← Quay lại trang sách

Chương 10

Buổi chiều hôm đó, Maura đang trên đường, và bị kẹt xe trong dòng người đông đúc dưới con phố mờ mờ hơi nóng. Trong những chiếc xe, lũ trẻ đang cựa quậy một cách khó chịu, những người trên đường đi nghỉ chỉ có thể nhích từng centimet trên đường và mơ về phía bắc với những bãi biển mát lạnh, không khí nồng hơi muối. Đó cũng là viễn cảnh mà Maura nghĩ tới khi ngồi trong xe, kẹt trong luồng giao thông dày đặc xe hơi trải dài tới chân trời. Cô chưa bao giờ tới Maine, cô chỉ biết chúng trong cuốn cataloge của L.L. Bean, nơi những chàng trai và cô gái da rám nắng mặc đồ thể thao và bốt leo núi. Trong thế giới của L.L. Bean, thì Maine là vùng đất với rừng, những bãi biển xanh rợp, một nơi huyền bí và quá đẹp để người ta có thể mơ tới nó. Chắc chắn mình sẽ thất vọng, cô đã nghĩ vậy khi nhìn ánh nắng mặt trời chiếu vào gương trước xe.

Nhiều tháng trước đây, Anna Leoni cũng làm một chuyến du hành tương tự. Chắc là vào một ngày đầu xuân, vẫn còn hơi lạnh, còn giao thông thì không tắc nghẽn như hôm nay. Cô ấy lái xe ra khỏi Boston, chắc là cô ấy cũng đi qua cây cầu Tobin và ra đường 95, tới ranh giới Massachusett - New Hamsphire.

Chị đang theo bước chân của em, chị cần phải biết em là ai, cách duy nhấi là đi theo em.

Vào lúc 2 giờ, cô đã qua New Hampshire đến Maine, giao thông thông thoáng một cách thần kỳ, có lẽ sau nhiều nỗ lực thì mọi chuyện đã dễ dàng hơn. Cô dừng lại một lúc đủ để mua một chiếc sandwich ở trạm dừng. Khoảng ba giờ, cô lại tiếp tục hành trình trên đường Maine 1, con đường bao quanh bờ biển khi cô tiếp tục tới phía bắc.

Em cũng đã từng đi theo con đường này.

Có thể những gì Anna nhìn thấy khác với khung cảnh bây giờ, những cánh đồng chuyển sang màu xanh, các cây bên đường vẫn còn trụi lá. Nhưng chắc chắn Anna cũng đi trên con đường này, cũng nhìn ra những khoảng sân mà những vệt cỏ màu đỏ hằn ánh mặt trời bên đường, và cũng phản ứng bằng cái lắc đầu như Maura. Có lẽ cô cũng rẽ vào Rockport để duỗi chân thẳng ra cho đỡ mỏi và ngồi bên tượng Andre nhìn ra cảng, chắc hẳn Anna cũng rùng mình khi cơn gió mang hơi lạnh từ biển thổi qua.

Maura chui vào trong xe và tiếp tục hành trình tới phía Bắc.

Vào lúc cô đi qua thị trấn bên bờ biển Bucksport và rẽ về phía nam quần đảo, ánh mặt trời đã lan toả khắp các nhành cây. Cô có thể thấy sương mù đang lăn trên mặt biển, lớp viền xám của những đám sương như con quái vật đói khát đang nuốt lấy chân trời. Lúc bình minh, xe của cô sẽ bị đám sương này bao quanh như bị đóng trong phong bì vậy. Cô đã không đặt chỗ tại khách sạn nào ở Fox Habor cả, cô chỉ rời Boston với ý định sẽ dừng ở một trạm nghỉ nào đó và tìm một chỗ trú chân qua đêm thôi. Nhưng cô thấy một vài trạm dừng dọc bờ biển và họ đã treo biển "HẾT CHỖ”.

Mặt trời đột nhiên xuống thấp hơn.

