CHƯƠNG 134
Cố nhiên, chẳng có trận cãi lộn nào ngoài cái vẫy tay chào thân mật từ mé phòng bên kia. Chẳng có lý do thật sự nào để Alex không ăn trưa ở Absinthe House, hoặc ở bất cứ nơi nào khác trên thế giới, với người bạn gái cũ từ hồi chiến tranh. Có cái gì đó đầy ẩn ý trong mắt những cô bạn gái của cô khi Alex vẫy tay chào họ qua căn phòng đông đúc. Tất cả mọi cái trong mắt những người bạn cô đều nói lên rằng Penny Barr đang khiếp sợ vì Alex Barr đã rời bỏ chiếc giường của cô.
“Người đàn bà rất xinh đẹp mà anh vẫn ăn trưa cùng,” Penny nói vào buổi tối hôm đó trong bữa cocktail ở nhà. “Em không nhìn rõ lắm, ở đó tối quá, nhưng trông bà ta giống trên một số bộ phim cũ mà chúng ta thường xem trên tivi - tất nhiên là già hơn - nhưng bà ta rất giống Barbara gì đó... Wayne?”
“Không,” Alex nói cộc lốc. “Bayne. Barbara Bayne. Một người từ quá khứ tăm tối của anh. Một người bạn gái cũ. Cô ấy đang trở về thời hậu chiến mới, và anh không có ý nói đến Triều Tiên.”
“Ồ,” Penny khuấy ly martini của cô bằng một ngón tay, vớt quả ôliu ra và cẩn thận đặt nó lên khay.
“Sao kia?”
“Không sao. Em chỉ tự hỏi - anh chưa bao giờ nhắc đến bà ấy. Anh có gặp bà ấy thường xuyên không?”
“Khá thường xuyên. Giờ đây khi mẹ em chẳng bao giờ có nhà thì anh không còn có nhiều người để nói chuyện. Ý anh là những người bạn cũ. Phần lớn những người khác đã chết.”
Penny đứng lên.
“Em nghĩ em muốn uống một ly nữa. Em pha cho anh nhé?”
“Anh pha cho. Em cho hơi nhiều rượu vécmút. Nào. Đưa anh cái ly của em.”
Tối nay, dáng vẻ của Penny chỉ có thể mô tả bằng từ mơn mởn. Cô mặc chiếc quần vải nhung đen Capri thanh mảnh và chiếc áo lụa Gucci óng ánh tôn lên màu xanh của đôi mắt, và đã làm điều gì đó thật đặc biệt khiến làn da ửng hồng và mái tóc đen bồng bềnh như mây. Cô đi đôi xăng đan vàng lấp lánh, mùi nước hoa thơm ngát ở cổ và sau tai. Tất cả tài nghệ của người thợ làm đầu và ngành công nghiệp nước tắm đã giúp cô sẵn sàng cho trận chiến. Cả chiếc nịt vú cũng đã sẵn sàng; áo cô mở khuy tới gần rốn và bộ ngực nhô cao, rắn chắc dưới lớp lụa Rome óng ánh.
Alex đã từ chỗ quầy rượu quay ra - trong căn hộ mới Alex khăng khăng muốn có một quầy rượu mang dáng dấp na ná với quầy rượu cũ ở căn hộ tầng mái của Amelia - với nhiều loại rượu.
“Của em đây,” ông nói. “Em định nói gì?” Giọng ông lịch sự một cách bâng quơ.
Penny nhấp một ngụm martini lớn.
“Anh khiến em cảm thấy mình quá, quá trẻ con! Thôi đi! Em muốn hỏi anh làm cái quái gì với một người tình cũ và anh làm em cảm thấy rằng mình có lỗi vì đã trông thấy anh.”
Alex kéo mạnh dái tai.
“Có lẽ,” ông nói. “Đó đã là, hay đang là lỗi của em.”
“Em không thể giúp gì được nếu em còn trẻ?” Penny cố làm cho giọng nói không mang vẻ hờn dỗi trẻ con, và chỉ thành công phần nào. “Anh đã lấy em trong khi biết rằng em còn trẻ! Đâu phải là lỗi của em nếu em trẻ hơn anh! Hoặc em yêu một người già hơn em!”
“Vì Chúa em đừng nổi xung lên vì khoảng cách tuổi tác nữa được không,” Alex nói. “Em còn trẻ, em xinh đẹp, thông minh, gợi tình và giàu có. Có gì đáng khóc đâu nào.”
Penny cắn môi.
