← Quay lại trang sách

Chương 11

Bốn mươi lăm phút sau, một chiếc xe cảnh sát Fox Harbor đã đậu chắn trước con đường ướt át dẫn tới chỗ cô. Nó dừng trước ngôi nhà và một cảnh sát bước ra. Anh ta khoảng năm mươi tuổi, cổ rất dầy, mái tóc vàng nhạt đã hói một chút trên đỉnh đầu.

- Bác sĩ Idles phải không? Tôi là Roger Gresham, cảnh sát trưởng - Anh ta nói và giơ tay ra bắt tay cô.

- Tôi không biết là tôi đã gọi cho cảnh sát trưởng.

- Vâng... à... chúng tôi cũng đang định đến chỗ này khi cô gọi.

- Chúng tôi ư? - Cô nhíu mày nhìn chiếc xe đến sau, một chiếc xe Ford thể thao vừa đến và đậu ngay cạnh chiếc xe của Gresham. Người trong xe bước ra, vẫy tay với cô.

- Chào Maura.

Đó là Rick Ballard.

Cô đứng yên nhìn anh ta một lúc, sững sờ vì sự xuất hiện bất ngờ của anh ta.

- Tôi không biết là anh lại đến - Cuối cùng thì cô cũng nói.

- Tôi lái xe tới đây đêm qua. Cô tới khi nào thế?

- Chiều qua.

- Cô ở chỗ này đêm qua à?

- Chỗ trạm nghỉ đầy khách rồi. Cô Clausen bên văn phòng nhà đất gợi ý tôi ngủ ở đây - Cô ngừng lại, thêm vào một cảnh báo an toàn - Cô ấy nói là cảnh sát đã khám xét chỗ này xong rồi.

Gresham gật đầu.

- Tôi cá là cô ta tính tiền cô đúng không?

- Phải.

- Britta đấy mà, cô ta có thể sẽ tính cả tiền không khí của cô đấy nếu cô ta có thể - Quay về phía ngôi nhà, anh ta nói - cô thấy có dấu chân người ở chỗ nào thế?

Maura dẫn đường cho hai người qua cửa trước và vòng qua góc ngôi nhà. Họ đứng một bên đường mòn, nhìn mặt đất khi họ đi qua. Cái máy ủi bỗng dưng yên tĩnh lạ, giờ chỉ còn tiếng bước chân của họ trên lá.

- Bọn hươu non qua đây này - Gresham nói, vừa chỉ vào mấy dấu chân dưới đất.

- Phải, có một đôi hươu chạy qua đây sáng nay - Maura xác nhận.

- Có thể đó là lời giải cho những bước chân cô thấy.

- Ông Gresham, tôi có thể phân biệt chân hươu với vết ủng chứ.

- Ý tôi là, có thể là thợ săn. Đang là mùa săn mà, cô biết đấy. Họ theo bọn hươu qua rừng.

Ballard đột nhiên dừng lại, mắt dán xuống đất.

- Anh thấy gì không?

- Có - Anh ta trả lời, giọng trầm xuống.

Gresham đi vòng qua bên cạnh anh ta, một lúc sau, họ vẫn im lặng, tại sao họ không nói gì nhỉ? Một cơn gió thổi qua tán cây. Cô ngơ ngác, ngước lên các tán lá. Đêm qua, có ai đó đã băng qua khu rừng và đứng ngay bên cạnh phòng ngủ của cô. Nhìn chằm chằm qua cửa sổ khi cô ngủ.

Ballard nhìn lên ngôi nhà.

- Có phải đó là cửa sổ phòng ngủ không?

- Phải.

- Của cô à?

- Đúng thế.

- Thế tối qua cô có kéo rèm cửa khi ngủ không? - Anh ta nhìn cô qua vai, và cô biết là anh ta đang nghĩ: Có phải cô đã dẫn dụ họ tới để nhìn lén phụ nữ khỏa thân không?

Cô lắc đầu:

- Chẳng có rèm cửa nào trong cái phòng đó cả.

- Vết này to quá, không thể là vết giầy của Britta được - Gresham nói - chỉ có cô ấy mới loanh quanh ở đây, kiểm tra ngôi nhà thôi.

