← Quay lại trang sách

Chương 8

Tối om. Đầu đau như búa bổ. Có mùi gỗ và đất ẩm thì phải... và có mùi gì đó nữa khá quen. Cô có thể ngửi thấy. Mùi socola.

Mattie Purvis mở to mắt ra nhưng cũng như cô nhắm chặt lại vậy vì cô chẳng nhìn thấy gì cả. Không một tẹo ánh sáng nào, cũng không có dấu vết của bóng râm. Ôi lạy chúa, mình bị mù rồi sao?

Mình đang ở đâu thể nhỉ?

Chắc chắn là cô không ở trên cái giường của mình. Cô đang nằm ở đâu đó cứng lắm, khiến lưng cô đau ê ẩm. Nền nhà chăng? Không, đây không phải là gỗ, cái gì đó ráp và bẩn.

Giá mà đầu cô không đập lùng bùng nữa thì tốt biết bao.

Cô nhắm mắt lại, cố gắng chống lại cơn đau đầu. Cố gắng, ngay cả trong cơn đau đầu dữ dội để nhớ xem tại sao cô lại rơi vào cái nơi tối tăm lạ lùng này, nơi không có chút gì là quen thuộc. Cô nghĩ Dwayne. À phải, tụi mình cãi nhau, mình lái xe về nhà, và rồi cô chả nhớ được gì nữa. Cô nhớ ra chồng thư trên bàn, cô nhớ mình đã khóc, nước mắt nhỏ xuống tập phong bì. Cô nhớ mình đã nhảy lên và cái ghế đổ ra đất.

Mình nghe thấy tiếng động gì đó. Mình vào gara, mình nghe tiếng động trong gara và...

Thế thôi. Cô chẳng nhớ gì sau đó nữa.

Cô mở mắt ra, vẫn tối om. Ôi thật là tệ hại. Mattie, điều này thật tồi tệ quá mức rồi đấy. Đầu thì đau ê ẩm, mất trí nhớ và còn bị mù nữa chứ.

- Dwayne? Cô gọi nhưng chỉ nghe tiếng tim mình đập loạn xạ.

Cô phải đứng dậy mới được. Cô phải tìm kiếm ai đó giúp cô, ít nhất cũng phải gọi được điện thoại chứ.

Cô xoay qua bên phải để ngồi dậy và mặt lập tức va vào một bức tường. Cú đập làm cô thấy đau đến tận lưng. Cô vẫn ngồi yên, mũi phập phồng. Sao lại có cái tường nào ở đây thể nhỉ? Cô giơ tay mò mẫm, chạm vào bức tường và cảm thấy lớp gỗ thật gồ ghề. Thôi được rồi, mình sẽ thử hướng khác xem sao. Và cô chuyển sang bên trái.

Lại là một bức tường nữa.

Tim cô đập nhanh và mạnh hơn. Cô dựa lưng vào tường, nghĩ rằng cả bốn bên đều là tường. Không thể thế được, chuyện này không thể là thật được. Chống tay xuống sàn, cô ngồi dậy và với tay lên trên. Lại một lần nữa cô sụp đổ vì thất vọng.

Không, không thể như thế được!

Nỗi xúc động dữ dội bỗng tràn qua. Run rẩy, cô tự ôm lấy mình. Cô bị bao bốn phía. Cô cào xuống nền gỗ, cố gắng đào bới và la hét. Cô nghe tiếng mình lạc hẳn đi, không còn nhận ra giọng của mình nữa. Bốn phía đều là tường. Cô đấm đá, cào, cấu cho đến khi tay đau và mỏi, mệt tới không còn muốn cử động nữa. Cuối cùng thì cô ngồi yên, im lặng.

Một cái hộp. Mình bị nhốt trong một cái hộp.

Cô hít một hơi thật sâu, thấy mồ hôi túa ra và cảm thấy sự sợ hãi của chính mình. Đứa bé đang ngọ ngoạy trong bụng cô. Thêm một tù nhân nữa bị giam giữ. Cô nghĩ đến con búp bê Nga mà bà ngoại cho cô, một con búp bê bên trong một con búp bênữa.

Mẹ con mình sẽ chết ở đây mất thôi. Chúng ta sẽ chết ở đây mất, cả mẹ và con.

Cô nhắm mắt lại và lại thấy run rẩy sợ hãi. Dừng lại đi, dừng lại ngay và hãy nghĩ đi? Mattie.

Cô với tay về phía bên phải, cô chạm vào một bức tường. Rồi lại một bức tường bên trái. Không biết chiều rộng của nó là bao nhiêu nhỉ? Chắc chỉ hơn một mét, có thể hơn một chút. Dài bao nhiêu nhỉ? Cô duỗi chân ra và thấy chỉ hơn nửa mét. Tay cô chạm vào một cái gì đó mềm mềm ở ngay sau đầu. Cô lại gần nó hơn và nhận ra đó là một cái chăn. Khi cô mở cái chăn ra, có cái gì đó nặng rơi xuống sàn. Một cục sắt gì đó thì phải. Tim cô đập loạn xạ, lần này không phải là sợ hãi nữa, mà là hy vọng.

Một cái đèn pin.

Cô tìm thấy công tắc và bật nó lên, thở phào một cái khi ánh đèn vụt lên trong bóng tối. Mình có thể nhìn thấy, mình vẫn còn nhìn thấy. Ánh sáng lan toả khắp nhà giam. Cô chiếu lên trần nhà và nhìn thấy khoảng trống chỉ đủ để cho cô ngồi dậy.

Bụng mang bầu, cô phải rất khó khăn mới ngồi đậy được. Chỉ khi đó cô mới nhìn thấy cái gì dưới chân cô - một cái túi nhựa và nệm, hai chai nước lớn, một túi hoa quả. Cô với tới cái túi và mở ra xem bên trong có gì. Cô nghĩ, đó là lý do tại sao mình ngửi thấy mùi socola. Bên trong là mấy thanh Hershey, thịt bò và bánh mặn. Và pin - ba cục pin còn mới.

Cô dựa lưng vào tường, nghe thấy tiếng cười của chính mình. Tiếng cười điên dại. Tiếng cười của một người điên. Hừm, thật tốt, mình có mọi thứ mình cần để sống sót ngoại trừ...

Không khí.

Cô không dám cười nữa. Cô ngồi yên, lắng nghe tiếng thở của chính mình. Một cái hộp đâu có chứa được nhiều không khí. Oxi hít vào, thải cacbonic ra. Nhưng rồi thì oxi cũng hết, một cái hộp chỉ thế thôi mà. Làm sao đây, cô sợ nữa, như thế càng làm tốn không khí hơn. Chẳng mấy chốc cô sẽ hết không khí để thở.

Rồi cô cảm thấy tiếng thì thầm sau gáy. Cô nhìn lên, rọi ánh sáng lên trần nhà và nhìn thấy một cái ống. Đường kính chỉ vài centimet nhưng đủ để mang đủ không khí cho cô thở. Cô nhìn chăm chăm vào cái ống, suy nghĩ. Mình đang bị nhốt trong cái hộp với thức ăn, nước uống và không khí.

Dù là ai giữ mình ở đây, thì họ cũng muốn cô sống.