Chương 16
Mình vẫn có thể thay đổi ý định.
Suy nghĩ đó theo Maura khi cô đi tới phòng thăm tù nhân. Cô bỏ đồng hồ ra và đặt nó cùng với cái túi xách vào trong tủ đựng đồ. Cô không được mang theo trang sức hay ví vào phòng thăm, cô cảm thấy mình bị lột trần khi không có ví, không có chứng minh nhân thân, hay một mẩu giấy nhỏ ép plastic có thể cho thế giới biết cô là ai. Cô đóng tủ lại và nghĩ về thế giới mà cô sắp bước vào: nơi chỉ có những cánh cửa đóng kín và những người bị nhốt trong những cái hộp.
Maura hy vọng cuộc viếng thăm này sẽ mang tính cá nhân riêng tư một chút nhưng khi bảo vệ đưa cô vào phòng thăm thì cô nhận thấy rằng riêng tư không thể ở đây. Giờ thăm buổi chiều bắt đầu khoảng một tiếng rồi, căn phòng ầm ĩ với tiếng trẻ em và tiếng ồn ào của những gia đình đoàn tụ với nhau. Những đồng xu lăn trong máy bán hàng tự động để đưa ra những bọc sandwich và khoai tây với những thanh kẹo.
- Amalthea đang tới đây, tại sao cô không tìm một cái ghế nhỉ? - bảo vệ nói với cô.
Maura tìm một chỗ trống và ngồi xuống. Mặt bàn đầy những bết nước ép, dính nham nháp. Maura kẹp tay vào đùi và chờ đợi, tim đập mạnh còn cổ thì khô khốc. Cô nghĩ bụng, lại là cái kiểu chiến đấu hay bỏ chạy đây mà. Tại sao mình lại hồi hộp thế nhỉ?
Cô đứng dậy và đi tới phía bình nước, rót đầy một cốc và uống hết. Nhưng cổ họng cô khô khốc, khát, mạch đập nhanh, tay ướt đẫm mồ hôi, tất cả cùng một phản ứng - cơ thể chuẩn bị cho một nỗi đe doạ. Thư giãn đi nào, hãy thư giãn. Mình sẽ gặp bà ấy, nói vài từ, thoả mãn trí tò mò của mình, và đi. Thế thôi. Sao việc đó có thể khó khăn thế nhỉ? Cô bóp cái cốc giấy và quay lại, lạnh cứng.
Cửa vừa mở, một phụ nữ bước vào, vai thẳng, cánh tay buông kiểu vương giả tự tin. Ánh mắt bà ta dừng lại ở Maura và đậu lại trên gương mặt cô một lát. Nhưng khi đó, Maura nghĩ: là bà ấy. Người phụ nữ quay lại, mỉm cười và mở rộng vòng tay để ôm một đứa trẻ đang chạy tới.
Maura hụt hẫng, không biết phải ngồi xuống hay vẫn đứng. Cửa lại mở và người bảo vệ nói chuyện với cô khi nãy bước vào, dẫn theo một phụ nữ. Bà ta không đi, mà lắc lư, vai chúi về phía trước, đầu cúi xuống như thể tìm kiếm cái gì đó mà bà ta đánh mất trên sàn nhà. Người bảo vệ dẫn bà ta tới bàn Maura ngồi, kéo cái ghế và người phụ nữ ngồi xuống.
- Đó, Amalthea, quý cô này đến để gặp bà đấy. Tại sao bà không nói chuyện thật dễ thương với cô ấy nhỉ?
Đầu của Amalthea vẫn cúi xuống, mắt dán vào mặt bàn. Những sợi tóc rủ xuống như tấm màn che mặt. Mặc dù đã ngả màu xám, nhưng chắc chắn mái tóc đó đã một thời màu đen. Giống như mình, Maura nghĩ. Giống Anna.
Người cảnh vệ nhún vai nhìn Maura.
- Tôi sẽ để hai người nói chuyện, được chứ? Khi nào xong cô chỉ cần vẫy tay, tôi sẽ đưa bà ấy đi.
