Chương 13
Đám xương đã thay đổi mọi thứ.
Maura có ý định lái xe về nhà ở Boston tối hôm đó, nhưng thay vì thế cô quay lại căn nhà của em mình một cách nhanh chóng để thay đồ sang mặc quần Jeans và áo phông ngắn tay, sau đó quay trở lại khu vực khai quật. Cô nghĩ, mình sẽ ở lại lâu hơn một chút, và sẽ rời đi lúc khoảng 4 giờ. Nhưng đến chiều, đội công tác tội phạm đến từ Augusta và đội tìm kiếm đã bắt đầu đi dọc theo khu vực mà Corso đã vạch ra. Maura tốn kha khá thời gian ở đó. Cô chỉ dừng lại một lát để ăn cái sandwich gà mà những tình nguyện viên mang đến. Mọi thứ đều có mùi muỗi khi chúng bay vo ve qua mặt. Nhưng cô đói đến mức gặm rất ngon lành mẩu bánh mì khô nhách. Dạ dày được lấp một chút, cô lại đeo găng tay vào, nhặt cái xẻng lên và quỳ xuống đất bên cạnh bác sĩ Sigh.
Chẳng mấy đã quá 4 giờ.
Những hộp catông bắt đầu đầy xương, xương sườn, xương sống. Thực sự thì chiếc máy xúc đã không phân tán xương đi xa. Phần xương còn lại của người phụ nữ bị phân tán trong khu vực khoảng hơn mét; còn của người đàn ông, bị chằng chịt trong đám rễ cây mâm xôi, và bị phân tán xa hơn. Có vẻ như chỉ có hai người ở đây, nhưng phải mất cả buổi chiều để khai quật tất cả đám xương xẩu này. Vẫn còn cảm thấy sự hối hả của cuộc đào bới, Maura không nỡ rời đi khi mỗi xẻng đất cô đào lên lại có thể tiết lộ một bí mật nào đấy. Một cái cúc hay viên đạn hoặc cái răng. Khi còn học ở Stanford, cô đã dành cả một mùa hè làm việc tại một khu khảo cổ ở Baja. Mặc dù cái nắng gay gắt có thể lên tới chín mươi độ nhưng chỉ với độc một chiếc mũ cô vẫn làm việc cả những lúc nóng nhất của ban ngày, cũng làm việc như đám thợ săn kho báu giữa đám ruồi muỗi như thế này. Cô vẫn đào qua chiều, đến tận buổi tối, khi những đám mây bão đang vần vũ trên bầu trời và tiếng sấm sét ì ùng đâu đó.
Trong lúc im lặng, cô cảm thấy Ballard đến gần.
Ngay cả khi đào xuyên qua lớp đất đá, gỡ đám rễ cây, cô cũng biết sự tồn tại của anh ta. Giọng nói của anh ta, sự nhiệt tình của anh ta. Anh ta là người mang cho cô chai nước suối, đưa cho cô chiếc sandwich, anh ta dừng lại để đặt tay lên vai cô hỏi xem tình hình thế nào. Những đồng nghiệp nam của cô ở M.E hiếm khi chạm vào cô, có lẽ là sự lạnh lùng của cô hoặc một cử chỉ ngầm nào đó của cô nói với họ rằng cô không chào mừng những đụng chạm cá nhân. Nhưng Ballard không ngại chạm vào tay cô, hay xoa lưng cô an ủi.
Sự động chạm của anh ta làm cô thấy run rẩy.
Khi đội công tác tội phạm bắt đầu thu dọn đồ đạc để ra về, cô nhận ra là đã 7 giờ tối rồi, ánh sáng ban ngày đã tắt. Cô thấy cơ bắp đau nhức và mỏi nhừ, quần áo thì bẩn bê bết. Cô đứng dậy, nhìn Daljeet đang dùng băng dính mấy cái hộp đựng đầy xương. Họ bê mấy cái hộp lên, mang chúng băng qua đồng, đến chỗ đậu xe.
- Sau hôm nay, tôi nghĩ anh nợ tôi một bữa tối đây, Daljeet.
- Nhà hàng Julien, tôi hứa đấy. Lần tới khi tôi đến Boston nhé.
- Được rồi, tôi sẽ bố trí thời gian.
Anh ta đặt hộp vào trong xe và đóng cửa lại. Rồi họ bắt tay, những bàn tay bụi bặm nắm lấy nhau. Cô vẫy tay chào khi anh ta lái xe đi. Hầu hết đội tìm kiếm đã dời đi, chỉ còn vài chiếc xe vẫn còn đậu lại.
Xe Explorer của Ballard là một trong số đó.
