Chương 17
Bác sĩ Joyce O‘Donnell có ngôi nhà ở Cambridge, một ngôi nhà rộng màu trắng kiểu thuộc địa, xung quanh là những ngôi nhà không lẫn vào dâu được trên phố Brattle. Hàng rào sắt bao quanh sàn với một bãi cỏ hoàn hảo và những bồn hoa nởrất có trật tự. Quả là một khu vườn có quy củ, không có chỗ cho sự bừa bãi, và khi Maura đi trên lối đi bằng đá granit, cô có thể thấy chủ nhân của ngôi nhà - đẹp, ăn mặc cẩn thận. Có thể đầu óc cũng có trật tự như khu vườn của cô ta.
Người phụ nữ ra mở cửa y hệt như những gì Maura tưởng tượng.
Bác sĩ O’Donnell có mái tóc vàng và làn da trắng nhợt. Cái áo sơ mi trơn xanh với quần trắng, được may cẩn thận để khoe cải eo thon. Cô ta đón Maura với vẻ thân thiện ấm áp. Nhưng Maura thấy trong đôi mắt của người phụ nữ này có cái gì còn ghê ghớm hơn cả sự tò mò. Cái nhìn của một nhà khoa học tìm thấy một vật thí nghiệm mới.
- Bác sĩ O‘ Donnell? Tôi là Maura Idles.
O‘Donnell đáp lại với cái bắt tay chặt:
- Mời vào.
Maura bước vào căn nhà cũng có vẻ lạnh lùng như chủ nó. Chỉ có tấm thảm kiểu phương Đông bao quanh nền nhà tối sẫm là có vẻ ấm áp. O‘ Donnell dẫn đường vào phòng khách rất trang trọng mà Maura phải ngồi thật cẩn trọng trên chiếc ghế lụa trắng. O‘Donnell chọn cái ghế tựa trước mặt cô, một cái bàn cà phê gỗ màu hồng giữa họ có đặt vài tập tài liệu và cái máy ghi âm. Mặc dù có thể nó chưa bật nhưng cái máy đó làm Maura thấy có thêm mối đe doạ và bất an mới.
- Cảm ơn vì đã nhận lời gặp tôi - Maura nói.
- Tôi chỉ tò mò thôi, tôi tự hỏi không biết con gái của Amalthea trông như thế nào. Tôi có biết cô, nhưng chỉ qua những gì tôi đọc trên báo thôi.
Cô ta dựa vào thành ghế, nhìn cực kỳ thoải mái. Lợi thế sân nhà đây, Maura nghĩ. Cô ta là người có thể ban phát những đặc ân mà Maura hiếm khi là nhà cung cấp.
- Tôi không biết gì nhiều về cô, cá nhân ấy. Nhưng tôi rất quan tâm.
- Tại sao?
- Vì tôi quen Amalthea, tôi không thể không băn khoăn là...
- Mẹ con có giống nhau không chứ gì?
O’Donnell nhếch một bên lông mày lên:
- Cô nói đấy nhé, không phải tôi.
- Đó là lý do cho sự tò mò của chị, có phải không?
- Và đó có phải là lý do của cô không? Tại sao cô đến đây?
Ánh mắt của Maura chuyển từ một bức tranh trên tường sang lò sưởi. Một cái lò dạng hiện đại với màu đen và đỏ.
- Tôi muốn biết người phụ nữ đó thực sự là ai?
- Cô biết bà ta là ai mà. Cô chỉ không muốn tin thôi. Em gái cô cũng thế.
Maura nhướn mày.
- Chị đã gặp Anna.
- Thực ra thì không, tôi chưa bao giờ. Nhưng tôi nhận được một cuộc gọi cách đây bốn tháng, từ một người tự nhận là con gái của Amalthea. Lúc đó tôi sắp phải đi dự một phiên toà hai tuần lễ ở Oklahoma, nên tôi không thể gặp cô ta được, chỉ nói qua điện thoại thôi. Cô ta đã đến gặp bà mẹ, và cô ta biết tôi là bác sĩ tâm lý của Amalthea. Cô ấy muốn biết về bà ta, thời thơ ấu, gia đình.
