CHƯƠNG 121
Có tiếng gõ cửa khe khẽ đúng lúc Alex đang ngủ ngon. Một bữa tối ngon miệng, được phục vụ ân cần, với ánh nến và tiếng nhạc du dương. Ông đã độc thoại đến khản cả giọng, cả trước và sau. Lần đầu tiên ông cảm thấy - có lẽ với sự trợ giúp của rượu brandy - cảm thấy như đang cố nén tất cả xuống, cả chuyện với Jill, bức thư của Amelia và nỗi ngứa ngáy châu Phi đã kéo căng sự chịu đựng của ông, những dự định của ông cho một tác phẩm lớn - tất cả. Hai lần ông đã buột miệng gọi Penny là “Dinah”, và một lần suýt nữa thì ông gọi “Jill”. Ông hoàn toàn mệt lử với lòng biết ơn, và không hề mụ mị chút nào bởi brandy và thuật hùng biện của mình khi ông chúc Penny ngủ ngon và đi vào giường.
Lại có tiếng gõ khẽ. Ông bật đèn và nhìn đồng hồ. Bốn giờ sáng.
“Gì đấy? Luke à?” Giọng ông vẫn còn đầy ngái ngủ.
“Không phải Luke. Cháu đây. Penny đây.”
“Có chuyện gì thế? Cháu ốm à?” Alex cố ngóc đầu ngồi dậy.
“Không. Cháu không ốm. Nhưng cháu cứ thấy sờ sợ. Cháu không thể ngủ được. Cháu có thể vào một lát để hút điếu thuốc không? Cháu thực sự không mất trí đâu”.
“Không, bác không nghĩ là cháu mất trí. Chính bác cũng có những nỗi khiếp sợ mơ hồ. Đợi bác mặc quần áo một lát. Bác đang rét run lên đây. Cháu xuống nhà đi rồi chúng ta sẽ nhóm lửa, uống chút porto hoặc gì đó.”
“Vâng ạ.” Giọng cô lí nhí. “Cháu xin lỗi, nhưng cháu...” giọng nói nhỏ dần rồi tắt hẳn.
“Đừng nghĩ ngợi gì nữa. Bác sẽ xuống ngay đây.” Alex ra khỏi giường, với lấy chiếc quần, rồi mò mẫm trong tủ tìm chiếc áo choàng. Ông rùng mình. Trời lạnh quá, dù là tháng Bảy. Phụ nữ, lạy Chúa. Ông khoác chiếc áo choàng flannel sáng màu, tìm được đôi dép lê, và dừng lại trong buồng tắm đủ để đánh răng, té nước lên mặt và cào qua mái tóc. Ngươi không cho là cô bé này đã trở nên hơi lập dị trong mấy năm qua đấy chứ? Ông vừa nghĩ vừa đi xuống nhà.
Cô ào đến và gục đầu vào vai ông. Cô mặc một chiếc áo khoác mỏng, và ông có thể cảm thấy người cô đang run rẩy.
“Xin hãy ôm lấy em dù chỉ một giây thôi,” cô nói. “Em muốn được ôm. Em cần được ôm xiết bao.” Trong bộ soóc trông cô thật cao lớn, khoẻ mạnh và gần như là cường tráng. Còn giờ đây cô thật nhỏ bé trong vòng tay ông.
Ông khe khẽ vỗ về cô, hôn nhẹ lên trán và đẩy cô ra.
“Cháu hãy ngồi thu lu lên ghế đó trong khi bác nhóm lửa. Rồi bác sẽ rót rượu cho chúng ta.”
“Cháu không muốn uống. Cháu chỉ muốn được ở gần một ai đó.” Cô kéo chiếc ghế da vào gần lò sưởi. “Đã lâu rồi cháu không được ở gần một người nào.”
Alex mang từ bếp lên một mồi lửa, xé tờ báo và xếp củi lên ngọn lửa đang bốc cháy. Rồi ông đi đến quầy rượu và pha một ly lớn cô nhắc trộn porto, mỗi thứ một nửa.
“Đây là thứ thuốc ngủ nổi tiếng nhất dành cho đàn ông. Chúng ta sẽ gọi nó là ly rượu thân tình.”
Ông ngồi xuống ghế. Penny kéo tay chiếc ghế ra xa khỏi ngọn lửa và ngồi xuống dưới chân ông, tựa đầu lên gối ông. Cô nhấp một ngụm rượu và nhăn mặt.
“Món thuốc kinh quá,” cô nói. “Cháu đâu cần ly rượu thân tình. Cháu cần một người tình cơ.”
“Nói bậy nào,” Alex nói và đưa cho cô điếu thuốc đã châm. “Thật bậy bạ đối với một cô bé.”