Cô dừng lại và nhìn khu khai quật, anh ta đang đứng gần cánh rừng, nói chuyện với Corso, quay lưng lại phía cô. Cô ngần ngừ, hy vọng anh ta sẽ để ý thấy là cô sắp về.
Và rồi sao? Cô muốn chuyện gì xảy ra giữa họ?
Biến khỏi đây trước khi mình tự biến mình thành trò cười.
Cô đột ngột quay lưng lại và đi về phía chiếc xe của mình, khởi động máy và lái đi thật nhanh đến nỗi bánh xe bị trượt một cái.
Trở lại ngôi nhà, cô cởi bỏ bộ quần áo lấm bùn đất rồi đi tắm. Cô kỳ cọ kỹ càng hai lần để có thể làm trôi đi những gì mà lũ muỗi để lại. Khi bước ra khỏi nhà tắm cô mới nhận ra mình không còn quần áo khô để thay. Cô không định ở đây lâu, cô chỉ định ở một đêm thôi.
Cô mở cửa tủ quần áo và nhìn vào trong. Tất cả cùng cỡ với cô. Cô còn định mặc gì nữa? Maura lôi ra một cái váy mùa hè bằng cotton trắng. Hơi nữ tính so với cô nhưng trong một đêm hè nóng ẩm thế này thì mặc thứ này cũng được.
Khi chiếc váy tuột qua vai cô, cô cảm nhận được nụ hôn nhẹ nhàng của vải trên da mình, và tự hỏi lần cuối cùng Anna đã trùm chiếc váy này lên cơ thể nó khi nào. Vết nhăn vẫn còn, chỗ buộc dây quanh váy vẫn còn. Mọi thứ mình nhìn thấy vẫn còn hơi hướng của nó.
Tiếng điện thoại reo làm cô quay lại và đối mặt với bóng tối. Tự nhiên cô nghĩ đó là Ballard.
- Cô về lúc nào mà tôi không biết - anh ta hỏi.
- Tôi về nhà để tắm một cái. Trông tôi bẩn thỉu quá...
Anh ta cười.
- Tôi cũng có khác gì đâu. Khi nào cô về lại Boston?
- Đã khá muộn rồi, tôi nghĩ tôi nên ở lại thêm một đêm nữa. Anh thì sao?
- Tôi cũng không muốn lái xe về đêm nay.
Im lặng một lúc.
- Anh đã tìm thấy phòng nào ở khách sạn chưa?
- Tôi mang theo lều và túi ngủ. Tôi sẽ ngủ ở khu cắm trại ngoài kia.
Cô mất năm giây suy nghĩ để đưa ra quyết định. Năm giây để xem xét mọi khả năng. Và hậu quả nữa.
- Có một phòng trống ở đây. Anh có thể dùng nó đấy.
- Tôi không muốn làm phiền cô.
- Cái giường ở ngay đó, Rick.
Một thoáng lưỡng lự:
- Tuyệt đấy, với một điều kiện.
- Gì thế?
- Cô để tôi mang bữa tối đến nhé. Tôi sẽ mua đồ ăn sẵn ở Main Street. Không có gì cao sang cả, có khi chỉ là mấy con tôm luộc.
- Tôi không biết anh nghĩ sao chứ với tôi thì tôm là sang rồi đấy.
- Cô thích uống rượu hay bia?
- Tối nay có vẻ là một tối của bia đấy.
- Tôi sẽ đến đó trong khoảng một tiếng nữa. Cô chịu khó chờ nhé.
Cô cúp máy, và đột ngột nhận ra mình đói quá. Chỉ mấy giây trước, cô thấy mình mệt mỏi quá để có thể lái xe đến thành phố, định bụng sẽ bỏ qua bữa tối và sẽ đi ngủ sớm. Giờ thì cô thấy đói, không chỉ muốn ăn mà còn muốn cả có người để chuyện trò.
Ngồi nhìn ngôi nhà, cô thấy lòng mình rối bời vì những ham muốn trái ngược nhau.
Chỉ mới vài đêm trước thôi, cô còn ăn tối với Brophy. Nhưng nhà thờ đã ảnh hưởng quá nhiều đến Daniel, và cô thì không thể tham gia cuộc đua. Đôi khi nỗi vô vọng khiến người ta thèm muốn hơn, nhưng hiếm khi mang lại cho ta hạnh phúc.
