← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 132

Alex thầm nhủ rằng Barbara là người duy nhất mà ông có thể thành thực trút bỏ nỗi lòng. Ông cân nhắc chút xíu về việc liệu có nên nói cho Marc Mantell biết hay không, và quyết định là không, Marc Mantell nhìn Alex Barr hoàn toàn bằng con mắt nghề nghiệp - một cỗ máy sản xuất. Tình bạn giữa họ là sâu sắc, sâu sắc hơn nhiều so với mối quan hệ thông thường giữa một nhà văn và một người đại diện. Nhưng Marc Mantell luôn bày tỏ sự đánh giá sắt thép về Alex cùng công việc của ông, và giờ đây chắc chắn Alex không muốn sự đánh giá này bị hoen ố bởi lòng thương hại. Nếu may mắn - ông nhếch mép cười mỉa mai - có lẽ ông sẽ có mười năm không còn điều gì vui thú ngoài việc viết sách. Ông không muốn những cuốn sách ấy nhuốm màu lòng thương hại, vin vào lòng thương hại, được bày bán ở chợ dưới lớp vỏ thương hại. Nếu cuốn sách tiếp theo thối hoắc, Alex Barr muốn Marc Mantell nói với ông rằng nó thối hoắc. Ông không muốn một sự giải thích loanh quanh hoặc một cuộc đối thoại dài dòng lấy bệnh tật ra để bào chữa.

Vì thế ông mời Barbara Bayne đi uống ở quán rượu Michael và nói:

“Em đoán được không?”

“Đoán gì? Không phải là một chiến thắng mới nữa đấy chứ, sau khi đã lên trang bìa của cả Time lẫn Newsweek trong cùng một tuần?”

“Không đâu. Anh chỉ muốn nói cho em biết rằng em sắp được an toàn vĩnh viễn thoát khỏi những dục vọng của anh. Không cưỡng bức. Không cám dỗ. Có vẻ như anh đã trở thành một ca ung thư nhẹ - ở một bộ phận rất quí báu trong cái thân xác đã rệu rã của anh.”

“Ôi, Alex! Không thể thế được! Và nếu thế, tại sao anh lại chọn một chỗ như thế này để nói với em?”

“Vì nếu anh nói với em ở một nơi đông người như thế này thì em sẽ không khóc. Điều anh không muốn nhất bây giờ chính là nước mắt, vì nó sẽ làm anh phát điên lên mất. Hãy gọi một ly martini nữa đi. Nếu em muốn biết những chi tiết rùng rợn mới nhất thì anh có tất cả đây”, ông vỗ vào túi ngực, “và chúng rất tỉ mỉ. Viên bác sĩ Do Thái tị nạn của anh sẽ là một nhà văn y học lỗi lạc cho tờ The Reader Digest. Thậm chí anh có thể hiểu mình bị làm sao.”

“Anh sẽ không, chắc chắn là sẽ không”

“Chết?”Alex cười gằn. “Không đâu, Không ngay bây giờ. Có lẽ không trong vài năm, nhiều năm, những năm buồn thảm. Anh sẽ học cách sống với những gì anh có. Anh sẽ rất vui vẻ, cực kỳ dũng cảm và tất cả sẽ chỉ là chuyện vớ vẩn. Anh sẽ mím chặt môi, vì đó là cái duy nhất cứng rắn mà anh sẽ có. Anh cho rằng em đã hiểu?”

Barbara lắc đầu.

“Thật không phải khi kể tất cả với em đột ngột thế này. Ở đâu? Có tệ lắm không?”

“Ở chỗ rất đáng giá. Đủ tệ. Gã tình nhân Barr sẽ không còn lên trường bắn được nữa. Tóm lại, họ sẽ thiến anh để giữ cho anh được sống. Anh sẽ được bơm hormon nữ, và chúng ta có thể an toàn sánh vai nhau vào phòng Thiếu Nữ.”

“Thôi đi! Thôi đi! Thôi ngay đi. Em không thể chịu nổi nếu anh cứ đùa bỡn về chuyện này! Vì Chúa hãy về nhà em. Ở đó cả hai chúng ta có thể khóc òa lên!”

“Anh yêu em, Barbara Bayne,” Alex nói. “Đó mới thực là điều anh muốn làm suốt cả ngày. Hơi quá đáng khi điều này xảy ra với em thay vì Damon Runyon...”

