← Quay lại trang sách

Chương 2

Cô ngồi trên đi văng, uống một hớp vodka và sô đa, cục đá tan dần trong ly. Nước trắng không ăn thua trong trường hợp này, cú sốc này cần thuốc mạnh hơn. Cha Brophy chắc đủ hiểu để rót cho cô một thứ đồ uống thật mạnh, đưa cho cô mà chẳng có phàn nàn gì hết. Không phải ngày nào bạn cũng nhìn thấy bạn chết. Không phải ngày nào bạn cũng bước vào một vụ án và nhìn thấy một bản sao không sức sống của mình như thế.

- Chỉ là tình cờ ngẫu nhiên thôi mà - Cô thì thào - người phụ nữ đó trông giống mình quá, chỉ thế thôi. Nhiều phụ nữ cũng có tóc đen. Khuôn mặt của cô ta - Làm sao mà có thể thực sự thấy khuôn mặt của cô ta trong cái xe ấy chứ.

- Tôi không biết, bác sĩ à - Rizzoli nói - việc trùng lặp như vậy quả là hiếm đấy.

Rizzoli dựa vào ghế, khẽ rên lên như thể mớ da đã nuốt chửng bộ dạng mang bầu tròn trịa của cô. Maurara nghĩ - thật tội nghiệp Rizzoli. Những phụ nữ đang mang bầu tới tháng thư tám không nên quăng mình vào những vụ điều tra hình sự như thế này.

- Kiểu tóc của cô ta cũng khác nữa - Maura nói.

- Dài hơn một chút, thế thôi.

- Tôi có những lọn lớn, cô ta thì không.

- Chị không nghĩ rằng đó chỉ là những tiểu tiết bên ngoài sao? Nhìn mặt cô ta mà xem, có thể là em chị đấy.

- Hãy đợi đến khi trời sáng và chúng ta có thể nhìn thấy rõ hơn. Có thể cô ta trông chẳng giống tôi chút nào đâu.

Cha Brophy lên tiếng.

- Việc trùng hợp rõ ràng quá rồi, Maura. Tất cả chúng ta đều thấy. Cô ta giống hệt cô.

- Thêm nữa là cô ta đang ngồi trong cái xe đậu ở khu nhà cô, ngay trước cửa nhà cô - Rizzoli thêm vào - và cô ta còn có cái này ở ghế sau nữa.

Rizzoli giơ một cái túi đựng bằng chứng lên. Qua cái túi nhựa trong, Maura có thể thấy nó đựng một mẩu văn bản từ tờ The Boston Globe. Tít bài đủ lớn cho cô đọc ngay từ chỗ mình ở bên kia bàn cà phê.

EM BÉ SƠ SINH NHÀ RAWLIN BỊ ĐẬP BẸP, KẾT LUẬN TỪ PHÁP Y.

- Đó là bức ảnh của chị, bác sĩ ạ. Bài báo viết "Bác sĩ Maura Idles đã rời phòng xét xử sau khi trả lời tại tòa án.”

Rizzoli nói và nhìn Maura.

- Nạn nhân có cái này trong xe.

Maura lắc đầu:

- Tại sao?

- Đó là những gì chúng tôi đang đi tìm.

- Vụ Rawlins - khoảng hai tuần trước.

- Chị có nhớ đã gặp người phụ nữ này ở tòa án hay không?

- Không, tôi chưa gặp cô ta bao giờ.

- Nhưng rõ ràng cô ta đã thấy chị. Trong bài báo. Và cô ta xuất hiện ở đây. Tìm kiếm chị? Theo sát chị?

Maura nhìn đồ uống của mình. Vodka làm đầu cô thấy lâng lâng lơ lửng. Cô nghĩ thầm. Chưa đến hai tư giờ trước đây mình đang đi bộ dọc theo những con phố ở Paris, tận hưởng ánh nắng mặt trời, nhìn ngắm đường phố từ quán cà phê vỉa hè. Lam sao mình lại rơi vào cơn ác mộng này nhỉ?

- Chị có giữ bình xịt hơi cầm tay nào trong nhà không, bác sĩ? - Rizzoli hỏi.

Maura chẳng hiểu gì cả.

- Cô hỏi kiểu gì vậy?