- Và chị biết tất cả mấy thứ đó à?
- Tôi biết vài thông tin từ học bạ, vài thứ bà ta nói với tôi, khi vẫn còn minh mẫn. Tôi biết bà ta sinh ra ở Lowell. Khi lên chín tuổi thì mẹ mất và bà ấy đến sống cùng với chú và anh họ, ở Maine.
Maura nhìn lên:
- Maine?
- Phải, bà ta tốt nghiệp phổ thông ở một thị trấn tên là Fox Habor.
Giờ thì mình hiểu tại sao Anna lại chọn thành phố đó, mình đang theo những bước đi của Anna, mà Anna thì đi theo mẹ.
- Sau khi hết phổ thông thì những thông tin đó gián đoạn. Chúng tôi không biết bà ta chuyển đi đâu nữa, hay là kiếm sống như thế nào. Có thể khi đó chứng thần kinh bắt đầu xuất hiện. Nó thường xuất hiện vào giai đoạn đầu của tuổi thành niên. Có thể bà ta đã loanh quanh vài năm, rồi kết thúc như bây giờ đấy.
O’Donnell nhìn Maura.
- Đó thực sự là một bức tranh tàn nhẫn phải không? Em gái cô đã phải mất rất nhiều thời gian mới có thể chấp nhận sự thật đó.
- Tôi đã gặp bà ấy và tôi không thấy có gì thân quen cả, chẳng có gì giống tôi.
- Nhưng tôi thì thấy đấy. Màu tóc giống nhau, cái cằm giống nhau.
- Chúng tôi không hề giống nhau.
- Cô thực sự không thấy ư? – O’Donnell hướng ra phía trước, ánh mắt nhìn Maura - Nói cho tôi biết đi, bác sĩ Isles. Tại sao cô chọn pháp y.
Bất ngờ vì câu hỏi, Maura chỉ có thể nhìn cô ta im lặng.
- Cô có thể chọn nhiều ngành mà, khoa sản, khoa nhi. Cô có thể làm việc với bệnh nhân còn sống, nhưng cô chọn pháp y. Cụ thể hơn là pháp y pháp lý.
- Ý chị là gì?
- Ý tôi là, có vẻ cô bị cái chết cuốn hút.
- Thật vớ vẩn.
- Vậy tại sao cô lại chọn nó?
- Bởi vì tôi thích câu trả lời tuyệt đối. Tôi không thích trò đoán mò. Tôi muốn nhìn mọi thứ dưới kính lúp.
- Cô không thích sự mập mờ.
- Có ai thích thế đâu?
- Vậy cô có thể chọn toán hay là kỹ sư. Nhưng cô lại giao tiếp với xác chết – O’Donnell dừng lại, ngọt ngào - Cô có bao giờ thấy thích thú không?
Maura bắt gặp ánh mắt của cô ta.
- Không hề.
- Vậy cô chọn ngành mà cô không hứng thú à?
- Tôi chọn thử thách, có cái gì đó làm tôi hài lòng ngay cả khi bản thân công việc không thực sự thú vị.
- Nhưng cô không hiểu ý tôi sao? Cô nói với tôi cô chẳng thấy có gì chung giữa cô và mẹ cô. Cô nhìn vào bà ấy và có thể thấy một người đáng sợ. Hoặc ít nhất đó là người phụ nữ có những hành động đáng sợ. Những người khác nhìn cô, cũng có thể nghĩ như vậy.
- Chị không thể so sánh chúng tôi như thế.
- Cô có biết mẹ mình bị kết tội gì không?
- Có, đã có người nói với tôi.
- Vậy cô xem báo cáo chưa?
- Chưa.
- Tôi thì xem rồi. Trong suốt phiên toà, đội công tố hỏi tôi về tình trạng tâm lý của mẹ cô. Tôi đã xem những bức ảnh, xem lại các bằng chứng. Cô có biết hai nạn nhân là hai chị em không? Những phụ nữ bị kẹt trên đường.
- Đúng thế.