Con đường đột nhiên có đoạn cua gấp, Maura phải ngoặt bánh lái, cố gắng lắm mới giữ được chiếc xe thăng bằng khi qua một mỏm đá, lao qua một bụi cây còn bên kia là biển.

Fox Habor đây rồi. Cô không nghĩ đó là một thị trấn nhỏ đến thế, thậm chí còn nhỏ hơn một bến tàu; một nhà thờ có gác chuông và những toà nhà màu trắng nhìn ra vịnh. Trong cảng, những con tàu bập bềnh trên bãi đã được neo như những lời nguyện cầu, chờ đợi màn sương tới.

Lái xe chầm chậm dọc theo con phố Maine, cô thấy những vòm cổng mệt mỏi cần sơn sửa lại, những cửa sổ với hàng rido bạc phếch. Rõ ràng đây không phải là một thị trấn giàu có gì với những chiếc xe cũ kỹ chạy dọc con đường. Những chiếc xe đời mới nhất cô nhìn thấy thì ở chỗ đậu xe bên trạm dừng Bayview, những chiếc xe với biển số New york, Massechusetts hoặc Connecticut. Những đám dân thành phố tránh cái nóng nực để tìm chút hơi thở thiên đường.

Cô dừng lại đằng trước quầy đăng ký của trạm dừng. Cái gì cần thì làm trước, mình cần một cái giường cho đêm nay, đây có vẻ là chỗ duy nhất còn lại trong thị trấn này - cô tự nói với mình. Cô bước ra khỏi xe và duỗi chân tay, hít thở không khí bên ngoài. Mặc dù Boston là một thị trấn cảng nhưng cô ít khi hít thấy mùi của biển ở nhà, mùi thành phố ồn ào với khói xăng và những vỉa hè nóng bỏng làm ô nhiễm không khí thổi đến từ biển cả. Ở đây, ít nhất mình có thể cảm thấy vị muối mằn mặn và làn da ươn ướt. Đứng ở bên chỗ đậu xe của trạm dừng, gió mơn man trên mặt, cô cảm thấy như cô vừa chìm sâu vào một giấc ngủ và đột nhiên tỉnh dậy.

Bài trí của trạm dừng chân này chính xác như những gì cô mong đợi. Sáu mươi tấm thảm gỗ xanh nhợt, một cái đồng hồ treo tường tròn. Không có ai ở quầy lễ tân.

Cô dựa lên thành quầy và gọi:

- Có ai không?

Có tiếng cửa mở và một người đàn ông xuất hiện, béo và hói, mũi anh ta có mụn thịt như con chuồn chuồn.

- Anh còn phòng nào trống tối nay không?

Câu hỏi của cô rơi vào im lặng, người đàn ông nhìn cô, cẳng tay anh ta đang mở banh ra, anh ta nhìn chăm chăm vào mặt cô.

- Xin lỗi - cô lên tiếng vì tưởng anh ta không nghe rõ - anh còn chỗ trống nào không?

- Cô... muốn một phòng à?

Không phảỉ mình vừa mới hỏi thế hay sao?

Anh ta nhìn xuống quyển sổ đăng ký, sau đó nhìn cô.

- Tôi xin lỗi, tối nay chỗ chúng tôi kín rồi.

- Tôi vừa mới tới đây từ Boston. Vậy còn chỗ nào ở thị trấn nữa không, tôi có thể tìm thấy một phòng ở đâu nhỉ?

Anh ta nuốt nước bọt:

- Cuối tuần này đông khách thật đấy, có một cặp vừa mới tới đây một tiếng trước, tôi gọi hỏi mãi và phải để họ sang Ellsworth.

- Đấy là đâu?

- Khoảng ba mươi dặm nữa.

Maura nhìn lên đồng hồ, đã 4 giờ 45 rồi, chắc sẽ mất thời gian đây. Cô nói với anh ta.

- Tôi cần tìm văn phòng của Land and Sea Realty.

