← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 124

Họ đã, Alex nghĩ, hạnh phúc một cách vẻ vang. Chắc chắn là cái tôi của ông đã được thổi phồng. Thật tự hào khi được giới thiệu cô gái rực rỡ này là bà Barr, được cảm thấy sự xốn xáo mà cô khuấy lên mỗi khi họ vào tiệm ăn, nhà hát hoặc ngồi trong câu lạc bộ đêm. Penny hoàn toàn hài lòng về việc không đi ăn tiệm không đi xem hát và cũng không đến câu lạc bộ đêm. Cô thích sống ở New Jersey, cô nói thế, và cô hoà thuận với Luke, suy cho cùng thì Luke không còn là thuyền trưởng nữa. Penny nhanh chóng đảm nhiệm hầu hết công việc của anh và do đó phá bỏ nhiều đặc quyền đặc lợi cũng của anh. Nhưng điều này chẳng dễ dàng như nó vẫn thường như vậy, và trong khi thoạt đầu Luke vẫn ăn bữa chính cùng họ, thì sự ngượng nghịu đã rõ ràng đến mức anh ta phải nhanh chóng viện ra đủ mọi lý do để không xuất hiện ở bàn ăn nữa. Phảng phất đâu đó nỗi nhớ cái không khí hơi thô lỗ của Hải quân, và không còn những cuộc nói chuyện tếu táo giải khuây giữa ông chủ và người hầu nữa. Luke chưa bao giờ là người hầu, nhưng còn hơn là một bạn săn, và giờ đây sự có mặt thường xuyên của một người đàn bà khiến mọi khả năng của anh đều trở thành vô dụng ngoại trừ khả năng thư ký. Không khí trong nhà thật gượng gạo, ít nhất là thế, cho đến khi Luke đánh xe xuống thị trấn hoặc vào giường ngủ.

Alex làm việc rất chăm chỉ, và Penny cũng thật phi thường về mặt này. Cô vẫn lặng lẽ như một cái bóng, đọc nhiều, và nếu không đọc thì lại bận rộn với việc tạo ra những thay đổi nhỏ trong nhà. Dưới sự quản gia lỏng lẻo của Luke, với sự vắng mặt thường xuyên và tính lơ đễnh với việc nội trợ của Alex, một số đáng kể những vật dụng như khăn tắm, khăn trải giường, gạt tàn, rèm cửa, đèn và bát đĩa đã bị xếp xó. Với người phụ nữ đang có những thích thú mới mẻ trong căn nhà này, thì hình như toàn bộ ngôi nhà, cả trong lẫn ngoài, đang chìm đắm trong nỗi buồn cần phải được đưa vào ụ và đại tu lại toàn bộ. Hoạt động thường xuyên của thợ sửa ống nước, thợ sơn và giao nhận hàng hoá khiến Alex bực bội, mặc dù họ tự giới hạn sự có mặt ở những khu vực khác của ngôi nhà.

Điều này rõ ràng cũng làm Luke bực bội không kém. Một hôm anh đến gặp Alex, khi Penny đã lái xe xuống làng, và bẻ ngón tay răng rắc. Khuôn mặt gầy gò kiểu Ý của anh đầy vẻ bối rối.

“Ông có phiền không nếu chúng ta nói chuyện với nhau một lát, ngài sỹ quan?”

Alex nhìn lên, hơi bực mình. Ông đang sửa lại tập cuối cùng của bản thảo mới nhất, và hình như phải cắt bỏ đi nhiều hơn là để lại.

“Có chuyện gì thế? Và cậu đừng có bẻ ngón tay nữa nào.”

Luke nhìn chằm chằm xuống chân, rồi giấu tay ra sau.

“Chuyện này thật khó nói quá, ông chủ ạ, nhưng tôi đã nghĩ rất nhiều. Việc có thêm một cô ở đây, với tôi thật không dễ chịu lắm.”

“Cậu đang nói về cái quái gì vậy?” Giờ thì Alex nổi cáu thực sự. Ông đẩy ghế ra sau và bước ra hiên. “Vào đây và ngồi xuống. Có chuyện gì với cô ấy.”

Trông Luke thật khổ sở. Anh di di bàn chân.

“Cô ấy và tôi rất hoà thuận, tôi không có gì chống lại cô Penny. Nhưng ôi, mẹ kiếp, ngài sỹ quan, tôi không phải là một người hầu bình thường. Đúng ra tôi chẳng là gì thật sự đặc biệt trong ngôi nhà này. Nó đã thuộc quyền của cô Penny, và tôi đang trở thành vật bỏ đi. Cô ấy không muốn sai tôi làm phần lớn những việc mà một người hầu phải làm. Cô ấy tự làm lấy hết. Tôi trở thành một ngón tay thừa. Tôi chẳng ra dơi cũng chẳng ra chuột!”

“Tôi không thấy thế,” giọng Alex quả quyết.

“Ông rất bận với cuốn sách. Nhưng ông phải thừa nhận điều này, ông chủ, không có cô dâu mới nào lại muốn có một người khách bám dai suốt ngày quanh quẩn, trong bữa ăn và những chỗ khác, luôn có một người lạ trong nhà. Có lẽ ông không nhận thấy, nhưng tôi luôn cảm thấy mình đang được đối xử với thái độ lịch sự và cố ý và điều đó khiến tôi bứt rứt. Chẳng có ai trong nhà này ngoài ba chúng ta, và ba người là một đám đông.”