- Và người trẻ hơn đang mang bầu chín tháng.
- Tôi biết.
- Vậy chắc cô biết mẹ cô đã lái xe ba mươi dặm, vào trong rừng, đập nát sọ họ với thanh sắt, sau đó hành động rất logic, thật đáng ngạc nhiên. Bà ta lái xe tới trạm xăng, đổ đầy bình xăng. Sau đó quay lại và đốt lửa, thiêu hai cái xác bên trong.
O‘donnell gõ vào đầu mình.
- Cô có thấy thú vị không?
- Tôi thấy thật bệnh hoạn.
- Phải, nhưng ở một cấp độ nào đó thì có thể cô sẽ cảm thấy khác đấy. Có thể có thứ gì đó cô không muốn thừa nhận, rằng cô bị ấn tượng bởi những hành động đó, không chỉ là một câu đố trí tuệ đâu, có cái gì đó làm cô hào hứng.
- Theo cái cách mà chị hào hứng á?
O‘ Donnell không thèm quan tâm tới câu nói móc đó. Thay vào đó, cô ta mỉm cười, thừa nhận điều đó.
- Sở thích của tôi là chuyên nghiệp, là nghề nghiệp. Công việc của tôi là nghiên cứu hành động của kẻ giết người. Tôi chỉ băn khoăn về những lý do cô thấy có hứngvới Amalthea Lank thôi.
- Hai ngày trước, tôi không hề biết mẹ mình là ai, giờ tôi cố gắng tìm ra sự thật. Tôi cố gắng hiểu...
- Cô là ai?
Maura bắt gặp ánh mắt của chị ta.
- Tôi biết tôi là ai.
- Cô chắc chứ? Khi cô ở trong phòng xác, kiểm tra những vết thương của nạn nhân, miêu tả lại những nhát dao của kẻ giết người, cô có bao giờ cảm nhận được hơi thở của nỗi xúc động hồi hộp đó chưa?
- Cái gì khiến chị nghĩ là tôi sẽ...?
- Cô là con gái của Amalthea.
- Tôi là một tai nạn sinh học. Bà ấy không hề nuôi dạy tôi. O’Donnell ngả người ra ghế và nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng.
- Cô biết là có gen di truyền phạm tội chứ? Tức là có vài gia đình mang trong ADN mầm mống giết người ấy mà.
Maura nhìn cô ta và nhớ lại những gì Rizzoli nói:
Cô ta không chỉ tò mò, cô ta muốn biết cảm giác cắt vào da thịt và nhìn nạn nhân chảy máu như thế nào. Giống như thưởng thức quyền lực tối thượng ấy. Cô ta khao khát chi tiết, như kiểu ma cà rồng khát máu. Giờ thì Maura có thể nhìn thấy sự đói khát đó trong đôi mắt của chị ta.
Maura nghĩ chị ta khao khát giao tiếp với quái vật, và chị ta đang hy vọng sẽ tìm được con mồi mới.
- Tôi đến để nói chuyện về Amalthea.
- Không phải chúng ta đang nói về bà ấy sao?
- Theo MCI - Framingham, chị đã gặp bà ấy rất nhiều lần. Tại sao lại thường xuyên như thế? Chắc chắn không phải vì lợi ích của bà ấy rồi.
- Là một nhà nghiên cứu, tôi rất quan tâm tới Amalthea, tôi muốn hiểu cái gì khiến người ta giết người. Tại sao người ta lại thấy thú vị khi làm thế?
- Chị định nói là bà ấy làm thế vì sở thích à?
- Ừm, vậy cô biết tại sao bà ấy giết người không?
- Lúc đó bà ấy bị rối loạn thần kinh.
- Đa số những người rối loạn thần kinh không giết người.
- Nhưng chị có đồng ý là bà ấy giết người vì rối loạn thần kỉnh không?
O’Donnell lưỡng lự:
- Có vẻ là như thế.
- Chị không chắc chắn à. Ngay cả sau khi đã đến gặp bà ấy rất nhiều lần?