- Phố Main, hai dãy phố nữa, bên trái.

***

Bước qua cửa vào Land and Sea Realty, Maura thấy thêm một quầy lễ tân nữa, văn phòng bốc mùi thuốc lá, trên bàn là cả một khay gạt tàn đầy đầu thuốc lá. Trên tường là danh sách tài sản của hãng, một vài bức ảnh đã ố vàng. Có lẽ đây không phải là một nơi có thị trường bất động sản nóng. Lướt qua một lượt, Maura thấy một kho thóc đã mục (THẬT HOÀN HẢO CHO MỘT TRANG TRẠI NUÔI NGỰA!), một ngôi nhà với cổng vòm đã võng xuống và một bức hình một cái cây - thế đấy, chỉ toàn là cây (YÊN TĨNH VÀ RIÊNG TƯ! THẬT LÀ MỘT NGÔI NHÀ HOÀN HẢO!). Có thứ gì trong cái thị trấn này mà không hoàn hảo không nhỉ?

Cô nghe tiếng cửa mở và thấy một người đàn ông cầm theo một cái bình đựng cà phê đặt nó lên bàn. Anh ta thấp hơn Maura một chút, cái đầu vuông vức với mái tóc cắt sát. Bộ quần áo anh ta đang mặc quả là rộng so với thân người, cái áo sơ mi ngắn tay với cái quần gấu vén lên - trông như cái quần mặc lại của người khổng lồ. Chìa khoá treo lủng lẳng bên hông, anh ta đi chậm rãi ra đón Maura.

- Xin lỗi, tôi vừa quay vào trong rửa ấm cà phê. Chắc cô là bác sĩ Idles?

Giọng nói làm Maura giật mình, mặc dù nó hơi khàn có lẽ do đám đầu thuốc lá trên bàn nhưng chắc chắn đó là giọng của một phụ nữ. Và chỉ khi đó Maura mới để ý ngực cô ta giấu bên trong cái áo sơ mi rộng.

- Chị tiếp tôi sáng nay à?

- Britta Clausen - cô ta bắt tay Maura một cách hờ hững - Harvey nói với tôi là cô đến hôm nay.

- Harvey?

- Trên phố ấy, trạm nghỉ Bayview. Anh ta gọi và báo cho tôi biết cô đang trên đường tới đây.

Người phụ nữ dừng lại, nhìn qua Maura một cái.

- Tôi nghĩ là cô không cần cho tôi xem chứng minh đâu, nhìn cô là biết cô là chị em của ai rồi. Cô có muốn đi chung xe tới đó không?

- Tôi sẽ theo sau xe chị.

Clausen vung chùm chìa khoá lên và gật gù:

- Skyline Drive đây rồi. Chắc là cảnh sát tuần tra đi cả rồi, nên tôi nghĩ là tôi có thể dẫn cô đi loanh quanh.

Maura theo sau xe của Clausen đến một đoạn đường đột ngột có dốc đứng. Khi họ leo lên, cô thấy con đường ven bờ biển, mặt nước giờ hiện ra mờ mờ dưới màn sương. Ngôi làng Fox Habor giờ mất hút trong khung cảnh mờ ảo bên dưới. Ngay phía trên đầu Maura, đèn phanh xe của Clausen đột ngột sáng, Maura hầu như không có thời gian để nhấn phanh xe của mình. Chiếc Lexus đi ngang qua đám lá ướt, va vào một tấm biển "ĐẤT CỦA LAND AND SEA – CẦN BÁN"

Clausen thò đầu ra khỏi xe và nói:

- Này, cô không sao đấy chứ?

- Tôi không sao, tôi xin lỗi không để ý gì cả.

- À thì cái chỗ cua lên dốc đó hơi bất ngờ, qua chỗ này thôi, bên phải.

- Tôi vẫn luôn bám sát chị mà.

- Không phải là quá gần như thế chứ? - Clausen cười.