Amalthea thậm chí không nhìn lên khi người cảnh vệ bỏ đi, bà ta dường như cũng không để ý tới người phụ nữ ngồi trước mặt mình. Bà ta vẫn không cử động, khuôn mặt lấp sau mái tóc bẩn thỉu. Cái áo tù nhân rộng lùng thùng trên vai, như thể bà ấy phải trốn tránh trong chiếc áo tù đó. Bàn tay của bà ta, đặt trên bàn, run rẩy không ngừng.
- Xin chào, Amalthea. Bà có biết tôi không?
Không trả lời.
- Tên tôi là Maura Idles. Tôi... - Maura nuốt nghẹn. Tôi đã đi tìm bà rất lâu. Cả cuộc đời tôi.
Đầu của người phụ nữ hơi dịch sang một bên, không phải là phản ứng với những từ của Maura, chỉ là sự co giật vô điều kiện. Một cơn co giật dưới cơ và xương.
- Amalthea, tôi là con gái của bà.
Maura nhìn, và chờ đợi một phản ứng. Thật lâu để chờ đợi một phản ứng, giây phút đó, dường như mọi thứ trong căn phòng biến mất. Cô không nghe thấy tiếng trẻ con khóc, hay tiếng máy bán hàng tự động, hay tiếng chân ghế dịch chuyển trên sàn nhà. Tất cả những gì cô thấy là một phụ nữ mệt mỏi và tổn thương.
- Bà có thể nhìn tôi không? Làm ơn đi, hãy nhìn tôi.
Cuốỉ cùng thì cái đầu ngẩng lên, một chút biến đổi, như một con búp bê máy của ai đó vừa được lên dây cót. Đám tóc rẽ sang một bên, và đôi mắt đó tập trung vào Maura. Đôi mắt không thể dò được. Maura không thấy gì trong đó, không thấy một sự nhận biết hay một tâm hồn. Môi của Amalthea mấp máy, nhưng không ra tiếng. Lại là một sự co giật, không ý định, không ý nghĩa.
Một cậu bé vừa đi ngang qua, để lại vệt quần ướt. Ở bàn bên cạnh, một người đàn bà tóc vàng hoe tay ôm đầu và im lặng khỉ người nam giới đến thăm nhìn, vô cảm. Vào lúc đó, có hàng tá các thảm kịch gia đình như Maura đang diễn ra, và cô chỉ là một người chơi nhỏ bé không thể nhìn ra ngoài cái vòng luẩn quẩn bi kịch của chính mình.
- Em gái tôi, Anna đã đến thăm bà - Maura nói - Trông cô ấy rất giống tôi, bà nhớ cô ấy chứ?
Cằm của Amalthea đang cử động, như thể đang nhai cái gì đó, một bữa ăn tưởng tượng chỉ có bà ta mới biết.
Không, tất nhiên là bà ta không nhớ rồi, Maura nghĩ và nhìn vào vẻ trống rỗng của Amalthea. Bà ấy không chấp nhận mình, không quan tâm mình là ai, từ đâu đến, tại sao mình ở đây. Mình đã la hét vào một cái hang trống không, chỉ có giọng nói của mình vẳng lại.
Quyết tâm phải nhận được một phản ứng gì đó từ bà ấy, bất kỳ phản ứng đó là gì. Maura nói với giọng gần như cay độc.
- Anna đã chết rồi. Con gái bà đã chết rồi, bà có biết không?
Không có tiếng trả lời.
Mình cố gắng để làm cái gì nhỉ? Không có ai ở đây, không có ánh sáng trong đôi mắt đó.
- Thôi, lần khác tôi sẽ quay lại vậy. Có thể lúc đó bà sẽ muốn nói chuyện với tôi chăng?
Thở dài, Maura nhìn quanh để tìm người cảnh vệ. Cô thấy anh ta đứng ở một góc của căn phòng, Maura vừa mới giơ tay vẫy anh ta thì nghe thấy một giọng nói. Một lời thì thầm mà cô tưởng mình đã tưởng tượng ra.
- Đi đi.
Sững sờ, Maura nhìn xuống Amalthea, người vẫn ngồi y nguyên một chỗ, môi vẫn co giật và ánh mắt vô định.
Chậm rãi, Maura ngồi xuống.
- Bà vừa nói gì?
Ánh mắt của Amalthea chuyển sang nhìn cô, và chỉ có khi đó, Maura nhận thấy có sự nhận biết trong đôi mắt đó, một ánh nhìn thông minh.
