← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 99

Chiếc đồng hồ mạ vàng xinh xắn trên mặt lò sưởi reo vang. “Lạy Chúa,” Alex nói. “Chúng ta đã ngồi đây ba tiếng đồng hồ và uống hết ba chai champagne. Không biết buổi tối đã biến đi đâu nữa?”

Jill ngáp.

“Một buổi tối thật vui. Có lửa, âm nhạc, trứng cá, champagne và một người bạn đẹp trai. Rất nhiều chuyện.” Cô lắc đầu. “Em chưa bao giờ quen tới hai người biết nhiều chuyện đến thế. Có lẽ em phải chải lại đầu tóc nếu chúng mình muốn đến Savoy. Đã mười một giờ rồi đấy.”

“Chúng ta đã bỏ lỡ mất hàng trăm bữa tiệc,” Alex nói. “Nếu nhanh lên thì có thể tới được Savoy trước khi mọi người thổ lộ hết tâm tình với nhau. Em có đói không?”

“Sau cả bữa tiệc mà anh đã thu xếp ấy à? Chắc chắn là không rồi. Nào, đứng dậy đi thôi.” Cô đứng lên. Khuôn mặt hồng rực vì lửa, và mái tóc gần như lấp lánh vàng.

Alex nắm lấy khuỷu tay cô.

“Anh ước...”

“Anh ước gì cơ? Hình như còn hơi sớm để ước thì phải.”

“Anh ước... Anh ước gì chúng mình không phải đến Savoy. Em thật đáng yêu đến mức anh không muốn phải chia sẻ em với một đám đông say sưa ồn ào gào lên: Thuở xưa.... Anh ước sao anh có thể giữ em lại ở đây, cho một mình anh, để chúng ta có thể có một chút riêng tư của Năm mới.”

Jill điềm tĩnh nhìn anh. Những ngón tay cô lướt qua hông và đùi, chạm vào lớp nhung nhẹ nhàng và mơn trớn.

“Sau tất cả sự cố gắng này, tất cả sự sửa soạn này, anh thực sự không muốn ra ngoài và trưng em ra trước một đám đông đang la thét hay sao? Cả bộ trang phục lộng lẫy này bị bỏ uổng hay sao?”

“Không bỏ uổng đâu. Hãy dành nó hoàn toàn cho người đàn ông yêu em, loại trừ tất cả những người khác, và cho người không muốn chia sẻ em với bất kỳ ai đêm nay, không cho dù chỉ là một cái liếc mắt.”

“Trong trường hợp đó,” Jill nói, “em không thấy có lý do gì để chúng ta phải băn khoăn thêm nữa về đồ trang điểm của em. Có phải anh vừa nói chúng ta phải đợi đến khi chuông đồng hồ điểm mười hai tiếng mới được hôn chúc mừng Năm mới?”

Một lát sau Alex nói.

“Thậm chí anh hứa với em là anh sẽ hát Thuở xưa... nếu việc đó làm em hài lòng.”

Jill ngồi xuống và đá đôi giày ra khỏi chân.

“Thà em nghe lại Bài ca Tháng Chín còn hơn,” cô nói.

Đúng ngay sau nửa đêm Jill nói:

“Anh định nói gì về bài diễn văn Người đàn ông yêu em?” Mái tóc mới làm cẩn thận của cô đã rối tung, đôi mắt sáng lấp lánh. Khuyên tai, dây chuyền và vòng tay vứt bừa bộn trên bàn cà phê.

“Có Chúa chứng giám, đấy không phải là bài diễn văn,” Alex nói. “Anh yêu em - yêu em vô cùng - và muốn cưới em. Vì thế có hàng nghìn điều chúng ta cần phải nói.”

Jill lắc đầu.

“Không. Anh đừng dự định gì cả. Em đang say rượu và ánh lửa. Hãy để những câu chuyện nghiêm túc lại cho ánh sáng xám xịt lạnh lẽo của ngày mai. Nhảy với em đi. Hôn em đi. Và hãy nhắc lại rằng anh yêu em đi.”

Alex ôm lấy cô thật nhẹ nhàng, đu đưa và thì thầm qua mái tóc cô. Đột nhiên cô cười khúc khích, tiếng cười của một cô gái nhỏ.

“Em là người rất bảo thủ,” cô nói. “Em thường đứng nhìn mọi thứ lấp loáng trôi qua trước mắt. Mà chúng ta thậm thí chưa hề có bất kỳ quyết định nào.”

“Anh đã có,” Alex nói quả quyết trong khi dìu cô đi lên cầu thang. ''Một quyết định.”

“Em sẽ phải chia sẻ quyết định ấy với anh thôi,“ cô vừa nói vừa dựa vào anh khi họ bước bằng chân trần trên nền nhà. “Em chẳng có quyết định nào của riêng mình cả.”