Con đường lầy lội với những hàng cây san sát, Maura có cảm giác là mình đang đi qua một kênh đào bằng gỗ. Đột ngột nó mở ra và toàn là gỗ.

Maura đậu xe bên cạnh xe tải của Clausen và bước ra khỏi chiếc Lexus. Cô đứng im lặng một hồi lâu nhìn ngôi nhà, những bậc thang bằng gỗ dẫn tới cái vòm cửa vẫn lơ lửng trong không khí vô tình. Trong khu vườn nhỏ rợp bóng, hoa huệ và mao địa đang mọc lên xanh tốt. Có vẻ như cánh rừng đã ảnh hưởng tới nơi này và Maura cảm thấy mình như hít thở sâu hơn, nhanh hơn, giống như bị nhốt trong phòng kín. Mặc dù không khí vẫn thế.

- Ở đây yên tĩnh quá.

- Phải, nó khá xa thị trấn. Nên những ngọn đồi này mới có giá cao như thế. Bất động sản thường lên giá như thế đấy. Vài năm trước đây, cô chỉ có thể nhìn thấy mấy ngôi nhà ở đây thôi, vài năm nữa thì cô sẽ nhìn thấy đầy nhà ở cái quả đồi này. Đây là lúc để mua đấy.

Bởi vì nó hoàn hảo, Maura định thêm vào lời của cô ta.

- Tôi có một ngôi nhà đã dọn sạch ngay bên cạnh, sau khi em gái cô chuyển đến thì những khu vực khác sẽ sẵn sàng rồi. Khi cô nhìn thấy một người sống trong đó, thì mọi chuyện sẽ dễ thở hơn nhiều. Người ta sẽ nhanh chóng mua những xuất đất xung quanh thôi - cô ta nhìn Maura một cách tò mò - cô là bác sĩ chuyên khoa gì?

- Bác sĩ pháp y.

- Thế à? Nghĩa là sao? Cô làm việc trong phòng thí nghiệm à?

Người phụ nữ này định làm cô nao núng đây, cô phải lạnh lùng mới được.

- Tôi làm việc với xác chết.

Nhưng câu trả lời đó chẳng làm người phụ nữ bận tâm chút nào, cô ta nói luôn.

- Vậy chắc cô làm việc giờ hành chính hả, có nhiều thời gian nghỉ ngơi cuối tuần. Một chỗ ở lý tưởng mùa hè chắc sẽ rất tuyệt đây, cô biết không, những khu bên cạnh sẽ nhanh chóng đầy ắp nhà cửa thôi. Nếu cô nghĩ tới việc sở hữu một chỗ nghỉ ngơi nho nhỏ thì cô sẽ không thể tìm thấy một thời điểm rẻ hơn để đầu tư đâu.

Cảm giác này giống như bị nhốt chung với một nhân viên kinh doanh chuyên buôn bán thời gian vậy, cô nói:

- Tôi thực sự không thấy thích lắm, cô Clausen.

- Ôi, vậy chúng ta thử vào trong xem sao. Giờ thì cô đang ở đây, cô có thể nói cho tôi biết cô định làm gì với đồ đạc của em gái mình?

- Tôi không chắc là tôi có quyền.

- Thực sự thì tôi cũng không biết phải làm gì với chúng nữa, chắc chắn là tôi không muốn trả phí lưu trữ rồi.

Cô ta lục trong đám chìa khóa để tìm ra đúng chìa.

-Tôi quản lý hầu hết những chỗ cho thuê trong thị trấn này, và chỗ này không phải là dễ kiếm đâu. Em gái cô, cô biết rồi đấy, đã thuê hợp đồng sáu tháng.

Cái chết của Anna có ý nghĩa gì với cô ta hay không chứ? Sẽ không có hóa đơn thanh toán tiền thuê nữa, và mảnh đất cần có người thuê mới. Cô thấy không thích người phụ nữ với đám chìa khóa và cái nhìn như thế. Nữ hoàng bất động sản Fox Habor, người chỉ quan tâm tới những món tiền hàng tháng.

