← Quay lại trang sách

Chương 14

Mattie Purvis không hề biết trời tốì hay chưa. Cô không có đồng hồ, vì thế cô không biết thời gian trôi đi như thế nào.

Điều kinh khủng nhất, chính là không biết mình bị nhốt trong cái hộp đó bao lâu. Cô không biết mình đã đập bao nhiêu nhịp tim, thở bao nhiêu hơi với nỗi sợ hãi này. Cô cố gắng đếm giây, rồi phút, nhưng rồi bỏ cuộc chỉ sau năm phút. Đó là một bài tập vô nghĩa, ngay cả nếu nó giúp ta cảm thấy bớt thất vọng.

Cô đã khám phá mọi centimet của nhà tù. Và cô biết là không có một chỗ nào yếu, một chỗ nào nứt để cô có thể đào hoặc nới rộng ra. Cô đã trải cái chăn xuống dưới, một cái đệm trên nền gỗ. Cô đã học cách dùng cái chăn trong cảnh thiếu thốn đó. Ngay cả khi bị nhốt trong cái hộp này, vẫn phải học cách cân bằng những thói quen của cuộc sống. Ngủ, uống nước, đi vệ sinh. Tất cả những gì giúp cô bắt nhịp với thời gian là các bữa ăn. Bao nhiêu thanh Hershey cô đã ăn, và còn lại bao nhiêu.

Vẫn còn lại vài bịch.

Cô ăn những mẩu vụn sôcôla. Nhưng không nhai. Cô để nó tan chảy trong miệng để cảm nhận vị ngọt của nó. Cô luôn thích sôcôla, và không thể nào đi qua cửa hàng bánk kẹo mà không dừng lại xuýt xoa những gì được trưng bày trong đó, những viên socola như đồ trang sức trong giấy. Cô nghĩ về vị đắng của ca cao và siro trong đó. Khác xa với mùi vị của cái thứ này. Nhưng mà sôcôla là socola, có gì dùng nấy vậy.

Và điều này sẽ không kéo dài mãi mãi. Cô nhìn xuống đống giấy bọc dưới chân mình, phát hiện ra mình đã ăn quá nửa số thức ăn rồi. Khi hết thì điều gì sẽ xảy ra? Chắc chắn sẽ có thêm nhưng tại sao kẻ bắt cóc lại cung cấp cho cô thức ăn và nước uống, chỉ để cô sẽ chết đói sau đó sao?

Không, không, mình sẽ sống, không chết.

Cô ngẩng mặt lên, hít một hơi thật sau. Mình sẽ sống, cô nói với mình như vậy. Mình sẽ sống.

Tại sao nhỉ?

Cô dựa lưng vào tường, câu hỏi đó lặp lại trong đầu. Câu trả lời duy nhất mà cô nhận được từ trong đầu mình là: tiền chuộc. Ôi thật là một kẻ ngốc. Anh đã ảo tưởng về Dwayne rồi. Những chiếc xe BMWs, đồng hồ Breitling, những chiếc cà vạt thời thượng. Khi anh lái một cái xe như thế anh đang giữ một hình ảnh. Cô bắt đầu cười phá lên, mình bị bắt cóc chỉ vì cái hình ảnh xây dựng trên tiền đi vay ư? Dwayne không thể trả một khoản tiền chuộc nào đâu.

Cô đang tưởng tượng ra cảnh anh ta đi trong nhà, và thấy cô không còn ở nhà. Anh ta sẽ thấy xe của mình trong gara, cái ghế trên sàn. Điều đó chẳng có nghĩa lý gì cả cho đến khi anh ta thấy cái giấy đòi tiền. Cho đến khi anh ta đọc được yêu cầu tiền chuộc. Anh sẽ trả chứ, anh yêu?

Anh sẽ trả chứ?