Cô nghe thấy tiếng sấm ì ùng xa xa bèn đi ra cửa sổ. Bên ngoài, ánh sáng ban ngày đã biến mất hẳn trong màn đêm. Dù cô không nhìn thấy ánh đèn flash nào nhưng không khí dường như đã thay đổi. Những giọt mưa bắt đầu rơi lộp độp xuống mái nhà. Đầu tiên chỉ là vài hạt nhưng rồi bầu ười mở ra như hàng ngàn chiếc trống đập trên đầu. Rất sợ hãi tiếng sấm chớp, cô đứng dưới mái hiên và nhìn những hạt mưa rơi, cảm thấy dòng không khí lạnh tràn qua chiếc váy cô đang mặc, luồn vào tóc.
Một vài ánh đèn pha xé tan màn mưa.
Cô đứng yên trước cửa nhà, tim đập như mưa rơi khi chiếc xe rẽ vào ngôi nhà. Ballard bước ra, mang theo một túi lớn. Cúi đầu trước cơn mưa, anh ta chạy lên hiên nhà.
- Tôi không ngờ là mình lại phải bơi tới đây - Anh ta đùa.
Cô cười.
- Để tôi mang cho anh cái khăn.
- Cô có phiền không nếu tôi dùng nhà tắm của cô một chút, tôi vẫn chưa tắm.
- Được mà.
Cô cầm lấy cái túi từ tay anh ta.
- Phòng tắm ở ngay dưới sảnh đấy. Có khăn tắm khô ở trên giá.
- Tôi lấy cái túi ra khỏi xe đã.
Cô mang thức ăn vào trong bếp và cho bia vào tủ lạnh. Nghe thấy tiếng cửa đóng đằng sau lưng. Sau đó một lát, có tiếng nước chảy trong nhà tắm.
Cô ngồi xuống bên bàn và hít một hơi thật sâu. Cô tự nhủ với mình rằng đây chỉ là một bữa tối thôi mà, có gì đâu. Một đêm bình thường dưới cùng một mái nhà. Cô nghĩ về bữa ăn cô đã nấu cho Daniel vài hôm trước và sự khác biệt mà cô cảm nhận được ngay từ khi bắt đầu. Khi cô nhìn vào Daniel, cô nhìn thấy cái gì đó không thể đảo ngược được. Thế còn khi nhìn vào Ballard? Mình thấy gì, có thể nhiều hơn mình tưởng.
Tiếng vòi nước tắt, cô vẫn ngồi yên, lắng nghe mọi âm thanh và đột nhiên cảm thấy có một luồng không khí qua da cô. Tiếng bước chân gần hơn, và đột ngột anh ta ở đó. Mùi xà bông tỏa ra, anh ta mặc quần Jean xanh da trời và một cái áo phông sạch sẽ.
- Tôi hy vọng là cô không ngại ăn tối với một người đàn ông đi chân đất chứ? Giày của tôi ướt sạch rồi và tôi không thể mang nó vào nhà được.
Cô cười.
- Thế thì tôi cũng nên đi chân đất thôi. Sẽ giống như đi picnic vậy - Cô tuột đôi dép xăng đan ra khỏi chân và đi đến chỗ tủ lạnh - anh sẵn sàng uống bia rồi chứ?
- Tôi sẵn sàng lâu rồi.
Cô mở nắp hai chai bia và đưa cho anh ta một. Cô uống một ngụm khi nhìn anh ta hơi ngửa đầu ra sau và tu một hơi. Mình sẽ không bao giờ nhìn thấy Daniel thế này, cô nghĩ thầm - vô tư và đi chân đất, tóc vẫn còn hơi ướt sau khi tắm xong.
Cô quay lại nhìn vào túi đựng thức ăn.
- Tối nay anh có gì nào?
- Để tôi cho cô thấy nhé - Anh ta đến bên cạnh cô, lấy cái túi và lôi ra những bọc đồ nhiều màu sắc - khoai tây bóc vỏ này, bơ này. Bắp rang, và món chính là - anh ta lôi ra một cái túi lớn rồi mở nó ra, để lộ hai con tôm đỏ au, vẫn còn nóng.
- Nhưng làm sao mà chúng ta bóc được nó ra nhỉ?
- Cô không biết cách à?
- Tôi hy vọng là anh biết.
- Không có gì đâu - Anh ta lôi ra hai cái kìm và nói.
- Cô sẵn sàng cho ca phẫu thuật chứ, bác sĩ?
- Giờ anh làm tôi thấy hồi hộp rồi đấy.
- Tất cả đều phải có kỹ thuật nhưng trước hết, chúng ta phải mặc đồ vào đã.
- Gì cơ?
Anh ta với lấy cái túi và lôi ra hai cái tạp dề bằng nhựa.
- Anh đùa đấy à?
- Cô nghĩ các nhà hàng đưa cho khách những thứ này để biến họ thành kẻ ngốc sao?
- Phải.
