← Quay lại trang sách

Chương 25

Natick Dective Sarmiento nói:

- Anh hỏi tôi à? Đây chỉ là một trường hợp Laci Peterson khác. Cuộc hôn nhân tan rã, ông chồng đã có tình nhân.

- Hắn thừa nhận là có bồ nhí phải không? - Rizzoli hỏi.

- Vẫn chưa nhưng anh biết tôi có thể ngửi ngay được mùi ngoại tình mà - Sarmiento gãi mũi và nhoẻn miệng cười - mùi hương của người phụ nữ khác.

Rizzoli nghi Sarmiento rất có thể đánh hơi được mùi ngoại tình khi anh dẫn cô và Frost đi ngang qua dãy bàn kê mấy cái màn hình vi tính sáng rực. Anh là loại đàn ông đã quá quen với mùi của các quý bà. Anh có dáng đi khệnh khạng đầy tự tin của anh chàng trầm lặng với cánh tay phải vung vẩy từ những năm đeo khẩu súng bên hông, khẩu súng cho biết đấy là một tên cớm.

Barry Frost chẳng bao giờ mang dáng vẻ khệnh khạng đó. So với Sarmiento vạm vỡ và mái tóc đen thì Frost lại trông giống chàng thư ký yếu ớt với quyển sổ và cây bút đáng tin cẩn.

- Tôi nhớ ra tên người phụ nữ ấy rồi, đó là Matilda Purvis - Sarmiento nói và sau đó dừng lại bàn làm việc của anh để lấy tạp tài liệu mà anh đã đưa cho Rizzoli — Ba mốt tuổi, đã kết hôn với Dwayne Purvis được bảy thang. Hắn sở hữu chiếc thuyền BMW ở thị trấn này. Đã nhìn thấy vợ hắn lần cuối vào thứ sáu vừa rồi, khi cô ấy ghé thăm chồng ở chỗ làm. Rõ ràng là họ đã có một cuộc tranh cãi, bởi vì những người làm chứng cho biết cô vợ đã bỏ đi khóc nức nở.

- Vậy khi nào hắn tường trình về việc cô mất tích? Frost hỏi.

- Vào hôm chủ nhật.

- Hắn mất hai ngày mới đi báo về sự mất tích của vợ mình phải không?

- Sau cuộc cãi cọ, hắn nói muốn để mọi chuyện nguôi đi giữa họ, vì vậy hắn ở lại một khách sạn. Không trở về nhà cho tới hôm chủ nhật vừa rồi. Đã tìm thấy chiếc xe của cô vợ trong nhà xe, thư từ của ngày thứ bảy vẫn ở trong hộp thư. Có cái gì đó bị nhầm. Chúng ta đã xem báo cáo của hắn tối chủ nhật. Sau đó, vào sáng nay chúng ta đã nhìn thấy cảnh báo mà anh đã gửi đi về những phụ nữ mang bầu mất tích. Tôi không chắc vụ này có khớp với cảnh báo của anh không.

- Anh hãy kiểm tra khách sạn hắn đã ở à? - Rizzoli hỏi.

Sarmiento đã đáp lại với nụ cười mãn nguyện.

- Lần cuối cùng tôi nói chuyện với hắn, khi hắn đang gặp rắc rối về việc nhớ cái khách sạn nào hắn đã ở.

Rizzoli đã mở tập tài liệu và nhìn bức ảnh của Matilda Purvis với chồng cô ta được chụp vào ngày đám cưới. Họ kết hôn được bảy tháng, vậy thì cô ta hẳn đã mang thai hai tháng khi chụp bức ảnh này. Cô dâu có gương mặt xinh xắn, mái tóc và đôi mắt nâu, hai má tròn tròn trĩnh. Nụ cười của cô ấy thể hiện niềm hạnh phúc trọn vẹn. Đó chính là nét mặt của người đàn bà đã thực hiện được ước mơ suốt đời của mình. Đứng bên cạnh cô, Dwayne Purvis có vẻ mệt mỏi và buồn chán.

