CHƯƠNG 141
Chuông điện thoai reo đúng vào lúc Alex đang đọc cho Luke phác thảo thô của cuốn sách thứ hai. Việc làm này tỏ ra là một cách tốt để trôi qua thời gian trước khi ông bắt đầu chương trình hormon nữ. Trước đây Alex chưa bao giờ đọc cho Luke nghe về phác thảo. Nhưng đây là cách để giữ chân ai đó ở trong phòng. Và chí ít, điều này giải phóng tư tưởng của ông.
“Tôi nghĩ ông có một lỗ thủng thực sự ở phát đạn thứ hai này, ngài sỹ quan ạ,” Luke nói. “Năm mươi năm trước cái gã Mombasa hẳn phải là gì đó chứ. Những tên thực dân đầu tiên này hình như chẳng được tích sự gì ngoài rượu và...”
“Cứ tiếp tục nói đi, Luke. Tôi thì sao cũng được.”
“Vâng vâng, ngài sỹ quan,” Luke đáp, và đứng lên để trả lời điện thoại.
“Đấy là cô Barr,” anh nói.
“Tôi không muốn nói chuyện với cô ấy,” Alex nói.
“Không phải cô Barr đó, không phải cô Penny. Đây là cô Amelia. Cô Barr cũ.”
“Ôi, lạy Chúa, còn tai ương mới nào mà chúng ta không cần nữa đây? Được rồi, tôi sẽ nói chuyện với cô ấy. Cậu có thể bắt đầu chép lại phần đã ghi.”
“Tôi làm đây, ông chủ. Tôi biến đây.”
Alex thong thả tới quầy rượu và pha một ly Scotch với nước. Ông nhìn quanh tìm bao thuốc lá và sau đó tới chỗ máy điện thoại.
“Chào em, Amelia,” ông nói. “Sức khỏe em thế nào? Có gì không ổn à?”
“Không,” giọng nói đáp. “Không có chuyện gì với em cả. Nhưng em muốn gặp anh, muốn nói chuyện với anh, muốn nói với anh nhiều điều.”
“Có điều gì đặc biệt à?”
“Vâng. Chúng ta.”
“Anh biết ngay mà. Em biết tin mới rồi à?”
“Em biết rồi, Alex. Và, ôi, Alex...”
“Anh ghét cay ghét đắng sự xúc động qua điện thoại,” Alex Barr nói. “Em muốn nói chuyện? Em có muốn tới đây không, hay là anh sẽ... về nhà?”
“Anh sẽ... xin anh. Về nhà nhé?”
“Anh cũng nghĩ vậy. Không sao. Được. Anh sẽ về nhà. Cảm ơn em đã gọi điện.”
Ông gác máy và la lên với Luke.
“Tôi sẽ về thành phố một hai ngày - công việc. Đằng nào cũng phải tới bác sỹ mổ khám xem sao. Trông coi nhà cửa nhé, Luke. Chúng ta đang có một số cuốn sách để viết, và cậu có thể sắp xếp lại toàn bộ giấy tờ ghi chép ít nhất là theo thứ tự thời gian. Được chứ?”
“Vâng, vâng. Ngài sỹ quan này?”
“Sao cơ?”
“Cô Amelia vẫn ổn đấy chứ? Không có chuyện gì lớn ở đó chứ?”
“Không có chuyện gì cả, Luke ạ. Hãy giữ cho chúng tôi một con thuyền hoàn hảo nhé.”
“Tôi rất mừng, ngài sỹ quan,“ Luke nói. ”Tôi có thể làm bất cứ việc gì biến nơi đây thành tổng hành dinh.”
“Cậu là một anh lính tốt,” Alex nói. “Mai đây cậu có thể được phong chuẩn úy. Hẹn gặp lại.”
Alex lên gác để thay quần áo. Chiếc mũ cũ có vết cứt chim ở trên được treo một cách khó tin trong phòng ông. Theo thói quen từ ngày xưa ông đội thử mũ, rồi quẳng nó lên giường.
“Mình sẽ thành một sỹ quan chim bảnh choẹ,” ông nói to. “Hãy cho một cơ hội. Mình tự hỏi liệu cô ấy có còn hay nằm sấp trên sàn nhà mà đọc sách nữa không?”
Luke kêu lên ở dưới nhà.
“Có ông Mantell. Công việc.”
“Tôi sẽ nghe bằng máy phụ,” Alex nói. Ông gài chiếc khuy măng séc bằng vàng vào áo sơmi và nhấc điện thoại.
“Tôi đây, Marc? Tôi đang định đi.”
“Hai câu thôi, Alex. Một, Otto Erlinger muốn dựng một vở kịch dựa theo Bình minh đen tối. Hai, tín hiệu báo nguy từ miền Nam.”
“Mẹ tôi hay bố tôi? Loại bệnh nào nữa đây? Và hết bao nhiêu tiền?”
“Mẹ cậu. Và hết cũng kha khá.”
“Khi tôi tới thành phố,“ Alex nói, ”tôi sẽ nói chuyện với ông vào ngày mai. Có lẽ chúng ta sẽ nhậu một bữa vào trưa mai. Ông trả tiền nhé?”
“Tốt thôi. Cậu thế nào?”
“Chưa bao giờ tốt hơn,“ Alex nói. ”Tuyệt vời. Hạng nhất. Mỹ miều. Thần kỳ. Ý kiến về vở kịch nghe thật tuyệt. Hẹn gặp ông vào ngày mai.”
Alex đặt máy và lắc đầu. Mọi chuyện hình như hoàn toàn bình thường. Trước tiên ông sẽ gặp Marc, rồi về nhà. Sẽ rất vui nếu Francis lại rẽ vào uống rượu. Có lẽ tất cả bọn họ sẽ cùng đi ăn tối ở nhà Hazeltine.
HẾT