Chương 7
Đồng hồ trên tường tích tắc từng giây. Những miếng đá trong cốc trên bàn đang tan dần. Thời gian trôi đi nhưng Maura thì cảm thấy mình đang ngừng lại trong khoảng khắc đó, những lời nói của Rizzoli vẫn còn văng vẳng trong đầu cô.
- Tôi xin lỗi - Rizzoli nói - tôi không biết phải nói với chị thế nào nữa nhưng tôi nghĩ chị có quyền được biết rằng chị có một... Rizzoli ngừng lại.
Có một. Có một em gái. Và mình chưa bao gỉờ biết đến sự tồn tại của nó.
Rizzoli vươn tới phía trước và nắm lấy tay của Maura. Rizzoli không phải dạng phụ nữa biết cách an ủi hay có thể ôm ấp người khác. Cô ta không thường như vậy. Nhưng giờ đây cô ta đang làm thế, đang cầm tay của Maura và nhìn cô như thể cô ta mong đợi Maura sắp sụp xuống vậy.
Maura nói nhẹ nhàng.
- Hãy cho tôi biết về cô ấy. Nói cho tôi biết cô ấy là người thế nào đi.
- Thanh tra Ballard, có lẽ chị nên nói chuyện với anh ta thì hơn.
- Ai kia?
- Rick Ballard. Anh ta đang ở Newton. Anh ta tiếp nhận vụ đó sau khi bác sĩ Casell hành hung Anna. Tôi nghĩ anh ta chắc phải biết cô ấy khá rõ đấy.
- Thế anh ta nói gì về cô ấy với cô rồi?
- Cô ta lớn lên ở Concord. Cũng kết hôn lúc hai lăm tuổi nhưng không kéo dài. Họ ly hôn cũng khá thoải mái và không có con.
- Thế người chồng đó không phải là nghi phạm à?
- Không hề. Sau đó anh ta tái hôn và giờ đang sống ở London cơ.
Ly hôn? Giống như mình. Có phải là do gen quyết định việc hôn nhân thất bại không nhỉ?
- Như tôi đã nói với chị rồi đấy, cô ta làm việc cho công ty của Charles Casell, hãng dược phẩm Castle. Cô ta là nhà hóa học vi sinh, trong bộ phận nghiên cứu của họ.
- Một nhà khoa học ư?
- Đúng vậy.
Lại thế rồi, giống mình. Maura nhìn khuôn mặt của cô em gái trong tấm ảnh. Mình biết cô ấy có những lý do hợp lý và logic, như mình, khi chọn nghề đó. Các nhà khoa học bị điều khiển bởi tư duy của họ. Họ thích sự thật, rõ ràng, chúng ta lẽ ra chắc là đã rất hợp nhau rồi.
- Quả là rất nhiều điểm tương đồng, tôi biết - Rizzoli nói - tôi đã cố gắng đặt mình vào vị trí của chị và tôi thực sự không thể tưởng tượng được. Giống như hai vũ trụ song hành vậy, có một phiên bản khác của chị. Và rồi chị phát hiện ra là cô ấy đã ở đây chừng đó thời gian, sống cùng một thành phố với chị. Giá mà... Rizzoli ngừng lại đột ngột.
Có câu nào vô nghĩa hơn "giá mà“ hay không?
-Tôi xin lỗi - Rizzoli thì thào.
Maura thở dài và ngồi thẳng dậy, cử chỉ cho thấy cô không cần một cái nắm tay nào nữa. Đó là cách cô giải quyết việc của mình. Cô đóng tập tài liệu lại và đẩy nó trở về phía Rizzoli.
- Cảm ơn cô, Jane.
- Không, chị cứ giữ lấy nó đi. Tấm ảnh đó chắc là có ý nghĩa với chị hơn.
Cả hai cùng đứng dậy. Rizzoli mở cái túi và lấy ra một tấm danh thiếp, đặt nó lên bàn.
- Có thể chị muốn cái này nữa. Anh ta nói chị có thể gọi cho anh ta để hỏi bất cứ cái gì.
