quần áo của anh. Các mái nhà vẫn đội chiếc mũ tuyết tươi vui, những cột băng nhỏ giọt, giống như những ngón tay dài bẩn thỉu thò xuống từ các mái hiên, nơi các chú chim bồ câu đang lò dò bước, bộ lông xù lên để giữ ấm.

“Dừng cương,” Alex nói. “Nhà kia rồi. Đồng hồ chỉ bao nhiêu? Bó hoa làm tôi không thể nhìn được.”

“Mười bốn shilling, cùng với thời gian chờ,” người lái xe nói.

Alex nhét tờ năm bảng qua cửa sổ.

“Hãy so sánh tôi với bọn người ấy và giữ lấy tiền thừa,” anh nói.

“Nhưng ông đưa cho tôi những năm bảng,” người lái xe kêu lên.

“Tôi chỉ mong anh mang nó đi cá độ bóng đá,” Alex nói, tay khệ nệ những túi những bọc. “Chúc anh một ngày tốt lành, Cupid[45]. Hay là anh muốn đợi thêm vài phút nữa?”

“Với năm bảng thì tôi có thể đợi thêm vài giờ nữa. Chúc ông may mắn.”

Người lái xe đứng trên bùn, chờ cho cánh cửa mở ra khi Alex bấm chuông. Anh ta nhìn thấy một phụ nữ tóc hung trong chiếc áo khoác mặc nhà bằng nhung xanh chào đón Alex bằng nụ cưòi rạng rỡ.

“Ô hô,” người lái xe vừa nói vừa ngồi vào xe. “Thằng chả chẳng ngu chút nào. Một gã đáng thương trong cơn si tình tội nghiệp. Có lẽ thằng chả điên rồi, ở tuổi ấy.”

“Những gì mà nhiều thế này?” Jill hỏi. “Anh đến sớm thế. Em còn chưa mặc xong quần áo. Lại đây, để em giúp anh nào.”

“Đỡ lấy bó hoa. Anh sẽ cầm phần còn lại. Những gì đây? Anh sẽ nói cho em biết là những gì. Chàng trai Barr đến nơi hò hẹn trong bộ dạng bảnh bao. Nếu em có hàng rào thì chắc anh đã trèo qua, kiếm trong tay và vân vân.”

“Anh điên rồi. Sôcôla. Trứng cá. Hoa. Sách. Champagne. Ôi, Alex, anh điên thật rồi.”

“Như Charlie MacArthur đã từng nói với Helen Hayes, khi ông trao cho cô ấy một túi lạc, Tôi chỉ mong chúng là châu ngọc.” Anh khẽ đặt một cái hôn nhẹ lướt qua má cô. “Để anh giúp em xếp gọn đống bọc bị này lại, rồi em nhanh lên và mặc quần áo vào. Anh muốn thết em một bữa ra trò, trong một cái hang ấm cúng để tránh cái giá rét căm căm ngoài kia, và có một chiếc xe độc mã chờ sẵn.”

“Nghe chừng sáng nay anh đã uống kha khá rồi thì phải,” Jill nói.

“Anh đã uống, nhưng không phải rượu đâu. Nào. Hãy đem cho anh một cái bình lớn và anh sẽ nhét tạm tất cả đống hoa này vào đó. Rồi em đi mặc quần áo đi. Em có thể cắm lại chúng cho đẹp hơn khi em quay về.”

“Xin tuân lệnh, thưa quí ngài.” Cô đưa cho anh một chiếc bình lớn, và khẽ hôn nhẹ lên môi anh.

“Hừm,” cô nói. “Đúng là không có mùi rượu. Cocain chăng?”

“Thói huyênh hoang còn bốc nhanh hơn thế. Anh đã tóm được em, đúng như anh từng nghĩ sáu năm về trước.”

“Em thực sự tin là anh đã tóm được,” cô nói và đi vào sảnh. Alex đứng nhìn theo cô đi lên gác, dáng vẻ đường hoàng của đôi vai, vòng eo nhỏ ngọt ngào, cái hông rắn chắc được tạc dưới lớp nhung xanh.

Anh quay vào phòng khách, và nhìn lại mặt lò sưởi gần như trống không. Chỉ có một tấm thiệp, một tấm thiệp hình vuông màu trắng, với dòng chữ quá to, trang trí cho cái mặt lò sưởi mới hôm qua còn đầy những tấm thiệp mời nhất hạng.

Tấm thiệp ghi đơn giản: “A. Barr - Thời gian nghỉ.”

Alex mỉm cười và bước lại chỗ cái bàn nơi anh đã để cuốn sách. Anh lấy bút ra và viết: “Ngày gặp gỡ bị chậm sáu năm, nhưng sự chờ đợi thật đáng giá, nếu không lâu quá.” “S.S. Barr.”

Cô đã nhẹ nhàng đi xuống, xinh đẹp trong bộ đồ len xanh lục có viền ren màu kem ở cổ. Mái tóc đỏ rực hầu như sống động.

“Trông em thật đáng yêu,” anh nói, và đỡ lấy hai tay cô khi cô bước đến bậc thang cuối. “Anh đã nhìn thấy tấm thiệp trên lò sưởi. Cảm ơn. Và anh đã viết vài lời vào cuốn sách.”

“Ôi, cho em xem nào.” Cô chạy lại chỗ bàn viết.

“Phần đầu tiên thì em hiểu. Nhưng mấy chữ viết tắt ấy nghĩa là gì? Chắc chắn không phải Alexander rồi.”

“Chúng có nghĩa là September Song[46], Alex nói. “Có lẽ em đã nghe bài hát đó. Nó rất phổ biến.”

“Em đã nghe rồi,” cô nói, và lao vào vòng tay anh. “Em thích lắm. Nếu anh nghĩ xe có thể chờ thêm một phút nữa, loại son này không trôi đâu. Dù sao cũng không nhiều lắm.”

“Xe có thể chờ thêm một năm nữa.” Alex Barr nói.

[45] Thần tình yêu.

[46] Bài ca Tháng Chín.