Chương 3
Mặc dù không có ca nào hôm nay nhưng đến hai giờ, Maura vẫn xuống cầu thang tới phòng thay đồ và mặc quần áo bảo hộ. Chỉ có mình cô trong phòng thay đồ, cô bình tĩnh thay bộ quần áo bình thường, gấp cái áo cánh và quần, cho chúng vào ngăn trong tủ đồ. Bộ quần áo cọ vào làn da trần và cô cảm thấy dễ chịu trong thói quen kéo chặt quần và đội mũ lên đầu. Cảm giác được bao bọc và bảo vệ bởi vải cotton được là ủi thật dễ chịu. Liếc vào gương, cô như thấy một người lạ, tất cả những cảm giác đó thật bình thường. Cô rời căn phòng, đi xuống sảnh và vào phòng mổ.
Rizzoli và Frost đã có mặt ở đó, đang đứng bên cạnh bàn. Cả hai đều đeo khẩu trang và găng tay. Lưng của họ che mất tầm nhìn của Maura tới chỗ nạn nhân. Bác sĩ Bristol thấy cô đầu tiên. Ông đứng đối diện với Maura, khuôn mặt to béo của ông ta rất vừa với khẩu trang khổ lớn, ông ta bắt gặp cái nhìn của Maura khi cô bước vào phòng. Lông mày nhướn lên qua khẩu trang y tế, cô thấy câu hỏi trong đôi mắt đó.
- Tôi nghĩ tôi nên ghé qua xem ca này - cô trả lởi.
Giờ thì Rizzoli mới quay lại nhìn cô. Cả cô ấy cũng thế, cau mày lại.
- Chị chắc là chị muốn xem chứ?
- Thế cô không tò mò sao?
- Tôi không chắc liệu tôi có muốn xem không, tôi chỉ ngó qua thôi.
- Tôi chỉ muốn quan sát thôi, nếu anh không phiền, Abe.
Bristol nhún vai.
- À, tôi nghĩ là tôi cũng tò mò lắm. Tham gia đi.
Cô đi vòng quanh đến phía Abe và khi cô vừa nhìn xuống tử thi, cô thấy cổ họng mình khô khốc. Cô đã nhiều lần kinh hãi trong phòng mổ, đã quen với sự thối rữa phân hủy hàng ngày, có những cơ thể bị lửa thiêu rụi đến mức khó mà nhận ra đó là người. Người phụ nữ trên bàn thì, theo kinh nghiệm của cô, cũng không bị ảnh hưởng lắm. Máu được lau sạch rồi, lỗ đạn ở bên trái cũng bị che mờ bởi mái tóc sẫm màu. Khuôn mặt không bị ảnh hưởng gì, chỉ là làn da đã biến sắc. Có vết kim trên cổ là do trợ lý nhà xác, Yoshima lấy máu để xét nghiệm, nhưng phần thân thì còn nguyên vẫn chưa bị động đến; dao của Abe đã rạch một đường. Ngực được mở ra, khoang ngực phơi dưới ánh sáng và thân thể đó làm cô thấy hơi sợ. Những tử thi đã được mở thường là nặc danh. Tim, phổi và lá lách là những nội tạng và vì thiếu nên chúng có thể dùng để cấy ghép, như những bộ phận tự động giữa các cơ thể với nhau. Nhưng người phụ nữ này thì mọi thứ còn nguyên, cô ta vẫn chưa được nhận dạng. Tối qua, Maura nhìn thấy tử thi này còn mặc nguyên quần áo trông mờ mờ trong bóng đêm dưới ánh đèn của Rizzoli. Giờ thì mọi thứ rõ ràng dưới ánh đèn phòng mổ, quần áo được cởi bỏ để lộ ra thân thể trần trụi và những đường nét đó quá ư là quen thuộc.
Chúa ơi, đó là khuôn mặt của mình, cơ thể của mình, trên bàn.
Tất cả những gì cô biết là sao trên đời lại có sự trùng hợp đến thế. Không có ai trong căn phòng này biết ngực của cô hình dáng như thế nào, những đường cong eo ra sao. Họ chỉ biết những gì cô cho phép họ nhìn thấy, khuôn mặt, mái tóc. Họ chắc không thể biết sự tương đồng giữa cô và thi thể kia đến mức mật thiết như những đốm đỏ nâu trong mái tóc.
