CHƯƠNG 140
Alex Barr nhìn viên thượng sĩ cũ của mình, Ông thấy một người Ý gầy gò tóc bạch kim trạc tuổi ông, một người độc thân tự nguyện, gần như là khổ hạnh ngoại trừ trong tối thứ bảy. Luke từ lâu đã ăn mặc theo lối nhà quê, vải đi mưa vào mùa đông, nhung kẻ và flanen vào mùa vãn khách, quần soóc và áo phông vào mùa hè.
Mình đã sống cùng cậu ta lâu quá rồi, Alex nghĩ. Mà không để ý đến cậu ấy. Cũng lâu gần như anh ta sống với mình.
“Thượng sĩ này,” ông nói, “tôi sẽ mang đến cho cậu một thời kỳ thực sự khó khăn đây.”
“Ý ông định nói gì, ngài sỹ quan? Tôi lại hiểu sai hiệu lệnh à?”
“Cậu lại hiểu sai hiệu lệnh. Cậu còn nhớ một thuật ngữ hải quân cũ gọi là “rời tàu“ không?”
Luke cười toét. Anh bước lại chỗ Alex ngoài phòng sảnh và đứng trước lò sưởi, tay chắp sau lưng ở tư thế “nghỉ“, chân hơi giang nhưng toàn thân ở tư thế “nghiêm”.
“Tôi đã nghe quá đủ những lần rời tàu trong đời. Bây giờ tôi phải rời bỏ cái gì đây?”
“Cậu có muốn đi săn ở châu Phi trong năm nay không?”
“Đi săn ở châu Phi? Ông chủ, tôi đấm b...” Luke ngừng lại, phẫn nộ. “Tôi xin lỗi. Tôi không định nói theo kiểu ấy. Chỉ là vì cách ông nói…”
Alex gật đầu.
“Đó là cái tôi định nói về chuyện rời tàu. Cậu có thể rời bỏ sự nhạy cảm quá mức về tình trạng bi thảm của tôi. Vì Chúa, cậu có thể bỏ cái kiểu rón rén như mèo quanh nhà, như thể cậu sợ tôi vỡ tan ra vậy. Cậu có thể bỏ cái kiểu uốn lưỡi bảy lần trước khi nói đi. Tôi xin nhắc lại tôi không phải là một món đồ sứ dễ vỡ. Giờ thì ngồi xuống đây và nghe tôi nói này.”
“Vâng, thưa ngài,“ Luke nói. “Nhưng trước hết tôi có thể pha cho hai chúng ta ly rượu không? ”
“Cho phép,” Alex nói. “Nhưng nghe đây.” Ông nói sau lưng khi Luke tới chỗ quầy rượu.
“Thứ nhất,” Alex nói, “là tôi bị ung thư. Thứ hai là tôi xin đủ đàn bà, bây giờ và mãi mãi, nhằm mọi mục đích thực tế. Thứ ba là vào một trong những ngày tới đây tôi sẽ bị hoạn. Thứ tư là tôi sẽ phải mang nhiều thứ thiết bị bẩn thỉu. Thứ năm là thời gian của tôi còn rất eo hẹp. Nhưng thứ sáu, nghĩa là khi tôi tồn tại, rất có thể tôi sẽ sống lâu hơn cậu.”
“Tôi đã nhận được thông điệp rất to và rõ ràng.” Luke nói. “Thế cho nên...?”
“Thế cho nên cậu bị thải hồi. Nhiệm vụ mới. Thời gian chuyến đi là ba mươi ngày và tất nhiên là có lương công nhật. Tạm biệt, thượng sĩ. Thật vui mừng được biết cậu. Hãy chấp hành mệnh lệnh. Cậu có thể tính cả khoản lương hưu. Nó sẽ được gửi hằng tháng ở mức bình thường. Thế thôi.” Ông phác một động tác chào cẩu thả.
Alex đứng dậy và đi ra sân. Luke đi theo ông.
“Ông đã nói đúng về chuyện khó khăn, ngài sỹ quan,” anh nói. “Nhưng tôi không thể tin được. Tại sao kia chứ? Tôi không có ngôi nhà nào ngoài nơi đây. Tôi không có công việc nào ngoài ông.”