Maura nhìn vào dòng tên trên tấm danh thiếp: RICHARD D. BALLARD, THANH TRA, SỞ CẢNH SÁT NEWTON.
- Chị nên nói chuyện với anh ta - Rizzoli nhắc.
Họ cùng nhau đi bộ tới cửa trước, Maura vẫn cố gắng kiểm soát cảm xúc của mình, vẫn đóng vai người chủ nhà lịch thiệp và mến khách. Cô đứng ở thềm cửa đủ lâu để vẫy tay chào tạm biệt Rizzoli, sau đó đóng cửa rồi đi vào trong phòng khách. Cô đứng yên đó, nhìn Rizzoli lái chiếc xe đi xa dần, để con phố vắng lặng của vùng ngoại ô lại đằng sau. Cô nghĩ mình hoàn toàn một mình lúc này. Lại một lần nữa mình cô đơn một mình.
***
Cô đi vào phòng khách, từ chỗ giá để sách cô kéo ra một album ảnh đã cũ. Cô không sờ tới nó đã nhiều năm rồi, không phải vì cái chết của cha mà cô đã dọn sạch căn nhà chỉ vài tuần sau đám tang. Cô thấy cuốn album trong cái tủ bên giường của ông và tưởng tượng ông đang ngồi trên giường vào đêm cuối cùng của cuộc đời, cô đơn một mình trong căn nhà rộng lớn, nhìn lại tấm ảnh của gia đình mình. Những hình ảnh cuối cùng trước khi ông nhắm mắt, tắt đèn chắc chắn sẽ hiện lên trên khuôn mặt rạng ngời hạnh phúc.
Cô mở cuốn album và nhìn vào những gương mặt trong ảnh. Nhiều trang ảnh đã ố vàng, vài tấm ảnh dễ đến cả bốn chục năm rồi. Cô khẽ chạm tay vào khôn mặt của mẹ mình, đang nhìn thẳng vào ống kính, một đứa trẻ tóc đen trên tay.
Đằng sau họ là một ngôi nhà mà Maura không thể nhớ ra đó là nhà nào, ngôi nhà với các cánh cửa sổ kiểu Victoria với các màu sắc và vòm cong. Bên dưới bức ảnh, mẹ cô, Ginny đã viết nắn nót dòng chữ: Mang bé Maura về nhà.
Không có tấm ảnh nào chụp ở bệnh viện, không có ảnh mẹ cô lúc mang bầu. Chỉ đột ngột có bức hình Ginny mỉm cười trong ánh nắng rạng rỡ, mang trên tay đứa bé mới sinh. Cô nghĩ tới một đứa bé khác, cũng màu tóc đen ấy, trong vòng tay một bà mẹ khác. Có lẽ, cùng vào ngày hôm đó, một người cha hạnh phúc ở một thị trấn khác cũng vừa chụp ảnh cho đứa con gái mới sinh của mình. Một cô bé mang tên Anna.
Maura lật một trang album khác. Cô thấy mình lớn dần từ một đứa bé đang tập bò thành một cô bé đến tuổi học mẫu giáo. Cô ngồi trên chiếc xe đạp mới mua trong vòng tay chắc chắn của cha mình. Đó là bức hình cô chụp đầu tiên bên chiếc đàn piano, mái tóc đen được cột chặt với chiếc nơ màu xanh, những ngón tay đang bấm các phím đàn.
Maura lật tới trang cuối cùng. Giáng sinh tới, Maura, lúc đó khoảng bảy tuổi, đang đứng cạnh cha và mẹ, cánh tay họ ôm lấy cô bé trong một sự yêu thương vô bờ. Đằng sau họ là cây noel được trang trí với đèn nhấp nháy. Mọi người đều đang mỉm cười. Một khoảnh khắc hoàn hảo, Maura nghĩ vậy. Nhưng điều đó chẳng kéo dài lâu được, chúng đến và chúng biến mất mà ta thì chẳng thể mang chúng trở lại, chúng ta chỉ có thể tạo ra những khoảng khắc mới mà thôi.