Cuối cùng thì Clausen cũng đẩy được cửa vào.

- Chúng ta vào thôi.

Maura bước vào trong. Mặc dù có cửa sổ rộng trong phòng khách thì bóng cây và buổi chiều muộn cũng làm căn nhà tràn ngập bóng tối. Cô nhìn nền nhà màu xám, tấm thảm sờn một bên và ghế da. Lớp giấy dán tường đã ngã màu với những vệt màu xanh vắt ngang căn phòng.

- Mọi thứ đang xuống cấp rồi - Clausen phân trần - tôi đã đưa ra cho cô ấy một mức giá hợp lý đấy chứ, xem xem.

- Bao nhiêu? - Maura hỏi, mắt nhìn ra cửa sổ bên ngoài nơi ấy là vườn cây.

- Sáu trăm một tháng, tôi có thể đòi cao gấp bốn lần số tiền đó nếu như chỗ này gần biển hơn. Nhưng người xây căn nhà này thì không, anh ta thích sự riêng tư. Clausen nhìn căn phòng cách một cách chậm rãi, dò xét như thể cô ta chỉ không thực sự chú ý đến nó có một lát thôi - Thật bất ngờ là cô ấy gọi cho tôi và hỏi về chỗ này trong khi tôi có cả đống những chỗ khác bên dưới bờ biển.

Maura quay sang nhìn cô ta, ánh sáng ban ngày đang nhạt dần và Clausen đang khuất dần trong bóng tối.

- Em gái tôi hỏi chi tiết về chỗ này à?

- Tôi nghĩ là giá cả rất phải chăng.

Họ rời căn phòng khách mờ tối và đi ra sảnh. Nếu ngôi nhà mà phản ảnh một phần chủ nhân của nó thì chắc chắn một phần tính cách của Anna sẽ hiện lên trên bức tường kia. Nhưng những người thuê nhà khác họ cũng làm như vậy, Maura băn khoăn không biết bức tranh nào trên tường kia thuộc về Anna và cái nào là của những người trước cô để lại. Bức tranh sơn màu về hoàng hôn chắc không phải của Anna rồi. Không thể có chị em nào của mình lại treo một cái gì có vẻ bí ẩn như thế. Và cái vệt thuốc lá trên tường kia chắc không phải của Anna rồi, chắc chắn là Anna không hút thuốc. Những cặp sinh đôi thường giống nhau. Chắc là Anna cũng giống Maura, dị ứng với khói thuốc, thường là ho sặc sụa khi ngửi mùi khói thuốc?

Họ đi vào phòng ngủ của ngôi nhà.

- Cô ấy không dùng phòng này thì phải, tôi đoán vậy - Clausen nói.

Quần áo tắm và ngăn đồ bỏ không.

Tiếp đến là phòng tắm, Maura bước vào và mở tủ thuốc. Trong đó cô thấy Advil và Sudafed và thuốc ho Ricola, loại mà Maura thấy quen quen. Hình như cùng một loại mà cô giữ trong tủ thuốc ở phòng tắm của mình. Loại thuốc cúm mà chúng ta dùng, chứng minh rằng chúng ta giống nhau.

Cô đóng cửa tủ thuốc và tiếp tục đi.

- Có lẽ đây mới là phòng ngủ mà cô ấy dùng.

Căn phòng được thu dọn sạch sẽ, khăn trải giường gấp gọn gàng, cái áo ngủ đặt phía trên đầu giường. Giống như phòng ngủ của mình, Maura trầm ngâm. Cô đi tới tủ quần áo và mở cửa ra. Bên trong là... và áo cánh với váy. Cỡ số 6, cỡ của Maura.

- Cảnh sát Bang tới đây tuần trước, kiểm tra toàn bộ căn nhà.