Alex quay sang anh, nét mặt đầy giận dữ.
“Lạy Chúa, ra đấy là cách cậu đối xử với những binh nhì như những người ngang hàng! Cậu không thấy à, hả đồ ngu, rằng tôi đã cho cậu rời khỏi một con tàu sắp đắm. Cậu muốn làm hộ lý cho một kẻ không còn của quý với vô số kỷ niệm buồn và tính tình trở nên quá quắt mỗi khi nhìn thấy đàn bà? Cậu muốn bị quát tháo và gào thét khi mà điều cậu làm không phải là lỗi của cậu, mà chỉ là vì tôi ghét ý nghĩ về dụng cụ thụt buổi sáng và cái ống bám vào người tôi?”
“Vâng, ngài sỹ quan,” Luke nói giản dị, và với vẻ nghiêm trang. “Đó đúng là điều tôi muốn. Tôi sẽ không đi đâu. Tôi đã có chỗ trên con tàu này.”
Nước mắt tuôn như suối trên mặt Alex.
“Quỉ tha ma bắt cậu đi! Quỉ tha ma bắt tất cả lũ bọn cậu! Cậu và Barbara và tất cả những người khác! Cậu muốn làm việc cho một người đàn ông đang khóc lóc, một người chưa từng bao giờ khóc trong đời?”
“Thôi, đừng thân làm tội đời như thế nữa, ngài sỹ quan,” Luke nói. “Tôi không biết bà Barbara đã kể cho ông chưa, nhưng tôi cũng có thể khóc đấy. Ngoại trừ vào đúng lúc này. Có ai đó phải làm thuyền trưởng, mặc dù sỹ quan chỉ huy sẽ bật khóc mỗi khi nghĩ rằng ông ta đang mất hết tự do. Tôi đã bị bệnh lậu một hai lần. Chẳng mấy chốc ông sẽ không còn nhớ đến đàn bà nữa.”
“Ôi, lạy Chúa,” Alex nói và nhún vai. “Vậy cậu sẽ đăng ký nhập ngũ đợt mới chứ?”
“Tôi chưa có ý định về hưu,” Luke nói. “Tôi còn chưa đủ thâm niên. Hơn nữa tôi cũng thích làm nhiệm vụ.”
“Tốt,” Alex nói. “Cậu được bổ nhiệm vì món đồ uống của cậu. Nhưng nếu cậu nghĩ Genial John là một vấn đề...”
“Sau Genial John, và Admiral King, điều đó không còn là một vấn đề,” Luke nói. “Ông đang quên mất cái ly của mình đấy. Đây có phải là con tàu kiêng rượu hay không?”
“Không, rõ ràng là không,” Alex nói. “Cậu còn muốn nói gì nữa, thượng sỹ?”
“Nói gì cơ, ngài sỹ quan?”
“Tôi không đùa cậu về chuyện đi săn đâu. Một trong số ít những việc mà tôi có thể làm bây giờ là đi săn. Có lẽ chúng ta sẽ đi vào cuối năm nay sau khi tôi sửa soạn xong bộ đồ du lịch, và chỉ khâu đã tiêu đi. Cậu có thể bắn tất cả lũ voi, còn tôi sẽ quan sát từ khoảng cách an toàn. Đấy là nếu cậu không phiền về việc phải làm người bưng bô đổ chậu cho tôi.”
Bây giờ thì Luke mỉm cười rạng rỡ.
“Ngài sỹ quan,” anh nói. “Trong đời tôi đã dọn vô số cứt của các sỹ quan rồi.”
“Tôi đang nói với cậu rất nghiêm chỉnh rằng cậu đã đăng ký tham gia vào cuộc tuần tra trên biển,” Alex nói. “Chúng ta có một số bài báo mới. Tôi là kẻ vô dụng, mặc dù chưa thực sự vô dụng. Nhưng không có gì thay đổi, không có gì thay đổi hết. Không rón rén đi quanh bàn. Không thay đổi thuật ngữ thông thường, không xem xét lại qui trình điều hành đã được công nhận, rõ chứ? Bằng không cậu sẽ lại bị thải hồi, và trong đời tôi chưa bao giờ nghiêm túc hơn lúc này.”
