← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 120

Có người nào đó đã nói, cuộc đời diễn ra theo những con số bảy, Alex thầm nghĩ khi đứng ở chỗ đỗ xe Penny Lawrence - Montgomery, quỷ tha ma bắt cái tên ấy - bước đôi chân dài xuống khỏi chiếc xe M.G xinh xắn của cô. Đây là số bảy rất rất lớn bắt đầu bằng con số bảy thứ nhất và giờ đang chạm tới con số bảy thứ tư. Đây là một cô gái trẻ đẹp choáng người tuổi chừng hai bảy hai tám, theo ông nhớ thì giống hệt mẹ cô hồi trẻ, chín chắn nhờ hôn nhân, căng mọng như trái cây dưới ánh mặt trời, với những nếp nhăn mờ mờ đầu tiên của sự từng trải buồn rầu trên khoé mắt. Đôi mắt chẳng hề kém xanh, nhưng mái tóc quăn đen nổi loạn một thời đã được quấn gọn đoan trang, vẫn là dáng hình và khuôn mặt đó. Song vẻ mũm mĩm trẻ con đã biến mất khỏi cả hai.

“Bác là một con chiên ngoan đạo,“ Alex nói và hôn lên má cô. “Cứ tìm đi rồi ngươi sẽ gặp. Đây là ngày bác được chén sạch một đồng cỏ non. Vào đi, vào nhà đi cháu, và bác sẽ để cháu nằm nghỉ cạnh một ly julep[61]. Hôm nay là ngày thánh ca thứ hai mươi ba mà.”

“Chao ôi, bác Alex,” Penny Lawrence nói. “Bác chẳng ủ dột tí nào. Trông bác thật vui vẻ, hệt như lần cuối cùng cháu gặp bác. Cháu sẽ không thể chịu nổi nếu bác lại chuồn đi châu Phi. Chào chú Luke. Chỉ có một cái túi nhỏ thôi. Bác không phiền nếu cháu lên thẳng phòng và thay bộ soóc với chiếc sơmi chứ, bác Alex? Cháu ở đâu đây, vẫn phòng cũ ạ?”

Alex nắm lấy mấy ngón tay cô.

“Bác chẳng ủ dột tí nào. Bác cảm thấy vui vẻ. Bác sẽ chẳng chuồn đi châu Phi hay bất cứ nơi nào khác nữa. Cháu có thể lên thẳng phòng để thay bộ soóc và chiếc áo sơmi. Cháu vẫn ở phòng cũ.”

“Đấy, đấy,” Luke nói. “Ngài thấy ý tôi là gì chưa, hả sếp?”

“Tôi thấy ý cậu là gì rồi, và cậu bị hạ cấp xuống làm thuỷ thủ bậc hai vì tôi quá tự tiện,” Alex nói. “Mang hành lý vào, hàng thuỷ thủ, rồi cho tôi một cốc rượu đá.”

Alex pha Julep trong chiếc ca thiếc phủ mờ hơi nước. Ông tốn công làm thứ sirô đơn giản, sau đó là buốc bông, đá bào và nước bạc hà. Thật lạ lùng là thời gian. Mới hôm nào ông còn để cô ngồi trên đầu gối và cô gọi ông là “bác Alex”. Vậy mà hôm nay cô đã gọi ông là “bác Alex” như một câu nói đùa, khi cô đã gọi ông là “Alex thân yêu” trong điện thoại với giọng nói thẳng thắn tự tin của một người đàn bà.

“Cứ như là bằng vai phải lứa vậy,” ông vừa lẩm bẩm vừa nhìn đá tan dần trong chiếc ca thiếc.

“Thời gian trôi mới nhanh làm sao.”

“Sao kia ạ?” Một giọng nói cất lên sau lưng ông.

“Một thói quen xấu của người già,” ông nói. “Tự nói chuyện một mình. Bằng cách ấy người ta suy nghĩ dễ hơn. Bác nói là trông cháu thật quyến rũ.”

“Cháu béo quá mất rồi.” Cô mặc bộ soóc xanh nhạt và chiếc áo khoác lụa xanh hơi bóng. Bắp đùi chắc nịch, bộ ngực đầy đặn không còn vẻ trẻ trung ngạo mạn, và nước da rám nắng có màu nâu của bánh bích qui. Penny xinh đẹp của ông giờ đã là một cô gái lớn - một người đàn bà. Cô cao chừng mét bảy và nặng khoảng năm sáu năm bảy cân. “Thuần tuý là sự buồn chán. Cháu đã thành kẻ ăn trộm đá bí mật.”

“Cháu chẳng hề béo chút nào. Cháu là một khúc giò xinh đẹp,” ông nói. “Cháu uống julep đi rồi kể cho bác nghe cháu sống ra sao kể từ khi bác đứng ở nhà thờ với cháu.”

“Bác vừa dùng đúng từ mà cháu đã nghĩ tới để giải thích câu chuyện của cháu: Bằng vai phải lứa. Chúng ta sẽ uống ở trong nhà hay ngoài trời?”