- Họ có thấy cái gì đáng quan tâm không?

- Họ chẳng nói cho tôi biết đâu, cô ấy không giữ nhiều đồ ở đây. Cô ấy chỉ ở đây có vài tháng thôi mà.

Maura quay ra và nhìn ra ngoài cửa sổ, trời chưa tối hẳn, nhưng bóng những cây gỗ xung quanh làm cho nó có vẻ âm u khó tả.

Clausen đang đứng phía bên trong cửa phòng ngủ, như thể chờ đợi tính tiền trước khi Maura đi.

- Không phải là một ngôi nhà quá tệ - Clausen nói.

Phải, Maura nghĩ, thật là một ngôi nhà nhỏ bé đáng sợ.

-Vào thời điểm này trong năm thì không có nhiều nhà để thuê. Người ta đi thuê nhiều lắm, khách sạn, nhà nghỉ, không còn nhiều phòng trống.

Maura nhìn vào đám cây gỗ, có cái gì để tránh khỏi cuộc nói chuyện với người phụ nữ đáng chán này không nhỉ.

- À đó chỉ là suy nghĩ của tôi thôi, tôi đoán là cô tìm được chỗ ở tối nay rồi chứ?

Đó là chuyện mà cô ta cố gắng nói ra đấy. Maura quay sang nhìn cô ta.

- Thực ra thì tôi chưa tìm được chỗ nào cả. Ở Bayview thì chật rồi.

Người phụ nữ đáp lại với một nụ cười hé.

- Còn chỗ nào nữa không?

- Họ nói với tôi còn chỗ trên Ellsworth.

- À phải, nếu cô muốn chạy xe tới đó. Sẽ lâu hơn cô tưởng khi đi trong trời tối đấy. Đường bụi bặm lắm.

Clausen chỉ vào cái giường.

- Tôi có thể đem cho cô mấy tấm chăn sạch. Tính tiền cô bằng tiền ở trạm nghỉ thôi, nếu cô thích.

Maura nhìn xuống cái giường và cảm thấy lạnh gáy. Em gái mình đã từng ngủ ở đó.

- Ờ, thì tùy cô thôi.

- Tôi không biết...

Clausen nhún vai:

- Có vẻ như cô không có nhiều lựa chọn nhỉ.

Maura đứng ở cửa trước và nhìn theo chiếc xe của Clause biến mất dần vào đám cây phía xa. Cô đứng lặng im một lát trong bóng tối, lắng nghe tiếng gió, tiếng lá. Cô nghe tiếng cành cạch phía sau mình, và quay lại, thấy cánh cửa nhà đang di chuyển như được lay bởi bàn tay ma. Một chút sợ hãi, cô bước trở lại ngôi nhà, định bụng sẽ khóa cửa nhưng cô đột ngột đứng sững lại. Cô cảm thấy sự một cơn gió ớn lạnh thì thào phả vào gáy.

Có bốn cái khóa trên cửa.

Cô nhìn chăm chăm vào hai cái xích, một cái chốt và một nắm đấm cửa. Chỗ khóa vẫn còn sáng, có vẻ như là khóa mới. Cô xoay nắm đấm cửa và móc cái xích vào đúng chỗ.

Cô đi vào bếp và bật đèn, nhìn tấm thảm len trên sàn nhà và cái bàn ăn nhỏ với Formica. Nhưng cô chú ý tới cửa sau hơn. Có tới ba cái khoá. Cô cảm thấy tim mình đập nhanh hơn khi thấy một cái cửa khác ở trong bếp. Cái cửa đó dẫn đi đâu nhỉ?

Cô bước tới, cầm nắm đấm cửa và mở ra. Có một cầu thang hẹp dẫn xuống chỗ tối om. Luồng không khí lạnh từ dưới bốc lên và cô ngửi thấy mùi đất ẩm. Cô thấy lạnh tóc gáy.

Một hầm rượu. Tại sao ai đó lại phải khóa lối xuống hầm rượu nhỉ?