“Vâng vâng. Tôi xin tuân lệnh. Đã hiểu và sẽ thi hành. Nhưng chỉ một điều nữa thôi, ngài sỹ quan?”
“Nói đi.”
“Chỉ là xin ông đừng quá dũng cảm khi căn bệnh làm ông quá đau đớn. Ông có thể dũng cảm như ông muốn khi căn bệnh chỉ gây đau ở nơi mà mọi người đều đoán được là nó sẽ gây đau. Từ những hòn đảo chúng ta đã mang về hàng đống những thằng điên, những kẻ đã phạm sai lầm là tỏ ra quá dũng cảm ở trong đầu. Cái đầu là nơi ông có thể hèn nhát, và...” Luke cười, “nếu không có ai ở đây chứng kiến ngoài thuyền trưởng, thì cũng sẽ chẳng có ai biết. Ông muốn kêu la, xin ông cứ kêu la. Tôi sẽ nghe ông và sẽ đốt hết hồ sơ.”
Đột nhiên Alex cảm thấy vô cùng hào hứng.
“Chúng ta có khá nhiều việc phải làm,” ông nói. “Có lẽ chúng ta cần bắt tay vào việc. Còn điều gì khiến cậu băn khoăn trước khi bắt đầu không?”
“Vì chúng ta vẫn coi nhau như người nhà, ông chủ. Tôi cảm thấy hơi áy náy cho cô Penny. Theo cách nào đó, tôi thấy mình hơi phải chịu trách nhiệm vì đã nhận vai trò của một Cupid nghiệp dư. Chúng ta xử sự với cô Penny thế nào bây giờ? Vì đây sẽ là một cuộc mổ khá kín đáo.”
“Chúng ta xử sự với cô Penny đúng theo cách thế này: cô ấy sẽ không biết tại sao tôi lại gây sự cãi nhau và biến nó thành lý do trực tiếp để bỏ đi. Cầu trời là cô ấy sẽ không nhận ra điều này cho tới khi tìm được cho mình một người tốt và phần lớn tổn thương do tôi gây ra đã liền nhờ một loại băng bó nào đấy. Tôi phải đổi món cho cô ấy. Hài lòng chứ hả?”
“Nhận được và hiểu rõ, hoàn toàn và triệt để. Và ông cũng thử đối xử với tôi như thế phải không, hả ông chủ?”
“Có lẽ vậy. Nhưng với cậu tôi có một lựa chọn, vì dù sao cậu cũng là một gã người Ý xấu xí già nua không ai muốn. Và điều ấy gợi tôi nhớ lại. Cậu sẽ bỏ quá cho tôi chứ?”
“Ông chủ, tôi ước gì...” Mặt Luke đầy vẻ bị xúc phạm.
“Cho qua đi. Tôi vẫn là đàn ông trong đầu và hy vọng là cả trong tim. Đừng bao giờ mếch lòng về điều đó. Đấy chỉ là...” Alex mỉm cười dịu dàng... “chỉ là cảnh một cô gái đẹp hơi bối rối về một vai khác nếu tôi không còn ở đó nữa. Chúng ta sẽ tiếp tục tình bạn giữa cánh đàn ông với nhau và có thể chơi poker cho đến khi vết thương tâm lý của tôi liền hẳn.”
“Cung cách mà chúng ta đang tiến hành,” Luke nói, “với một chút may mắn, chúng ta có thể lại tạo ra một chiến thuyền nổi tiếng.”
“Tôi nghĩ cậu đang phát triển khiếu hài hước đấy,” Alex nói. “Và tôi cũng cho rằng cậu sẽ cần đến nó nếu cậu sống với tôi. Ngày mai chúng ta sẽ bắt tay vào cuốn sách mới.”
“Vâng vâng,” Luke nói. “Thức ăn sẽ được mang xuống ngay sau khi tôi làm tan đông.”