- Không tôi không định buộc tội gì chị. Tôi nghĩ không biết có cách nào để chị tự vệ không thôi.

- Tôi không có súng. Tôi đã nhìn thấy người ta đã tàn phá cơ thể người khác như thế nào và tôi sẽ không để một khẩu súng trong nhà tôi đâu.

- Thôi được, tôi chỉ hỏi thế thôi.

Maura nhấp thêm một ngụm vodka nữa, cô thấy mình cần phải có chất kích thích lỏng này trước khi hỏi câu tiếp theo.

- Cô biết gì về nạn nhân?

Frost lấy cuốn sổ ghi chép của mình ra và lật vài trang một cách lơ đãng. Maura nghĩ về anh ta như một viên chức quan liêu điển hình với cái bút luôn có vẻ sẵn sàng trong tay.

- Theo như bằng lái của cô ta thì tên cô ta là Anna Jessop, tuổi bốn mươi với một địa chỉ ở Brighton. Giấy đăng ký xe khớp với tên đó.

Maura ngẩng đầu lên.

- Như vậy chỉ cách đây vài dặm.

- Chỗ ở của cô ta là một tòa nhà chung cư. Hàng xóm của cô ta không biết nhiều về cô ta lắm. Chúng tôi vẫn đang cố gắng tìm ra chủ nhà để biết nhiều hơn.

- Cái tên Jessop có gợi lên cái gì không? - Rizzoli hỏi.

Cô lắc đầu.

- Tôi không biết ai mang cái tên đó.

- Chị có biết ai ở Maine không?

- Sao cô hỏi thế?

- Có một cái vé thu tiền qua đường trong túi cô ta. Trông có vẻ như mới hai ngày trước đây, cô ta đi về phía nam trên xa lộ Maine.

- Tôi cũng chẳng biết ai ở Maine cả.

Maura hít một hơi và hỏi:

- Ai đã tìm thấy cô ấy.

- Hàng xóm của chị, Telushkin, đã gọi cho chúng tôi, anh ta đang đi dạo với con chó thì phát hiện ra cái xe Taurus đậu bên ngoài.

- Khi nào vậy?

- Khoảng 8 giờ với.

Maura thầm nghĩ - tất nhiên rồi, Telushki đi dạo với con chó của anh ta chính xác vào tầm đó mỗi với. Những kỹ sư lúc nào cũng vậy, rõ ràng và có thể đoán được. Nhưng với nay thì anh ta vướng vào một chuyện không thể đoán được rồi.

- Anh ta không nghe thấy gì sao?

- Anh ta nói là anh ta nghe thấy tiếng gì đó như tiếng nổ lốp xe, khoảng mười phút trước đó nhưng không có ai nhìn thấy gì cả. Sau khi anh ta tìm thấy chiếc Taurus thì anh ta gọi 911, báo cáo rằng có ai đó vừa bắn hàng xóm của anh ta - bác sĩ Idles. Cảnh sát Brookline đến trước, rồi sau đó là thanh tra Eckert đây. Frost và tôi đến vào tầm 9 giờ.

- Tại sao? - Maura hỏi, cuối cùng thì câu hỏi trong đầu cô ngay khi nhìn thấy Rizzoli ở bãi cỏ cũng bật ra - Tại sao lại là cảnh sát Brookline, đây có phải địa bàn của các anh đâu.

Rizzoli nhìn Eckert. Anh ta nói, rất nhỏ nhẹ.

- Cô biết đấy, chúng tôi chỉ có một vụ hình sự năm ngoái ở Brookline. Chúng tôi nghĩ trong trường hợp này thì nên đến Boston.

Phải, đúng là như thế - Maura nhận ra điều đó vì Brookline chỉ bé như một cái giường ngủ trong thành phố Boston. Năm ngoái, phòng cảnh sát điều tra Boston đã điều tra sáu vụ hình sự. Rèn luyện luôn là điều tốt, với cả những vụ giết người hay bất cứ cái gì.

- Dù thế nào thì chúng tôi cũng nên tham gia - Rizzoli lên tiếng - sau khi chúng tôi nghe nói về nạn nhân và tôi phải thừa nhận rằng tôi vẫn cứ tưởng là chị trong cái xe đó. Tôi nhìn nạn nhân và nghĩ...