- Có vẻ như còn nhiều hơn là rối loạn thần kinh đấy. Và có vẻ như tội ác của bà ta còn hơn những gì ta thấy trong đôi mắt.
- Ý chị là gì?
- Cô nói là cô biết bà ta đã làm gì, hoặc ít nhất là lời khai chứ gì.
- Bằng chứng đủ rõ ràng để kết án.
- À, có rất nhiều bằng chứng. Biển số xe bị bắt gặp ở trạm xăng này, máu của hai phụ nữ trên thanh sắt, ví ở ghế sau, nhưng cô chưa bao giờ nghe về điều này.
O’Donnell mở tập hồ sơ và đưa cho Maura.
- Nó là hồ sơ từ phòng xét nghiệm ở Virginia, nơi mà Amalthea bị bắt.
Maura mở tập hồ sơ và nhìn thấy một tấm ảnh đen trắng, với biển số Masachusetts.
- Đó là chiếc xe Amalthea đang lái.
Maura chuyển sang trang khác, đó là kết quả giám định dấu vân tay.
- Có một số dấu vân tay tìm thấy trong xe. Cả hai nạn nhân, Nikki và Theresa để lại dấu vân tay ở ghế sau, chứng tỏ họ leo xuống ghế sau và tự nhốt mình ở đó. Có dấu vân tay của Amalthea, tất nhiên rồi. Và còn một cái nữa ở vô lăng và ga.
O‘Donnell dừng lại.
- Như vậy, đó là dấu vân tay thứ tư.
- Bốn à?
- Đúng vậy, trong báo cáo là như thế. Tất cả đều tìm thấy trong ngăn găng tay. Ở cả hai cửa và vô lăng. Những dấu vân tay đó chẳng bao giờ được xác định.
- Điều đó chẳng có nghĩa lý gì cả, có thể là thợ sửa xe để lại.
- Có thể. Nào giờ ta xem tóc và xơ nhé.
Maura lật trang kế tiếp và nhìn thấy những sợi tóc vàng ở ghế sau. Kết quả là tóc của Nikki và Theresa. Tôi chẳng thấy có gì ngạc nhiên cả. Cả hai người bọn họ đều ở trong xe.
- Nhưng cô sẽ lưu ý thấy là chẳng có sợi tóc nào được tìm thấy ở ghế trước. Nghĩ thử xem, hai phụ nữ kẹt trên dường, một ai đó dừng lại và cho đi nhờ. Cả hai chị em họ làm gì? Cả hai đều leo xuống ghế sau à? Có hơi bất lịch sự không? Để tài xế một mình ở ghế trước? Trừ khi...
- Trừ khi có ai đó đang ngồi ở ghế trước rồi.
O‘ Donnell ngồi lại, một nụ cười mãn nguyện trên môi.
- Thật là một câu hỏi thú vị làm sao. Một câu hỏi chưa hề được đưa ra ở phiên toà, đó là lý do tại sao tôi vẫn tiếp tục kiếm tìm, và quay lại gặp mẹ cô. Tôi muốn biết những gì cảnh sát không bao giờ tìm ra: ai ngồi ở ghế trước với Amalthea?
- Bà ấy không nói với cô à?
- Tên anh ta thì không.
Maura nhìn chị ta.
- Tên anh ta?
- Tôi chỉ đoán giới tính thôi. Nhưng tôi tin rằng có ai đó khác ngồi cùng xe với Amalthea lúc bà ta dừng lại đón hai phụ nữ trên đường. Ai đó giúp bà ta giữ hai nạn nhân. Ai đó đủ khoẻ để giúp bà ta giữ nạn nhân và nhốt họ.
O‘ Donnell dừng lại.
- Tôi quan tâm tới anh ta, bác sĩ Idles. Anh ta là người tôi muốn tìm.
- Tất cả những chuyến viếng thăm của chị, không thực sự là vì Amalthea.
- Người mất trí không thu hút tôi, nhưng ma quỷ thì có.
Maura nhìn chị ta, nghĩ: phải, đúng thế. Chị thích đến gần hơn để có thể đập lại nó, đánh bại nó. Amalthea không phải là người chị ta quan tâm, bà chỉ là người ở giữa, người có thể giới thiệu chị đến với mục tiêu thật sự của mình.
