← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 97

Alex bước lại gần và nhìn qua khuôn cửa sổ rộng ở sảnh Khánh tiết. Anh giữ một trong những phòng đẹp nhất nhìn ra sông ở khách sạn Savoy, và sông Thames, in bóng hàng cây phủ đầy sương giá, lững lờ đưa bóng tối và mùa đông đến trước tầm mắt anh. Savoy là một khách sạn cũ và đôi chỗ đã đổ nát, nhưng nó luôn làm cho anh phấn chấn - chỉ riêng cái ý nghĩ mình đang ở Savoy cũng đã khiến anh phấn chấn. Nhưng hôm nay Savoy chẳng làm anh hào hứng chút nào.

Jill đã tới hiệu làm đầu sau bữa ăn trưa dài lê thê ở Les Ambassadeurs - cuối cùng họ đã tìm được cách chuồn ra ngoài - và Alex quay về khách sạn để đọc nốt mấy tờ báo rồi sau đó, thay đồ cho đêm giao thừa. Anh vẫn giữ phòng, mặc dù đêm anh ở nhà của Jill. Anh nghĩ, khá lịch sự, rằng nếu mang cả đồ đạc đến nhà cô thì hơi táo tợn quá.

Mọi việc đã diễn ra rất tốt đẹp. Chia tay nhau sau bữa sáng, chuyến đi về Savoy cho Jill cơ hội làm những việc mà phụ nữ vẫn thường làm, và cho Alex cơ hội cạo râu, tắm và mặc quần áo cho bữa trưa. Phụ nữ luôn tế nhị; phụ nữ luôn tuyệt vời, nhưng niềm vui được tắm và mặc quần áo một cách thảnh thơi tránh xa sự hiện diện của các bà là một điều rất quan trọng đối với người đàn ông. Alex cảm thấy dễ chịu trong giường của Jill, cảm thấy tự nhiên trong phòng vẽ, và cảm thấy thoải mái trong bếp. Nhưng trong phòng tắm có quá nhiều đồ phụ nữ để đạt được mối cảm thông gần gũi giữa hai giới, và họ thường va vào nhau trên giường khi Alex chật vật mặc lại quần. Mọi chuyện tỏ ra đơn giản hơn khi quay về Savoy với râu ria lởm chởm, để nhìn chằm chằm trả lại người gác cửa khi anh bước vào trong bộ quần áo của đêm trước.

Đây cũng là thời gian ích kỷ dành cho những tờ báo chưa kịp đọc, và có thể là một ly gin hồng ở quầy bar Mỹ trước khi bắt taxi để đi gặp Jill trong bữa trưa. Mỗi lần gặp lại cô lại làm anh nhớ đến cuộc gặp gỡ đầu tiên - nhìn thấy khuôn mặt cô bừng sáng qua khuôn cửa hứa hẹn niềm hoan lạc mà anh đã được hưởng nhưng vẫn chưa khám phá hết. Ý nghĩ đây chính là người đàn bà đích thực của ta luôn khiến anh vui sướng mỗi khi gặp cô.

Sự cô đơn ích kỷ trước bữa trưa thật là tuyệt, nhưng sự cô đơn trong buổi chiều muộn này lại hoàn toàn khác. Anh đã lao về phòng bằng những bước đi của một con báo, cáu kỉnh với mấy tờ báo buổi chiều, và quăng tờ Times vào một góc phòng. Anh đang quá thừa thời gian và thậm chí không có cả một cuộc hẹn đi khám nha sĩ để lấp đầy khoảng trống đó.

“Hãy thừa nhận đi,” anh nói. “Mi mắc kẹt rồi. Mi cô đơn vì một người đàn bà mới chỉ rời khỏi tầm mắt của mi có một tiếng đồng hồ. Phải đến sáu giờ mi mới gặp lại cô ấy, mà bây giờ mới có bốn giờ.”