- Tất cả chúng tôi đều nghĩ như vậy - Frost nói.

Im lặng.

- Chúng tôi đã biết chị bay về nhà với nay từ Pari - Rizzoli nói tiếp - đó là những gì thư ký của chị cho chúng tôi biết. Điều duy nhất chúng tôi thấy không hiểu là cái xe. Làm sao chị lại ngồi trong cái xe đăng ký dưới tên người khác.

Maura uống cạn ly rượu và đặt nó xuống bàn trà, một cốc rượu là tất cả những gì cô có thể làm với nay. Tay chân cô cứng lại và giờ cô rất khó khăn để tập trung. Căn phòng mờ ảo, ngọn đèn tỏa ánh sáng ấm áp nhàn nhạt. Chuyện này không có thật - cô nghĩ. Mình đang ngủ gật đâu đó ở Atlantic và mình sẽ tỉnh dậy khi máy bay hạcánh. Mấy chuyện này không hề xảy ra.

- Chúng tôi không biết chút gì về Anna Jessop - Rizzoli nói - tất cả những gì chúng tôi biết bây giờ bằng chính đôi mắt của mình - rằng cô ta là ai đi nữa thì cô ta cũng là một xác chết giống hệt chị, bác sĩ. Có thể tóc dài hơn một chút, có thể đâu đó có vài điểm khác biệt nhưng điều quan trọng là. Chúng tôi đã là những kẻ ngốc, tất cả chúng tôi. Tất cả chúng tôi đều biết chị. Chị biết chúng tôi phải làm gì đúng không?

Phải, Maura biết, nhưng cô đã không thể nói ra. Cô chỉ nhìn chằm chằm vào cái ly trên bàn, vào cục đá đang tan chảy.

- Nếu như chúng tôi nhầm lẫn, vậy có thể ai đó cũng nhầm lẫn, kể cả kẻ đã bắn viên đạn vào đầu cô ta. Chỉ mới ngay trước 8 giờ thôi khi hàng xóm nhà chị nghe thấy có tiếng nổ. Trời đã với và cô ta ở đó, ngồi trong chiếc xe chỉ cách lối vào nhà chị vài thước. Bất cứ ai nhìn thấy cô ta trong chiếc xe đó cũng tin đấy là chị.

- Cô nghĩ tôi là mục tiêu sao? - Maura hỏi.

- Cũng có lý, đúng không?

Maura lắc đầu.

- Tất cả những điều này đều chẳng có nghĩa lý gì cả.

- Chị có một công việc rất được biết đến, chị có mặt trong các vụ án hình sự. Chị có mặt trên báo chí, chị là Nữ hoàng xác chết.

- Đừng có gọi tôi như thế.

- Tất cả các cảnh sát đều gọi chị như thế. Giới truyền thông cũng gọi chị như thế, chị biết vậy mà.

- Không có nghĩa là tôi thích cái tên đó, thực sự thì tôi không thể chịu được.

- Nhưng điều đó có nghĩa là chị được chú ý. Không phải chỉ bởi những gì chị làm, mà còn bởi vẻ bề ngoài của chị. Chị biết là đàn ông chú ý đến chị, phải không? Chị có bị mù mới không nhận thấy điều đó. Những phụ nữ duyên dáng luôn là tâm điểm của sự chú ý. Đúng không, Frost?

Frost như bị bắt gặp làm điều ác, không hề biết là mình lại bị túm gáy bất ngờ như thế. Mặt anh ta đỏ lên. Frost đáng thương, thật dễ bị lộ cảm xúc.

- Đó chí là bản năng tự nhiên thôi mà - anh thừa nhận.

Maura nhìn cha Brophy, anh ta không hề đáp lại cái nhìn của cô. Cô tự hỏi liệu anh ta có phải là đối tượng bị ảnh hưởng bởi quy luật cuốn hút hay không. Cô muốn nghĩ vậy, cô muốn tin rằng Daniel không nhiễm những suy nghĩ tương tự trong đầu cô.

Rizzoli vẫn chưa kết thúc.