- Thôi nào, thoáng chút đi. Nó sẽ giúp cho chiếc váy xinh đẹp của cô sạch sẽ.
Anh ta vòng cái tạp dề quanh cô và buộc dây. Cô cảm thấy hơi thở của anh ta trên tóc mình khi anh ta giúp cô buộc cái dây sau cổ. Bàn tay anh ta ở đó, chạm khẽ vào làm cô thấy run rẩy.
- Nào giờ đến lượt anh - cô nói nhẹ nhàng.
- Tôi sao?
- Tôi không định là kẻ duy nhất với cái thứ ngớ ngẩn này đâu.
Anh ta thở dài một cách miễn cưỡng và rồi cũng tự đeo tạp dề vào.
Họ nhìn nhau khi đều mặc trên mình cái tạp dề ăn tôm như hoạt hình, và cả hai phá lên cười. Họ vẫn tiếp tục cười cho đến khi ngồi vào ghế. Vài ngụm bia vào cái dạ dày đang trống rỗng làm cô cảm thấy lâng lâng.
Anh ta cầm một cái kẹp lên:
- Nào, bác sĩ Idles, chúng ta sẵn sàng chứ?
Cơn mưa vẫn tiếp tục khi họ bóc được cái càng và vỏ tôm, thưởng thức vị ngọt từ thịt tôm. Thậm chí họ chẳng thèm dùng dĩa mà ăn bằng tay, ngón tay dính đầy bơ khi họ mở chai bia và bóc túi khoai tây. Hôm nay thì cử chỉ không thành vấn đề, đây là một chuyến picnic, rồi họ cho chân lên bàn, liếm ngón tay và ăn trộm đồ của nhau.
- Thế này vui hơn là ăn tối lỉnh kỉnh với dao và dĩa - Cô nói.
- Trước đây cô chưa bao giờ ăn tôm bằng tay à?
- Tin hay không tùy anh nhưng đây là lần đầu tiên tôi ăn như vậy đó - Cô với lấy cái khăn tay và lau bơ ở ngón tay - Tôi không phải đến từ Anh, anh biết đấy, tôi chuyển đến đây hai năm trước, từ San Fransisco.
- Thật ngạc nhiên đấy.
- Tại sao?
- Cô nói như thể cô là một Yankee vậy.
- Nghĩa là gì?
- Tự bảo vệ mình, tự thu mình.
- Tôi cố gắng như vậy mà.
- Cô định nói rằng cô không phải là cô sao?
- Chúng ta đóng những vai khác nhau. Tôi có một mặt nạ chính thống ở cơ quan, vai diễn mà tôi là bác sĩ Idles.
- Vậy khi ăn tối cùng bạn bè thì sao?
Cô uống một hớp bia, rồi im lặng ngồi xuống.
- Tôi không có nhiều bạn bè ở Boston.
- Sẽ mất thời gian nếu cô là kẻ ngoài cuộc.
Một người ngoài cuộc, đúng vậy, cô cảm thấy như vậy, hàng ngày. Cô nhìn các cảnh sát vỗ vào lưng nhau, cô nghe thấy họ nói chuyện về những bữa tiệc thịt nướng ngoài trời và các trò thể thao mà cô chẳng bao giờ được mời tới cả bởi vì cô không phải là cảnh sát. Chức danh bác sĩ của cô là bức tường, ngăn cách tất cả. Các đồng nghiệp là bác sĩ của cô thì đã lập gia đình hết, họ chẳng biết phải làm gì với cô cả. Một phụ nữ đã ly hôn đầy quyến rũ thật bất tiện, thật rủi ro. Hoặc là một mối đe dọa hoặc là một cạm bẫy mà không ai muốn dính vào.
- Vậy điều gì khiến cô tới Boston? - Anh ta hỏi.
- Tôi nghĩ mình phải thay đổi cuộc sống.
- Sự nghiệp hay là gì đó hả?
- Không. Tôi rất hài lòng với vị trí ở trường Y. Tôi là một bác sĩ ở bệnh viện của trường. Tôi có cơ hội làm việc với các bạn trẻ, những cư dân trẻ sáng sủa và các sinh viên.
- Vậy, nếu không phải là công việc thì chắc là tình yêu cuộc sống.
Cô nhìn xuống bàn, phần còn lại của bữa tối.
- Anh đoán hay nhỉ.
- Vậy cô nói cho tôi chút gì đó đi.
- Tôi ly hôn, vậy đó.
- Cô có muốn kể thêm không?
- Tôi có thể nói gì đây? Victor rất tuyệt, rất lôi cuốn.
- Ôi, tôi ghen tị đấy.