“... Và vì thế chúng ta gặp một vấn đề lớn về Penny,” Alex nói trong khi nhét lại tập giấy vào trong túi. Barbara, tái nhợt nhưng đã nín khóc, vừa đọc xong tập thông cáo chi tiết của bác sĩ Einmann.

“Anh rất yêu cô ấy,” ông nói. “Không phải như tình yêu mà anh có với em, thậm chí không phải là thứ tình yêu mà anh có với Amelia. Nhưng anh yêu cô ấy, và anh sẽ không ràng buộc cô ấy vào một ông chồng già ốm yếu vô dụng để làm một người đàn ông và không cùng thời để làm một người bạn. Anh có thể còn sống nhiều năm, các bác sỹ đã nói thế. Mà cô ấy, một sinh vật đáng thương, thậm chí còn chưa đầy ba mươi tuổi, cả cuộc đời sẽ uổng phí nếu cô ấy gắn bó với anh.”

“Và cô ấy sẽ gắn bó với anh, điều đó thì em chắc chắn,” Barbara nói. “Em không biết cô ấy, tất nhiên, nhưng bằng vào những gì anh nói.... Anh không muốn diễn cho em xem một vở bi kịch thuần tuý với vai tốt hơn, nên...”

“Anh sẽ nói với em hoàn toàn thành thực và không hề xấu hổ rằng anh là một kẻ ích kỷ,” Alex nói. “Anh sẽ không mảy may muốn được thương hại. Và anh cũng sẽ không làm một kẻ ghen tuông, bất lực và đầy tội lỗi, suốt những năm anh thả mình trong rượu whisky, đọc sách, viết sách và bắn chim. Anh không cần một người quản gia kiêm hộ lý. Anh yêu Penny như một đứa con cưng; anh đã yêu Penny như một người đàn bà ở trên giường. Nhưng ngoài điểm ấy ra bọn anh thực sự chẳng có gì chung ngoại trừ mẹ cô ấy.”

“Lẽ ra anh nên cưới...”

“Im đi,” Alex nói. “Anh biết lẽ ra anh nên cưới mẹ cô ấy. Nhưng mẹ cô ấy giờ đang giàu có, nổi tiếng và ngoài tầm với, mà mẹ cô ấy không ưa anh lắm về chuyện đã ăn nằm với con gái bà.”

Barbara đứng dậy và đi đi lại lại trước lò sưởi, Alex đã từng gọi đó là dáng đi của Bette Davis.

“Nhưng chắc chắn anh sẽ phải nói cho cô ấy? Ý em là anh không thể giữ mãi bí mật về bệnh ung thư được.”

“Anh không phải nói cho cô ấy trong một thời gian. Tất cả chưa phải hoàn toàn tuyệt vọng. Nhưng anh phải rời bỏ cô ấy, Barbara, anh phải rời bỏ cô ấy! Bằng không cô ấy sẽ héo mòn, tàn tạ và sa vào sự phản bội thầm lén, cô ấy sẽ ghét anh vì đã khiến cô ấy làm như thế! Cô ấy sẽ ghét anh vì đã già nua, ốm yếu và dính chặt vào cô ấy.”

Alex nhếch mép cười đau khổ.

“Như anh đã nói, anh là kẻ ích kỷ. Anh chỉ không muốn phải buồn bã cho đến chết khi anh không thể làm điều duy nhất ngăn anh khỏi buồn bã cho đến chết. Điều đó có làm anh trở thành một kẻ khốn nạn kinh tởm lắm không?”

Barbara hôn lên má ông.

“Không,” cô nói. “Anh không phải là kẻ khốn nạn. Anh là người khá dũng cảm.”

“Dũng cảm hay không, thì anh vẫn đúng,“ Alex nói. ”Và cho đến khi ai nấy đều biết về tiến triển của... của căn bệnh của anh, thì cô ấy sẽ tìm được cho mình một chàng trai mới am hiểu về những schuss, slalom, christiana[62] cùng âm nhạc của Ahmad Jamal và Gerry Mulligan. Khi anh chết, anh muốn chết với nhạc đệm của Joe Bushkin, Jonah Jones và có lẽ là cả Artie Shaw.”

“Một buổi trình diễn,” Barbara nói, nhưng không thể nói được gì hơn vì cô đã khóc.

[62] Tên các kiểu trượt tuyết.