- Trông như là một dấu vết của Vibram vậy. Cỡ tám, có thể là chín. Anh ta nhìn dấu chân quay lại khu rừng - vết chân hươu chèn hết cả lên rồi.

- Điều đó nghĩa là vết chân người có trước - Maura nói - trước khi lũ hươu đến, trước khi tôi tỉnh dậy.

- Phải, nhưng trước đó bao lâu? - Ballard đứng thẳng dậy, đi tới cạnh cửa sổ phòng ngủ của cô. Anh ta đứng yên một lúc lâu không nói gì, và một lần nữa cô không thể kiên nhẫn bởi sự im lặng đó, cô nóng lòng muốn biết phản ứng, phản ứng của họ, những người đàn ông.

- Cô biết đấy, ở đây gần một tuần rồi không mưa. Những vết ủng này có thể không còn mới - Gresham nói.

- Phải, thế nhưng ai đã loanh quanh ở đây, và nhòm vào cửa sổ chứ? - Cô gay gắt.

- Tôi sẽ gọi cho Britta, có thể cô ta bảo ai đó đến đây xem xét. Hoặc có thể chỉ là ai đó tò mò thôi.

- Tò mò à? - Maura ngạc nhiên.

- Mọi người ở đây biết việc xảy ra với em cô ở Boston, vài người có thể muốn vào nhà cô ta xem thế nào.

- Tôi không thể hiểu được kiểu tò mò như thế. Tôi chưa bao giờ tò mò như thế cả.

- Anh Rick đây nói cô là bác sĩ pháp y phải không? Vậy chắc cô sẽ phải xử lý những việc tôi phải làm. Mọi người đều muốn biết chi tiết. Cô sẽ không thể tin được đâu, có rất nhiều người đã hỏi tôi về vụ giết người đó, cô có nghĩ là ai đó trong đám người bận rộn kia muốn chui vào trong nhà cô ấy không?

Cô nhìn anh ta kinh ngạc, không khí im lặng đột ngột bị phá vỡ bởi tiếng radio từ xe của Gresham.

- Xin lỗi nhé. Gresham nói và chạy lại phía xe.

- Tôi đoán là tôi đã lo lắng quá mức rồi - Cô nói.

- Tôi thì rất quan tâm tới mối lo lắng của cô - Rick trả lời.

- Thật sao? Vào trong đi, Rick, tôi muốn chỉ cho anh xem cái này.

Anh ta theo cô vào trong nhà, cô mở cánh cửa và chỉ cho anh ta thấy dãy khoá trên cửa.

- Đó là thứ tôi muốn chỉ cho anh xem đấy.

Anh ta nhìn đám khoá trên cửa và nhíu mày.

- Ồ.

- Còn nữa cơ, anh đi theo tôi.

Cô dẫn anh ta vào trong bếp, chỉ cho anh ta thấy cái móc xích và nắm đấm cửa sau.

- Tất cả đều còn mới, chắc là Anna đã cho lắp đặt chúng, có cái gì đó làm cô ấy sợ hãi.

- Cô ấy hẳn phải lo sợ rồi. Toàn là đe doạ mà. Cô ấy không biết khi nào thì Casell sẽ tới.

Cô nhìn anh ta:

- Đó là lý do tại sao anh ở đây, phải không? Để tìm xem liệu có phải anh ta đã...?

- Tôi đã dán ảnh anh ta khắp thị trấn.

- Và?

- Đến giờ thì chẳng có ai nhớ là đã nhìn thấy anh ta. Nhưng điều đó không có nghĩa là anh ta không hề tới đây - anh ta chỉ vào dẫy khoá - những thứ này làm tôi suy nghĩ.

Thở dài đánh thượt, cô ngả vào một chiếc ghế ở bếp.

- Sao cuộc sống của chúng tôi lại có thể khác nhau như vậy nhỉ? Tôi ở đây, vừa xuống máy bay từ Paris trong khi cô ấy thì... Chuyện gì xảy ra nếu tôi được nuôi dạy trong gia đình của cô ấy, liệu mọi thứ có như thế này không. Có thể cô ấy là người đang ngồi đây nói chuyện với anh.

- Hai người là hai cá nhân hoàn toàn khác biệt, Maura. Có thể cô có khuôn mặt của cô ấy, giọng nói của cô ấy. Nhưng cô không phải là Anna.