“Em đã già đi một chút rồi,” cô nói. “Vậy đích xác anh đã làm gì với cô bồ cũ, và đó là việc anh vẫn thường làm suốt mấy tháng qua khi anh ra ngoài vào buổi trưa và không bao giờ về nhà trước bảy giờ tối? Đó là lý do tại sao anh trở về nhà mệt mỏi, không nói chuyện với em và đi ngủ sớm? Có phải anh đã... anh đã lại vào giường với Barbara Bayne, và vì thế anh không ngủ với em?”
“Không phải trong giường của cô ấy,” Alex nói. “Chúng tôi đã qua cái thời đó từ khi em còn thò lò mũi xanh kia. Có lẽ là chỉ trong trí óc cô ấy. Bộ óc của Barbara, nếu em muốn ta chấm dứt ở đây.”
“Em không muốn chấm dứt ở đây!” Penny đấm thình thịch vào đầu gối cô. “Em muốn biết điều gì đã xảy ra với chúng ta - và nếu đó là người phụ nữ khác, thì tại sao, em đã làm sai điều gì? Mụ già ấy có cái gì mà em không có?”
“Lại đây nào,” Alex nói. “Đừng xúc động thế. Barbara Bayne có sự bổ sung chuẩn mực cho cơ thể phụ nữ mà anh nghĩ đã teo đi phần lớn. Em đừng chửi rủa và nói bậy bạ nữa.”
“Nói chuyện bậy bạ thường rất buồn cười khi chúng ta nói trên giường. Giờ chúng ta đâu có còn lên giường với nhau nữa, mà anh thì không thích nói bậy với bộ quần áo của anh. Em đã làm gì sai để anh quay trở lại với con mụ Barbara ấy?”
Alex nhăn mặt.
“Không phải là con mụ Barbara, xin em. Bà bạn Barbara. Một bà bạn già.”
“Bạn già!“ Giọng Penny rõ ràng là rất giận dữ. ”Anh và cái kiểu kẻ cả chết tiệt về những người tình cờ ra đời sớm hơn những người khác! Cứ như anh đang làm việc cho một tổ chức bí mật hay một hội kín gì đó vậy! Lẽ ra anh nên…”
“Đừng nói nữa. Tất cả mọi người đều bảo anh. Lẽ ra anh nên cưới mẹ em. Nếu anh cưới mẹ em thì lúc nào cũng có ai đó nói rằng...”
“Lẽ ra anh nên cưới mẹ em! Bà ấy đủ tốt để ngủ với anh một lần! Và chắc chắn bà ấy là thành viên của cái hội đồng niên cũ của anh, những người luôn biết hết mọi bí mật của toàn vũ trụ!”
“Thế là đủ rồi đấy,” Alex nói lạnh lùng. “Anh không hình dung được là Dinah Lawrence lại phô bày tất cả cuộc sống tình dục bí mật cho con gái. Việc anh ngủ với mẹ em hoàn toàn chỉ là sự phỏng đoán của riêng em mà thôi.”
Giờ thì Penny đấm vào cả hai đầu gối bằng cả hai nắm tay.
“Anh bỏ cái lối nói như luật sư ấy đi! Tôi là vợ anh, anh nhớ chứ? Tôi không phải là... là một nhân vật để anh phân tích! Tôi không phải là một món đồ! Tôi là một phụ nữ trưởng thành - một phụ nữ trưởng thành mà anh đã từng chung chăn gối!”
“Một phụ nữ, đúng,” Alex dài giọng. “Rất phụ nữ. Nhưng trưởng thành?” Anh nhướn lông mày bên trái. “Anh nghi ngờ tính từ xác định chất lượng này.”
“Anh đang cố thử làm điều gì với em?” Penny nói bằng giọng lí nhí. “Nhổ hết lông cánh của em đi chăng? Cắt em dần dần thành từng mảnh chăng? Chuyện gì xảy ra với anh vậy hả Alex?”
“Chẳng có chuyện gì xảy ra với anh ngoại trừ tuổi trung niên và có thể là ham muốn được nói về điều gì đó không nằm trong cuộc thảo luận về tỷ lệ bụi của trận mưa tuyết mới đây, hoặc liệu thuốc lá có gây ung thư không, hay tập san mới nhất của tiến sỹ Spock. Đôi khi anh tìm thấy niềm say mê báo chí, và có một tác giả có tên từa tựa như Charles Dickens. Hắn viết tác phẩm mang tên Oliver! của Lionel Bart. Ngay sau khi Rex Harrisort viết Cô gái phù hoa của tôi, khác với Shaw theo cách của Pygmalion.”
“Anh là kẻ khốn nạn độc ác,“ Penny nói. ”Đúng thế đấy. Anh thích bẻ cong con dao phải không”
“Như Charles Lamb nói với Mary Lamb, hình như trước đây tôi đã được nghe câu này rồi,” Alex nói. “Một ly martini nữa chứ?”