Maura nhìn vào bàn tay của người phụ nữ, những ngón tay dài và mảnh hệt như tay cô. Bàn tay của một nghệ sĩ piano. Những ngón tay được nhúng mực. Chụp sọ và X quang đã xong, mẫu răng cũng được đặt vào hộp nhẹ, hai hàng răng trắng như răng mèo Cheshire. Không biết hình chụp X quang của mình như thế nào nhỉ? Cô tự hỏi. Không biết chúng ta có giống nhau đến từng men răng không?
Cô cất tiếng hỏi, bằng một giọng bình thản không tự nhiên cho lắm.
- Các anh đã tìm thấy cái gì khác về cô ta chưa?
- Chúng tôi vẫn đang điều tra về cái tên đó, Anna Jessop - Rizzoli nói - tất cả những gì chúng ta có đến giờ này là một cái giấy phép lái xe cấp ở Massachusett, được cấp vài tháng trước. Trên đó viết cô ta bốn mươi tuổi. Cao một mét tám, tóc đen, mắt xanh. Nặng năm mươi sáu kilô.
Rizzoli nhìn tử thi trên bàn.
- Tôi có thể nói là cô ta hoàn toàn khớp với những miêu tả đó.
Maura nghĩ bụng - thì tôi cũng thế. Tôi bốn mươi tuổi, cao như thế, chỉ có cân nặng là khác nhau một chút, tôi nặng năm mươi tám kilô. Nhưng nếu người ta nói dối về cân nặng của mình trên giấy tờ lái xe?
Cô nhìn, im lặng khi Abe hoàn thành việc khám nghiệm bề mặt. Anh ta đánh dấu vào biểu đồ cơ thể phụ nữ. Vết đạn bắn ở bên trái. Có một vài vết ở bụng dưới. Sẹo mổ ruột thừa. Sau đó anh ta đặt tấm bìa cứng xuống và bước tới bên bàn để lấy chổi âm đạo. Khi anh ta và Yoshima xoay tử thi để mổ xương đáy chậu thì bụng nạn nhân làm Maura chú ý. Cô nhìn chăm chú vào vết sẹo cắt ruột thừa, một đường trắng mảnh vắt qua lớp da trắng ngà.
Mình cũng có một cái.
Lấy được chổi xét nghiệm rồi, Abe tiến đến khay đựng dụng cụ và lấy ra một con dao.
Đường cắt đầu tiền thật khó để xác định, Maura đột nhiên đưa tay lên ngực, như thể cô có thể cảm nhận được lưỡi dao mỏng cắt vào cơ thể mình. Có một lỗi nhỏ khi Abe cắt đường chữ Y, Maura nghĩ vậy. Cô không biết mình có thể đứng xem hết mấy thứ này không. Nhưng cô vẫn đứng yên bất động, bị lôi kéo bởi một sự thú vị không thể gọi tên khi cô nhìn Abe cắt phần da ở ngực, khéo léo bóc nó ra như một trò chơi. Anh làm việc đó mà không hề biết cô đang chú ý quan sát, tất cả sự tập trung của anh dành vào việc phơi bày cơ thể kia. Một bác sĩ pháp y hiệu quả có thể hoàn thành ca khám nghiệm không mấy phức tạp trong khoảng dưới một giờ đồng hồ và với ca hậu kiểm thế này, Abe không lãng phí thời gian vào những phần không cần thiết. Maura luôn nghĩ Abe là một người đàn ông đáng mến, mới trái tim nhiệt tình dành cho thức ăn, đồ uống và opera, nhưng lúc này thì với cái bụng lồi to tướng, cổ to như cổ bò, trông anh như một gã hàng thịt béo tốt với con dao trên tay.
Lớp da ở cổ giờ được mở ra, nhưng vú vẫn được che bởi tấm chắn mỏng, các cơ được cắt phơi ra. Yoshima cúi xuống phía trước với cái kéo và cắt qua các xương. Mỗi vết cắt đều khiến Maura nhăn nhó. Xương người mới dễ bị bẻ vỡ làm sao, cô nghĩ thầm. Chúng ta nghĩ rằng tim mình được bảo vệ trong một cái khung xương vững chắc, nhưng tất cả chỉ cần một cái lắc, một nhát dao là từng cái một sẽ đầu hàng dưới sức mạnh của thép. Chúng ta được làm bởi những nguyên liệu quá dễ cắt.