Cô lật tới bìa của cuốn album. Tất nhiên là còn những quyển khác, ít nhất là bốn quyển liên quan tới cuộc đời của Maura. Mỗi sự kiện đều được cha mẹ cô ghi chụp lại và lưu giữ. Nhưng đây là cuốn mà cha cô đã chọn để đặt bên giường của ông, với những bức hình của con gái từ khi còn nhỏ tuổi, ảnh của ông và Ginny như những bậc cha mẹ tràn trề sinh lực, trước khi màu xám bạc phủ lên mái tóc của họ, trước khi cái chết của Ginny chạm tới cuộc sống của họ.
Cô nhìn xuống gương mặt của cha mẹ mình và nghĩ thầm: mình thật may mắn vì bố mẹ đã chọn mình. Con nhớ bố mẹ biết bao, con nhớ cả hai người. Cô đóng cuốn album lại và để những giọt nước mắt tuôn rơi trên tấm bìa da.
Giá mà bố mẹ có ở đây, để nói cho con biết con là ai.
Cô đi vào bếp, trên tay cầm tấm danh thiếp mà Rizzoli đã bỏ trên bàn. Mặt trước tấm danh thiếp có ghi số điện thoại cơ quan của Rick Ballard ở sở cánh sát Newton. Cô lật cái card lên và thấy anh ta cũng viết cả số điện thoại nhà ở đó với dòng chữ: gọi cho tôi lúc nào cũng được - R.B.
Cô đi tới chỗ để điện thoại và nhấn số nhà anh ta. Hồi chuông thứ ba vang lên, một giọng trả lời.
- Ballard nghe đây.
Chỉ có cái tên vang lên, với một sự chính xác tuyệt đối. Maura nghĩ đây là người đàn ông thích đi thẳng vào vấn đề. Anh ta không chờ đón một cuộc điện thoại từ một phụ nữ đang trong cơn xúc động. Cô nghe tiếng quảng cáo trên ti vi ở đầu kia. Anh ta đang ở nhà, thư giãn, chắc chắn anh ta không thích bị làm phiền rồi.
- Xin chào? - Giọng bên kia vang lên, rõ ràng là không còn kiên nhẫn nữa.
Cô hắng giọng và nói.
- Xin lỗi đã gọi cho ông vào lúc ông đang ở nhà thế này, thanh tra Rizzoli cho tôi số điện thoại và card của ông. Tên tôi là Maura Idles, và tôi...
Và tôi làm sao? Cần phải được giủp đỡ ngay đêm nay à?
- Tôi đang rất mong cuộc điện thoại của cô, bác sĩ Idles.
- Lẽ ra tôi nên đợi tới sáng mai nhưng...
- Không sao đâu. Chắc là cô có nhiều thứ băn khoăn lắm.
- Thực sự thì chuyện này khiến tôi cảm thấy rất mệt mỏi. Tôi không biết là mình có em gái và đột nhiên thì...
- Hẳn là mọi thứ quay ngoắt một trăm tám mươi độ với cô, phải vậy không? - Giọng nói đột ngột trở nên ấm áp, yên lành và đầy đồng cảm tới mức cô lại bắt đầu thấy nước mắt chảy dài.
- Phải - cô nói khẽ.
- Có lẽ chúng ta nên gặp nhau thì hơn. Tuần tới tôi có thể gặp cô ngày nào cũng được. Hay là cô muốn gặp tối nay cũng được.
- Anh gặp tôi tối nay được chứ?
- Con gái tôi đang ở đây. Tôi không bỏ ra ngoài được.
Tất nhiên rồi, anh ta có gia đình. Cô cười bối rối.
- Tôi thành thật xin lỗi, tôi không nghĩ thấu đáo được...
-Vậy sao cô không tới nhà tôi nhỉ?
Cô ngừng lại, mạch đập lùng bùng ở bên thái dương.