- Những phụ nữ duyên dáng trong con mắt công chúng, bị nhắm bắn, tấn công ngay trước cửa nhà. Điều này đã xảy ra rồi. Tên của nữ diễn viên ở LA là gì nhỉ? Cô gái vừa bị giết ấy?

- Rebecca Schaefer - Frost nhắc.

- Đúng vậy. Và có cả vụ của Lori Hwang đó, chị nhớ chứ, bác sĩ?

Phải, Maura nhớ, bởi vì cô là người khám nghiệm tử thi trên kênh 6. Lori Hwamh đã rất nổi tiếng mới được một năm khi cô bị bắn chết ngay trước cửa studio. Cô ta chưa bao giờ nhận ra là mình bị bám theo. Kẻ sát nhân đã thấy cô ta trên ti vi và viết vài lá thư hâm mộ. Và rồi một ngày anh ta đợi ở cửa studio, khi Lori vừa bước ra đi đến chỗ đậu xe thì hắn bắn vào đầu cô.

- Đó là vấn đề khi sống dưới con mắt của công chúng đấy. Chị không bao giờ biết ai đang nhìn chị trên màn hình ti vi, chị không bao giờ biết ai trong chiếc xe ngay đằng sau xe của chị khi chị từ sở làm về nhà vào lúc đêm khuya. Đó không phải là điều chúng ta thường xuyên nghĩ tới - rằng có ai đó bám theo chúng ta, điên cuồng vì chúng ta.

Rizzoli ngừng lại và nói một cách trầm lắng.

- Tôi đã ở đó, tôi biết việc đam mê của ai đó là như thế nào. Tôi không hẳn là bị đam mê nhưng chuyện đó đã xảy ra với tôi.

Cô đưa tay ra và cho mọi người thấy cái sẹo trên tay. Kỷ niệm không thể quên được trong trận chiến giữa cô với gã đàn ông hai lần muốn cướp đi cuộc sống của cô. Giờ anh ta vẫn còn sống, tuy bị liệt tứ chi.

- Đó là lý do tại sao tôi lại hỏi chị chị có nhận được lá thư nặc danh nào không? Tôi đang nghĩ về Lori Hwang đấy - Rizzoli nhắc.

- Kẻ ám sát cô ta bị bắt rồi - cha Brophy nói.

- Phải.

- Vậy cô không ám chỉ cùng một người đây chứ?

- Không, tôi chỉ chỉ ra sự tương đồng thôi, chỉ một phát đạn bắn vào đầu... Những phụ nữ làm nghề của công chúng.

Rizzoli vặn vẹo chân. Cô ta phải rất cố gắng mới có thể đứng lên khỏi cái ghế. Frost đưa tay ra định giúp nhưng cô lờ đi. Mặc dù mang thai khá lớn nhưng Rizzoli không cần giúp đỡ. Cô quàng cái túi qua vai và ném cho Maura một cái nhìn dòhỏi.

- Chị có muốn ở tạm đâu với nay không?

- Đây là nhà tôi, cô muốn tôi đi đâu nữa?

- Tôi chỉ hỏi vậy thôi, tôi nghĩ là tôi không cần nói với chị là phải khóa cửa cẩn thận.

- Tôi luôn làm thế.

Rizzoli nhìn Eckert.

- Cảnh sát Brookline có thể giám sát ngôi nhà không?

Anh ta gật đầu.

- Tôi sẽ bố trí xe tuần tra chạy qua đây liên tục.

- Tôi rất vui. Cảm ơn - Maura nói.

Maura tiễn ba người đến cửa trước và đứng nhìn họ chui vào xe. Giờ đã quá nửa đêm. Bên ngoài, con phố đã trở nên yên tĩnh như cô vẫn thường thấy. Xe cảnh sát Brooklie đã đi rồi, chiếc Taurus cũng được chuyển đi về phòng xét nghiêm tội phạm. Sáng mai, mình sẽ tỉnh dậy và nghĩ rằng mình đã tưởng tượng ra mọi thứ - Maura nghĩ.

Cô quay lại và thấy cha Brophy vẫn còn ở đó. Cô chưa bao giở cảm thấy khó xử vì sự có mặt của anh ta như bây giờ, chỉ có hai người ở nhà cô. Chắc chắn mọi khả năng có thể đang cuộn ầm ầm trong đầu họ. Hay chỉ trong đầu mình thôi? Đêm khuya, và một mình trên giường, anh có nghĩ tới tôi không Daniel? Như tôi nghĩ về anh?

