CHƯƠNG 98
Alex bật dàn hifi, rồi rón rén xuống bếp qua chỗ bày đồ ăn và tủ lạnh. Jill giữ được một ngôi nhà độc thân thật dễ chịu, anh nghĩ. Phòng bày đồ ăn của cô là một pháo đài, đầy những thứ thơm ngon từ lâu đài của Fortnum. Có chiếc tủ lạnh chất đầy những thứ cần thiết để chống lại một mùa đông dài. Chai lọ đứng xếp hàng dài trên giá, và hình như có đủ cả rau quả dầm, nước chấm, pho mát, bánh qui, dầu ôliu, cá hộp, patê, lưỡi, ớt và những thứ thực phẩm thiết yếu tương tự chỉ kém vụ đầu cơ Artic. Anh mở một hộp chive[48], tìm thấy mấy chiếc bánh mì màu nâu trông thật ngon mắt trong hộp, một ít hành tươi chưa bóc, cần tây và trứng đã luộc chín trong tủ lạnh, và quyết định đóng vai đầu bếp. Khay trứng cá của anh, khi hoàn thành, không đến nỗi làm ngài Henri Soule ở tiệm Colony của New York phải xấu hổ. Anh ngâm một chai champagne vào xô đá, và mở thêm hai chai nữa trong tủ lạnh để phòng hờ. Đêm nay có vẻ thích hợp với vodka, vì thế anh nhét một chai vodka vào chỗ tủ lạnh còn vừa.
Anh vừa huýt sáo vừa bày bừa trong bếp. Thật là vui khi được đi picnic trong kho của người khác, chiếc tạp dề lố bịch choàng quanh hông. Anh sẽ chuẩn bị khay trứng cá ngon lành này cùng với chai vodka đã hơi lạnh, đặt đoá phong lan màu ngà pha xanh lục của anh vào giữa, rồi dọn nó ra cùng với vật trang trí phần nào thích hợp với bài hát về Đêm giao thừa đang phát ra từ giàn máy hifi.
Lúc này đây anh không hề buồn rầu tí nào. Anh đã nhóm lửa - đó là một niềm vui - đã bật nhạc - lại một niềm vui - và giờ đang bày biện trứng cá cùng với rau thơm, thêm một niềm vui nữa. Còn vui hơn hàng nghìn bữa tiệc mà họ đã được mời - cô ấy đã được mời và đã bỏ bàn đặt sẵn ở Savoy.
Quái thật, nhưng sao cô ấy ở trong nhà vệ sinh lâu thế. Anh đã hét lên một câu gì đó hơi thô lỗ, trên gác, và đã một lần mang lên cho cô ly rượu mà cô chỉ thò mỗi cánh tay trần qua cánh cửa mở hé để đỡ lấy. Đàn bà là thứ xác thịt hơi kỳ cục. Không hề xấu hổ khi vạch ngực ra cho con, nhưng lại rất cảnh giác khi để giống đực nhìn thấy sự chuyển đổi từ thứ vật liệu tươi thành một tác phẩm nghệ thuật nơi công cộng. Thật kỳ lạ là đàn bà. Từ vô số những khía cạnh bất tiện trở thành một gói đường và gia vị hoàn chỉnh.
Alex thầm ước bây giờ đã là ngày đầu năm mới, họ đã rời khỏi đám đông, và quay về đây trước ngọn lửa. Một ngày hội đã xếp đặt làm anh kinh hoàng, nhưng vào ngày đầu năm thì tất nhiên người ta phải tuân theo mọi quy tắc, hớn hở đi ra ngoài, ôm hôn hàng đống người không quen biết và đầu lưỡi lúc nào cũng sẵn sàng reo lên “hoan hô”.
Anh bày biện khay trứng cá cho thật vừa ý, mặc lại chiếc áo vét dự tiệc, đến chân cầu thang và gọi vọng lên:
“Chúng ta nhớ mãi đêm giao thừa nào?”
“Một đêm giao thừa này thôi,” cô nói. “Hãy kính cẩn lui ra xa đi. Em có thể làm anh chết ngất đấy.”
Cô dừng lại ở đầu cầu thang, và xoay một vòng.
Cô mặc chiếc váy dài màu đen đơn giản - bằng nhung, hình như thế - cổ váy khoét sâu hình chữ V để lộ nửa ngực. Một chuỗi hạt bằng ngọc lục bảo chạy xuống chỗ hõm đó, và ngọc lục bảo trên tai, ngọc lục bảo quanh cổ tay. Mái tóc mới làm được búi cao, và hiệu quả thật mạnh mẽ; màu kem và màu lục, đôi mắt và chuỗi ngọc cùng màu, màu trắng như ngà của làn da nổi bật trên nền nhung, màu đỏ, màu lục, màu kem và màu đen lần lượt nối tiếp nhau tạo nên chân dung của một phụ nữ quí phái.
Alex trang trọng cúi chào thật thấp.
“Tên đầy tớ hèn mọn của quý bà,” anh nói. “Em đã làm anh choáng váng.”
“Anh xứng đáng được choáng váng,” cô nói trong khi chậm rãi bước xuống cầu thang. “Đấy là cái làm em tốn nhiều thời gian đến thế. Có giống áo thầy tu không anh?”
“Đừng có gọi lớp nhung đen mềm mại ấy là áo thầy tu. Đấy chỉ là một lớp phấn trang điểm thêm thôi. Thế có cái gì ở dưới không?”
“Đừng có bất lịch sự thế nào,” cô nói và đưa tay cho anh đỡ để bước xuống bậc thang cuối cùng. “Tất nhiên là có một cái gì đó ở dưới rồi. Em...”
“Anh chưa bao giờ nhảy với một nữ công tước,” Alex nói. “Còn bây giờ thì anh chẳng cần làm việc ấy.”
“Cái kia thật dễ thương quá - và cái này cũng vậy!” Cô đã nhìn thấy nỗ lực cầu kỳ của Alex khi bày món cocktail trên bàn cà phê. Cô hôn lên một ngón tay và chạm nó vào mũi anh. “Em chưa biết là anh thu xếp việc nhà khéo thế, và ôi, Chúa phù hộ cho anh, em đã không để ý đến nhánh phong lan.”
Alex nhún vai.
“Hoa cho em chẳng khó chọn lắm. Hoa phong lan điểm tuyết sẽ phù hợp với con người mà em đã cố che giấu một cách rất khôn ngoan buổi chiều nay.”
“Tại sao anh lại phải đi châu Phi nhỉ? Sao anh không ở lại đây và cai quản ngôi nhà này, chọn quần áo cho em, giám sát nhà bếp, tạo dựng sự nghiệp cho chính mình?”
“Anh là nhà văn,” Alex nói đầy tự hào. “Và vì thế, anh có quá nhiều công việc.”
[48] Một loại lá thơm dùng làm gia vị.