- Anh sống ở đâu?
***
Anh ta sống ở Newton, trong một khu ngoại ô dễ chịu của khu công nghiệp Boston, chưa đầy bốn dặm từ chỗ nhà cô ở Brookline. Nhà anh ta cũng giống như những ngôi nhà khác trong con phố tĩnh lặng đó, không có gì nổi bật nhưng có vẻ ngăn nắp, những ngôi nhà xung quanh cũng chẳng có gì nổi bật hơn. Từ cửa trước, cô nhìn thấy màn hình TV xanh nhấp nháy và tiếng nhạc pop, MTV- cô không nghĩ là một cảnh sát lại xem mấy thứ đó.
Maura nhấn chuông, cửa mở và một cô gái tóc vàng hoe xuất hiện, quần jeans xanh rách te tua, cái áo trễ. Một bộ đồ rất khiêu khích với một cô bé chưa đây mười bốn tuổi, vẫn còn chưa nở mông và ngực thì vẫn còn kẹp lép. Con bé chẳng nói gì cả, chỉ nhìn Maura với đôi mắt mở to như thể bảo vệ căn nhà của mình khỏi kẻ xâm chiếm lạ mặt.
- Xin chào! Cô là Maura Idles, cô đến gặp thanh tra Ballard.
- Bố cháu đang đợi cô à?
- Phải.
Một giọng đàn ông vọng ra.
- Katie, khách của bố.
- Cháu cứ tưởng là mẹ, mẹ nói sẽ tới đây bây giờ.
Ballard xuất hiện trước cửa, quàng vai con gái. Maura thấy khó mà tin được người đàn ông này, với kiểu tóc cắt truyền thông và cái áo T-shirt Oxford có thể là cha của một đứa bé ăn mặc như ngôi sao nhạc pop này. Anh ta giơ tay ra bắt tay cô trong một cái bắt tay rất chặt.
- Tôi là Rick Ballard. Vào đi bác sĩ Idles.
Khi Maura bước vào nhà, cô con gái quay lưng bỏ vào phòng khách và ngồi phịch xuống trước TV.
- Katie, ít nhất con cũng phải chào khách một câu chứ.
- Con sẽ bỏ lỡ buổi biểu diễn mất.
- Con không thể tỏ ra lịch sự một chút à?
Katie thở dài rõ to và ném cho Maura một cái gật đầu miễn cưỡng.
- Chào cô.
Rồi nó lại dán mắt vào màn hình TV.
Ballard nhìn con một lát mặc dù không biết có nên tỏ ra cố gắng để bắt con gái lịch sự hay không.
- Con mở nhỏ TV đi chứ. Bố và bác sĩ Idles cần nói chuyện một chút.
Con bé với lấy cái điều khiển TV và chĩa vào màn hình như cầm súng bắn, tiếng TV đột ngột nhỏ hẳn xuống.
Ballard nhìn Maura.
- Cô muốn uống gì không? Cà phê hay là trà?
- Không, cảm ơn.
Anh ta gật đầu một cách cảm thông và nói.
- Cô chỉ muốn biết về Anna thôi đúng không?
- Phải.
- Tôi có bản copy lý lịch của cô ta trong văn phòng.
Nếu chỗ làm việc phản ánh đích xác một người đàn ông thế nào thì chắc hẳn Ballard là một người kiên nghị và đáng tin như một cái bàn gỗ sồi trong căn phòng vậy. Anh ta đã không ngồi sau cái bàn đó mà anh ta chỉ cô ra phía ghế sofa và anh ta ngồi ở cái ghế tựa đối diện với cô. Không có cái gì ngăn cách giữa họ, ngoại trừ cái bàn uống nước và trên đó chỉ có một cái khay không. Mặc dù cửa đóng nhưng họ có thể nghe tiếng TV.