Cô đóng cửa lại, ấn chốt vào. Lúc đó cô mới nhận ra cái khoá rất khác biệt, nó han gỉ và cũ kỹ.

Giờ thì cô cảm thấy cần phải kiểm tra mọi cửa sổ xem đã chốt hay chưa. Chắc là Anna đã sợ lắm nên mới phải biến căn nhà thành một pháo đài như thế này, Maura có thể cảm nhận sự cảnh giác ở mọi ngóc ngách của căn phòng. Cô kiểm tra lại cửa sổ nhà bếp, rồi xem phòng ngủ.

Khi đã yên tâm rằng mọi cửa sổ đều chốt và căn nhà an toàn thì cô mới bắt đầu đi kiểm tra phòng ngủ. Đứng trước tủ quần áo, cô nhìn vào bên trong. Đẩy đám quần áo giãn ra, cô nhìn từng thứ một, và nhận thấy rằng chúng cùng cỡ mà cô đang mặc. Cô lấy ra một chiếc váy rồi ngắm nghía - một cái váy liền màu đen với những đường kẻ đơn giản rõ ràng mà cô rất thích. Cô tưởng tượng ra Anna đang đứng trong cửa hàng quần áo, tay vuốt dọc chiếc váy trên mắc; xem giá, ướm thử chiếc váy lên người và nhìn vào gương, thầm nghĩ: đây là cái mình muốn có đây.

Maura cởi cúc áo và quần dài. Cô mặc cái váy đen vào người và khi kéo khoá, cô cảm thấy lớp vải bó sát vào người như lớp da thứ hai. Quay mặt nhìn vào gương, nghĩ thầm đây hẳn cũng là những gì Anna nhìn thấy. Cùng một khuôn mặt, cùng một con người. Liệu cô ấy có khám phá ra cặp mông đang xệ xuống, dấu hiệu của tuổi trung niên? Liệu cô nàng có quay lưng xem bụng mình còn phẳng phiu hay không? Chắc chắn mọi phụ nữ khi thử chiếc váy này đều biểu diễn một điệu balle trước gương. Quay bên này, quay bên kia. Và tự hỏi: trông mình từ sau lưng có béo không nhỉ?

Cô ngừng lại, quay phải về phía gương, nhìn chăm chú vào sợi tóc vướng trên váy. Cô gỡ nó ra và giơ lên phía bóng đèn. Một sợi tóc màu đen hệt như của cô, sợi tóc của một người đã chết.

Tiếng chuông điện thoại reo làm cô thoáng giật mình. Cô đi đến giữa phòng và dừng lại, tim đập thình thịch, khi điện thoại reo lần thứ hai, rồi thứ ba, một tiếng chuông vang vọng trong ngôi nhà tĩnh lặng. Trước khi nó có cơ hội rung thêm lần thứ tư thì cô nhấc máy:

- Xin chào?

Một tiếng click rồi tiếng tút tút đều đều.

Chắc là nhầm máy thôi.

Bên ngoài, gió đang thổi, dù cửa sổ đã đóng kín cô vẫn nghe thấy tiếng các cành cây đang vặn vào nhau. Đây là những đêm của em hay sao? Trong ngôi nhà này, bao quanh bởi cảnh rừng yên lặng này?

Đêm hôm đó, trước khi leo lên giường. Cô khoá cửa phòng ngủ và chặn một cái ghế trước cửa. Cô cảm thấy hơi buồn cười khi làm vậy. Chẳng có gì phải sợ cả, nhưng cô cảm thấy bị đe doạ nhiều hơn ở Boston, nơi thú ăn thịt là loài người và họ còn nguy hiểm hơn những con thú đang rình rập trong rừng đêm.

Anna chắc hẳn đã rất sợ hãi khi ở đây.

Cô có thể cảm thấy nỗi sợ hãi đó, với những cánh cửa có tận vài cái khoá.