Đột nhiên căn phòng tuyệt diệu thần kỳ giá 22 ghinê một ngày của Savoy với cảnh những hàng cây phủ băng trắng như dừa nạo cùng dòng sông Thames màu đen lững lờ trôi và sảnh Khánh tiết đè nặng lên anh. Anh đang cô đơn, chỉ đơn thuần là cô đơn khủng khiếp, vì một người phụ nữ, người mà anh vừa mới ngủ cùng đêm qua, người mà anh đã ăn sáng cùng trong chiếc áo choàng ngắn cũn lố lăng mà cô cho anh mượn, người mà anh đã ăn trưa cùng ở Los A, người mà anh đã sống không có cô đến tận bây giờ.

Anh vớ lấy áo khoác, đi xuống hành lang và ra ngoài bờ sông, đi qua lối vào Coal Hole, đi qua hiệu thuốc, đi qua cửa hàng tạp hóa, đi qua cửa hàng bán thuốc lá, bán súng và bán sách. Anh không nghĩ đến việc mua một cái gì đó, cho anh hoặc cho Jill. Quà cho Jill anh sẽ mua sau. Còn quà cho anh thì anh không cần.

Buổi chiều đông chạng vạng đầy thi vị của London không làm anh phấn chấn như mọi khi. Trong những năm trước anh có thể bỏ ra hàng giờ để vuốt ve mấy khẩu súng trong hiệu Westley Richard hoặc Purdey, anh có thể tới hiệu Rowland Ward để mua vài cuốn sách và tán gẫu với viên quản lý về cúp và kỷ lục. Anh là khách quen của tiệm Buck, mà lúc nào chả có Bảo tàng Anh. Vậy mà bây giờ anh đang thẫn thờ đi trên lề bên này của phố Bờ sông, sang đường ở cuối phố, rồi quay lại bằng lề phố kia, đếm từng quán sữa và từng cửa hàng quần áo. Anh có thể tới Hatchard để lang thang giữa những cuốn sách; anh có thể gọi điện cho đại lý hoặc nhà xuất bản của anh. Anh đang cực kỳ khổ sở, và từng phút trôi đi dưới những bước chân nặng nề.

Cuối cùng anh về đến Savoy và yêu cầu một đoá phong lan cài áo màu trắng ngà pha xanh lục. Anh kiểm tra lại và thấy rằng bàn cho cuộc vui tối nay đã được đặt đúng. Rồi anh xuống phòng họp báo, hy vọng gặp được ai đó quen, nhưng Jeannie đã về Mỹ và ở đó chỉ còn toàn những gương mặt mới. Khi Jeannie ở đây cô luôn sẵn sàng uống một ly và tán gẫu để lấp đi một buổi chiều nhàn rỗi.

Anh lên phòng và nhặt tờ Times từ cái chỗ mà anh đã quăng nó vào, rồi đọc đi đọc lại một câu chuyện mãi đến ba lần trước khi gọi phục vụ phòng và xin một ít đá. Anh pha một cốc rượu và xem lại tủ quần áo - không có áo đuôi tôm, có lẽ anh đã bỏ phí thời gian không mua một chiếc mũ chóp cao ở Chipp. Chiếc áo vét dự tiệc tối mới là. Anh đếm những chiếc khuy và xem mấy đôi giày. Rồi anh cố vật lộn với một quyết định lớn.

Và anh đã đi tới quyết định. Anh quyết định miễn cho mình tuần đầu tiên khai mạc hội nghị ở Brussel, và sẽ báo cho Jill tin này. Nhưng hình như thời gian còn lại quá ngắn ngủi. Thật ngớ ngẩn khi từ bỏ một mối tình mới mẻ thế này để quẩn quanh những hội nghị bất tận mà tin tức sẽ đăng đầy trên các báo; càng ngớ ngẩn hơn khi anh đang ở bên Jill thật gần gũi và ấm áp. Chưa từng có ai học được điều gì từ những hội nghị đi kèm. Ngươi đã đi tới những nơi chịu ảnh hưởng của những hội nghị này và tìm hiểu phản ứng ở đó. Cũng có lý do hợp lý để trì hoãn. Anh cần một số thị thực để tới những vùng bùn lầy xa xôi như Sierra Leone, Cameroon, Gabon, và một số vùng còn chưa được công nhận. Và anh không thể không đi thăm tiến sỹ Schweizer.