- Tôi xin lỗi về sự bất lịch sự của con gái tôi. Katie nó phải trải qua một giai đoạn khó khăn và tôi không biết là mình có hòa hợp được với con bé mấy ngày gần đây không nữa. Tội phạm thì tôi giải quyết được chứ còn một đứa con gái mười bốn tuổi thì... - anh ta cười một cách ngượng ngùng
- Tôi hy vọng tôi đến đây không làm mọi thứ tệ hơn.
- Không, tin tôi đi, cô không có lỗi gì cả. Gia đình chúng tôi vừa trải qua một giai đoạn kinh khủng. Vợ tôi và tôi, chúng tôi ly thân năm ngoái nhưng Katie không chấp nhận chuyện đó. Vì thế mà có nhiều trận tranh cãi, nhiều thứ phức tạp.
- Tôi rất tiếc về điều đó.
- Ly hôn không bao giờ dễ chịu cả.
- Tôi cũng vậy đó.
- Nhưng chắc cô đã vượt qua được rồi.
Cô nghĩ tới Victor, gần đây anh ta đã biến mất khỏi cuộc đời cô. Và có một thời gian anh ta làm cô có suy nghĩ là sẽ tái hợp lại.
- Tôi không chắc thực sự mình đã vượt qua được chưa nữa. Một khi anh kết hôn thì đó là một phần cuộc đời anh rồi, tốt hay xấu thì cũng vậy thôi. Tốt hơn hết là nghĩ về thời gian đẹp nhất.
- Thỉnh thoảng thì chuyện đó cũng không dễ dàng tẹo nào.
Cả hai cùng im lặng. Âm thanh duy nhất là tiếng TV. Sau đó anh ta ngồi thẳng dậy, đôi vai thật rộng, anh ta nhìn cô. Đó là cái nhìn mà cô không dễ gì lảng tránh được, cái nhìn nói với cô rằng cô là sự tập trung duy nhất của anh ta lúc này.
-Vậy là cô muốn nghe về Anna à?
- Đúng thế, Rizzoli nói với tôi là anh biết cô ấy và anh cố gắng bảo vệ cô ấy.
- Tôi đã không làm tốt việc của mình - anh ta nghẹn ngào. Cô nhìn thấy một nỗi đau trong đôi mắt ấy và cái nhìn của anh ta đột ngột chuyển xuống bàn uống nước. Anh ta cầm tập tài liệu trên bàn và đưa cho cô.
- Xem mấy thứ này chả dễ chịu gì, nhưng cô có quyền xem nó đấy.
Cô mở tập tài liệu ra và nhìn thấy tấm hình của Anna Leoni, dán trên tấm bìa trắng xám. Cô ta đang mặc bộ đồ của bệnh viện. Một mắt gần như sưng húp sụp xuống, má thì bầm tím. Con mắt còn lại nhìn vào ống kính với một sự biểu lộ thờ ơ.
- Cô ấy trông vậy đó khi tôi gặp cô ấy lần đầu tiên. Tấm ảnh này được chụp ở viện năm ngoái, sau khi người đàn ông sống cùng cô ấy hành hạ cô ấy. Cô ấy lúc đó vừa mới dời khỏi nhà anh ta ở Marblehead và đang thuê một căn ở đây, Newton. Đêm đó anh ta đến trước nhà cô ta và cầu xin cô ta quay về nhưng cô ấy bảo anh ta hãy đi đi. Người ta không thể bảo Charles Casell làm cái gì đó được đâu. Chuyện là vậy đó.
Maura thấy sự tức giận trong giọng nói của anh ta, cô nhìn lên, thấy miệng anh ta mím chặt.
- Tôi biết là cô ấy có kiện ra tòa.
- À phải, tôi cùng với cô ấy hoàn thành từng bước một mà. Người đánh cô ấy thì chỉ hiểu một điều: sự trừng phạt. Tôi chắc chắn là anh ta đã phải đối mặt với các hậu quả. Tôi giải quyết các vụ bạo lực gia đình thường xuyên mà, và tôi thấy điên lên mỗi khi tôi chứng kiến những chuyện như vậy. Giống như một công tắc điện trong người vậy, tất cả những gì tôi muốn làm là bỏ tù gã đó. Và tôi cố gắng làm vậy với Charles Casell.