“Em không còn là cô bé nữa. Em đã không còn là cô bé từ lâu rồi! Em là một người đàn bà đã trưởng thành, Alex Barr. Em đã cưới và đã hơn một lần được yêu, anh cũng biết rõ điều đó mà. Và đột nhiên em nhận ra rằng em đã bỏ phí cuộc đời mình cho không đúng người. Em yêu anh, Alex Barr. Em đã yêu anh khi còn là trẻ con, khi là một cô bé nhút nhát và khi là một thiếu nữ, và bây giờ em yêu anh như một người đàn bà trưởng thành. Em nghĩ đã đến lúc phải nói cho anh biết - vì nếu anh không muốn em, thì em đang uổng phí thời gian của mình.”
Penny Lawrence cắn môi, rồi uống một ngụm rượu. Cô nhẹ nhàng quang tay qua vai ông.
“Em biết tất cả những gì anh sẽ nói. Từ lúc lên giường hết lần này đến lần khác em đã tự nhủ thầm. Và em biết rằng có thể em đã làm cho chốn này khác đi - bữa tối ngon miệng, rượu brandy, ánh trăng soi trên mặt nước, âm nhạc, mùi hương quyến rũ, sự thân tình, không có Luke, tiếng chim đêm - quỉ tha ma bắt. Thật quá dễ dàng nhầm lẫn giữa ánh trăng, và cả hai chúng ta đều đang cô đơn... Quỉ tha ma bắt. Có quá ít thời gian, Alex. Em không muốn lãng phí nó. Và đó là lý do tại sao em không thể ngủ được. Đó là lý do tại sao em gõ cửa phòng anh. Đây là nơi em đã bắt đầu khóc, và là nơi anh bảo em, Này, xì mũi như một cô bé ngoan đi nào, và bác sẽ đưa cháu về với mẹ. Và em sẽ rời khỏi đây ngay nếu em làm cho anh khó xử, nhưng không phải là về với mẹ đâu.”
“Tôi không biết, tôi thực sự không biết.” Mấy ngón tay Alex hết xoắn vào lại rời ra. Ông mỉm cười gượng gạo. “Em phải thừa nhận là em đến với tôi hơi mãnh liệt. Tôi cảm thấy sự đụng chạm dịu dàng - À, thưa ngài, điều này quá bất ngờ. Còn có những cảm giác khác như Tôi không biết là ông đã để ý. Và tôi không. Hay ít nhất là tôi không nghĩ về điều đó. Nhưng tôi không, tôi thật sự không biết nói gì. Tôi chưa định nói về điều này.”
Ông đưa ngón tay cái nhẹ nhàng nâng mặt cô lên.
“Em phải thừa nhận rằng có sự khác biệt khá rõ về tuổi tác. Tôi biết em vì tôi gần như, mặc dù không hẳn, là đã thay tã cho em. Tôi sẽ không nói rằng tôi luôn luôn - nhưng trong những năm gần đây thì không - nghĩ đến em chỉ như nghĩ đến một cô bé. Tôi gần như đã phát ghen khi em lấy chồng, nhưng tôi lại đổ tại đó là tình cảm cha con...”
Penny nổi xung lên. Cô ngồi lên ghế, hai đầu gối khép chặt.
“Đó chẳng phải là tình cảm cha con gì hết! Đêm ấy, bảy năm trước, khi chúng ta ăn tối ở căn hộ của anh, nếu anh không phải đón máy bay đi châu Phi, thì có lẽ em đã có anh - có lẽ em đã khiến anh mang em theo. Và anh biết đấy, Alex Barr! Cái hôm cuối cùng đó - và em còn nhớ như in Một cho cháu và một cho mẹ cháu nhưng cái cuối cùng là cho em - đấy chẳng phải là tình cảm gì cha con hết. Anh chỉ đi có vài phút và cái hôn ấy là lời xin lỗi cho thứ tình cảm không phải cha con mà anh chưa bao giờ nói ra!”
“Đến đây thì tôi phải nói. Em sẽ phải cho tôi một chút thời gian”, Alex bảo bảo. “Và ý định của em là nghiêm túc đấy chứ?”
“Quỉ tha ma bắt,” Penny nói.
Alex đứng lên, cầm lấy cái ly không, và đi về phía quầy rượu. Bình minh đang ửng hồng ở bên kia hồ.
“Ít nhất thì em cũng có thể đợi đến khi đêm xuống,” ông nói. “Tôi cảm thấy quá xấu hổ dưới ánh sáng ban ngày,” và thấy nhẹ nhõm khi cô ngả đầu ra sau và cười phá lên. Chiếc cổ của cô thật đáng yêu, thanh tú, Alex nghĩ, và cũng nghĩ rằng ông không có quyền nghĩ như thế, và rằng một lần nữa ông lại hoảng sợ vì sẽ phải tự chứng tỏ mình trong vài phút nữa.
“Thực sự đã đến lúc phải chúc em ngủ ngon rồi,” ông nói. “Luke sẽ trở về sớm. Đã đến lúc ta phải trở về những cái giường của chúng ta.”
“Em không muốn trở về những cái giường của chúng ta,” cô nói và đứng lên bước tới gần ông. “Em không muốn bị cô đơn nữa.”