“Sao lại không? Sao lại không nào? Em có thể mất gì nếu uống thêm một aoxơ gin nữa chứ?”
“Anh nghĩ là rất ít,” Alex nói và đứng lên. “Anh cũng chẳng khác gì. Rượu gin là sữa mẹ đối với anh. Câu nói ấy trong bộ phim đầu tiên có Leslie Howard và Wendy Hiller - một người đã chết và người kia đang sống tốt. Anh đã kể cho em nghe về Bill Gargan và Howard trong Sadie Thompson chưa? Một lão già có tên là Maugham đã viết thành một truyện ngắn tên là Cô Thompson mà rất ít người còn nhớ. Chẳng bao lâu nữa người ta sẽ phổ nhạc với tên Ả gái điếm tôn quí cho cuốn sách của Gerald Frank.”
“Ôi, Alex, Alex? Anh đang làm gì thế này? Anh biết là em yêu anh mà!”
Alex châm thuốc và ho một cách cố ý. Ông thích thú nhìn đốm lửa đỏ ở đầu điếu thuốc.
“Anh tự hỏi liệu thực ra những thứ này có gây bệnh ung thư không,“ ông trầm ngâm. ”Có lẽ là không. Có lẽ căn bệnh ấy là do dòng sữa từ tâm của loài người sinh ra. Để trả lời câu hỏi của em, tất nhiên anh biết là em yêu anh, nếu không em đã chẳng khiến anh xúc động, khiến anh vào giường em và đến phòng đăng ký kết hôn. Và tiếp theo, anh cũng có thể nói rằng chúng ta có rất ít điểm chung ngoại trừ chiếc giường và ký ức về mẹ của em. Hình như anh là dĩ vãng tốt đẹp của cả hai.
“Anh thực sự đang định lấy đi của em cả hai thứ tài sản ấy, để...”
“Để thiêu cháy như bọn cướp biển Viking đã làm khi chúng giết chết ngựa, chó và nổi lửa đốt tàu,” Alex kết thúc. “Anh tin rằng đây mới chỉ là sự khởi đầu công cuộc tìm kiếm lý do tại sao anh có thể có tình cảm với một mụ già như Barbara Bayne?”
“Em không có ý tò mò tọc mạch. Anh biết là em không bao giờ căn vặn về giờ giấc của anh”
“Nhưng?” Giọng Alex rất dịu dàng. “Luôn luôn rất tốt đẹp, nhưng...”
“Nhưng anh không thể trách một người đàn bà vì đã thắc mắc tại sao chồng cô lại không chung chăn gối với cô, thường xuyên vắng nhà, tiêu cả buổi chiều ở đâu đó, và không còn nói những câu như ”Mantell bảo rằng“ khi anh ta về nhà để ăn tối và sau đó lên giường với một quyển sách. Anh không thể gọi đó là lịch sinh hoạt bình thường được!”
“Thuật ngữ Hải quân gọi là Lịch sinh hoạt hiện hành”, Alex dài giọng. “Sự thực của vấn đề là ở chỗ anh tới chơi nhà Barbara Bayne để kích thích tinh thần, điều mà anh tìm được rất ít trong căn nhà này. Em có một thân hình xinh đẹp, một trái tim nhân hậu và, không còn nghi ngờ gì nữa, một tâm hồn đáng yêu, nhưng thật lòng mà nói, em làm tôi chán ngấy. Hoặc như bọn bạn em vẫn nói, rất vụng về.”
Penny khóc òa lên.
“Anh thật quá đáng, quá đáng! Anh đang cố tình làm tôi tan nát! Tại sao? Tại sao? Tôi đã cố hết sức để làm một người vợ tốt của anh, để yêu anh, để chu toàn cho công việc của anh, để...”
“Anh nghĩ em đã quá gắng sức,” Alex nói nhẹ nhàng. “Em đi lại quá khẽ khàng. Em không bao giờ xộc vào phòng làm việc của anh với vấn đề về người bán hàng hay người đưa sữa. Em không bao giờ ấn bừa cơ thể xinh đẹp của em vào anh khi anh đang bí về cốt truyện. Em hoàn toàn hoàn hảo để được chịu đựng, và như anh đã nói, nếu em quên, anh đang chán ngấy. Và... Barbara Bayne, dù có thể là một mụ già, vẫn không làm tôi chán ngấy. Đó là lý do tại sao tôi hay ở bên cô ấy. Tôi không nghĩ là em tin điều này, nhưng tôi đã không hề chạm đến móng tay cô ấy từ khi em còn là một đứa trẻ. Thật vô nghĩa khi cố thuyết phục em tin vào cái sự thực chẳng mấy quan trọng đó.”