Cái đèn đột nhiên tắt ngúm. Cô đập đập vào tay mình, nó sáng hơn, nhưng chỉ một lát, rồi lại tắt. Ôi trời ơi, pin. Ngốc thật, lẽ ra không nên bật nó quá lâu như vậy chứ. Cô tìm cái túi đựng hoa quả và lôi ra bọc pin mới. Chúng đột nhiên rơi tung tóe ra mọi hướng.

Đèn tắt.

Tiếng cô thở lấp đầy bóng tối. Cô sợ hãi. Thôi được rồi,

Mattie, dừng lại nào. Mày biết mày sẽ có pin mới mà. Mày chỉ chưa lắp đúng chỗ thôi.

Cô mò mẫm trên sàn, nhặt đám pin bị rơi tung tóe. Hít một hơi thật sâu, cô tháo cái đèn ra, cẩn thận đặt nắp lên trên đầu gối. Cô lôi cục pin cũ ra, đặt sang một bên. Nếu cô làm hỏng bước quan trọng nhất, cô sẽ có thể không bao giờ tìm thấy ánh sáng nữa. Dễ thôi mà. Mattie. Mày đã từng thay pin đèn trước đây rồi mà. Chỉ cần cho vào thôi, cực dương trước. Một, hai, và đóng nắp lại.

Ánh đèn đột nhiên vụt lên, sáng và dẹp. Cô thở hắt ra rồi dựa lưng vào tường, cảm thấy kiệt sức như vừa đi bộ một dặm đường. Mình đã có ánh sáng trở lại rồi, giờ thì phải giữ lấy nó. Đừng làm nó tắt nữa. Cô tắt đèn và ngồi trong bóng tốỉ. Giờ cô thở chậm, không còn thấy rối trí nữa. Cô có thể không nhìn thấy gì nhưng cô đã đặt sẵn ngón tay ở công tắc và có thể bật đèn bất cứ lúc nào. Mình đang kiểm soát được.

Điều mà cô không kiểm soát được, khi ngồi trong bóng tối, là nỗi sợ. Giờ chắc là Dwayne đã biết mình bị bắt cóc rồi. Anh ta có thể đã đọc mẩu giấy nhắn lại, hoặc là nhận được cuộc điện thoại. Tiền ư? Anh ta chắc chắn sẽ đưa tiền, tất nhiên rồi. Cô tưởng tượng ra cảnh anh ta hoảng loạn với giọng nói của kẻ xa lạ trên điện thoại. Đừng làm cô ấy đau, làm ơn đừng làm cô ấy đau! Cô tưởng tượng ra cảnh anh ta đang ngồi chết lặng bên bàn bếp, cảm thấy hối hận về những gì anh ta đã nói với cô, vì hàng trăm cách khác nhau mà anh ta đã sử dụng để làm cô cảm thấy nhỏ bé và tổn thương. Giờ anh ta đang hy vọng anh ta có thể lấy lại tất cả, ước rằng anh ta có thể nói rằng cô quan trọng với anh ta như thế nào...

Mày đang nằm mơ đấy à, Mattie.

Cô mở mắt ra.

Mày biết là anh ta không yêu mày. Mày biết từ hàng tháng nay rồi.

Lấy tay ôm lấy bụng, cô ôm mình và đứa bé. Thu người trong một góc của nhà tù, cô không thể nào chối bỏ được sự thật. Cô nhớ lại ánh mắt ghê tởm của anh ta khi cô bước ra khỏi nhà tắm vào một đêm, khi anh ta nhìn cái bụng của cô. Và những đêm khi cô hôn lên cổ anh ta, anh ta vẫn xua cô đi. Hay bữa tiệc ở nhà Everett hai tháng trước đây, cô không thấy anh ta đâu, và rồi tìm thấy anh ta đang ở sân sau, tán tỉnh Jen Hockmeister. Đó là những bằng chứng, những bằng chứng cô đã cố gắng gạt đi vì tin vào tình yêu đích thực. Cô đã tin vào tình yêu đó từ cái ngày được giới thiệu với Dwayne Purvis ở một bữa tiệc sinh nhật, và biết rằng anh ta là người sẽ làm khổ cô. Khi còn hẹn hò, anh ta luôn chia những hóa đơn, hay khi anh ta không thể đi qua cái gương nào mà không vuốt lại mái tóc. Những thứ nhỏ nhặt đó có thể chẳng có vấn đề gì bởi vì họ có tình yêu kéo họ lại gần nhau. Đó là những gì cô tự an ủi mình, những lời nói dối lãng mạn, nhưng có thể đó là lời nói dối cho ai đó, những thứ chỉ có trong phim ảnh, không phải cho cô.