Cô giật mình tỉnh giấc khi nghe tiếng cào. Vẫn nằm yên trên giường, thở hổn hển, tỉm đập thình thịch. Chỉ là một con cú thôi, có gì mà phải sợ nhỉ. Cô đang ở trong nhà, cạnh rừng, lạy Chúa, tất nhiên là sẽ nghe thấy tiếng động vật rồi. Tấm ga trải giường nhơm nhớp mồ hôi. Cô đã chốt cửa sổ cẩn thận trước khi đi ngủ và bây giờ căn phòng trở nên ngột ngạt, khó thở. Cô nghĩ thầm, mình không thể thở được.

Cô đứng lên và mở cửa sổ. Không có gì chuyển động, cánh rừng trở nên yên tĩnh lạ lùng.

Cô quay trở lại giường ngủ và ngủ ngon tới tận bình minh.

***

Ánh sáng ban ngày đã thay đổi mọi thứ, cô nghe thấy tiếng chim hót và khi nhìn ra ngoài cửa sổ, cô thấy hai chú hươu chạy vụt qua sân rồi biến mất trong cánh rừng. Khi ánh nắng đã tràn vào phòng, cô kéo cái ghế chèn ở cửa tối qua ra và tự nhủ mình sẽ không nói cho ai biết chuyện này.

Cô vào bếp và pha cà phê tìm thấy trong cái túi ở tủ lạnh. Cà phê của Anna. Cô rót nước nóng vào cái bình lọc, mùi cà phê toả ra thơm ngát. Cô đang được bao bọc bởi những thứ đồ của Anna. Cô cũng tìm thấy bỏng ngô và một ít spagetti. Cái hộp đựng sữa chua và sữa đã hết hạn. Mỗi thứ đó là một thứ của em gái cô, một phần đời của nó. Cô dừng lại ở ngăn đựng hoa quả và nghĩ: mình cũng cần mấy thứ này. Khi Maura nhìn vào đó, cô nghĩ tới bàn tay của em mình, bóc hộp cá hồi.

Cô mang bình cà phê ra trước cửa và đứng uống cà phê, vừa nhìn khoảng sân phía trước đầy nắng, cỏ, cây và ánh sáng. Thật dễ chịu. Trên cành cây cao, một chú chim đang hót líu lo. Giờ thì cô đã hiểu tại sao em gái mình lại thích sống ở đây rồi. Tại sao nó có thể tỉnh dậy mỗi buổi sáng và ngửi mùi hương từ cánh rừng phía trước.

Đột ngột tiếng chim biến mất, thay vào đó là tiếng động cơ ầm ì. Mặc dù không thấy rõ nhưng cô vẫn có thể nghe tiếng ầm ì đang tới gần. Cô nhớ ra là Clausen nói với cô rằng khu bên cạnh đang được dọn dẹp. Vậy là đủ cho một buổi sáng chủ nhật thanh bình rồi.

Cô bước xuống và đi vòng quanh ngôi nhà, cố gắng xem cái xe ủi đang ở chỗ nào. Nhưng cánh rừng dầy quá, cô chẳng thể nhìn thấy gì cả. Nhìn xuống dưới chân, cô thấy có vết móng thú, và nhớ ra ban sáng có hai con hươu chạy qua. Cô theo vết chân đó đi dọc theo ngôi nhà, và nhận thấy bằng chứng chuyến viếng thăm khác nữa của chúng qua những chiếc lá bị ăn một nửa. Cô tiếp tục đi và thấy những dấu chân khác. Không phải chân hươu. Cô đứng lặng im mất một lúc, tim bắt đầu đập loạn xạ, tay nắm chặt cái cốc. Một cách chậm rãi, cô theo dấu chân này và thấy một vết bết bên dưới cửa sổ.

Dấu giày in đậm trên mặt đất chỗ ai đó đã đứng, hướng về phía cửa sổ, vào phía trong phòng ngủ của cô.