Cho tới giờ anh và Jill đã bằng lòng với những khám phá hời hợt về nhau. Họ tán gẫu và liên hệ đến những mẩu chuyện vặt vãnh trong quá khứ, nhưng những câu tán gẫu đang bắt đầu ngả về hướng châm chọc chua cay, sự liên hệ đã hướng về mối quan hệ, và những mẩu chuyện vặt vãnh đang đi tới ngưỡng của một kế hoạch nghiêm túc. Đây không phải là sự buông thả trong một đêm, một tuần hay một tháng. Người phụ nữ này có quá nhiều thứ để phải cân nhắc, và tất cả những gì người phụ nữ này có đối với anh đều đáng để yêu - không, không chỉ để yêu. Để si mê mới đúng.

Chuyện chăn gối thật là thành thạo. Chuyện chăn gối thật là tinh tế. Chuyện chăn gối thật tuyệt vời. Cơ thể họ đến với nhau cũng dễ dàng và đồng cảm y như trí óc họ khi xét đoán những vấn đề nghiêm túc, dù là châm chọc sắc sảo hay ngớ ngẩn tầm thường, cả trong và ngoài giường, cô đều chưa làm điều gì khiến anh bực bội.

Cô không phải là một vận động viên thể dục tình dục, và chuyện chăn gối với Jill không phải là một bài tập chính thức trong môn thể dục ái tình. Không có vụ nổ nguyên tử khủng khiếp khiến các vì sao lao xuống và trái đất vỡ đôi, mà là những bước dài ngay thẳng trèo lên đỉnh đồi hạnh phúc với bước nhảy liều lĩnh cuối cùng vượt qua ranh giới giữa cuộc sống vui sướng và cái chết ngất ngây, nhưng luôn nhận thức được về sự tái sinh xác thịt ngay sau tính bất diệt của sự an lành tâm hồn vừa trải qua. Làm tình với Jill, Alex nghĩ, không phải là trận đọ sức tàn bạo. Nó là cuộc đi dạo êm đềm, tay trong tay, hướng về một đích nhất định.

Bên ngoài giường cô là người thô tục một cách biết điều và thận trọng, đôi khi cay độc, nghiêm túc khi điều đó phù hợp với tâm trạng của anh, và có khả năng tuyệt vời châm chích vào sự long trọng bằng thái độ giễu cợt vui tươi. Cô thích làm những điều nhỏ bé để làm anh hài lòng mà không khiến chúng có vẻ là những điều vặt vãnh. Và Alex cảm thấy rằng cô có thể đương đầu với mọi cuộc khủng hoảng mà không hề bị kích động; rằng, một khi đã quyết, cô sẽ thẳng tiến trên con đường đã vạch ra, hoàn toàn bất chấp mọi hậu quả. Tính dịu dàng của cô ẩn giấu sự dẻo dai mà người ta có thể cảm thấy rõ, giống như nhiệt toả ra từ tấm sưởi vậy.

Alex Barr không dễ gì giải thích được động lực nào đã hút họ thẳng vào vòng tay của nhau - điều mà giờ Jill thú nhận là cô đã cảm thấy ngay trong tối ở quán Clarke, thậm chí trước khi họ được giới thiệu với nhau.