- Một đồng sự - Maura nhận định.
- Chúng ta không biết anh ta là ai, trông như thế nào, nhưng mẹ cô biết.
- Vậy tại sao bà ấy không nói tên anh ta?
- Đó là câu hỏi đấy, tại sao bà ấy lại giấu anh ta? Bà ta sợ anh ta hay là đang bảo vệ anh ta?
- Chúng ta không biết liệu người đó có tồn tại hay không? Tất cả những gì chị có chỉ là mấy dấu vân tay không xác định được, và giả thiết.
- Không chỉ là giả thiết. Quái vật là có thật. O‘ Donnell chúi về phía trước, nói nhẹ nhàng nhưng đầy ẩn ý:
- Đó là cái tên bà ta nhắc đến khi bị bắt ở Virginia. Khi cảnh sát hỏi cung bà ta, bà ta nói: quái vật bảo tôi làm thế. Anh ta bảo bà ấy giết người.
Trong sự im lặng sau đó, Maura nghe thấy âm thanh của tim mình, giống như nhịp trống đập. Cô nói: chúng ta đang nói về một người tâm thần phân liệt. Một phụ nữ có thể có ảo giác âm thanh.
- Hoặc là bà ta nói về ai đó có thật.
- Quái vật ư? - Maura cố gắng nín cười - Có thể là một quái vật riêng, một quái vật trong cơn ác mộng.
- Vậy ai để lại các dấu vân tay?
- Điều đó có thể không làm quan toà quan tâm.
- Họ phớt lờ bằng chứng. Tôi đã ở phiên toà đó. Tôi đã xem người ta kết tội một phụ nữ tâm thần, ngay cả công tố viên cũng biết bà ta không thể chịu trách nhiệm về hành vi của mình. Nhưng vì bà ta là mục tiêu dễ dàng, dễ kết tội nhất.
- Ngay cả khi bà ấy bị mất trí rõ ràng.
- À, chẳng có ai nghi ngờ rằng bà ấy bị tâm thần phân liệt và nghe thấy giọng nói gì đó. Những giọng nói đó có thể bảo bà ta đập vỡ sọ nạn nhân, đốt xác cô ta, nhưng quan toà vẫn cho rằng bà ấy biết phân biệt đúng sai, Amalthea là quả bóng rổ của quan toà, nên họ làm vậy đó. Họ sai rồi, họ đã bỏ qua anh ta. Và mẹ cô là người duy nhất biết người đàn ông đó là ai.
O‘Donnell dựa vào ghế.
***
Đã gần 6 giờ khi Maura đi qua toà nhà của trung tâm y học, hai chiếc xe vẫn đậu trong bãi - xe của Yoshima, chiếc honda màu xanh và của bác sĩ Costass màu đen, chiếc Saab. Chắc là có ca nào đó muộn, một tội ác nào đó. Hôm nay là ngày trực của cô nhưng cô đã nhờ các đồng nghiệp làm thay.
Cô mở khoá cửa sau, đi vào trong toà nhà, và không gặp ai trên đường đi. Trên bàn của mình cô thấy có mấy thứ: hai file với một cái lưu ý màu vàng, Louise viết cho cô: Các hồ sơ mà cô yêu cầu. Cô ngồi xuống, thở sâu, và mở file đầu tiên.
Đó là thông tin về Theresa Wells. Giấy bên ngoài liệt kê tên nạn nhân, số vụ việc và ngày đóng case. Cô không nhận ra tên của người tiến hành giải phẫu, bác sĩ James Hobarts. Cô vào trung tâm này mới được hai năm, trong khi đó báo cáo này đã năm năm rồi. Cô đọc những dòng chữ của bác sĩ Hobarts.