Cô ngước lên nhìn anh ta.

- Nói cho tôi biết về Anna đi.

- Tôi không biết bắt đầu từ đâu cả.

- Bất cứ đâu, bất cứ chuyện gì. Anh vừa mới nói là tôi có điểm giống cô ấy?.

Anh ta gật đầu.

- Đúng vậy. Cùng một kiểu cảm xúc và biểu hiện.

- Anh nhớ cô ấy kỹ thật đó?

- Anna không phải là một phụ nữ có thể quên dễ dàng được.

Anh ta nói và ánh mắt nhìn cô, họ nhìn nhau một lúc lâu ngay cả khi có những bước chân đi vào trong nhà. Khi Greshani bước vào trong bếp cô mới rời mắt khỏi anh ta và quay sang nhìn viên cảnh sát trưởng.

- Bác sĩ Idles. Tôi đang thắc mắc liệu cô có thể giúp tôi một chút xíu không? Ra ngoài đường với tôi đi có vài thứ tôi muốn cô xem qua.

- Cái gì thế?

- Tôi vừa nhận được tin báo qua điện đàm. Họ nhận được điện báo từ đội xây dựng bên dưới đường. Máy xúc của họ xúc được một vài... ừm, vài khúc xương.

Cô nhíu mày.

- Xương người á?

- Họ cũng đang băn khoăn đấy.

Maura đi cùng với Gresham trong chiếc xe tuần tra, Ballard đi ngay phía sau họ trong chiếc Explorer của anh ta. Họ chẳng cần phải đi xa vì chiếc máy ủi đã ở ngay chỗ cua. Bốn người đàn ông đội mũ cứng đang đứng trong bóng râm cạnh cái xe cần trục. Một trong số họ bước ra khi Maura, Gresham và Ballard bước ra khỏi xe.

- Chào sếp.

- Chào Mitch, nó đâu?

- Ở ngay cạnh chỗ cái xe ấy. Lúc tôi nhìn thấy nó, tôi phải dừng ngay máy lại. Chỗ đó trước đây từng là một cái trang trại. Tôi không muốn xúc phải mấy nấm mộ gia đình đâu.

- Chúng tôi mời bác sĩ Idles đây tới xem qua trước khi gọi điện. Tôi không muốn bắt cả phòng nghiệp vụ từ Augusta tới đây vì một đám xương gấu.

Mitch dẫn đầu mọi người đến chỗ có xương vừa được xúc lên. Đống đất vừa được đào lên cùng với rễ cây và đá sỏi lớm chởm là những chướng ngại vật lớn. Đôi giầy của Maura không phải là giầy leo núi hay trượt tuyết nên dù có cẩn thận đến mấy cô cũng không tránh khỏi bị trượt và lún vào đám đất đen.

Gresham vỗ vỗ vào má anh ta.

- Ôi bọn ruồi chết tiệt, thế nào chúng cũng tìm ra chúng ta cho mà xem.

Khu vực được bao quanh bởi những đám cây dày và không khí rất ngột ngạt, không hề có chút gió nào. Giờ thì côn trùng đã đánh hơi thấy mùi hôi và máu. Maura thấy mình thật may mắn vì đã mặc quần dài. Khuôn mặt và cánh tay để trần của cô chắc chắn là mồi ngon cho lũ ruồi muỗi.

Khi họ đến chỗ máy xúc, gấu quần cô đã lấm bê bết. Mặt trời đang lên cao, ánh nắng chiếu lấp lánh qua những mảnh gương vỡ. Một khóm hồng đã bị bật rễ đang héo dần trong nắng.

- Ở đó đấy - Mitch chỉ.

Ngay cả trước khi cúi xuống để nhìn rõ, Maura cũng đã biết nó là cái gì. Cô không chạm vào nó, mà cào đất ra, đôi giày lún sâu vào đất. Cô nghe thấy tiếng quạ kêu giữa những tán cây, và khi ngước lên, cô thấy cả một đàn quạ như những bóng ma trong bóng đêm trên những cành cây. Chúng nó cũng biết đây là cái gì.

Gresham hỏi:

- Cô nghĩ sao?

- Đó là xương chậu đấy.

- Cái gì?