Tất nhiên việc ngắm nhìn cô có một niềm hoan lạc thuần tuý xác thịt. Lông mi và lông mày cô thật là đặc biệt với mái tóc hung lấp lánh; chúng không có màu hồng đích thực, mà là một vệt rất sẫm, và rất ít cần đến trang điểm. Trông cô với khuôn mặt vừa rửa sạch buổi sáng cũng chẳng khác gì khi cô đã trang điểm để đi ra phố. Lúc khỏa thân cô là một khám phá, nhưng Alex thấy cô còn quyến rũ hơn khi có một chút quần áo làm duyên. Thân hình cô không cần đến những khung đỡ hoặc tấm độn; bộ ngực cao và rắn chắc như con gái, và khi cô mặc chiếc quần Capri không thắt đai, lưng cô chuyển động thật thanh thoát mà không hề ưỡn ẹo. Anh mê mẩn đôi chân dài của cô, thậm chí mê nó khi cô đi tất hoặc mặc quần hơn là khi anh được vuốt ve đôi chân ấy từ đùi cho tới gót.

Anh yêu dáng đi của cô; anh yêu cái cách cô ngồi và bắt chéo đầu gối lại; anh yêu cái vẻ tha thướt khi cô rời khỏi phòng, lên thang gác hoặc vào taxi. Cho dù cô châm thuốc, vuốt tóc hay cài hoa, cử động của cô luôn mềm mại thanh thoát tuyệt vời. Tất cả những gì cô làm đều khiến anh cực kỳ dễ chịu, và anh thấy mình đang nghĩ theo kiểu của Cole Porter.

Ngẫm nghĩ về bản chất của cô, ngắm nhìn cô giữa mọi người, mặc dù mới trong có ít ngày, Alex đã kết luận rằng sức hấp dẫn chủ yếu của cô là ở chỗ cô luôn tỏa ra niềm vui sướng thanh khiết nhất. Cô làm căn phòng bừng sáng mỗi khi bước vào. Cô không đẹp; chiếc mũi hếch, cái miệng quá rộng và góc môi cong lên thật buồn cười, còn mái tóc khi nhìn từ trên xuống thực sự có màu cà rốt. Nhưng cô bừng sáng từ bên trong và thế giới cũng ấm áp lên dưới ánh sáng ấy.

Trong suốt vài ngày ngắn ngủi, Alex đã chuẩn bị sống quãng đời còn lại trong sự si mê Jill Richard, nhưng giờ đây anh lại lần lữa trước quyết định cuối cùng. Việc này sẽ bao gồm cả việc li dị Amelia, và Alex Barr rùng mình trước ý nghĩ đó. Anh lại sắp trở thành một chàng trai bận rộn. Mà anh thì, Alex buộc phải tự thừa nhận, là một kẻ ích kỷ. Trong cái xã hội mà anh đã lớn lên, những vụ ly hôn hiếm khi xảy ra, và chưa bao giờ được chấp nhận. Ly hôn biểu hiện bởi sự phân chia những con chó và những đứa con, nếu người ta có; sự phân chia tủ sách, đồ đạc tiền bạc và tất cả mọi thứ đã cùng nhau vun đắp, kể cả hoa trong vườn và cây trong chậu. Ly hôn bao gồm những trận cãi cọ, và là những trận cãi cọ kinh tởm. Và ly hôn còn bao gồm cả những luật sư, những lần ra tòa, những cuộc hòa giải, tiền bạc và sự căng thẳng. Ly hôn không phải là bầu không khí trong lành để một nhà văn làm việc, nhưng Alex biết rất ít nhà văn trung thành với một người đàn bà. Hemingway với người vợ thứ tư; Steinbeck với người vợ thứ hai hoặc thứ ba gì đó, và điều duy nhất khiến Fitzerald không kết hôn nhiều lần là chứng điên của bà vợ và rượu đã giết chết ông. Scott đã sống có vẻ hạnh phúc với Sheilah, trước khi ông trút nợ đời, theo lời của chính bà. Có lẽ Sheilah hài lòng với cuộc sống già nhân ngãi non vợ chồng. Một điều mi có thể đánh cuộc cả đời mi, Alex nghĩ dứt khoát, là cái cô Jill đó, cho dù đã ngả vào vòng tay mi rất dễ dàng, sẽ không bằng lòng chỉ làm một tình nhân.