-Và chuyện gì đã xảy ra?
Ballard lắc đầu bất lực.
- Anh ta chỉ ở tù có một đêm thôi. Khi cô có tiền thì cô có thể mua cái gì cũng được mà. Tôi hy vọng mọi chuyện sẽ kết thúc, anh ta sẽ tránh xa cô ấy ra. Nhưng gã đó đâu quen với thất bại. Anh ta tiếp tục gọi điện cho cô ấy, chặn trước cửa nhà cô ấy. Cô ấy chuyển nhà hai lần nhưng lần nào anh ta cũng tìm ra. Cuối cùng cô ấy phải viện tới lệnh bảo vệ, nhưng cũng không ngăn được anh ta lái xe qua nhà cô ấy thường xuyên. Rồi khoảng sáu tháng trước, mọi thứ trở nên nghiêm trọng kinh khủng.
Anh ta gập tập giấy lại.
- Đó. Cô ấy thấy một lời đe dọa trước cửa nhà một buổi sáng.
Maura lật tờ giấy photo và thấy trên đó chỉ vẻn vẹn hai từ được đánh máy ở giữa trang.
Cô sẽ chết!
Maura cảm thấy vô cùng sợ hãi. Cô tưởng tượng ra buổi sáng khi thức dậy, cô em của mình mở cửa để lấy báo và thấy chỉ một tờ giấy trắng với dòng chữ đen trên mặt đất. Mở ra và thấy hai từ đó.
- Đó là chuyện đầu tiên. Còn nhiều chuyện xảy ra kế tiếp đó nữa kia.
Cô lật tờ giấy tiếp theo, cùng một nội dung.
Cô sẽ chết!
Tờ thứ ba, thứ tư.
Cô sẽ chết!
Cô sẽ chết!
Cổ họng cô trở nên khô rát. Cô nhìn Ballard.
- Cô ấy không làm gì để ngăn anh ta lại được à?
- Chúng tôi cố rồi, nhưng chúng tôi không thể chứng minh được là anh ta làm mấy việc đó. Giống như chúng tôi không thể chứng minh được là anh ta đã cào phá xe của cô ấy hay đập phá cửa sổ nhà cô ấy. Một hôm cô ấy mở hòm thư ra và trong đó là một con chim hoàng yến gãy cổ. Thế rồi cô ấy quyết định là cô ấy muốn rời khỏi Boston. Cô ấy muốn biến mất.
- Và anh đã giúp cô ây chứ?
- Tôi luôn cố gắng giúp cô ấy. Tôi là người duy nhất cô ấy cầu cứu khi Cassell đến để lăng mạ cô ấy. Tôi đã giúp cô ấy lấy lại lệnh cấm lai vãng, và khi cô ấy quyết định rời khỏi thị trấn, tôi cũng giúp cô ấy làm việc đó luôn. Nhưng không dễ dàng gì để biến mất đâu, đặc biệt với một Casell đang bám lấy cô. Không chỉ đổi tên, cô ấy còn làm cả chứng minh giả với tên mới. Cô ấy thuê một cãn nhà mà chẳng bao giờ thèm tới chỉ để làm lạc hướng kẻ bám theo cô ấy. Ý tưởng đó là khi cô đến từ một chỗ nào đó, có thể trả mọi thứ bằng tiền mặt. Cô bỏ lại mọi thứ và mọi người. Có vẻ như khá là hiệu quả.
- Nhưng cuối cùng thì anh ta vẫn tìm ra cô ấy à?
- Tôi nghĩ đó là lý do tại sao cô ấy quay trở lại Boston. Cô ấy đã biết là cô ấy không còn được an toàn ở đó nữa. Cô biết đấy, em cô gọi cho tôi, đêm trước hôm cô ấy thiệt mạng.
Maura gật đầu:
- Rizzoli nói vậy với tôi.