- Đi đi, trước khi ông ta nhìn thấy cô.
Maura nhìn không chớp mắt. Một cơn ớn lạnh dọc xương sống, hình như tóc gáy dựng hết cả lên.
Ở bàn bên cạnh, người phụ nữ tóc vàng vẫn đang khóc. Người đến thăm cô ấy đứng dậy và nói:
- Anh xin lỗi, nhưng em phải chấp nhận thôi, cuộc sống là thế mà.
Anh ta bước đi, trở lại với cuộc sống bên ngoài nơi có những phụ nữ mặc áo đẹp hơn, không mặc áo màu xanh tù nhân. Những cánh cửa đóng có thể mở ra.
-Ai?
Maura hỏi, giọng nhẹ nhàng. Amalthea không trả lời.
- Ai sẽ nhìn thấy tôi? Bà có ý gì? - Maura giục giã.
Nhưng đôi mắt của Amalthea lại như có đám mây bao phủ, ánh sáng ban nãy đã biến mất, Maura vẫn nhìn, một lần nữa, hy vọng ánh sáng đó quay lại.
- Vậy, hai người xong rồi hả? - Người cảnh vệ nói với thái độ vui mừng.
- Bà ấy luôn như vậy à? Maura hỏi, nhìn vào đôi môi co giật không lời.
- Không hẳn, có những ngày đẹp trời và xấu trời.
- Hình như bà ấy chẳng nói gì với tôi cả.
- Có đấy, nếu biết cô nhiều hơn. Hầu như bà ấy giữ mọi chuyện cho riêng mình, nhưng thỉnh thoảng cũng có ngoại lệ. Viết thư, thậm chí gọi điện thoại.
- Bà ấy gọi cho ai?
- Tôi không biết, tôi đoán là họ hàng gì đấy.
- Bác sĩ O’Donnell à?
- Một quý cô tóc vàng. Cô ấy đến vài lần, và Amalthea có vẻ rất thoải mái với cô ấy. Phải không nào, cưng?
Anh ta nắm tay tù nhân và nói:
- Đi nào, bông cúc già. Về chỗ thôi.
Một cách ngoan ngoãn, Amalthea đứng dậy và để người cảnh vệ dẫn mình ra khỏi bàn. Bà ta chỉ đi vài bước rồi dừng lại.
- Amalthea đi thôi.
Nhưng bà ta không nhúc nhích, cứ đứng yên như cơ thể bị đóng băng vậy.
- Thôi nào, tôi không thể chờ cả ngày được đâu.
Một cách chậm rãi, Amalthea quay lại, đôi mắt vẫn trống rỗng, những gì bà ta định nói không phải là giọng của một người, mà là một cái máy, một thực thể được điều hành bởi một cái máy. Bà ta nhìn Maura.
- Giờ thì cô cũng sắp chết rồi.
Bà ta nói, rồi quay đi, về trại giam.
***
Maura nói:
- Bà ta bị rối loạn vận động giai đoạn cuối rồi. Đó là lý do tại sao Gurley không muốn tôi gặp bà ấy, không muốn tôi thấy trạng thái của Amalthea. Gurley không muốn tôi biết họ đã làm gì với bà ấy.
- Thế chính xác thì họ đã làm gì bà ta? - Rizzoli hỏi, lại một lần nữa, ngồi sau vôlăng là lái bạt mạng qua những chiếc xe tải làm đường rung cả lên, chiếc Subaru cũng rung lên - Đừng nói với tôi là họ biến bà ấy thành một kẻ sống dở chết dở nhé.
- Cô thử nhìn vào phác đồ điều trị tâm lý mà xem. Bác sĩ đầu tiên cho bà ấy dùng Phenothezin. Đó là loại thuốc không dành cho điều trị tâm lý. Với những phụ nữ lớn tuổi, thuốc đó có thể có tác dụng phụ kinh khủng. Một trong số đó là rối loạn vận động những cử động vô điều kiện trên mặt. Bệnh nhân không ngừng nhai hoặc nhếch mép hay thè lưỡi ra ngoài. Bà ấy không thể kiểm soát được việc đó. Mọi người nhìn họ như thể bạn làm mặt hài vậy.
- Làm sao mà ngăn được những cử động đó?