- Mẩu xương này - Cô chạm vào người mình, chỗ xương chậu chồi ra dưới áo cánh. Rồi đột nhiên nhớ ra rằng bên trong da cô cũng là một bộ xương. Một cái khung cấu tạo bởi canxi và phospho, có thể sau khi hết da hết thịt thì cũng chỉ như vậy thôi - đó là xương người.

Tất cả im lặng một hồi, âm thanh duy nhất vào buổi sáng tháng sáu đẹp trời đó là tiếng quạ trên cây, chúng tụ tập thành đàn trên những ngọn cây trên đỉnh đầu họ, vỗ cánh, kêu gào như những quả đen trên cây. Chúng nhìn hau háu xuống những người bên dưới và tiếng gào thét của chúng thành một điệp khúc đáng sợ. Rồi đột nhiên, chúng cũng im lặng.

- Anh có biết gì về khu này không? - Maura hỏi người điều khiển xe. Chỗ này trước kia là gì?

- Có vài bức tường mộ cũ ở đây. Móng nhà. Chúng tôi đã di chuyển tất cả đá sang bên kia để xem ai đó có thể dùng chúng làm gì không - Mitch nói và chỉ vào một đống gần đó - Những bức tường cũ thì chẳng có gì lạ cả, cô đi bộ trong rừng và tìm thấy nhiều móng nhà, nền nhà cũ như thế này. Trước đây từng có trang trại nuôi cừu dọc xuống bờ biển. Nào, giờ ta có thể đi xem.

-Vậy thì có thể đó là một nấm mộ cổ - Ballard nhận định.

- Nhưng bộ xương đó được tìm thấy ngay ở chỗ có mấy bức tường. Tôi không nghĩ người ta muốn chôn một người mẹ già ở chỗ gần nhà vậy đâu. Tôi nghĩ như vậy là xui xẻo đó.

- Một vài người tin rằng đó là điềm may chứ - Maura phản đối.

- Cái gì?

- Ở thời cổ xưa, một đứa bé sơ sinh mà bị chôn sống dưới góc tường sẽ bảo vệ ngôi nhà.

Mitch nhìn cô kinh hãi, cái nhìn kiểu cô là ai thế quý cô?

- Tôi chỉ nói là quan điểm về việc tập tục chôn người thay đổi theo thời gian thôi. Đó hoàn toàn có thể là một nấm mồ.

Trên đầu họ bỗng có tiếng ồn ào loạn xạ, đàn quạ trên đầu bỗng dưng đứng nhỏm dậy, lông dựng ngược lên. Maura nhìn chúng, sợ hãi bởi cảnh tượng có rất nhiều cánh quạ đen cùng bay đi một lúc, như thể theo một hiệu lệnh nào đó.

- Tệ thật - Gresham lẩm bẩm.

Maura đứng dậy và nhìn đám cây. Nhớ tới âm thanh của chiếc xe ủi sáng nay và tiếng ồn rất gần nhà cô.

- Về ngôi nhà theo hướng nào từ đây nhỉ? Ngôi nhà tôi đã ở đêm qua ấy?

Gresham nhìn lên mặt trời để định hướng và chỉ.

- Hướng đó, trước mặt cô ấy.

- Bao xa?

- Chỉ qua đám cây đó một chút thôi. Cô có thể đi bộ.

***

Một nhân viên phòng xét nghiệm Maine đến từ Augusta sau đó một tiếng rưỡi. Khi anh ta bước ra khỏi xe, mang theo bộ đồ nghề, Maura lập tức nhận ra người đàn ông với cái đầu có quấn khăn trắng và bộ râu tỉa tót. Lần đầu tiên Maura gặp bác sĩ Daljeet Singh là ở một hội thảo y học năm ngoái và họ đã ăn tối cùng nhau hồi tháng hai khi anh ta tham dự một cuộc họp pháp y khu vực ở Boston. Mặc dù không cao lắm nhưng cái khăn trùm đầu truyền thông kiểu Sikh khiến anh ta trông có vẽ dữ tợn hơn con người thật của mình. Maura luôn bị ấn tượng bởi không khí tập trung mà anh ta tạo ra, và cả đôi mắt của anh ta. Daljeet có đôi mắt nâu long lanh và cặp lông mày dài mà cô chưa bao giờ thấy ở đàn ông.

