CHƯƠNG 135
Khi Alex rời khỏi căn hộ thì đã gần nửa đêm, và ông đến Jersey vào khoảng hai giờ sáng. Nơi đây tỏ ra còn hơn là một nơi trú ẩn, và Alex thầm cảm ơn Chúa về điều đó, và về Luke. Chừng nào ông, Alex Barr, còn bị thương trong chiến đấu, thì việc có được một nơi dưỡng thương thật tốt biết bao. Bệnh viện làm ông chán nản, hầu hết các bác sĩ và đặc biệt là các nữ hộ lý cũng thế. Luke sẽ là một hộ lý tốt. Chúa phù hộ cho cựu thượng sỹ Luke Germani. Đáng tiếc là Luke không muốn làm người giúp việc cho một dược sỹ thay vì làm người giúp việc cho chiếc bút chì.
Ông lùi xe vào sân sau và trông thấy một chiếc Cadillac trắng mui trần đỗ sát cửa bếp. Ngôi nhà sáng ánh đèn. Được lắm, được lắm, Alex Barr nghĩ. Tin tức lan đi mới nhanh làm sao. Trà, sự cảm thông và rất có thể là cả một âu thịt bê nấu đông dành cho bệnh nhân. Hay là Luke có một buổi khiêu vũ? Để xem nào, Barr.
Ông bước vào nhà và kìa, trên hàng hiên, đang nhấp một ngụm bia, là Barbara Bayne.
“Ồ, chào em.” Alex cúi người. “Cái gì đã đưa em đến bờ hồ của chúng tôi vào giờ này? Và Luke đâu?”
“Vào giường rồi. Với mấy viên thuốc ngủ. Em đã cho anh ta biết vấn đề của anh, hình dung rằng việc đó sẽ tránh cho anh thêm đau đớn.”
“Em thật tốt bụng.” Alex nói nhẹ nhàng và chế giễu. “Anh tin là cậu ấy sẽ hiểu rõ bi kịch của chúng ta?”
“Em không thích nhìn đàn ông khóc,” Barbara nói ngắn gọn. “Đặc biệt là những cựu hạ sỹ quan tuổi trung niên. Em nghĩ anh ấy sẽ vui mừng được đổi chỗ cho anh.”
“Luke là một chàng trai, không, một người tốt. Anh may mắn đã có được cậu ta. Chí ít là cậu ấy sẽ không gọi anh bằng đại từ chúng ta vương giả như một hộ lý tầm thường. Nếu Luke mà mở mồm ra nói hôm nay bệnh nhân của chúng ta thế nào? hay tại sao chúng ta không ăn món súp ngon lành này? Thì anh sẽ đập vỡ sọ cậu ta.”
'Pha cho anh một ly nhé? Em đã lục lọi quầy rượu, và Luke đã dẫn em đi xem chỗ này một vòng. Em thích ngôi nhà của anh, Alex. Anh biết là em chưa bao giờ đến đây?“”
“Anh nghĩ là em chưa. Chúng ta đã quá bận bịu ở Ritz, hoặc đi đá thùng rác. Ôi, có được nơi này thật tốt biết mấy. Nó yên tĩnh, và nó là của anh. Anh vẫn thường phải chạy trốn khỏi các căn hộ. Nếu được thì em pha cho anh một ly gin hồng, ít ra là anh không phải lo lắng gì về lá gan. Cho đến khi bông hoa độc của anh mọc lên cao, thì sẽ không có gì rời bỏ anh cả.”
“Thôi anh đừng bỡn cợt như thế nữa,” Barbara nói. “Em đã nhìn thấy ánh mắt anh trước khi anh kịp thay đổi nó vì có lợi của em. Thật tồi tệ kinh khủng với Penny?”
“Rất tồi tệ đối với Penny. Anh đã vào vai cừ. Đã có lần em gọi anh là diễn viên nghiệp dư. Em nói đúng. Anh là một diễn viên tuyệt diệu. Tên vô lại do Alexander Barr thủ vai thay cho Coward. Hech và MacArthur hẳn sẽ tự hào về anh. Nhân tiện, chỉ là tò mò thôi, em làm cái quái gì ở đây vào lúc đêm hôm thế này?”