Yoshima cắt qua xương cuối cùng và Abe đặt đường cắt cuối cùng lên các cơ. Họ cùng nhau bỏ đi ngực thi thể, như thể bỏ đi cái nắp hộp.
Bên trong đó là tim và phổi. Nội tạng vẫn còn trẻ và đầy sức sống, suy nghĩ đầu tiên của Maura là như vậy. Nhưng không, cô nhận ra rằng bốn mươi tuổi thì đâu còn trẻ nữa, phải vậy không? Nhưng không dễ dàng gì để thừa nhận điều đó, ở tuổi bốn mươi cô đã đi được một nửa cuộc đời. Vậy nên cô cũng giống người phụ nữ trên bàn kia, không còn trẻ nữa.
Những nội tạng mà cô nhìn thấy trong lồng ngực mở toang kia dường như bình thường, với những dấu hiệu pháp y rõ ràng. Chỉ với vài lát cắt, Abe đã có thể lấy ra tim và phổi, rồi bỏ chúng vào chậu kim loại. Dưới ánh sáng đèn, anh làm vài đường cắt để xem phổi ra sao.
- Không phải dân hút thuốc - anh nói với hai thanh tra - tế bào rất khỏe mạnh.
Trừ thực tế là nó đã chết.
Anh đặt lá phổi lại cái chậu kim loại, chỗ mà họ đã đặt một cái mô màu hồng, và anh ta lấy ra quả tim. Nó nằm vừa vặn một cách rất dễ dàng trong bàn tay anh. Maura đột nhiên nghĩ tới trái tim của chính mình, đang đập trong lồng ngực, nó có thể cũng vừa vặn trong bàn tay của Abe như thế. Cô cảm thấy một cơn đau đầu choáng váng khi nghĩ tới việc Abe cầm nó, lật qua lật lại để xem xét các động mạch như việc anh ta đang làm bây giờ. Cô hít một hơi và máu lưu thông càng làm cơn chóng mặt tệ hại hơn. Cô phải tránh xa cái thi thể kia ra và thấy Rizzoli đang nhìn cô. Rizzoli thường biết rất nhiều, và nhìn thấy rất nhiều. Họ đã biết nhau được khoảng hơn hai năm rồi, họ đã làm việc cùng nhau đủ để phát triển sự tôn trọng ở mức cao nhất cho nhau như những chuyên gia. Nhưng cùng với việc hòa hợp với nhau như những chuyên gia, lòng tôn trọng đó còn đến như một cách thức của sự cẩn trọng. Maura chỉ biết tới những bản chất đáng yêu của Rizzoli, và khi họ nhìn nhau qua bàn mổ, cô biết rằng người phụ nữa kia chắc hẳn biết là cô đang cảm thấy khó chịu trong căn phòng này như thế nào. Với câu hỏi ngầm trong mắt Rizzoli, Maura chỉ đứng chéo chân. Nữ hoàng xác chết tái khẳng định khả năng không dễ bị đánh bại của mình.
Cô lại một lần nữa tập trung vào xác chết.
Abe, không hề biết đến cảm giác của những người khác trong căn phòng, vẫn tiếp tục những lát cắt để mở ra các ngăn tim
- Các van tim xem ra tất cả đều bình thường - anh bình luận - các mu đều mềm, khoang sạch. Gezz, tôi ước gì tim mình cũng thế này.
Maura nhìn váo cái bụng phệ của anh và thấy rất nghi ngờ điều đó khi biết rằng anh đam mê nhất sốt bơ. Hãy tận hưởng cuộc s
ống khi còn có thể - đó là triết lý của Abe. Cứ lấp đầy cái dạ dày đi đã, bởi vì tất cả chúng ta đều phải chết, sớm hay muộn thì chúng ta cũng sẽ giống người bạn đang nằm trên bàn kia thôi. Các khoang tim sạch thì có ý nghĩa gì nếu anh chỉ sống cuộc sống chẳng có gì thoải mái?
Anh đặt lại quả tim vào chậu và chuyển qua xem xét phần bụng. Giờ thì là bụng, thận, lá lách và tụy, dao của anh vào sâu hơn, qua màng bụng. Cái chết, những nội tạng đông lạnh vốn là những thứ đã quá quen thuộc với Maura nhưng lần này cô cảm thấy thật kinh sợ. Như thể cô làm pháp y lần đầu vậy. Không phải là bác sĩ chính hôm nay, cô đứng nhìn Abe cắt với dao và kéo, cách làm việc có phần thô bạo của anh khiến cô thấy khó chịu. Lạy Chúa, đây là việc mình vẫn làm hàng ngày, nhưng lưỡi dao của mình chỉ cắt xuyên qua thân thể của những người lạ.