Họ bắt tay, một cái bắt tay chặt giữa hai đồng nghiệp quý mến nhau.

- Ừm, xem nào, cô làm gì ở đây, Maura? Ở Boston cô rảnh quá nên chạy tới đây giúp tôi một tay hả?

- Những ngày cuối tuần của tôi biến thành kỳ nghỉ của một kỳ làm việc đấy.

- Cô đã xem phần còn lại chưa?

Cô gật đầu, nụ cười biến mất.

- Còn một phần xương chậu dưới đó. Chúng tôi vẫn chưa sờ vào chúng, tôi biết anh muốn nhìn thấy nó nguyên vẹn trước tiên.

- Không có xương khác à?

- Không, đến giờ thì thế.

- Ừm...

Daljeet nhìn chỗ đất vừa bị đào lên, như thể anh ta vừa bị móc lên từ đất vậy. Maura nhận ra anh ta đã chuẩn bị kỹ càng: 1 ủng L.L. Bean trông có vẻ rất mới và chuẩn bị thử chúng trên địa hình mới.

- Nào xem thử cái máy ủi đã móc lên những gì nào.

Lúc này là đầu buổi chiều, hơi nóng đến mức mặt của Daljeet ướt đẫm mồ hôi. Khi họ bắt đầu đào bới thì lũ côn trùng cũng bâu vào xâu xé chút thịt tươi. Hai mươi phút sau Thanh tra Corso và Yates từ phòng cảnh sát Maine đến, đang loanh quanh cùng với Ballard và Gresham.

Corso vẫy tay gọi lớn:

- Không phải là cách để nghỉ một ngày chủ nhật đẹp trời hả bác sĩ Singh?

Daljeet vẫy tay lại anh ta và quay lại với công việc.

- Đây là khu vực thuộc một tư gia. Có cả nền nhà ở đây nữa đấy, đội xây dựng nói vậy.

Maura quay sang nói với Daljeet.

- Thế có thấy quan tài không?

- Chúng tôi chẳng thấy gì cả.

Anh ta nhìn xung quanh một lượt và nhổ vài cây cỏ với cây non lên.

- Máy ủi thì có thể đụng phải xương bất cứ đâu.

Có tiếng Yates:

- Tôi tìm thấy cái gì đó này.

- Ở đó hả?

Daljeet hỏi và cùng Maura băng qua cánh rừng tới chỗ Yates.

- Tôi đang đi loanh quanh, thì giày vấp phải rễ cây mâm xôi. Tôi lật nó lên thì cái này bật ra.

Maura cào chỗ đất bên cạnh anh ta ra, Yates phụ một tay lật đám rễ cây sang một bên. Một đám mây muỗi bay ra từ đất ẩm, đập vào mặt Maura khi cô chúi xuống nhìn cho rõ cái gì chôn bên dưới. Một cái sọ người. Mặt trước của nó nhìn thẳng vào cô, bị bao quanh bởi hàng đám rễ mâm xôi khiến nó như vẫn còn đang mở mắt trừng trừng.

Cô nhìn Deljeet:

- Anh có mang theo bộ đồ không?

Anh ta mở túi đồ ra. Lôi ra nào là găng tay, một cái dao tỉa, một cái xẻng đào vườn. Họ cùng quỳ xuống và đào đất để lôi cái sọ lên. Mặt trời rọi thẳng xuống làm không khí thêm oi bức. Maura phải dừng lại hai lần để gạt mồ hôi. Thuốc ngừa côn trùng cô dùng một tiếng trước đây đã hết tác dụng, giờ thì đám ruồi muỗi lại bu lấy cô.

Cô và Daljeet đặt dụng cụ sang một bên và bắt đầu đào với bàn tay đeo găng, họ quỳ gần nhau tới mức cụng đầu vào nhau. Bàn tay cô chạm sâu vào chỗ đất lạnh. Cái sọ hiện ra rõ ràng hơn và cô dừng lại, nhìn vào nó. Vết nứt hiện ra rõ ràng.

Cô và Daljeet nhìn nhau, cả hai đều có cùng một suy nghĩ: cái chết này không tự nhiên chút nào.

- Tôi nghĩ nó lỏng ra rồi đấy, ta có thể đưa nó lên thôi - Daljeet bảo.