- Cô ấy để lại lời nhắn trong máy của tôi, nói với tôi rằng cô ấy đang ở khách sạn Tremont. Lúc đó tôi đang ở Denver, tôi đi thăm chị gái và tôi không nghe được lời nhắn của cô ấy cho đến khi về nhà. Nhưng lúc đó thì Anna đã chết rồi - Anh ta bắt gặp cái nhìn của Maura - Casell chắc chắn sẽ phủ nhận việc anh ta sẽ làm, chắc chắn thế nhưng nếu anh ta cố gắng đưa cô ấy tới cảng Fox thì chắc chắn có ai đó ở đây phải nhìn thấy anh ta chứ. Đó là những gì tôi định làm tiếp theo, chứng minh rằng anh ta đã ở đó và tìm xem liệu có ai nhớ ra đã nhìn thấy anh ta ở đó không.
- Nhưng cô ấy bị giết ở Maine mà. Cô ấy chết ngay trước cửa nhà tôi.
Ballard lắc đầu.
- Tôi không hiểu tại sao lại thế bác sĩ Idles. Nhưng tôi không tin cái chết của Anna có dính dáng gì tới cô.
Họ nghe thấy tiếng chuông cửa và anh ta không có ý định đứng dậy hay trả lời, anh ta vẫn ngồi yên tại chỗ, mắt dán vào Maura. Đó là cái nhìn khiến cô muốn quay đi, nhưng cô vẫn cứng đầu nhìn lại anh ta và nghĩ: mình muốn tin anh ta, bởi vì mình không thể chịu được cái suy nghĩ rằng mình có liên quan trong cái chết của em mình.
- Tôi muốn Casell phải đền tội và tôi sẽ làm bất cứ cái gì để giúp Rizzoli làm việc đó. Tôi đã xem xét mọi thứ từ đầu và tôi biết mọi thứ từ đầu nhưng tôi không thểngăn cản nó được. Tôi nợ cô ấy, tôi nợ Anna. Tôi cần phải giải quyết chuyện này cho xong - Anh ta nói một thôi.
Một giọng nói tức giận khiến cô chú ý, ở căn phòng bên cạnh, TV đột nhiên không có tiếng nữa nhưng Katie và một người phụ nữ khác thì đang nặng lời với nhau. Ballard nhìn ra phía cửa khi hai giọng nói chuyển thành tiếng quát thét.
- Mày đang nghĩ cái quái gì đây? - Người phụ nữ gào lên.
Ballard đứng dậy.
- Xin lỗi, tôi phải xem chuyện gì đang xảy ra ở đây đã.
Anh ta bước ra và Maura nghe tiếng anh ta nói.
- Carmen, chuyện gì thế?
- Anh phải hỏi con gái anh câu hỏi đó đi - người phụ nữ trả lởi.
- Bình tĩnh đi mẹ, chỉ là nghỉ ngơi thôi mà.
- Nói cho bố mày biết chuyện gì đã xảy ra đi. Người ta đã tìm thấy gì trong tủ đồ của mày.
- Không có gì ghê ghớm đâu.
- Nói đi, Katie.
- Mẹ thật quá đáng.
- Chuyện gì thế Carmen?
- Hôm nay hiệu trưởng gọi cho em. Trường học kiểm tra tủ đồ ngẫu nhiên của học sinh, anh đoán xem họ tìm thấy cái gì trong tủ đồ của con anh? Thuốc lắc đấy. Sao có thể như thế được? Nó có hai bố mẹ làm trong ngành pháp luật mà lại chứa thuốc lắc trong tủ đồ. Thật may là họ để chúng ta tự giải quyết việc này. Nếu họ mà báo cáo lên thì sao hả? Em không thể để người ta bắt con gái mình được.
- Ôi, Chúa ơi.
- Chúng ta phải giải quyết việc này cùng nhau, Rick. Chúng ta phải đồng ý một cách nào đó để giải quyết việc này.