Người phụ nữ này không giống một người lạ.
Cô vẫn đứng như trời trồng, nhìn Abe làm việc dù cách một đoạn, vẫn còn mệt sau chuyến đi, cô thấy mình đang dần dần tránh xa khỏi cái bàn nơi đặt thi thể kia, thấy an toàn khi đứng ở khoảng cách mà cô có thể nhìn với những cảm xúc thật của mình. Chỉ là một người đã chết trên bàn thôi mà, một người lạ, chẳng có liên hệ nào với cô cả. Abe nhanh chóng cắt lấy ruột và để chúng vào chậu. Với kéo và dao làm bếp, anh lấy sạch khoang bụng và chỉ để lại một cái khung trống không. Anh mang cái chậu, giờ đã nặng với đủ thứ bên trong, tới một cái bàn thép khác và để từng thứ một ra để khám nghiệm kỹ càng hơn.
Trên bàn cắt, anh nhặt dạ dày và làm chúng khô, cho vào một cái chậu nhỏ hơn. Mùi thức ăn chưa tiêu hóa khiến Rizzoli và Frost phải lùi ra xa, mặt họ nhăn nhó trong một cảm giác khó chịu.
- Có vẻ như là phần còn lại của bữa tối - Abe nói - tôi có thể nói rằng cô ta đã ăn salad trộn hải sản. Tôi nhìn thấy xà lách và cà chua. Có thể cả tôm nữa...
- Thời điểm cô ta chết tới lúc ăn là khoảng bao lâu? -
Rizzoli hỏi - giọng rõ ràng là ngán ngẩm với tay che mặt, cố gắng giữ để khỏi phải ngửi thấy mùi.
- Khoảng một giờ, hoặc hơn một chút. Tôi đoán là cô ta ăn ở cửa hàng, vì xalat hải sản không phải là thứ cô có thể tự làm ở nhà đâu - Abe nhìn Rizzoli - cô có thấy hóa đơn nào trong túi cô ta không?
- Không. Có thể cô ta trả tiền mặt. Chúng tôi vẫn đang đợi thông tin từ thẻ tín dụng của cô ta.
- Lạy Chúa, tôi chẳng còn bụng dạ nào ăn tôm khi nhìn mấy thứ này nữa - Frost rên rỉ rất đau khổ.
- Hây, đừng để chuyện này ảnh hưởng chứ - Abe nói trong lúc đang cắt ruột ra xem xét - Nghĩ kỹ lại thì chúng ta được sinh ra giống nhau, có cấu tạo như nhau. Chất béo, cacbon hidrat và protein. Cô ăn thịt bò, có nghĩa là cô đang ăn cơ bắp. Cô nghĩ là tôi đã từng tránh xa khỏi thịt bò chỉ bởi vì tôi cắt mấy thứ này à? - Anh lấy thận, cắt hai quả ra và đặt những mẫu nhỏ và bình có chứa foocmon - đến giờ thì mọi thứ vẫn bình thường.
Anh quay qua nhìn Maura.
- Cô có nghĩ thế không?
Cô đáp lại bằng một cái gật máy móc, đột nhiên bị thu hút bởi những tấm phim X quang mà Yoshima vừa đem vào treo trên hộp đèn. Chúng là những tấm chụp sọ. Từ ngoài nhìn vào thì những đường viền của các tế bào có thể nhìn thấy được, như con ma mờ ảo trên khuôn mặt.
Maura đi tới hộp đèn và nhìn vào khuôn phim đen, những mảng sáng nổi bật đốì lập lại với những mảng xương. Nó được đính trên bàn có để đầu nạn nhân. Lỗ đạn bắn tuy nhỏ nhưng sâu có thể gây những tổn thương nặng cho não.
- Lạy Chúa - cô thì thào - đó là một viên Black Talon.
Abe ngoái ra nhìn từ chậu đựng nội tạng.
- Lâu lắm rồi chúng ta không thấy trường hợp nào dính tới nó cả. Phải cẩn thận đấy. Những mẩu kim loại trên viên đạn đó rất sắc. Chúng có thể cắt đứt cả găng tay của anh đấy.