Anh ta lấy cái túi nhựa ra, nhét nó sâu xuống dưới hố để bọc cái sọ, nâng niu nó như vật báu và rồi anh ta đặt kho báu của mình vào trong cái túi.

Không ai nói gì một lúc, tất cả đều chăm chú nhìn vào cái sọ vừa đào lên.

Thanh tra Yates chỉ vào chỗ có khe nứt.

- Cái gì thế, trám răng à? Răng à?

- Phải, nhưng các nha sĩ đã dùng trám răng từ hàng trăm năm trước rồi - Daljeet nói.

- Vậy có thể đó là một chỗ chôn người lâu rồi.

- Thế thì mảnh quan tài đâu? Nếu nó là một đám tang thông thường thì phải có quan tài chứ và còn chi tiết nhỏ này nữa.

Daljeet chỉ vào vết nứt như vết đập. Anh ta nhìn lên hai thanh tra cảnh sát đang cúi xuống gần vai anh ta và nói:

- Cho dù là cái đống này nằm đây bao lâu rồi thì tôi cũng nghĩ đây là một vụ tội phạm.

Những người đàn ông khác vây quanh họ, không khí đột nhiên trở lên đặc quánh như thể ôxy đã bị hút hết ra. Tiếng muỗi bay vo ve xung quanh làm cho mọi thứ khó chịu hơn. Trời ấm quá, cô nghĩ. Cô đứng dậy và cất bước trên đôi chân liêu xiêu về phía cánh rừng, chỗ có bóng cây sồi và cây thích. Ngồi bệt xuống một tảng đá, cô ôm lấy đầu và nghĩ bụng: hậu quả của việc không ăn sáng tử tế đây.

- Maura? Cô ổn đấy chứ - Ballard lo lắng hỏi.

- Chỉ là... tôi thấy nóng quá, tôi phải nghỉ một chút.

- Cô có muốn uống chút nước không? Tôi có một ít trong xe đấy, nếu cô không ngại uống chung một chai.

- Cảm ơn, tôi sẽ uống một chút.

Cô nhìn anh ta đi về phía chiếc xe, lưng áo sơ mi có một vệt mồ hôi dài. Anh ta không ngại băng qua đám cỏ, những vết giầy hằn lên đám đất mới đào. Một cách chủ định. Đó là cách mà Ballard đi, giống như một người đàn ông biết mình phải làm gì và đơn giản là thực hiện điều đó mà thôi.

Chai nước mà anh ta mang cho cô vẫn còn hơi ấm từ trong xe, cô uống một hơi, nước chảy xuống cằm. Hạ chai nước xuống, cô thấy Ballard đang nhìn mình, mất một lúc lâu cô không nghe thấy tiếng côn trùng, tiếng của những người đàn ông kia đường như xa hàng dặm. Ở đây, dưới bóng cây này, cô chỉ có thể tập trung vào anh ta. Khi anh ta đưa tay chạm vào cô lúc lấy lại chai nước, cô tập trung vào màu sáng nhẹ trên mái tóc của anh ta, và những nét cười quanh đôi mắt. Cô nghe thấy Daljeet gọi tên mình, nhưng cô không trả lời, cũng không quay lại, và cả Ballard cũng vậy, hình như anh ta cũng đông cứng trong khoảnh khắc này. Cô nghĩ: một trong hai ta phải phá vỡ tình trạng này, một trong hai ta phải thoát ra ngoài, nhưng mình dường như không thể kiểm soát được.

- Maura?

Daljeet đột ngột đứng ngay bên cạnh cô, và cô không hề nghe tiếng bước chân của anh ta - Chúng ta có một sự thú vị đấy?

- Chuyện gì thế?

- Qua đây xem bộ xương đó đi.

Một cách chậm rãi, cô theo sau anh ta, giờ thì đã đi vững chãi hơn. Đầu óc thì tỉnh táo rồi. Chai nước, những khoảng khắc hiếm có trong bóng cây, và điều đó đã đem lại cho cô một luồng gió mới. Cô và Ballard theo chân Daljeet đến chỗ hố xương và cô thấy Daljeet đã dọn quang một tí đất, để lộ ra một vài mẩu xương chậu.

-Tôi đào thêm về phía xương cùng bên này - cô có thể thấy khung xương chậu và xương ống ở đây.