“Cậu định nói đến điều gì?” Alex gõ gõ ngón tay.

Luke càng tỏ vẻ khổ sở hơn.

“Tôi nghĩ tôi nên cuốn gói, ông chủ ạ. Tôi nghĩ tốt hơn tôi nên đi khỏi đây. Đây là một nơi phù hợp cho hai người chưa vợ... ” Luke bất lực khua tay. “Với hai người đàn ông thì chỗ này thật tuyệt, nhưng tôi không phù hợp với một bộ ba. Sẽ không có chuyện gì nếu chỉ là thỉnh thoảng, vào ngày nghỉ cuối tuần, như ngày xưa, nhưng...” Luke lại khua tay. “Tôi nghĩ tốt hơn tôi nên tìm một công việc mới, thưa ông chủ.”

Alex ngả người ra sau ghế và gãi gãi đầu.

“Cậu đi lấy bia đi,” ông nói. “Chúng ta sẽ nói thêm chút nữa về chuyện này. Cô ấy đi đâu?”

“Cô ấy có nói gì đó về hiệu làm đầu và một vài việc lặt vặt khác. Ông đang bận và cô ấy không muốn làm phiền ông.”

“Tốt rồi, nếu là hiệu làm đầu thì chúng ta có kha khá thời gian để sắp xếp vụ này. Trước tiên là bia đã.”

“Vâng, vâng, thưa ngài.”

“Nào,” Alex nói khi đã cầm một cốc bia lạnh. “Có ai làm điều gì khiến cậu mất lòng không?”

Luke lắc đầu thật mạnh.

“Không, không, ông chủ. Xin đừng hiểu sai ý tôi. Tôi nghĩ cô Penny rất tuyệt vời. Chính tôi mới là tay quay thừa ở bánh lái. Ông không thể biến một tổ ấm vững chắc thành một túp lều săn được - tha lỗi cho tôi, nhưng đó là sự thật. Khi ông lấy bà Amelia, bà ấy chẳng bao giờ đi đâu. Chắc chắn là bà ấy không sống ở đây. Chỗ này thuộc về ông và tôi. Chỉ hai chúng ta.”

Alex nhấp một ngụm bia và châm thuốc lá trước khi nói. Ông xoa xoa cằm.

“Cậu nói đúng. Chính tôi cũng đã nghĩ đến điều này - nhưng không có chuyện cậu bỏ đi, Luke. Cậu phải thừa nhận rằng nơi đây quá cô quạnh đối với một cô gái trẻ, trong khi tôi còn mải gõ máy chữ suốt ngày, và chẳng có ai ngoài lũ vịt trời để mà trò chuyện. Và theo ý tôi cậu hoàn toàn không phải là một thị nữ hoàn hảo cho một quí cô.”

Luke ngượng nghịu mỉm cười.

“Tôi là người đầu tiên thừa nhận điều đó, ngài sỹ quan. Và cô Barr cũng sẽ thừa nhận như vậy.”

“Tôi nghĩ, việc ta nên làm,” Alex vừa nói vừa cân nhắc từng từ, “là tìm một căn hộ trong thành phố - một nơi xinh xắn, dễ quản lý - và quay trở lại với nếp sống cũ. Điều đó sẽ cho Penny có nhiều việc để làm, và có nhiều người để làm cùng. Cô ấy yêu nơi này, Luke ạ, vì thế chúng tôi sẽ năng về đây vào kỳ nghỉ cuối tuần, có lẽ là tuần nào cũng về. Và khi nào tôi bận ngập đầu vì công việc, tôi có thể lén về đây trong những ngày khác và để cô ấy lại trong vòng tài năng của mẹ cô ấy. Bọn họ sẽ đến thăm chúng ta vào kỳ nghỉ cuối tuần, và chúng ta có thể cùng nhau chơi trò người da đỏ. Thế nào? Tôi thực sự không muốn mất cậu.”

Nét mặt Luke có vẻ băn khoăn.

“Thế thì tuyệt quá rồi còn gì. Tôi sẽ giữ cho chiếc tàu hoàn hảo suốt tuần và có thể biến đi đâu đó vào ngày nghỉ, trừ phi ông thực sự cần đến tôi - và, xin ông đừng tự ái - tôi muốn được cắt lương. Tôi đã phần nào coi đây như nhà của tôi. Tôi không muốn rời khỏi đây, nhưng tôi biết ông có một số vấn đề khác phải lo. Chúng tốn tiền.”

Alex vỗ vai viên thượng sỹ cũ của ông.

“Đừng băn khoăn nữa, tôi chưa phá sản đâu. Không sao cả. Nhưng hãy cố gắng chịu một thời gian nữa, rồi tôi và cô ấy sẽ xem có thể làm gì để giải quyết vấn đề nhà ở trong thành phố.”

“Vâng, vâng, thưa ngài. Xin lỗi nếu tôi đã nói gì đó quá lời.”

“Cậu không phải xin lỗi. Lẽ ra tôi phải tự nhận thấy điều này. Thôi quay về với công việc của cậu đi. Tôi sắp xong chồng bản thảo cuối cùng rồi.”