“Trong nhà, bác nghĩ thế. Đấy là một chiếc ghế dễ chịu”, khi nói những từ này, ông nhớ cồn cào những buổi tối trong phòng làm việc của ông trong căn hộ ở thành phố. “Bằng vai phải lứa ư? Thế là thế nào?”

“Cháu trách bác và mẹ cháu. Mẹ cháu nuôi nấng cháu như một người ngang hàng và bác luôn đối xử với cháu như một phụ nữ, ngay cả khi cháu còn bé tí - chắc chắn là khi còn thơ dại, cháu đã luôn quẩn quanh những người lớn, và cháu đã lấy một người bạn tuổi ô mai.” Cô nhăn mặt. “Cháu vẫn không biết tại sao ngoại trừ việc anh ta đẹp trai kinh khủng và cháu gần như trở thành một cô hầu già.”

“Bác nhớ.” Alex gãi gãi cằm. “Bác không tin là cháu làm thế, nhưng chúng ta đã nói chuyện khá nhiều về điều này. Lúc đó cháu nói cháu muốn làm vợ tốt cho một người đàn ông.”

“Cháu nhớ rất rõ. Nhưng cháu nói là một người đàn ông. Cháu đã lầm. Cháu đã cưới một cậu bé. Hình như có rất ít đàn ông ở lứa cháu. Và tất cả bọn họ đều đã có gia đình.”

Alex đứng dậy và bước ra ngoài hiên, nơi có ngọn đồi soi bóng xuống mặt hồ. Cuộc trò chuyện đã bắt đầu ngượng nghịu, sống sượng, thẳng thừng, như thể...

“Ơn Chúa,” ông thầm nhủ. “Luke đã mang đồ nguội khai vị ra kia rồi.” Rồi gọi to: “Cảm ơn, bếp trưởng. Lại đây. Tối nay chúng ta ăn gì?”

“Bánh kẹo”, Luke nói. “Tất cả đã bày sẵn cho đầu bếp. Thịt bò đã lọc, ngô ngọt, cà chua tươi và mọi thứ gia vị. Nhưng, sếp này, xin ông tha lỗi cho tôi. Tôi đã có nhời với cô Penny. Cô ấy đang đứng xem tôi trong bếp. Có một cô gái trong thị trấn mà tôi - tôi đã hứa đưa cô ấy và mẹ cô ấy đi xem biểu diễn, cô ây đã mua vé và...”

Cậu là đồ láu cá, ánh mắt Alex nói với Luke. Cậu và cái mưu đồ rẻ tiền của cậu.

“Cậu luôn có thể gọi điện và hủy cuộc hẹn được cơ mà,” ông nói.

“Sếp ơi, chính ông vẫn luôn nói là ông chẳng bao giờ cần tôi vào buổi tối kia mà,” Luke bắt đầu, và Penny cắt ngang.

“Ôi, vì Chúa, bác Alex, cháu rất thích được nấu bữa tối cho bác. Thực ra là cháu đã nói chuyện riêng với chú Luke và đi tới quyết định rằng cả hai người các bác đã phát ốm vì phải nhìn nhau suốt ngày, chứ chưa nói đến việc nấu nướng,” cô nói. “Cháu muốn nấu bữa tối cho bác, bác Alex. Bác có nhớ lần cuối cùng không?”

“Chúc cậu một buổi tối vui vẻ, thuỷ thủ bậc hai,” Alex nói với Luke. “Có lẽ cậu được đằng chân lân đằng đầu hơi sớm đấy.”

“Bác đừng nói thế, đấy rõ ràng là một sự thông đồng mà,” Penny nói. “Bác đừng cáu với chú Luke nữa. Cháu mới có mỗi một cơ hội được ở gần bác mà không có ai khác xung quanh. Cháu bảo chú ấy là hai bác cháu ta có nhiều chuyện để nói với nhau và sẽ rất tiện nếu chú ấy không ở nhà... Nếu như thế là trơ tráo quá, thì bác cứ gọi chú ấy quay lại.”

Alex ngồi xuống ghế và chống khuỷu tay lên đầu gối. Ông nhìn lên qua đôi lông mày rậm đã muối tiêu.

“Thật trơ tráo, và cháu đích thực là một con ranh con, nhưng bác sẽ không gọi chú ấy quay lại. Bác xin có lời khen. Cháu có muốn bơi trước khi mặt trời lặn không? Ở vùng đồi núi này trời lạnh lắm đấy, thậm chí là vào tháng Bảy.”

Cô ngả người và khẽ đung đưa trên ghế. Những giọt mồ hôi nhỏ li ti trên da cô sáng lấp lánh như kim cương dưới ánh mặt trời.

“Không. Cháu chỉ muốn ngồi đây và nghe bác kể về mình. Cháu thực sự không biết tí gì thêm về bác. Và bây giờ, cuối cùng cháu đã có bác cho riêng mình.”

[61] Whisky đá pha bạc hà.