- Nhưng anh không thể duy trì cuộc hôn nhân của mình với một ai đó như thế. Thật là mệt mỏi. Mọi thứ nhanh chóng đến nỗi anh cảm thấy mệt mỏi và... Cô ngừng lại.
- Và sao?
Cô cầm cốc bia, uống rồi đặt nó xuống.
- Anh ấy không thực sự trung thực với tôi, chỉ thế thôi.
Cô biết anh ta muốn biết thêm, nhưng anh ta đã nhận thấy ngại ngùng trong giọng nói của cô. Chỉ thế thôi, không thêm nữa. Anh ta đứng dậy và đi đến chỗ tủ lạnh lấy thêm bia, mở nắp ra và đưa một chai cho cô.
- Nếu chúng ta định nói về những chuyện đã qua, những người chồng người vợ cũ thì ta phải uống thêm nhiều bia hơn.
- Không, rất đau khổ anh ạ.
- Có thể nó đau khổ vì cô không nói về nó.
- Không có ai muốn nghe về cuộc hôn nhân của tôi.
Anh ta ngồi xuống và bắt gặp ánh mắt của cô qua cái bàn.
- Tôi muốn nghe.
Chưa từng có người đàn ông nào, tập trung vào cô một cách tuyệt đối đến thế và cô không thể lảng tránh ánh mắt đó. Cô thấy mình đang thở hổn hến, cảm nhận được mùi của mưa và mùi ngầy ngậy của bơ trên bàn. Cô nhìn thấy những thứ trên mặt anh ta mà cô chưa bao giờ để ý thấy, cả màu vàng trên tóc anh ta nữa, vết sẹo trên cằm, chỉ là một đường nhỏ dưới môi trắng nhờ nhờ, cái răng trước hơi mẻ một chút. Cô nghĩ, mình chỉ vừa mới gặp người đàn ông này, và anh ta nhìn mình như thể anh ta biết mình từ lâu rồi. Đột nhiên cô nghe thấy tiếng chuông điện thoại cầm tay trong phòng ngủ, nhưng cô không muốn trả lời. Cô để nó kêu cho đến khi nó im lặng. Thường thì cô không mấy khi bỏ lỡ điện thoại, nhưng đêm nay thì khác, mọi thứ khác biệt, cô cảm thấy khác, không thấy có ràng buộc gì cả. Một người phụ nữ không thèm nghe điện thoại của cô ta và ăn bằng tay.
Một phụ nữ có thể ngủ với người đàn ông mà cô ta chẳng biết mấy về anh ta.
Điện thoại lại tiếp tục reo. Lần này, âm thanh nghe khẩn thiết đến mức cô phải chú ý tới nó. Cô không thể lờ nó đi nữa, cô lưỡng lự đứng đậy.
- Tôi nghĩ là tôi phải trả lời điện thoại.
Khi cô vào đến phòng ngủ thì đúng lúc điện thoại ngừng reo. Cô mở hộp thư thoại ra và thấy có hai tin nhắn. Cả hai đều của Rizzoli.
Tin thứ nhất: "Bác sĩ, tôi cần nói chuyện với chị, gọi lại cho tôi nhé?
Tin thứ hai, với giọng thiếu kiên nhẫn hơn.
"Lại là tôi đây, sao chị không trả lời?"
Maura ngồi xuống giường, không thể không suy nghĩ. Cô lắc đầu như để gạt bỏ những suy nghĩ ra khỏi đầu mình, hít một hơi thật sâu và gọi cho số máy của Rizzoli.
- Chị đang ở đâu thế? - Rizzoli hỏi, giọng hơi bực.
- Tôi vẫn đang ở Fox Habor. Tôi xin lỗi vì không nhấc máy kịp.
- Chị có gặp Rick Ballard ở đó không?
- Có, sao cô biết? Chúng tôi vừa ăn tối xong.
- Bởi vì anh ta gọi cho tôi hôm qua, hỏi chị đi đâu, có vẻ như anh ta tìm đường đến đó.
- Anh ta ở ngay phòng bên cạnh. Cô có muốn tôi nối máy sang anh ta không?
- Không, tôi cần nói chuyện với chị. Hôm nay tôi đến gặp Van Gates đấy.
Rizzoli đột ngột đổi chủ đề làm Maura cảm thấy hơi ngạc nhiên và tò mò.
- Cái gì?
-Van Gates, chị đã nói với tôi ông ta là luật sư...
- Phải. Tôi biết ông ta, ông ta nói gì với cô?
- Vài điều thú vị. Về việc nhận con nuôi ấy.
- Ông ta nói với cô thật sao?