Anh ta nhìn Yoshima, người đã làm việc ở trung tâm xét nghiệm lâu hơn bất cứ ai trong những bác sĩ đứng đây và đã là một biểu tượng của ký ức ở đây.
- Lần gần nhất chúng ta có một nạn nhân với một viên Black Talon là bao giờ nhỉ?
- Tôi đoán là khoảng hai năm trước - Yoshima nói.
- Gần nhất á?
- Tôi nhớ là bác sĩ Tierney đã làm ca đó.
- Anh có thể nói với Stella tìm lại thông tin không? Xem liệu vụ đó đã đóng chưa. Những viên đạn bất thường làm tôi băn khoăn không biết chúng có liên hệ gì với nhau không.
Yoshima cởi bỏ găng tay và đi tới chỗ điện thoại nội bộ để gọi thư ký của Abe.
- Chào, Stella hả? Bác sĩ Bristol muốn tìm thông tin về vụ gần nhất liên quan tới một viên đạn Black Talon. Có thể là bác sĩ Tiemey...
- Tôi có nghe vụ đó - Frost nói. Anh đã đi đến hộp đèn để nhìn kỹ hơn - đó là lần đầu tiên tôi có một nạn nhân với viên đạn đó.
- Đó là một loại khá đấy, sản suất bởi Winchester. Được thiết kế để mở rộng và cắt qua các mô mềm. Khi nó phát nổ, lớp bọc đồng bên ngoài sẽ bung ra và thành một ngôi sao sáu cánh. Mỗi mảnh đều sắc như lưỡi cưa đấy - Abe trả lời và chuyển sang xem xét đầu nạn nhân - chúng bị cấm lưu hành trên thị trường năm 93 sau khi có vài kẻ ở San Fransisco sử dụng chúng để giết chín người trong một vụ xả súng giết người hàng loạt. Winchester bị mang tiếng xấu, họ quyết định ngừng sản xuất. Nhưng vẫn có vài lô lọt ra ngoài thị trường và tất nhiên, có một nạn nhân nào đó. Nhưng mà khá hiểm.
Maura vẫn nhìn vào tấm phim và vết sáng hình sao. Cô nghĩ về điều mà Abe vừa nói. Sáu mảnh đạn sắc như cưa. Và cô nhớ những vết cào trong xe nạn nhân. Như những vết cào của một viên đạn.
Cô quay lưng lại bàn, ngay khi Abe hoàn thành đường cắt của mình. Trong một phút, trước khi anh bóc lớp da bên trên, Maura cảm thấy mình đã nhìn chăm chăm vào khuôn mặt của xác chết mà cô không hề ý thức được điều đó. Cái chết đã nhuộm một màu xanh tái lên môi nạn nhân. Mắt vẫn mở, đồng tử khô và không khí làm nó vẩn đục. Đôi mắt sáng trong suốt cuộc đời giờ chỉ còn là sự phản chiếu ánh sáng trong đồng tử, khi mi mắt không chớp, khi đồng tử không được làm ướt, đôi mắt trở nên khô và thẫn thờ. Đó không còn là cửa sổ tâm hồn phản ánh cuộc sống nữa, nó đã chấm dứt chuyển động. Maura nhìn xuống hai lớp màng đục che đôi mắt và trong một thoáng cô tưởng tượng ra đôi mắt như thế nó vẫn còn sống. Đột nhiên có một suy nghĩ rất bất chợt và thật chóng mặt là thực ra cô mới là người đang nằm trên bàn. Và cô đang nhìn cái thi thể của mình được xét nghiệm pháp y. Chẳng phải những hồn ma vẫn thường lảng vảng ở chỗ chúng có mặt khi còn sống sao? Đây là chỗ mình làm việc, cô nghĩ vậy. Phòng khám nghiệm pháp y. Đây là chỗ mình đã dành biết bao thời gian.
Abe lách con dao về phía trước và khuôn mặt rời ra như một cái mặt nạ cao su.
Maura rùng mình. Cô phải quay nhìn đi chỗ khác, cô thấy Rizzoli lại một lần nữa đang nhìn cô. Cô ta đang nhìn mình, hay nhìn con ma?
Tiếng ì ì của máy Stryker dường như xuyên thẳng vào tủy cô. Abe đang cắt qua hộp sọ, bảo toàn khu mà viên đạn xuyên qua. Một cách nhẹ nhàng, anh xói vào và cắt đi phần đầu che của xương. Viên Black Talon bật ra khỏi sọ và rơi vào chậu mà Yoshima đang giữ ở bên dưới. Nó rơi xuống và những mảnh kim loại bung ra như những cánh hoa sát thủ.