- Cô không thể. Họ lẽ ra phải dừng dùng tuốc đó ngay lập tức, ngay khi có những dấu hiệu đầu tiên. Nhưng họ đã để quá lâu, khi bác sĩ O‘Donnell tiếp nhận vụ này, cô ta cho dừng thuốc ngay - Maura thở dài tức giận - nhưng rối loạn đó có thể là mãi mãi.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ xe, giao thông dầy đặc. Lần này cô không cảm thấy sợ hãi khi nhìn thấy những chiếc xe nhiều tấn chạy ngang qua. Cô nghĩ về Amalthea Lank, môi chuyển động không ngừng như thì thầm những điều bí mật.
- Ý chị là bà ấy không cần thuốc đó à?
- Không, ý tôi là họ phải dừng sớm hơn.
- Bà ấy bị điên à? Hay bị làm sao?
- Đó là chẩn đoán đầu tiên của họ, chứng thần kinh phân liệt.
- Vậy chị chẩn đoán thế nào?
Maura nghĩ về cái nhìn trống rỗng và những lời nói của Amalthea, những lời nói vô nghĩa, chỉ toàn là lừa gạt.
- Tôi phải thừa nhận là tôi chẳng thấy giống bà ấy, Jane ạ - Cô dựa lưng ra phía sau - Tôi không thấy mình có gì giống bà ta.
- Chỉ là niềm tin thôi, nghĩ mà xem.
- Nhưng mốỉ liên hệ của chúng tôi thì có, ta không thể phủ nhận ADN.
- Chị biết các cụ nói gì không? Một giọt máu đào hơn ao nước lã. Thật là vớ vẩn. Chị chẳng có gì chung với người phụ nữ đó. Bà ta mang thai chị, và rồi bỏ rơi chị. Vậy đó, chẳng liên quan gì đến nhau cả.
- Bà ấy biết nhiều câu hỏi, ví dụ như cha tôi là ai, tôi là ai.
Rizzoli ném cho cô cái nhìn sắc lẻm, rồi quay lại với con đường.
- Để tôi cho chị một lời khuyên nhé, tôi biết chị băn khoăn không biết mình từ đâu đến. Tin tôi đi, tôi không nói quá đâu, nhưng người phụ nữ đó, Amalthea Lank, chị phải tránh xa ra. Đừng gặp bà ta, đừng nói chuyện với bà ta. Đừng bao giờ nghĩ tới bà ta luôn. Bà ta rất nguy hiểm.
- Bà ấy chẳng là gì ngoài một người bị rối loạn cử động.
- Tôi không chắc đâu.
Maura nhìn Rizzoli.
- Có chuyện gì về bà ta cô biết mà tôi không biết.
Rizzoli im lặng một lát, không phải cô ta đang tập trung nhìn đường mà cô dường như đang cân nhắc lời nói của mình, xem nên nói thế nào cho phải.
- Chị nhớ Warren Hoyt chứ? - Cuối cùng thì cô ta cũng hỏi, mặc dù cô nói cái tên đó chẳng có chút cảm xúc nào, cùi tay vuông ra và ngón tay bám chặt vào vô lăng.
Warren Hoyt, Nhà phẫu thuật.
Đó là biệt danh mà cảnh sát đặt cho anh ta. Anh ta có cái nickname đó là bởi những điều kinh khủng anh ta đã làm với nạn nhân. Dụng cụ của anh ta là băng keo và kéo. Đối tượng ưa thích là các phụ nữ đang ngủ, không hề hay biết kẻ sát nhân đang đứng bên cạnh họ trong bóng tối, háo hức chờ đợi lát cắt đầu tiên. Jane Rizzoli là đối tượng cuối cùng của anh ta, đối thủ trong trò chơi anh ta không bao giờ muốn là kẻ thua cuộc.
Nhưng Rizzoli đã hạ anh ta chỉ với một phát đạn, viên đạn của cô chấm dứt chuỗi thành công của anh ta. Giờ anh ta liệt nửa người, chân bị bại liệt và vô dụng. Thế giới của Warren giờ là ở trong phòng bệnh, những niềm vui còn lại của anh ta chỉ còn trong trí não đã từng sáng láng và nguy hiểm.