“Và, Barr ạ, đó là một quyết định lớn trong đời mi,” Alex nói. “Còn lớn hơn cái đám da đen trong hội nghị tống tiền ở Brussel. Chúng ta sẽ cưới cô gái chứ, hay là chúng ta sẽ làm người tình nửa buổi và gã ngốc cả ngày?”

Một điều chắc chắn là, phải có một cuộc nói chuyện cực kỳ nghiêm túc. Họ đã tránh lục vấn quá khứ của nhau, vì họ quá bận rộn với việc luyên thuyên những câu chuvện vui vẻ và những trận mây mưa vui vẻ. Có vô số mục trong lịch trình. Ai muốn yêu ở đâu, và bao nhiêu? Alex không biết một cuộc li dị sẽ tốn phí chừng nào, nhưng anh phải công bằng mà thừa nhận rằng cuộc hôn nhân của anh và Amelia không thuộc loại những cuộc hôn nhân một đêm của Hollywood, và rằng cô xứng đáng được nhận một phần hợp lý số của cải và động sản của anh. Ngôi nhà ở Jersey sẽ phải ra đi, anh nghĩ, nó quá tốn kém, và chắc chắn Amelia sẽ muốn giữ căn hộ tầng mái lớn. Làm nhà văn là một việc nguy hiểm lúc sung sức nhất, và giờ đây Alex tự hỏi liệu anh có đủ sức để li dị hay không. Nếu Amelia đòi anh một thỏa thuận lớn....

Cuối cùng thì cũng đã sáu giờ, và Jill hiện ra trước cửa, trong bộ quần áo màu lục rất thẫm ba mảnh bằng vải tuýt, má hồng lên nhờ lạnh, mái tóc lấp lánh nhờ hiệu làm đầu.

“Em đến muộn hai phút,” Alex càu nhàu. “Nếu em nghĩ anh không còn việc gì làm hơn là quanh quẩn để đợi một phụ nữ đi làm đầu thì em...”

“Em làm sao?”

“Em cực kỳ đúng.” Anh mỉm cười. “Lạy Chúa, thật là một buổi chiều dài lê thê. Anh nhớ em cồn cào. Thế là sai à?”

“Thế là đúng,” cô nói. “Anh sẽ mời em một ly hay để em đứng đây, hay thế nào?”

“Anh nghĩ thế này,” anh nói và hôn vào má cô. “Ta sẽ uống. Nhưng sau đó em sẽ phải mặc lại quần áo, rồi em đi về nhà và cởi quần áo ra, rồi anh đi về nhà với em, và phải cởi ra rồi mặc lại, rồi chúng ta quay lại đây và mặc cái quần bảnh chọe của anh và vì thế anh nghĩ chúng ta sẽ chỉ kịp uống một ly thôi. Cuộc sống hiện đại phức tạp thật.”

“Em nghĩ anh điên rồi,” cô nói. “Nhưng em có một gợi ý. Anh hãy xỏ cái quần bảnh chọe của anh vào, rồi chúng ta đi về nhà em, chúng ta sẽ phết nốt chỗ trứng cá ấy lên bánh mì nướng và anh có thể nói chuyện với em trong khi em mặc quần áo, nhưng chỉ nói qua cánh cửa thôi. Không được nhìn trộm đâu đấy. Em đã mua một vài thứ đặc biệt để đãi anh và cho đến giờ em chưa đãi anh được bữa nào.”

“Anh được thết đãi?”

“Anh được thết đãi.”

“Em sẽ làm rối kiểu tóc mới này mất.”

“Đừng có lo,” Jill nói. “Em sẽ để dành đến sau nửa đêm cơ.”