Barbara đưa cho ông cốc rượu. Cô thật quyến rũ, ông nghĩ, ở vẻ trễ nải và cái cổ cao, mặc dù có hơi ít nữ tính trong điệu cười... Nhưng rồi mi sẽ không có những ý nghĩ này nữa, phải không, Barr? Thật vô nghĩa khi những ý nghĩ ấy xuất hiện trong đầu mi.
“Em làm cái quái gì ở đây là một câu hỏi ngốc nghếch. Em biết anh sẽ không lãng phí thời giờ để làm tổn thương Penny vì lòng tốt của cô ấy và của anh. Em nghĩ anh đang mệt mỏi, đau ốm và hơn hết là cô đơn, và có lẽ thích làm bạn với một bà già mà anh không phải tỏ ra dũng cảm - không phải diễn kịch. Thế thôi, em sẽ đi nếu anh muốn.”
“Không, vì Chúa, đừng. Thực ra em đến đây thật là tuyệt.”
“Em tự ý đột nhập vào đây vì em nghĩ anh chẳng còn tâm trí đâu mà gọi điện cho em để nói rằng anh đang buồn và hỏi em có muốn đến với anh không. Vậy nên em gọi điện cho Luke, và anh ấy mời em đến. Em lấy số điện thoại của anh từ chỗ Mantell. Bao giờ thì anh nói chuyện với ông ấy?”
“Anh sẽ không nói chừng nào chưa bắt đầu rời ra từng mảnh. Và cũng vì lý do ấy anh sẽ không chất gánh nặng lên vai em, ngoài thôi thúc đầu tiên muốn tìm ai đó cùng tuổi với anh - người mà anh yêu - để thổ lộ nỗi lòng. Mantell thường gửi đến những bản thảo. Anh không muốn ông ấy gửi cho anh sự cảm thông. Anh không muốn cảnh ngộ khốn khổ của Barr đăng đầy trên mặt báo. Anh có những cuốn sách để viết khi chẳng còn việc gì khác để làm với bệnh ung thư tiền liệt tuyết.” Đột nhiên ông cười, gần như vui vẻ. “Em biết đấy, những cuốn sách với vô khối những vụ thông dâm trong đó. Anh muốn những vụ thông dâm phải có vẻ thật thà đáng tin.”
Khi Barbara bước lại bên chiếc cửa sổ rộng và nhìn ra hồ thì bóng đêm đang tan dần. Nền trời ửng hồng và bầy hươu đang uống nước, thấy rõ một con hươu đực có đôi sừng nặng.
“Nơi này thật đáng yêu,” cô nói. “Đàn hươu vừa mới xuống, một con có cặp sừng tuyệt vời.”
“Anh biết,” Alex nói. “Nó đã gần như là một người bạn nhỏ, một vật nuôi trong nhà. Nhưng rồi nó lớn lên, mọc sừng và hay tơ tưởng đến bạn gái, và bây giờ thì nó không vào nhà nữa. Đấy là hậu cung của nó. Bây giờ ở đây bọn anh không bắn một con hươu nào. Thế cho nên nó mới giữ được cặp sừng.”
Barbara xoay người lại đối diện với ông. Nổi bật trong ánh hồng, cô thực sự vẫn còn khá đẹp, Alex nghĩ, khi lưu ý rằng cả hai người bọn họ gần như bằng tuổi nhau - cùng là hai người già. Không ai nghĩ là cô ngoài bốn mươi tuổi, trừ phi nhìn thật gần để thấy rõ bên dưới lớp phấn.“”
“Em biết,“ cô bình tĩnh nói. ”Cả hai chúng ta đều đã già đi nhiều, và em nghĩ hơi khiêm tốn rằng chúng ra đã như thế này từ nhiều năm trước. Em rất muốn được yêu anh, Alex. Chúng ta đã giành cho nhau quá nhiều thuốc súng. Em nghĩ bây giờ chúng ta có thể làm việc với nhau, có hoặc không chiếc nhẫn và quyển sách. Em sẽ ở lại đây nếu anh yêu cầu.”
Alex lắc đầu.
“Không. Tuyệt đối không. Không phải là anh không muốn chính điều mà em đề nghị, không phải là anh không muốn chúng ta thôi là bạn bè. Những gì chúng ta có trước đây là tình dục, mâu thuẫn và cãi cọ mà không hề có lòng thương hại. Anh không muốn ký giao ước về lòng thương hại mà không có tình dục. Và chúng ta sẽ không còn mâu thuẫn hay cãi cọ nữa, vì kính trọng chứng bệnh tế nhị của anh.” Ông vỗ vỗ vào cạnh sườn. “Tóm lại là chúng ta sẽ có chính điều mà anh đã huỷ bỏ với Penny - một con số không to tướng.”