- Phải, thật ngạc nhiên là đôi khi người ta lại mở lòng với cái huy hiệu của tôi đấy. Ông ta nói với tôi em gái chị cũng đến tìm ông ta mấy tháng trước. Giống chị thôi, để tìm mẹ. Ông ta cũng đưa cho cô ấy thông tin hệt như cho chị. Thỏa thuận rồi, mẹ chị muốn bí mật mà. Nhưng rồi cô ấy quay lại với một người bạn, và anh ta thuyết phục được Van Gates rằng tốt nhất là cho cô ấy biết tên mẹ đẻ cô ấy.
- Thế ông ta có làm vậy không?
- Có.
Maura áp chặt điện thoại vào tai tới mức cô có thể nghe thấy nhịp đập ở tai. Cô nói, nhỏ nhẹ:
- Cô biết mẹ tôi là ai chứ?
- Có nhưng có vài thứ...!
- Nói cho tôi biết đi, Jane.
Dừng một chút.
- Lank, tên bà ấy là Amalthea Lank.
Amalthea Lank. Tên mẹ mình là như vậy à?
Maura thở phào một cái.
- Cám ơn cô, ôi lạy Chúa, tôi không thể tin được là cuối cùng thì....
- Đợi đã, tôi chưa nói xong.
Giọng của Rizzoli có chút cảnh giác, hình như có điều gì xấu đã xảy ra. Điều gì đó mà Maura không hề thích.
- Chuyện gì vậy?
- Người bạn của Anna, người đến nói chuyện với Van Gates ấy.
- Ừ.
- Là Rick Ballard.
Maura chết sững, từ bếp vang lên tiếng cốc chén, tiếng vòi nước đang chảy. Mình ở cạnh anh ta cả ngày, và đột nhiên nhận ra mình chẳng biết anh ta là loại người gì.
- Bác sĩ?
- Vậy tại sao anh ta không nói cho tôi biết?
- Tôi nghĩ tôi biết tại sao?
- Tại sao?
- Tốt nhất chị nên hỏi anh ta, hỏi anh ta tất cả phần còn lại.
Khi cô trở lại bếp, cô thấy anh ta đã dọn dẹp bàn và bỏ vỏ tôm vào túi. Anh ta đứng cạnh chậu rửa đang rửa tay, không để ý là cô đã vào và đang nhìn anh ta.
- Anh biết gì về Amalthea Lank?
Anh ta sững người, vẫn quay lưng lại phía cô. Im lặng kéo dài, Anh ta với lấy cái khăn, lau khô tay. Anh ta đang định câu giờ trước khi trả lời mình đây. Nhưng sẽ chẳng có lý do nào cô có thể chấp nhận được cả, không có gì anh ta có thể đảo ngược lại cảm giác hiện tại của cô.
Cuối cùng anh ta quay lại nhìn cô.
- Tôi hy vọng cô không tìm ra điều đó. Amalthea Lank không phải là người cô muốn biết đâu.
- Bà ấy là mẹ tôi à? Khỉ thật, sao anh không nói với tôi?
- Phải, bà ấy là mẹ cô.
Anh ta chỉ nói vậy, xác nhận. Một lúc tiếp theo, thời gian trôi đi. Tại sao anh ta lại giữ thông tin đó và không cho cô biết.
- Tại sao anh không nói cho tôi biết?
- Tôi nghĩ cho cô thôi, vì điều tốt nhất cho...
- Sự thực không phải là điều tốt nhất cho tôi à?
- Trong trường hợp này thì không?
- Chuyện quái quỷ gì vậy?
- Tôi đã mắc một sai lầm với em gái cô, rất sai. Cô ấy quá muốn biết về mẹ mình, và tôi nghĩ tôi cần phải làm cái gì đó cho cô ấy. Tôi không biết phải làm sao để quay lưng đi.
Anh ta tiến một bước tới chỗ Maura.
- Tôi đã cố gắng bảo vệ cô, Maura, tôi thấy những gì đã xảy ra với Anna và tôi không muốn điều tương tự xảy đến với cô.
- Tôi không phải là Anna.
- Nhưng cô giống cô ấy, cô rất giống cô ấy, điều đó làm tôi sợ lắm. Không phải là vẻ ngoài của cô, mà là cách cô suy nghĩ.
Cô cười gằn.
- Và giờ thì anh có thể biết tôi nghĩ gì rồi hả?
- Không phải là cô nghĩ gì, mà là tính cách của cô. Anna cực kỳ tò mò, khi cô ấy muốn biết cái gì đó, cô ấy sẽ không để mặc nó trôi đi. Và cô thì tiếp tục đào, đào đào, cho đến khi có câu trả lời. Cách cô đào đất hôm nay cho tôi câu trả lời. Đó không phải là công việc của cô, không phải là lương tâm của cô. Cô chẳng có lý do gì để ra ngoài đó cả, tất cả chỉ là sự tò mò. Và sự cứng đầu nữa. Cô muốn tìm ra đống xương đó, vì thế cô làm. Anna cũng như vậy đấy - Anh ta thở dài - Tôi chỉ tiếc cho những gì cô ấy đã tìm kiếm.