Nạn nhân là một phụ nữ, chế độ dinh dưỡng đầy đủ, tuổi không xác định được, ước lượng cao khoảng một mét bảy, và cân nặng khoảng sáu mươi ki lô. Xác nhận ID qua xét nghiệm nha khoa, dấu vân tay không lấy được. Lưu ý: những tổn thương do cháy với cơ thể và xương rất nghiêm trọng, da cháy xém, lộ cơ. Mặt và sọ trước bị tách ra. Quần áo vẫn nguyên tại chỗ, bao gồm quần Jean xanh cỡ 8, hãng Gap với khóa kéo và thắt lưng chặt. Áo lót và quần lót trắng vẫn chặt. Kiểm tra đường khí không thấy có bám gì. Lượng căcbon hemôglobin ở mức cực tiểu.
Vào lúc bị đốt, Theresa không còn thở nữa, nguyên nhân của cái chết rõ ràng từ kết quả chụp X quang của bác sĩ Hobarts.
Kết quả chụp sọ cho thấy phân mảnh và vỡ bên phải với mảnh vỡ khoảng bốn centimet chiều rộng, hình mũi nhọn.
Chỉ cần một hơi thổi thôi cũng giết chết cô ta.
Ở cuối báo cáo, có chữ ký của Hobarts, Maura thấy có chữ ký quen quen. Louise đã chuyển bản dịch này. Các bác sĩ đến và đi nhưng Louise thì ở lại.
Maura lật sang trang tiếp của tập hồ sơ, một tờ giấy liệt kê tất cả những xét nghiệm đã tiến hành, với máu và dịch, các bằng chứng thu thập được. Những trang hành chính thì liệt kê các tài sản cá nhân, tên những người có mặt ở phiên toà, Yoshima là trợ lý của Hobarts. Cô không nhận ra tên của cảnh sát Fitchburg có mặt trong suốt quá trình, cảnh sát Swigert.
Cô lật đến cuối hồ sơ, một tấm ảnh. Cô dừng lại, xem xét các tấm ảnh. Ngọn lửa đã thiêu chân của Theresa, và để chừa lại cơ trên thân, nhưng khuôn mặt thì hầu như không bị chạm tới, không thể nhầm lẫn được, đó là phụ nữ. Mới chỉ ba lăm tuổi, nếu còn sống cô ta bằng tuổi mình bây giờ, Maura nghĩ, nếu như cái lốp xe không bị nổ vào ngày hôm đó.
Cô đóng tập hồ sơ của Theresa lại và lấy tập tiếp theo. Một lần nữa cô dừng lại trước khi mở nó ra, lưỡng lự trước khi nhìn những nỗi kinh hoàng bên trong đó. Cô nghĩ về nạn nhân bị thiêu cháy mà cô khám nghiệm một năm trước đây và cái mùi của nó ám ảnh cô, phủ lên tóc và lên quần áo ngay cả sau khi cô đã bước ra khỏi phòng. Suốt mùa hè năm đó, cô tránh ra ngoài sân sau, không chịu đựng nổi mùi thịt nướng. Giờ, khi cô mở file của Nikki ra, cô có thể thấy lại cái mùi đó nó khiến cô nhớ lại.
Nếu như khuôn mặt của Theresa hầu như không bị lửa bắt thì cô em gái không may mắn như thế. Phần còn lại của ngọn lửa dường như đã chuyển hết sang Nikki.
Đổi tượng bị cháy nghiêm trọng, hầu hết ngực và xương sườn bị cháy, để lộ nội tạng. Những mô mềm của mặt và cổ bị cháy hết. Khung sọ vẫn còn và bị vỡ như xương mặt. Không còn mảnh quần áo nào, nhưng còn một mảnh kim loại nhỏ có vẻ như cúc hoặc khoá quần và còn một mẩu kim loại khác ở mu bàn chân. Kết quả chụp X- quang cho thấy có thêm xương sống, của thai nhi. Sọ có đường kính tương đương với thai khoảng ba sáu tuần tuổi...
Nikki mang thai có lẽ là bằng chứng rõ ràng với kẻ giết người. Nhưng cô với đứa bé chưa chào đời chẳng có lỗi gì. Họ chỉ còn lại một nấm mồ chung trong cánh rừng.
Cô lật trang, dừng lại, nhíu mày trước một câu trong báo cáo.