“Nhưng anh sẽ không phải lo ngại cho em...”
Alex giơ tay lên.
“Chấm dứt. Anh sẽ không lo ngại cho em. Anh lo ngại cho anh. Một trong số các bác sĩ đã nói rằng ông ta hy vọng anh có những hồi ức thơm tho, vì Barr Hươu đực không còn chức năng truyền giống nữa, Mà anh thì đã có những hồi ức thơm tho, những hồi ức đáng yêu về Barbara xinh đẹp và Penny dễ thương. Anh định giữ chúng nguyên vẹn, vì chúng là tất cả những gì còn lại từ chỗ ấy của anh.”
Barbara thở dài.
“Em chỉ nghĩ mình nên thử xem sao,” cô nói. “Em đã gần như biết chắc anh sẽ phản ứng như thế này - xấu tính cho đến chết, không để ai giúp đỡ anh, lão Barr già khốn kiếp.”
Alex cười với cô.
“Giờ thì nghe đã giống cô gái của anh rồi đấy. Em được sinh ra cho giường ngủ, chứ không phải cho giường bệnh, cô gái tốt bụng của tôi ạ. Chiếc mũ chim sơn ca Florence chẳng hợp với em chút nào. Em hãy pha một ly rượu nữa đi, trong khi anh đi thay bộ đồ khác thoải mái hơn.”
Vài nhút sau ông đi xuống trong chiếc quần nhung rộng thùng thình, đôi dép lê mòn vẹt, và chiếc áo sơmi bằng vải flanen đã bạc.
“Từ bây giờ trở đi đây sẽ là bộ đồ mặc hằng ngày,” ông nói. “Anh không định về thành phố thường xuyên, ngoại trừ việc đi khám bác sĩ. Trong thành phố ấy có quá nhiều thứ gợi nhớ đến những ngày anh còn là một người đàn ông nguyên vẹn.”
“Ôi, anh yêu, em xin lỗi, em rất lấy làm tiếc,” cô nói, và lấy mu bàn tay quệt nước mắt. “Em thề là sẽ không làm thế nữa. Em sẽ không làm thế nữa đâu. Em hứa đấy.”
Alex bước ra chỗ cửa sổ. Ông nhìn ra hồ hồi lâu rồi nói.
“Lũ hươu đã đi mất rồi,” ông nói. “Xin em, Barbara, hãy cố hiểu cho anh. Có quá nhiều khoảng cách tuổi tác giữa anh và Penny. Nhưng nó đã kết thúc, ít nhất là về mặt trí tuệ, và nếu điều này không xảy ra thì anh đã khá vui lòng sắm vai Pygmalion và tự tạo ra một người đàn bà theo tưởng tượng của mình. Nhưng điều tối quan trọng ở đây là phải giữ cho Galatea hạnh phúc như mọi người đàn bà bằng xương bằng thịt trong khi anh tạo tác trí tuệ của cô ấy. Và một lão già bất lực thì không thể biến một cô dâu trẻ trung sôi nổi thành một khán giả chăm chú được. Vì thế Penny phải ra đi - dù có đau đớn hay không - và một ngày nào đó cô ấy có thể nhớ đến lão Barr này với một tình cảm tốt. Vì lý do đó em cũng phải ra đi, anh muốn em nhớ tới lão Barr già này với một tình cảm tốt. Giờ thì anh nghĩ chúng ta nên bắt đầu chia tay.”
Ông bước lại gần, nâng Barbara lên, và hôn cô một cái hôn dài tha thiết. Sau đó ông dịu dàng dẫn cô ra phía cửa.
“Đó là cái hôn cuối cùng của lão già Barr,” ông nói. “Nó vẫn đi kèm với cảm giác mê hoặc đen tối cũ. Anh không muốn mất cảm giác ấy. Không bao giờ. Đi đi,” ông nói và đẩy cô ra khỏi cửa. “Vì Chúa, đi đi.”
Alex Barr đợi tiếng động cơ và tiếng lạo xạo của bánh xe xa dần rồi mới gieo mình xuống đivăng và khóc nức nở như chưa từng khóc bao giờ.