- Cô có nghĩ là cô cảm thấy an toàn khi ở đây một mình không? - Anh ta lo lắng hỏi.

- Tôi sẽ ổn thôi. Còn lựa chọn nào khác? Anh sẽ ở cả đêm với tôi à? Đó có phải là điều anh muốn gợi ý không?

Anh ta đi ra cửa.

- Ai gọi anh đến thế, Daniel? Làm sao mà anh biết...?

Anh ta quay lại nhìn cô.

- Thanh tra Rizzoli gọi tôi, cô ấy nói với tôi... - anh ta ngừng lại - Cô biết đấy, tôi thường nhận được những cuộc điện thoại như thế này từ cảnh sát. Một đám tang ở gia đình, ai đó cần Cha cố. Tôi luôn sẵn lòng đáp lại. Nhưng lần này... cô khóa cửa nhé, Maura. Tôi không muốn trải qua một đêm như thế này nữa.

Cô nhìn anh ta đi ra khỏi nhà và vào xe. Anh ta không nổ máy ngay mà chờ đợi cho đến khi cô vào trong nhà an toàn.

Cô đóng cửa và khóa lại.

Qua cửa sổ phòng khách, cô nhìn Daniel lái xe đi. Mất một lúc cô nhìn vào khoảng trống vắng lặng, cảm thấy đột ngột bị bỏ rơi. Cô ước lúc đó mình có thể gọi anh ta trở lại, và điều gì sẽ xảy ra nhỉ? Cô muốn chuyện gì xảy ra giữa họ? Một vài cạm bẫy, vượt ngoài khả năng kiểm soát. Cô nhìn lướt qua con phố trong đêm lần cuối và bước ra xa khỏi cửa sổ, biết rằng mình bị đóng khung bởi ánh sáng từ phòng khách. Cô kéo rèm lại và đi qua các phòng, kiểm tra khóa và cửa sổ. Trong đêm tháng sáu ấm áp, cô thường mở cửa sổ khi ngủ nhưng đêm nay, cô phải đóng cửa và bật điều hòa.

Buổi sáng sớm khi cô thức dậy, cảm thấy không khí lạnh thổi qua. Giấc mơ của cô về Paris, vẫn còn mơ màng với bầu trời xanh, những luống hoa hồng và ly ly, mất một lúc cô mới định thần mình đang ở đâu. Không còn ở Paris nữa, mà đang trên giường nhà mình. Cô nhận ra điều đó. Và một điều gì đó kinh khủng đã xảy ra.

Mới 5 giờ sáng nhưng cô đã cảm thấy tỉnh như sáo. Giờ này ở Paris là 11 giờ trưa, cô nghĩ vậy. Ánh sáng mặt trời đang rạng rỡ và nếu như vẫn còn ở đó, cô nghĩ, mình đã uống tới cốc cà phê thứ hai rồi. Cô biết cơn mệt vì đi máy bay sẽ đến trong ngày hôm nay, và năng lượng sung mãn buổi sáng sẽ sớm hết dần vào buổi chiều nhưng cô không thể ép mình ngủ thêm nữa.

Cô đứng dậy và mặc quần áo.

Con phố trước mặt vẫn y hệt như nó vẫn thế. Vệt sáng bình minh đầu tiên hiện ra trên bầu trời. Cô nhìn thấy ánh sáng từ nhà Telushkin bên cạnh. Anh ta là một người dậy sớm, thường bắt đầu đi làm sớm hơn cô cả tiếng, nhưng sáng nay cô là người dậy sớm hơn. Cô nhìn hàng xóm với đôi mắt bình thản. Cô nhìn bình phun nước tự động chạy ngang dọc, nước phun thành vòng tròn lên bãi cỏ. Cô thấy cậu bé đưa báo vừa đạp xe qua, cái mũ lưỡi trai hất ngược ra sau và nghe thấy tiếng tờ Boston Globe rơi xuống trước thềm nhà. Mọi thứ vẫn y nguyên như thế, nhưng không. Thần chết đã viếng thăm khu nhà cô và mọi người ở đây đều nhớ nó. Họ sẽ nhìn qua cửa sổ trước nhà tới chỗ chiếc Taurus đậu và sợ hãi nghĩ rằng sao cái chết có thể đến gần thế

Đèn xe lập lòe ở góc phố, một chiếc xe xuất hiện, chầm chậm đi qua nhà cô. Một chiếc xe tuần tra của cảnh sát Brookline.