Cơn giận đã thành công trong việc làm Penny thôi khóc, cô hỉ mũi với một tiếng sụt sịt lớn.
“Em cóc cần quan tâm nếu anh chỉ đơn thuần là ngủ với mụ ta! Em chỉ muốn biết mụ ta có cái gì mà em không có! Em muốn biết mụ ta cho anh được cái gì mà em không thể! Em, Penny xinh đẹp của anh, anh vẫn luôn gọi em như thế, đã có gì sai? Em vẫn còn xinh đẹp lắm, nhìn đây?”
Bằng động tác giận dữ, Penny cởi áo ngoài và dứt tung khóa nịt vú. Cô đứng lên, bộ ngực nẩy căng, đôi chân duỗi thẳng.
“Của mụ ta có đẹp hơn không? Có cái gì đặc biệt giữa hai chân của mụ ta không?” Cô khum bàn tay nâng cặp vú lên. “Mụ ta có gì hơn ở chỗ này không? Hay anh muốn em trụy lạc với người đưa thư để anh xem?”
“Hoan hô, hoan hô, Gipsy Rose Lee,” Alex nói và khẽ vỗ tay châm biếm. “Anh nghĩ em nên mặc quần áo vào. Em làm thế chỉ tổ bị cảm lạnh thôi. Anh sẵn sàng đồng ý rằng vẻ đẹp thể xác của Barbara rõ ràng là không thể sánh với em được. Và anh không nghĩ em thích trụy lạc với người đưa thư. Có thể là một gã thuộc Cục Thuế vụ, có thể...”
Ông đứng lên, xoa xoa lưng, và mệt mỏi nói.
“Thôi, hãy dừng tất cả những chuyện vô nghĩa lý này lại. Anh đã phạm sai lầm. Anh đã cưới một đứa con gái. Anh không muốn lấy một đứa con gái. Và thực tế là anh không muốn lấy bất kỳ ai. Anh không phù hợp cho việc ấy - thậm chí anh thật vô dụng cho việc ấy. Nếu em còn nghi ngờ thì em hãy hỏi lại mẹ em, hỏi Amelia, hỏi một quí bà mà em không biết ở London, và thậm chí hỏi lại cả Barbara Bayne. Hãy làm thế đi, em yêu. Hãy nhớ đến điều ấy vào một ngày nào đó”.
Penny úp mặt vào lòng bàn tay. Ông tiến về phía cô một cách vô thức, và nhanh chóng tự ngăn mình lại.
“Đây là một căn hộ đẹp,” ông nói. “Và, thật hơi kỳ quặc, là nó đứng tên em. Hình như anh quên chưa nói với em. Em là người thừa kế duy nhất của anh. Ở Mexico người ta rất dễ dãi với việc ly hôn. Hãy tìm cho mình một người nào đó trạc tuổi em để sống cùng và hãy quên đi rằng em đã từng mắc vào một lão già có tên là Alexander Barr. Vai kịch chồng già vợ trẻ hoàn toàn thích hợp với Wallace Reid, nhưng với anh thì nó không hợp lắm. Và Penny này?”
Cô ngẩng lên, ngón tay vẫn che lấy mắt.
“Thực ra anh không xấu xa đến mức ấy đâu. Chỉ có điều“, giọng ông nghẹn lại, ”chỉ có điều anh yêu em mà không tính đến một thiếu sót nhỏ rất quan trọng ở tuổi anh. Chúng ta chẳng có chuyện gì để nói, mà đối với một lão già ba hoa, thì điều đó còn khủng khiếp hơn cái chết ẩn náu trong mỗi cái vỏ chuối.”
“Alex, em... vậy là hết thật rồi sao, không còn hy vọng...”
Ông giơ tay, và nói dịu dàng.
“Không,” ông nói. “Hãy quên tất cả đi. Hãy tìm cho mình một người bạn trẻ trung tốt bụng, đẻ vài đứa con và cố sống cho vui vẻ. Anh nghĩ em sinh ra không phải là để quan tâm đến Black Crook lẫn Primo Carnera, phải không? Anh sẽ đi bây giờ, và anh sẽ cử người đến lấy quần áo. Tiền còn rất nhiều ở ngân hàng.”
Ông lướt nhìn những đồ đạc mới trong căn hộ mới, và nhún vai. Ông lắc đầu theo cái kiểu cố hữu như một con sư tử già mệt mỏi.
“Như một người da đỏ đã nói: Suốt ngày phải mở hành lý. Anh nghĩ đó là chuyện của đời anh. Vui lên nhé, em yêu,” ông nói và ra khỏi cửa.