Cuộc sống của cô là thế này sao, ngồi chết gí trong cái hộp này, chờ đợi được chuộc ra bởi một người chồng không hề mong cô trở lại.

Cô nghĩ về Dwayne, một người thực sự không thể tin được, đang ngồi trong bếp với mẩu giấy: Chúng tôi đang giữ vợ anh, trừ khi anh trả một triệu đô thì...

Không, chắc không nhiều đến thế đâu. Không một kẻ bắt cóc ngớ ngẩn nào lại đi làm thế cả. Những kẻ bắt cóc ngày nay đòi bao nhiêu nhỉ? Một trăm ngàn đô, xem ra có vẻ hợp lý đây. Khi đó thì Dwayne sẽ phải cân nhắc mọi tài sản của mình, chiếc Beemers, ngôi nhà. Một cô vợ đáng giá thế à?

Nếu anh yêu em, nếu như anh đã từng yêu em, anh sẽ trả chứ? Anh hãy trả đi, làm ơn.

Cô trượt xuống sàn nhà, ôm lấy mình, chìm đắm trong nỗi thất vọng. Cái hộp của riêng cô này, sâu và tối hơn bất cứ nhà tù nào.

- Cô ơi, cô ơi.

Cô sững người, không tin rằng mình vừa nghe thấy tiếng gọi. Giờ thì đúng là cô đang nghe thấy tiếng người. Cô điên lên mất.

- Nói chuyện với tôi đi, cô gái.

Cô bật đèn lên và soi lên trên đầu. Đó là nơi tiếng nói phát ra - phía trên đầu cô.

- Cô có nghe thấy không?

Đó là giọng một người đàn ông, trầm và ngọt dịu.

- Anh là ai?

- Cô có tìm thấy thức ăn không?

- Anh là ai?

- Hãy cẩn thận nhé, cô phải tiết kiệm dấy.

- Chồng tôi sẽ trả tiền cho anh. Tôi biết là anh ta sẽ trả tiền cho anh mà, làm ơn đi, hãy để tôi ra ngoài.

- Cô có bị đau ở đâu không?

- Cái gì?

- Có bị đau không?

- Tôi chỉ muốn ra khỏi đây, thả tôi ra.

- Đến lúc thì sẽ ra thôi.

- Anh định giữ tôi ở đây bao lâu? Khi nào anh mới để tôi ra ngoài?

- Sau này.

- Nghĩa là sao?

Không có tiếng trả lời.

- Này, anh gì ơi, này. Nói với chồng tôi là tôi vẫn còn sống, nói với anh ta là anh ta phải trả tiền cho anh.

Tiếng bước chân xa dần.

- Đừng đi. Thả tôi ra. Cô gào lên và đấm vào trần nhà. Anh phải thả tôi ra.

Tiếng bước chân xa dần. Cô nhìn lên. Anh ta nói sẽ quay trở lại, ngày mai anh ta sẽ quay lại, sau khi Dwayne trả tiền cho anh ta, anh ta sẽ để mình ra ngoài.

Rồi sau đó cô lại nghĩ. Dwayne. Giọng nói đó không hề đề cập gì đến chồng cô.