Đáng lưu ý là kết quả chụp cho thấy thai nhi thiếu xương chân phải, xương cổ chân.
Một dòng ghi chú bằng mực: xem thêm ghi chú. Cô chuyển sang trang bên cạnh và đọc.
Sự bất thường này được ghi nhận trong kết quả siêu âm của nạn nhân ba tháng trước. Kết quả siêu âm cho thấy thai nhi thiếu xương ống chân phải, có thể do hội chứng thiếu băng.
Một cái thai dị thường. Nhiều tháng trước khi chết, Nikki đã biết rằng đứa con sắp chào đời sẽ ra đời thiếu chân phải, nhưng cô chọn việc tiếp tục mang thai nó, tiếp tục giữ đứa trẻ.
Những trang cuối cùng của tập hồ sơ, Maura biết rằng, đây là điều khó khăn nhất để đối diện. Cô chẳng có bụng dạ nào để xem ảnh cả, nhưng cô bắt buộc mình phải xem, những bức hình có chân cháy đen. Không có phụ nữ xinh đẹp nào ở đây, không có vẻ hồng hào của bà bầu, chỉ còn cái sọ, và khuôn mặt như cái mặt nạ, xương mặt là một lỗ sâu hóm.
Amalthea đã làm chuyện này, mẹ của mình đã làm chuyện này. Bà ta đã đập vỡ sọ và nhét thi thể nạn nhân vào một cái thùng. Khi bà ta đổ xăng vào hai xác chết, khi bà ta bật que diêm, bà ta có cảm thấy phấn khích, khi nhìn ngọn lửa thiêu cháy những mạng sống đó, bà ta có nhìn ngọn lửa cháy đến từng sợi tóc của nạn nhân hay không?
Không thể chịu đựng được hình ảnh đó thêm nữa, Maura đóng tập hồ sơ lại, tập trung vào hai phong bì lớn đựng phim X-quang trên bàn. Cô mang chúng ra hộp xe, cho tấm phim chụp đầu và cổ của Theresa vào. Đèn bật lên. Ánh sáng chiếu lên bóng của xương. Phim X-quang dễ chịu hơn những bức ảnh, khi bị mất lớp ngoài để nhận diện, thi thể nạn nhân mất luôn sức mạnh gây sợ hãi. Xương của ai cũng như nhau cả. Hộp sọ mà giờ cô đang xem trên ánh sáng của đèn chiếu có thể là hộp sọ của một ai đó, một người thân yêu hay một kẻ xa lạ. Cô nhìn vào hộp sọ bị nứt của nạn nhân và thấy xương tam
giác đằng sau hộp sọ. Cái này không thể bị nứt như thế này, chỉ có cánh tay nào thật khỏe mới có thể làm cho nó lõm sâu như thế.
Cô lấy phim của Theresa xuống, mở cái phong bì thứ hai để lấy ra một đôi ảnh X-quang khác, gắn chúng vào hộp đèn. Một cái sọ khác, cái này của Nikki. Giống như chị mình, Nikki cũng bị đánh vào đầu nhưng là từ phía trước, vào trán, làm vỡ xương mặt, vỡ xương hộp sọ nặng tới mức hố mắt dường như sâu hơn và mắt bị thụt hẳn vào trong. Chắc hẳn Nikki nhìn thấy thứ đó đến.
Maura lại bỏ phim ra và treo phim khác lên, cột sống và xương chậu của Nikki. Bên dưới xương chậu là xương của thai nhi. Mặc dù ngọn lửa đã thiêu mẹ và con thành một đống nhưng trên tia X-quang, Maura có thể thấy họ là hai cá thể riêng biệt, hai bộ xương, hai nạn nhân.
Cô còn nhìn thấy cái khác nữa. Vết lốm đốm sáng rõ rệt, ngay cả dưới bóng của khớp, vết đó chỉ nhỏ như đầu kim trên mu bàn chân của Nikki. Một mảnh kim loại nhỏ? Có thể nó là từ quần áo của cô ấy, khóa hoặc móc cài vẫn còn dính trên da?