Không, không có gì y nguyên cả, cô nghĩ khi thấy cái xe đi ngang qua.

Không thứ gì còn nguyên vẹn.

Cô đến văn phòng sớm hơn cả thư ký. 6 giờ Maura đã ngồi ở bàn, mở hàng đống thư và báo cáo trong thùng thư chất đống cả tuần cô vắng mặt đi Pari. Làm được một phần ba công việc thì cô nghe thấy tiếng bước chân, khi nhìn lên, cô thấy trợ lý của mình Louise đang đứng ở cửa.

- Cô đây rồi - Louise thì thầm.

Maura đón chị ta bằng một nụ cười.

- Chào chị! Tôi nghĩ tôi phải dậy sớm để xem đống giấy tờ này.

Louise chỉ nhìn cô một lúc, sau đó chị bước vào phòng và ngồi xuống cái ghế đối diện với Maura, như thể đột nhiên mệt quá không thể đứng được. Mặc dù đã năm mươi tuổi nhưng Louise luôn luôn có sức chịu đựng gấp đôi Maura dù Maura trẻ hơn Louise tới mười tuổi. Thế nhưng sáng nay Louise có vẻ kiệt sức, mặt gầy và khắc khổ dưới ánh dèn.

- Cô ổn chứ bác sĩ Idles? - Louise hỏi một cách nhẹ nhàng.

- Tôi ổn, hơi say máy bay chút thôi.

- Ý tôi là... sau những gì xảy ra đêm qua ấy, bác sĩ. Thanh tra Frost nói chắc chắn đó là cô, trong cái xe đó...

Maura gật đầu, nụ cười nhạt đi.

- Giống như trong vùng tranh với tranh sáng ấy, Louise. Về nhà và thấy cả đám xe cảnh sát trước cửa nhà mình.

- Thật tệ, chúng tôi đều nghĩ là... - Louise nuốt nước bọt và nhìn xuống chân - Tôi thấy mừng quá lúc bác sĩ Bristol gọi tôi với qua để báo cho tôi là có nhầm lẫn.

Im lặng một lát, cả hai đều thấy nặng nề. Đột nhiên Maura thấy lẽ ra mình phải là người gọi cho thư lý của mình trước mới phải. Lẽ ra cô phải nhận ra Louise sẽ bị sốc và muốn nghe giọng cô đến thế nào. Mình đã sống một mình quá lâu và cô lập quá lâu - Maura nghĩ, mình chẳng hề quan tâm rằng mọi người trên thế giới này vẫn còn để ý chuyện gì xảy ra với mình.

Louise đứng dậy định đi.

- Tôi rất mừng gặp lại cô bác sĩ Idles. Tôi chỉ muốn nói vậy thôi.

- Louise?

- Tôi đây.

- Tôi mang cho chị vài thứ từ Pari đấy, thật ngại quá nhưng tôi để trong vali và hãng máy bay làm mất chúng rồi.

- Ô - Louise cười - nếu là socola thì tôi nghĩ cái mông của tôi không cần nó đâu.

- Không có calo đâu, tôi thề đấy - cô nhìn cái đồng hồ trên bàn - bác sĩ Bristol đến chưa?

- Ông ấy vừa đến, tôi thấy ông ấy ở bãi đậu xe.

- Chị có biết khi nào ông ấy bắt đầu ca khám nghiệm không?

- Ca nào nhỉ? Hôm nay ông ấy có hai ca.

- Ca bị bắn với qua ấy, một phụ nữ.

Louise trao cho cô một cái nhìn rất dài.

- Tôi nghĩ là ca đó xếp thứ hai đấy.

- Họ có biết thêm gì về người phụ nữ đó không?

- Tôỉ không rõ lắm. Cô phải hỏi bác sĩ Bristol.