Maura đứng dậy khỏi cái ghế và đi ra phía cửa, không định bỏ đi một cách lịch sự. Cô không muốn xen vào việc riêng tư của gia đình họ, nhưng cô lại ở đây, lắng nghe cuộc trao đổi cô biết là mình không nên nghe. Mình chỉ cần chào tạm biệt và bỏ đi thôi. Để họ làm cha làm mẹ một mình.
Cô đi tới sảnh và dừng lại khi cô đến phòng khách. Mẹ của Katie nhìn lên và tỏ vẻ dò xét vị khách không mời này. Nếu ở người mẹ này có cái gì đó mà một ngày Katie sẽ giống chị ta thì đó là màu vàng của mái tóc. Người phụ nữ cao gần bằng Ballard, với vẻ chắc chắn của một vận động viên. Tóc cô ta buộc lại phía sau bằng dây buộc thông thường và cô ta không trang điểm gì cả. Nhưng một phụ nữ với gò má cao thì cần phải có một chút dè chừng.
- Tôi xin lỗi vì đã quấy rầy - Maura lên tiếng.
Ballard quay qua nhìn cô và cười bối rối.
- Tôi sợ là cô đã thấy phần xấu xa của chúng tôi rồi đấy. Đây là mẹ của Katie, Carmen. Đây là bác sĩ Maura Idles.
- Tôi sẽ về bây giờ đây - Maura nói.
- Nhưng chúng ta vẫn chưa nói được chuyện gì mà.
- Tôi sẽ gọi lại cho anh sau cũng được. Tôi biết anh còn nhiều việc phải làm - Rồi cô quay sang chào Carmen - Rất vui được gặp chị, chúc ngủ ngon.
- Để tôi tiễn cô về - Ballard nói.
Họ bước ra khỏi ngôi nhà và anh ta thở dài, như than phiền về gia đình mình.
- Tôi xin lỗi đã làm tốn thời gian của anh.
- Tôi xin lỗi khi cô phải nghe chuyện đó.
- Anh có thấy là chúng ta đang không ngừng xin lỗi nhau không?
- Cô không phải xin lỗi gì đâu, Maura.
Họ đến chỗ đậu xe và dừng lại một lát.
- Tôi tiếc vì đã không nói được nhiều cho cô về em gái của cô.
- Lần tới tôi gặp anh chứ?
- Lần tới - anh ta gật đầu.
Cô mở cửa xe và chui vào trong, đóng cửa lại, cô kéo cửa kính xuống khi cô thấy anh ta cúi xuống nói gì đó với cô.
- Tôi sẽ nói cho cô biết nhiều hơn về cô ấy.
- Vâng.
- Trông cô giống cô ấy quá, khiến tôi thót tim.
***
Cô không ngừng nghĩ về những lời nói đó khi đã ngồi trong phòng khách, nhìn lại những tấm ảnh của Anna và cha mẹ cô ta. Tất cả những năm tháng đó, Anna sống cùng cha mẹ của cô ấy, và không hề có mặt trong cuộc sống của Maura, chị chưa bao giờ nhận ra điều đó. Nhưng lẽ ra chị phải biết, ở một mức độ nào đó chị phải biết tới sự vắng mặt của em gái mình.
Trông cô giống cô ấy quá, khiến tôi thót tim.
Phải, cô nghĩ, và chạm vào khuôn mặt của Anna trong bức hình. Nó cũng làm tôi thót tim đấy. Cô và Anna cùng chung kiểu ADN, và cái gì nữa nhỉ? Anna cũng chọn nghề trong lĩnh vực khoa học, một công việc điều khiển bằng lý luận và logic. Cô cũng vậy, cũng chọn con đường đó, chắc hẳn cô ấy cũng rất khá môn toán học. Và cô ấy có chơi piano giống Maura không nhỉ? Cô ây có thích tiểu thuyết và miền đất Australia cũng như kênh đào lịch sử hay không?
Có rất nhiều thứ mà chị muốn biết về em.
Đúng vậy, và cô tắt đèn đi ngủ, chui vào trong chăn ấm.