Não nhuốm máu đen.
- Tổn thương ngoài, cả hai bán cầu não. Đó là những gì anh có thể thấy từ kết quả chụp X-quang. Abe nói - viên đạn xuyên vào đây, bên trái, nhưng nó không thoát ra được, anh thấy nó ở đó, trên tấm phim ấy.
Anh chỉ vào hộp đèn chỗ viên đạn để lại vết như một ánh sao sáng, nằm ngược đường cong bên trong xương hậu chẩm.
Frost nói:
- Thật buồn cười sao nó lại nằm cùng một phía với đường vào nhỉ?
- Có thể đó là bắn thia lia. Viên đạn đập vào xương hộp sọ và bật lại, cắt qua não. Phát tán tất cả năng lượng của nó vào những tế bào mềm. Giống như chém vào bê tông vậy.
- Bác sĩ Bristol? — tiếng thư ký của anh ta, Stella trên điện thoại nội bộ.
- Sao vậy?
- Tôi thấy vụ với Black Talon rồi. Tên nạn nhân là Vassily Titov. Bác sĩ Tierney thực hiện ca đó.
- Ai là nhân viên điều tra vụ đó?
- Ưm... đây rồi. thanh tra Vann và Dunleavy.
- Tôi sẽ nói chuyện với họ - Rizzoli nói - xem họ có nhớ gì vụ đó không?
- Cảm ơn Stella - Bristol nói. Anh nhìn Yoshima đang sẵn sàng máy ảnh trong tay - được rồi, chụp thôi.
Yoshima chụp những tấm ảnh về não, ghi lại những hình ảnh duy nhất về bề mặt của nó trước khi Abe cắt bỏ nó khỏi hộp sọ. Đây là nơi lưu giữ những ký ức của cả một đời người, Maura nghĩ vậy khi cô nhìn thấy những nếp nhăn màu xám. Những ký ức ban đầu của tuổi thơ, bốn với bốn là mười sáu, nụ hôn đầu tiên, người yêu đầu tiên, lần đầu tiên trái tim rung động. Tất cả còn đó, như những gói dữ liệu tin nhắn RNA, được ghi vào trong cấu trúc phức tạp của các nơ ron. Trí nhớ không giống như hóa sinh học, nhưng nó quyết định việc ai là ai.
Chỉ với vài nhát dao, Abe đã tách bỏ được não và nâng nó lên với cả hai bàn tay như nâng niu kho báu. Hôm nay anh không định đem nó ra mổ xẻ, nghiên cứu, anh chỉ để nó vào chậu dung dịch để xem xét sau. Nhưng anh không cần thêm xét nghiệm siêu vi để có bằng chứng về chấn thương. Dấu vết còn nguyên đó, trong vết máu tụ ở bề mặt.
- Vậy là có vết đạn bắn vào ở đây, bên trái - Rizzoli nói.
- Phải, lỗ ở da với lỗ ở sọ trước khớp nhau y hệt - Abe trả lời.
- Điều đó cũng khớp với vết bắn thẳng vào đầu.
Abe gật đầu.
- Kẻ giết người có lẽ đã bắn qua cửa sổ chỗ người lái. Cửa sổ mở nên không có mảnh kính vỡ.
- Như vậy là cô ta chỉ vừa mới ngồi đó - Rizzoli nhận định - một đêm ấm áp cửa sổ xe hạ xuống, tám giờ và trời đã tối. Gã sát nhân đi tới chỗ xe của cô ta chỉ dí súng vào và bóp cò.
Rizzoli lắc đầu.
- Tại sao?
- Không lấy ví - Abe nói.
- Vậy không phải là vụ cướp - Frost bình luận.
- Vậy chỉ còn lại khả năng gây án vì đam mê. Hoặc là mâu thuẫn.
Rizzoli liếc nhìn Maura. Lại thế rồi - khả năng giết có mục tiêu sẵn.
Như vậy liệu gãy ta đã chọn đúng đối tượng chưa?
Abe ngâm não vào một túi foocmon và nói trong khi chuẩn bị chuyển sang mở cổ.
- Đến giờ thì chẳng có gì ngạc nhiên cả.
- Anh sẽ chạy màn hình kiểm nghiệm chất độc chứ?
Abe nhún vai.