- Ai là mẹ tôi, Rick?
- Một người mà cô không muốn gặp.
Mất một lúc Maura mới nhận ra câu trả lời.
- Hiện giờ, mẹ tôi vẫn còn sống.
- Anh ta gật đầu.
- Và anh biết mẹ tôi ở đâu.
Anh ta không trả lời.
- Khỉ thật, Rick. Tại sao anh không nói cho tôi biết.
Anh ta đi đến bên bàn và ngồi xuống như thể đột nhiên anh ta quá mệt mỏi với trận chiến.
- Bởi vì tôi biết cô sẽ đi đến sự thật đau lòng. Đặc biệt đối với bản thân cô, những gì cô làm.
- Công việc của tôi thì có liên quan gì?
- Cô làm việc với pháp luật. Cô giúp đem kẻ giết người ra ánh sáng.
- Tôi chẳng mang ai ra ánh sáng cả, tôi chỉ cung cấp sự thật. Một số sự thật mà cảnh sát các anh không muốn nghe.
- Nhưng cô làm việc về phía chúng tôi.
- Tôi không làm việc về phe các anh, tôi làm việc về phe nạn nhân.
- Thôi được rồi, về phía nạn nhân. Đó là lý do tại sao cô không thích những gì tôi nói với cô về bà ấy.
- Anh vẫn chưa nói với tôi cái gì cả.
Anh ta thở dài.
- Thôi được, có lẽ tôi nên bắt đầu với việc bà ấy đang ở đâu.
- Tiếp tục đi.
- Amalthea Lank, người đã cho cô làm con nuôi, đang thụ án ở Massachusett.
Chân cô không đứng vững nữa, Maura buộc phải ngồi xuống chiếc ghế đối diện, tay vẫn còn mùi bơ, bằng chứng của bữa tiệc tưng bừng trước khi thế giới của cô đảo lộn.
- Mẹ tôi ở trong tù sao?
- Phải.
Maura nhìn anh ta không tin, không thể hỏi câu tiếp theo được, bởi cô sợ câu trả lời. Nhưng cô đã bước một chân xuống đường, và không thể quay lại, cho dù không biết phải đi đâu.
- Bà ấy đã làm gì? Tại sao phải vào tù?
- Bà ấy bị kết án chung thân. Vì một vụ giết hai người.
- Đó là lý do tại sao tôi không muốn cô biết. Tôi đã nhìn thấy chuyện gì xảy ra với Anna khi biết mẹ mình là một kẻ phạm tội, biết rằng máu của bà ta chảy trong huyết quản của cô. Đó là điều chẳng ai muốn cả, có một kẻ giết người trong gia đình. Một cách thật tự nhiên, cô ấy không muốn tin điều đó. Cô ấy nghĩ chắc hẳn đấy là một sự hiểu lầm, và có thể mẹ cô ấy vô tội, rồi sau khi cô ấy thấy bà ta...
- Đợi đã, Anna đã gặp mẹ chúng tôi sao?
- Phải. Tôi và cô ấy đến đó cùng nhau, đến nhà giam ở Framing. Nhà tù của người phụ nữ đó. Đó lại là một sai lầm khác, vì chuyến đi đó chỉ càng làm cô ấy nghi ngờ thêm về sự phạm tội của mẹ mình. Cô ấy không chấp nhận được thực tế mẹ cô ấy là một con quỷ khát máu - Anh ta dừng lại.
Một con quỷ, mẹ mình là một con quỷ ư?
Tiếng mưa rơi chậm chạp trên mái hiên, mặc dù cơn bão đã qua nhưng cô có thể thấy hình như nó đang đi ra biển. Trong nhà bếp vẫn im lặng. Họ ngồi đối diện nhau, Rick đang nhìn cô với vẻ lo lắng im lặng mặc dù sợ là cô có thể trở nên quá khích. Anh ta không biết gì về mình cả, mình không phải là Anna. Mình sẽ không như vậy đâu, mình không cần một người canh giữ.
- Kể cho tôi phần còn lại đi.
- Phần còn lại à?
- Anh nói là Amalthea Lank bị kết án giết hai người. Khi nào?
- Khoảng năm năm trước.
- Ai là nạn nhân?
- Không dễ chút nào để nói cho cô biết, hoặc đó không phải là một thứ dễ chịu để cô có thể nghe.
