← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 123

“Có một chuyện ta cần xem xét, em yêu”, Alex Barr nói ba ngày sau đó. “Chúng ta đã có một tuần trăng mật. Liệu tôi có thô lỗ không nếu hỏi những dự định của em trong tương lai - như một đám cưới chẳng hạn?”

“Đám cưới, và em thề rằng đó không phải là ý định ban đầu của em,” Penny nói. “Em muốn, lấy anh, và anh đừng có mà nêu ra với em những lý lẽ cũ rích về sự khác biệt tuổi tác cũ rích ấy. Người đàn ông xa lạ đã xâm nhập vào cuộc đời em là một kẻ xấu. Úi dào ôi!”

“Hãy tự úi dào ôi em ấy. Một thực tế rõ ràng là anh đã bốn mươi tám mà em thì hăm tám. Anh là bạn của mẹ em, và....”

“Và em thì đáng tuổi con gái anh,'' Penny dài giọng nhai theo. “Và khi em ba mươi tám thì anh đã năm mươi tám, và khi em bốn mươi tám - ồ, lạy Chúa, thưa ngài Barr, xin đừng có giở cái giọng ấy ra nữa, như anh sẽ nói là như người Anh thường nói. Anh không phải làm người cha bảo vệ cho em đâu. Anh không bắt buộc em phải lấy em vì chúng ta đã ngủ cùng nhau, vì em đã sắp đặt âm mưu để nhử anh vào giường em. Đấy chỉ là nếu anh không phiền lòng lắm vì chuyện em muốn cưới anh, nếu chỉ vì thế chúng ta sẽ không phải giấu giếm Luke.”

“Chúng ta sẽ nói với mẹ em thế nào?”

“Mẹ giờ đã là một cô gái lớn rồi. Em nghĩ bà ấy đã đủ già dặn để đối mặt với thực tế cuộc sống.”

Alex thầm nhăn mặt.

“Anh không nghĩ lắm đến chuyện mẹ đã là một cô gái lớn và có thể đối mặt với thực tế cuộc sống. Anh chỉ nghĩ mẹ có thể cho rằng cái người trông trẻ mà bà thuê nhiều năm trước đây là một người khác, và bà ấy có thể không chấp nhận việc một trong những người bạn của bà...”

“Chiếm đoạt cô con gái bé bỏng của bà? Trở thành mẹ vợ của một người bạn cũ? Cười phá lên trong một salông văn chương nào đó vì cô con gái đã giành, được giải thưởng văn học? Đừng ngốc thế, anh yêu. Đừng có bao giờ ngớ ngẩn như thế nữa. Ít nhất thì phụ nữ cũng có chung một điểm, đó là sự ngưỡng mộ chung về những thủ thuật bí mật để chài đàn ông.”

“Hãy gọi anh là Barr Bí mật,” Alex nói. “Vì Chúa, cô sẽ lấy tôi chứ, thưa cô Lawrence.”

“Rất vui lòng, ngay khi nào có thể được, chừng nào anh không còn cảm giác có lỗi với cô bé Penny xinh đẹp của anh. Anh sẽ chỉ được cưới một người đàn bà quỉ quyệt đã bẫy anh vào giường, và sau đó dồn anh vào chân tường.”

“Em đã vạch ra kế hoạch thật chặt chẽ.” Alex nói. “Thế nên anh đã ở chân tường. Ở đâu và bao giờ nào?”

“Có một số khía cạnh phụ nữ của một đám cưới mới mà em phải xem xét,” Penny nói. “Như quần áo, nơi em gửi chúng đến, nơi chúng ta sống ở thành phố và báo cho mẹ biết chuyện em đã chiếm được người bạn lâu năm nhất của mẹ. Sẽ phải mất ba tuần cho việc làm thủ tục, nếu giả dụ như hiện em đang hài lòng với việc không theo đúng thủ tục.”

“Em như là con trai vậy,” Alex nói, và im bặt khi nhớ đến người đã nói những từ mà anh vừa dùng.

“Có điều gì đó khiến anh chạnh lòng,” Penny nói. “Điều gì vậy?”

“Một câu nói cũ hồi làm báo,” Alex nói. “Anh nghĩ chúng ta sẽ phải sớm xem xét đến nhẫn đính hôn?”

“Em thích lời đề tặng trên trang đầu một cuốn sách lớn hơn. Hãy hôn em thật nhiều và đưa em đi Casbah - ôi, Alex, em yêu anh lắm! Đừng để em bay trên bong bóng xà phòng nhé! Em yêu anh!”

“Anh đã quá tuổi chơi bong bóng xà phòng rồi,“ Alex nói. “Anh muốn nó vững chắc, chân thật và cổ lỗ cho hợp ý em. Anh đã có đủ những chuyến bay trong đời rồi. Anh không muốn bay thêm một chuyến nào nữa.”

Họ cưới nhau ở Greenwich, Conecticut, một tháng sau. Mẹ cô dâu không dự đám cưới. Việc làm phim cần sự có mặt của bà ở vùng Duyên hải.