- Có thể nhưng tôi không chắc có cần thiết không vì nguyên nhân cái chết đã được xác định rồi mà.
Anh ta hất đầu về phía hộp đèn chỗ viên đạn được để giữa khoảng tối.
- Cô có lý do gì để chạy kiểm nghiệm chất độc không? CST có tìm thấy ma túy hay thuốc kích dục trong xe không?
- Không gì cả. Cái xe khá sạch sẽ, ý tôi là, ngoại trừ những vết máu.
- Và tất cả những thứ đó là của nạn nhân chứ hả?
- Tất cả đều là dương tính.
Abe nhìn Yoshima:
- Anh đã xem thử chưa?
Yaoshima gật đầu:
- Hoàn toàn trùng khớp.
Không có ai nhìn Maura. Không ai biết mặt cô tái đi hay nghe thấy tiếng cô thở mạnh. Cô đột ngột quay lại khiến cho không ai nhìn thấy mặt cô, và cô tháo khẩu trang, kéo nó ra. Khi cô đi qua đám chai lọ, Abe gọi với ra:
- Cô chán xem với chúng tôi rồi à, Maura?
- Có lẽ tôi hơi say máy bay - cô vừa nói vừa cởi găng tay ra - tôi nghĩ tôi sẽ về nhà sớm, gặp lại anh ngày mai nhé Abe.
Cô rời căn phòng mà không ngoái đầu nhìn lại.
Đường về nhà bỗng mờ mịt và chỉ khi cô ra đến ngoại ô Brookline đầu óc cô mới được giải thoát. Chỉ khi đó cô mới thoát ra khỏi suy nghĩ ám ảnh vẫn lởn vởn trong đầu. Đừng nghĩ về phòng mổ nữa, vứt nó ra khỏi đầu đi. Hãy nghĩ về bữa tối, bất cứ cái gì trừ những cái mình nhìn thấy hôm nay.
Dừng lại ở một cửa hàng rau quả, cô nhớ là tủ lạnh trống trơn, nếu cô muốn ăn thịt cá hồi vào buổi tối đầu đông lạnh này thì cô phải đi mua. Thật dễ chịu khi tập trung vào một cái gì khác. Cô nhặt vài thứ và ném chúng vào giỏ đựng đồ. Tuyệt vời và an toàn hơn nhiều khi nghĩ về thức ăn, về những gì cô sẽ nấu cho cả tuần. Thôi đừng nghĩ về những vết máu và nội tạng người phụ nữ đó trong những khay sắt nữa. Mình cần bưởi và táo, mà những quả cà tím này không ngon sao?
Cô nhặt đầy một giỏ húng quế và thấy hưng phấn vì mùi của nó, tươi mát và trong một lúc, tất cả những mùi khó chịu của phòng mổ đã bị cuốn đi. Một tuần với những bữa ăn kiểu Pháp làm cô thấy thèm khát gia vị, đêm nay, cô nhất định sẽ nấu một món ăn Thái thật nóng và cay đến bỏng lưỡi mới được.
Ở nhà cô chuyển sang mặc quần soóc ngắn, áo phông rồi lao vào chuẩn bị bữa tối. Nhấp một ngụm Boocđô lạnh khi cô cắt gà và tỏi với hành. Mùi gạo hoa nhài thơm lừng cả phòng. Không còn thời gian cho người phụ nữ nhóm máu B và tóc đen nữa, dầu ăn đang bốc khói trong chảo. Bây giờ là thời gian dành cho gà, phải nêm thêm gia vị. Rót vào một ít sữa dừa. Cô đậy nắp cho thịt chín. Nhìn ra ngoài cửa sổ, cô bỗng thấy hình ảnh của mình phản chiếu trong gương.
Trông mình giống cô ta. Hoàn toàn giống.
Một cơn ớn lạnh quét qua cô, như thể khuôn mặt trên cửa sổ kia không phải là sự phản chiếu mà là một linh hồn nhìn vào. Vung nồi cập kênh vì nước sôi. Những bóng ma cố gắng thoát ra ngoài, cố gắng níu kéo sự quan tâm của cô.
Cô tắt bếp, đi tới chỗ điện thoại và nhấn số mà cô thuộc lòng.
Một lát sau, Rizzoli gọi. Maura nghe tiếng điện thoại reo ở đầu dây bên kia, như thể Rizzoli vẫn chưa ở nhà, có thể đang ngồi ở Schroeder Plaza.