Maura với lấy phong bì và xem từ góc bên cạnh. Cô để nó lên bên cạnh mặt trước. Mẩu kim loại vẫn còn hiện lên nhưng cô có thể thấy là nó không ở dưới xương mu, nó có vẻ như bị đóng vào xương.
Cô lấy tất cả những bức chụp từ phong bì của Nikki và treo chúng lên, hai cái một lần. Cô nhìn thấy những gì mà bác sĩ Hobarts đã thấy từ kết quả chụp ngực. Cái vòng kim loại có thể là móc áo ngực hay là gọng kính. Ở những tấm phim bên, những cái móc tương tự cũng hiện lên rõ ràng trên những mô mềm. Cô đặt lại tấm phim và nhìn vào cái chấm kim loại ở xương mu bàn chân của Nikki. Mặc dù bác sĩ Hobarts đã đề cập tới nó trong báo cáo, ông không nói gì thêm về kết luận của mình. Có lẽ ông nghĩ nó chỉ là một chi tiết nhỏ nhặt, và tại sao anh ta không nói nhỉ?
Yoshima đã từng là trợ lý của Hobart ở phòng thí nghiệm, có thể anh ấy nhớ vụ này.
Cô rời văn phòng và đi xuống cầu thang, đẩy cánh cửa đôi, bước vào trong phòng khám nghiệm. Phòng vẫn còn sáng, mọi thứ sạch sẽ.
- Yoshima?
Cô kéo ra một đôi giầy và đi vào bên trong, qua những cái bàn bằng thép không gỉ, đi đến một cánh cửa đôi khác, đến phòng chuyển đồ, tựa vào cánh cửa lạnh, cô ghé nhìn vào trong. Chỉ thấy hai cơ thể trắng nhợt đang trên bàn.
Cô đóng cửa và đứng một lát, lắng nghe xem có tiếng nói nào không, có bước chân nào không, có gì có thể chứng tỏ là còn người trong tòa nhà. Nhưng cô chỉ nghe thấy tiếng máy lạnh và tiếng xe cứu hỏa chạy trên phố.
***
Costa và Yoshima chắc về nhà lâu rồi, khi cô đi ra khỏi tòa nhà mười lăm phút sau đó, cô thấy chiếc Saab và chiếc Toyota không còn ở đó, chỉ có chiếc Lexux màu đen của cô, ngoài ra còn có ba chiếc xe tải, cùng có dòng chữ: TRUNG TÂM KIỂM NGHIỆM Y TẾ, COMMONWEALTH, MASSACHUSETT. Bóng tối đã dày đặc, và chiếc xe của cô đậu cô lập dưới ánh đèn đường vàng.
Hình ảnh của hai chị em Theresa và Nikki vẫn còn ám ảnh cô. Khi cô đi tới phía chiếc Lexus, cô cảm thấy cần phải cẩn thận với bất cứ bóng râm nào xung quanh, với mọi tiếng động, mọi di chuyển. Khi chỉ còn cách chiếc xe vài bước, cô chợt khựng lại, khi nhìn vào cửa sau xe. Tập tài liệu rơi từ đôi tay cứng đờ của cô, giấy bay tung tóe. Hai dòng chữ song song trên cửa xe.
Hãy đi đi, đi vào trong.
Cô đi vòng quanh và chạy thục mạng về phía tòa nhà, đứng ở cửa khóa, cô lục tung tìm chìa khóa. Nó đâu rồi, là cái chìa nào thế nhỉ? Cuối cùng cô cũng tìm được nó, tra vào ổ và mở cánh cửa đằng sau. Cô dùng cả người để đẩy nó như thể đẩy hàng rào.
Bên trong tòa nhà trống, mọi thứ im lặng đến mức cô có thể nghe thấy tiếng thở của mình.
Cô chạy lại sảnh và trở về văn phòng của mình, khóa lại. Chỉ khi đó, giữa những thứ quen thuộc cô mới cảm thấy tim mình đập nhẹ hơn, tay hết run rẩy. Cô đi tới bàn và nhấc điện thoại, gọi cho Rizzoli.