Anh ta đưa cho cô một dụng cụ trông có vẻ như là một cái kìm mang kim vậy. Đột nhiên cô dính vào công việc, trong một ngày nghỉ thế này. Quỳ xuống đất bên cạnh nhau, cô và Daljeet cầm xẻng xúc trong tay, họ tiếp tục đào thêm. Rễ cây đã bám xuyên vào những kẽ xương và họ phải cắt những cái rễ đó để lấy khung xương ra. Càng đào sâu thì cô càng thấy tim mình đập nhanh hơn. Những kẻ săn kho báu thì đào đất lấy vàng, cô thì đào đất để giải toả bí mật. Cô tìm kiếm câu trả lời cho những bí mật chôn giấu, những bí mật mà chỉ nấm mồ mới giải đáp được. Mỗi xẻng đất họ đào được, lại một ít xương lộ ra. Họ làm việc quên mình và giờ thì cái hố đã sâu thêm rất nhiều.

Cuối cùng, khi nhìn xuống cái khung xương đã được đào lên, cả hai đều không nói lên lời.

Maura đứng dậy và đi tới chỗ cái đầu lâu vẫn còn nằm trên tấm nhựa trong. Quỳ xuống bên cạnh nó, cô kéo găng tay ra và đặt những ngón tay trần lên cái đầu lâu, cảm thấy những mạch máu vẫn còn đập mạnh mẽ. Rồi cô xoa xoa cái đầu lâu, để xem có chỗ nào lồi lên không.

Nhưng chẳng ăn thua.

Cô đứng dậy, cái áo ướt đẫm mồ hôi. Ngoài tiếng côn trùng, không gian trở lên im lặng lạ lùng. Cây cối đổ bóng về một phía như cố bảo vệ cái bí mật kia. Nhìn vào bức tường cây bất khả xâm phạm ấy, cô thấy mắt mình là lạ, như thể cô nhìn lại cái thứ vừa nhìn cô chằm chằm, chờ đợi những bước đi tiếp theo của cô.

- Có việc gì thế, bác sĩ Idles?

Cô nhìn lên, đó là Corso.

- Chúng tôi có một vấn đề nhỏ thôi, cái sọ này...

- Sao vậy?

- Anh có thấy những vết nứt không? Quanh hốc mắt ấy, và nếu nhìn ra phía sau này, ở gáy ấy, miết tay vào đấy anh có thể cảm thấy cái gì đó lồi lên, đó gọi là xương chẩm.

- Vậy thì?

- Đó là chỗ bị tấn công vào dây chằng sau cổ, cơ từ cổ ra đến sọ. Thực tế là chỗ u lên đó, cho ta thấy là người này có cơ bắp khoẻ mạnh, chắc chắn đó là sọ của đàn ông.

- Vậy vấn đề là gì?

- Nhưng cái khung xương chậu đằng kia là của một phụ nữ. Corso nhìn cô kinh hãi, rồi quay sang nhìn bác sĩ Singh.

- Tôi hoàn toàn đồng ý với bác sĩ Idles - Daljeet trả lời.

- Nhưng điều đó có nghĩa là...

- Chúng ta có thi thể của hai người khác nhau ở đây, một nam một nữ - Maura nói và đứng dậy, cô bắt gặp ánh mắt của Corso - Câu hỏi là, có bao nhiêu người khác cũng bị chôn ở đây?

Một lúc lâu, Corso dường như không biết phải trả lời thế nào. Sau đó anh ta quay đi và chậm rãi lướt nhìn quanh xuống như thể lần đầu tiên anh ta nhìn thấy nó. Rồi anh ta quay qua nói với Gresham.

- Sếp Gresham, chắc là chúng ta cần thêm tình nguyện viên đấy. Rất nhiều, cảnh sát, cứu hoả, tôi sẽ gọi cho đội của tôi ở Augusta, nhưng sẽ không đủ đâu, không đủ cho những gì chúng ta cần làm.

- Anh định gọi bao nhiêu người?

- Bao nhiêu cũng được, đủ để có thể xử lý khu vực này. Chúng ta sẽ đào từng centimet chỗ này, cánh đồng, rừng cây, nếu như có nhiều hơn hai người chôn ở đây, tôi sẽ tìm ra họ.