- Xin lỗi làm phiền cô, nhưng tôi phải hỏi cô vài thứ - Maura nói.
- Chị ổn chứ?
- Tôi ổn mà. Tôi chỉ muốn biết thêm về cô ta thôi.
- Anna Jessop?
- Phải. Cô nói là cô ta có giấy phép lái xe cấp ở Massachusetts à?
- Đúng thế.
- Trên đó có ghi ngày tháng năm sinh không?
- Cái gì?
- Hôm nay trong phòng xác cô nói là cô ta bốn mươi tuổi, cô ta sinh ngày nào?
- Tại sao?
- Làm ơn đi, tôi chỉ muốn biết thôi.
- Được rồi, đợi tôi.
Maura nghe tiếng lật giấy, sau đó Rizzoli quay lại đường dây và nói.
- Theo như những gì ghi trên đó thì cô ta sinh ngày 25 tháng 11.
Maura chết lặng một lúc.
- Chị vẫn ở đó chứ?
- Ừ
- Chuyện gì vậy, bác sĩ? Chuyện gì thế?
Maura nuốt nghẹn.
- Tôi cần cô giúp một chuyện, Jane. Nghe có vẻ hơi điên rồ.
- Thử xem.
- Tôi muốn phòng xét nghiệm kiểm nghiệm ADN của tôi và cô ta.
Qua đường dây, Maura có thể nghe thấy tiếng điện thoại ngừng reo. Rizzoli nói.
- Chị nhắc lại coi nào, tôi nghe không rõ.
- Tôi muốn biết liệu ADN của tôi có khớp với của Anna Jessop không.
- Coi nào, tôi đồng ý là có sự giống nhau khá nhiều.
- Còn nhiều hơn thế nữa kia.
- Chị nói về cái gì?
- Chúng tôi có chung một nhóm máu - B dương tính.
Rizzoli nói, rất thuyết phục.
- Có bao nhiêu người trên thế giới này nhóm máu B chứ? Sao nào? Mười phần trăm dân số đây.
- Còn cả ngày sinh của cô ta nữa. Cô nói là cô ta sinh vào 25 tháng 11 à. Jane, tôi cũng thế.
Thông tin đó khiến bên kia chết lặng. Rizzoli nói thật nhẹ nhàng.
- Thôi được rồi, chị vừa mới làm rơi mấy sợi tóc ở ghế sau xe của tôi đấy.
- Cô hiểu ý tôi muốn rồi chứ? Mọi thứ về cô ta, từ ngoại hình, nhóm máu, đến ngày sinh... cô ta là tôi. Và tôi muốn biết cô ta từ đâu đến, tôi muốn biết người phụ nữ đó là ai?
Im lặng kéo dài, rồi Rizzoli nói.
- Trả lời câu hỏi đó sẽ dẫn tới cả đống những thứ phức tạp hơn chúng ta tưởng đấy.
- Tại sao?
- Chúng tôi vừa có báo cáo chi tiêu của cô ta chiều nay. Chúng tôi phát hiện ra thẻ MasterCard của cô ta mới dùng được có sáu tháng.
- Vậy ư?
- Giấy phép lái xe cũng mới được bốn tháng. Biển số xe thì mới được cấp ba tháng trước.
- Thế còn hộ khẩu? Cô ta có một địa chỉ ở Brighton đúng không? Cô chắc đã nói chuyện với hàng xóm của cô ta chứ?
- Cuối cùng thì chúng tôi cũng tìm được chủ nhà hôm qua.
Bà ta nói cho Anna thuê nhà ba tháng trước và cho chúng tôi vào trong xem.
- Và gì nữa?
- Nó rỗng không, bác sĩ. Chẳng có đồ đạc gì cả, không chảo rán, không thuốc đánh răng. Ai đó đã trả tiền cáp và điện thoại, nhưng chẳng có ai ở đó cả.
- Thế còn hàng xóm của cô ta thì sao?
- Chưa bao giờ thấy cô ta cả. Họ gọi cô ta là ma.
- Như vậy chắc hẳn phải có địa chỉ nhà khác và tài khoản ngân hàng khác.
- Chúng tôi vẫn đang tìm kiếm nhưng vẫn chưa tìm thấy gì khác về người phụ nữ này trước đây.
- Thế là sao?
- Ý tôi là - Rizzoli giải thích - cho đến sáu tháng trước thì Anna Jessop không hề tồn tại.