- Tất nhiên là tôi nhớ anh ta rồi - Maura nói, cô đã được xem kết quả công việc của anh ta, sự chèn ép kinh hoàng mà lưỡi dao của anh ta đã để lại trên da thịt của nạn nhân.
- Tôi vẫn để ý tới anh ta, chị biết rồi đấy. Để yên tâm là con quái vật vẫn ở trong chuồng. Anh ta vẫn ở đó, ổn. Và mỗi buổi chiều thứ tư, trong suốt tám tháng qua, anh ta có một vị khách đến thăm. Bác sĩ Joyce O‘Donnell.
Maura nhíu mày.
- Tại sao?
- Cô ta nói đó là một phần trong nghiên cứu về cách cư xử bạo lực của cô ta. Lý thuyết của cô ta là những kẻ giết người không chịu trách nhiệm về hành vi của mình. Rằng có cái gì đó từ trong tiềm thức khi họ còn là những đứa trẻ khiến họ phạm tội. Có lẽ cô ta sẽ nói với cô rằng, Jeffrey Dahmer bị hiểu lầm, rằng John Wayne Gacy bị cụng đầu mấy lần. Cô ta sẽ bảo vệ bất cứ ai.
- Người ta làm cái mà họ được trả tiền để làm.
-Tôi không nghĩ cô ta làm vì tiền.
-Vậy thì vì cái gì?
- Vì những điều tưởng chừng như không thể và bởi những kẻ giết người. Cô ta nói đó là đề tài nghiên cứu, rằng cô ta làm vì khoa học. Nhưng, Josef Mengele cũng làm vì khoa học. Đó chỉ là lý do thôi, một cách để làm cho cô ta trở nên đáng kính.
- Cô ta làm gì?
- Cô ta là kẻ săn tìm nỗi sợ hãi. Cô ta thích nghe những nỗi đam mê của những tên giết người. Cô ta thích đi vào đầu họ, xem một vòng và xem anh ta thấy những gì, biết rằng đó là cảm giác của một con quái vật.
- Cô nói cứ như cô ta là một trong số họ vậy.
- Có thể cô ta thích như thế. Tôi đã xem những bức thư qua thư lại cô ta viết cho Hoyt khi anh ta còn trong tù, bắt anh ta kể cho cô ta tất cả chi tiết về những vụ giết người của anh ta. À vâng, cô ta thích chi tiết.
- Rất nhiều người tò mò về những thứ kinh dị như thế.
- Cô ta còn hơn cả tò mò, cô ta muốn biết cảm giác thế nào khi cắt da và xem máu của nạn nhân chảy. Giống như thưởng thức quyền lực tối thượng. Cô ta đói khát thông tin như cách một con ma cà rồng khát máu.
Rizzoli dừng lại, cười.
- Chị biết đấy, tôi chỉ nhận ra một vài thứ, điều gì chính xác về cô ta, một con ma cà rồng. Cô ta và Hoyt đút cho nhau ăn. Anh ta kể cho cô ta nghe cảm giác thần tiên, cô ta nói cho anh ta biết rằng thưởng thức chúng thật thú vị, rằng cắt cổ người khác là chẳng sao cả.
-Và giờ cô ta đến thăm mẹ tôi.
- Phải, tôi tự hỏi họ chia sẻ với nhau những gì.
Maura nghĩ về tội phạm Amalthea Lankbị kết án. Cô tự hỏi cái gì chạy trong đầu bà ta khi bà ta đón hai chị em trên đường, bà ta có cảm thấy một cái gì đó thú vị như là một phát đạn bắn vào đầu không?
- Chỉ có đi đến gặp O‘ Donnell mới giúp chị cái gì đó thôi.
- Giúp tôi cái gì?
- O' Donnell không lãng phí thời giờ vào những tên sát nhân vụn vặt, cô ta không quan tâm những kẻ bắn vài viên 7 ly khi cướp ngân hàng hay một người chồng giận vợ và đẩy cô ta xuống cầu thang. Cô ta dành thời gian với những kẻ giết người vì thích giết người. Những người thích con dao hai lưỡi, và thích cảm giác nó chạm vào xương. Cô ta dành thời gian với những người đặc biệt. Những con quái vật.
Mẹ mình, cũng là một con quái vật ư? Maura nghĩ.