- Anh đã nói cho tôi hay rằng mẹ tôi là một kẻ giết người. Tôi nghĩ tôi đã có thể xử lý chuyện đó khá tốt.
- Tốt hơn Anna - Anh ta thừa nhận.
-Vậy nói cho tôi biết nạn nhân là ai và đừng có bỏ qua chi tiết nào đấy. Điều tôi không chịu đựng được là người ta cứ giấu giếm tôi. Tôi đã kết hôn với một người đàn ông có quá nhiều bí mật. Và điều đó đã kết liễu cuộc hôn nhân của chúng tôi. Tôi sẽ không để ai giấu tôi cái gì đâu.
- Được rồi.
Anh ta hơi cúi xuống phía trước, nhìn vào mắt cô.
- Cô muốn biết chi tiết à? Vậy tôi sẽ kể toàn bộ một cách thô thiển nhé. Vì sự thật là thô thiển mà. Nạn nhân là hai chị em gái Theresa và Nicky Vell, ba lăm và hai tám tuổi đến từ Fitchburg, Massachusetts. Họ đang dừng ở bên đường với cái lốp thủng. Lúc đó là cuối tháng mười một, và tự nhiên hôm đó bão tuyết dữ dội. Họ nghĩ mình thật là may mắn khi có một chiếc xe dừng lại, và cho họ đi nhờ. Hai ngày sau, thi thể họ được tìm thấy cách đó khoảng ba mươi dặm, bị đốt cháy. Một tuần sau, cảnh sát Virginia bắt dừng xe của Amalthea vì vi phạm luật giao thông. Họ thấy xe của bà ta là biển ăn cắp. Sau đó họ thấy có vết máu ở ghế sau. Khi cảnh sát lục soát chiếc xe, họ thấy ví của nạn nhân trong một chiếc quần dài, với thanh sắt có dấu vân tay của Amalthea. Sau đó họ nhanh chóng kiểm tra vết máu và phát hiện ra đó là máu của Theresa và Nickki. Bằng chứng cuối cùng là cuốn băng ghi lại ở một trạm xăng ở Massachusetts. Amalthea đang đổ đầy một bình nhựa xăng. Xăng dùng để đốt nạn nhân. Anh ta bắt gặp cái nhìn của cô. Vậy đó, nó là như thế đấy, có phải đó là điều cô muốn không?
- Vậy nguyên nhân cái chết là gì? - Cô hỏi, giọng lạ lùng, bình tĩnh lạnh tanh. Anh nói rằng thi thể họ tìm thấy bị đốt cháy - Nhưng họ bị giết thế nào?
Anh ta nhìn cô một lát, như thể chưa chấp nhận được thái độ của cô.
- Kết quả chụp X-quang cho thấy đầu của nạn nhân bị đập, tổn thương nghiêm trọng. Có vẻ không chỉ bị đập bởi thanh sắt đó. Cô em gái Nikki bị đánh mạnh đến mức có hố sâu trên xương mặt, không còn lại gì ngoài một cái máy cho chai vào thùng. Đó là tội ác đấy.
Cô nghĩ đến cảnh mà anh ta vừa miêu tả. Cô nghĩ về một con đường đầy tuyết bao phủ, hai chị em bị kẹt giữa đường, và khi một người phụ nữ dừng lại để giúp đỡ, họ chẳng có lý do gì để không tin vào vận may cả, đặc biệt khi người phụ nữ đó lại lớn tuổi. Phụ nữ giúp nhau.
Cô nhìn Ballard.
- Anh nói rằng Anna không tin bà ấy phạm tội à?
- Khi tôi chỉ vừa kể với cô những gì người ta nói ở phiên tòa. Thanh sắt, cuộn băng video. Cái ví bị mất cắp, những thứ có thể kết tội bà ta.
- Điều đó xảy ra năm năm rồi. Amalthea giờ bao nhiêu tuổi.
- Tôi không nhớ rõ lắm. Sáu mươi gì đó.
- Và bà ấy sắp xếp vụ giết hai phụ nữ trẻ hơn mình cả chục tuổi ư?
- Lạy Chúa, cô hỏi hệt như Anna. Nghi ngờ sự rõ ràng.
- Bởi vì sự rõ ràng chưa chắc đã đúng. Bất cứ ai cũng có thể chạy trốn hoặc chống trả lại. Tại sao Anna và Nikki thì không?
- Chắc hẳn họ bị bất ngờ.
- Nhưng cả hai cơ mà, tại sao họ không chạy.
- Một trong số họ chính xác là không có khả năng.
- Tại sao?
- Cô em gái, Nikki, cô ấy đang mang bầu tháng thứ 9.