Sarmiento dẫn đường xuống hành lang và vào trong một căn phòng tối. Thông qua cái cửa sổ một chiều, họ có thể nhìn thấy phòng phỏng vấn bên cạnh, hiện tại vẫn chưa có ai trong đó. Căn phòng có các bức tường trắng xóa, một cái bàn và ba cái ghế, một máy quay phim được lắp ở một góc tít trên cao. Căn phòng được thiết kếđể nói ra sự thật.

Thông qua của sổ họ có thể nhìn thấy cánh cửa ra vào hé mở và hai người đàn ông bước vào. Một người là nhân viên cảnh sát ngực rộng, đầu sắp hói và một khuôn mặt không chút biểu cảm mà chỉ là sự trống rỗng. Loại mặt làm bạn lo lắng khi nhìn thoáng qua.

Thanh tra Ligett chuẩn bị tiến hành cuộc phỏng vấn kín này. Sarmiento nói thầm. "Xem liệu chúng ta có khai thác thêm thông tin gì mới từ ông chồng không?”

"Mời ngồi, họ đã nghe thấy Ligett nói. Dwayne ngồi xuống, đối mặt với cái cửa sổ mà hắn có thể cho rằng đây chỉ là một tấm gương. Liệu hắn có nhận ra là có nhiều con mắt đang dõi theo hắn qua tấm gương không? Dường như anh ta nhìn chằm chằm hướng trực tiếp vào Rizzoli. Cô ấy đã cố nén sự thôi thúc bước ra, lùi sâu hơn vào trong bóng tối. Không phải Dwayne Puris trông có vẻ đặc biệt đe dọa. Hắn ta chỉ là gã mới ngoài ba mươi, mặc chiếc áo sơ mi trắng cài khuy, không thắt cà vạt và mặc quần chinos. Trên cổ tay hắn là một chiếc đồng hồ hiệu Breiting. Để bước vào màn chất vấn của cánh sát với lấp lóe đồ trang sức mà tay cảnh sát không đủtiền mua là một điều bất lợi cho hắn. Dwayne có nét mặt trầm lắng và sự tự tin tự mãn mà một vài người phụ nữ có thể thấy hấp dẫn - nếu họ thích cánh đàn ông khoe khoang những đồng hồ đắt tiền.

- Phải bán rất nhiều BMWs - cô ấy nói

- Thế chấp tới tận cổ - Sarmiento nói - Ngân hàng sở hữu căn nhà.

- Phần dành cho vợ.

- Hai trăm năm mươi lăm ngàn.

- Không đáng để giết chết cô ta.

- Vẫn còn, chính là 250 gam. Nhưng không có xác, hắn ta sẽ có một khoảng thời gian khó khăn thu nhặt. Cho tới bây giờ, chúng ta vẫn không có xác.

Ở phòng bên cạnh, thanh tra Ligget nói:

- Thôi được rồi, Dwayne, tôi chỉ muốn quay trở lại một vài chi tiết - Giọng của Ligget trở nên nhẹ nhàng như cử chỉ của anh ta.

- Tôi đã nói chuyện với một nhân viên cảnh sát khác - Dwayne nói - tôi quên mất tên anh ấy, anh chàng trông giống một diễn viên, anh có biết Benjamin Bratt không?

- Thanh tra Sarmiento?

- Vâng.

Rezzoli nghe thấy Sarmiento, đang đứng bên cạnh cô, thì thầm, luôn luôn tốt khi nghe anh giống Benjamin Bratt.

- Tôi không hiểu tại sao anh cứ lãng phí thời gian của mình ở đây - Dwayne nói - Anh nên ra ngoài kia và tìm kiếm vợ tôi.

- Chúng tôi đang tìm kiếm, Dwayne.

- Việc này giúp ích gì cơ chứ?

- Anh không bao giờ biết được. Anh không bao giờ biết những chi tiết nhỏ mà đáng lẽ anh nhớ và sẽ thay đổi trong việc điều tra. Ligett dừng một lát - chẳng hạn như...

- Cái gì?

- Cái khách sạn mà anh đã đăng ký ở. Anh nhớ tên khách sạn chưa?

- Nó chỉ là khách sạn nào đấy.

- Anh trả tiền cho khách sạn như thế nào?

- Điều đó hoàn toàn không liên quan.

- Anh có dùng thẻ tín dụng không?

- Tôi đoán thế.

- Anh đoán ư?

Dwayne tỏ vẻ tức giận.

- Vâng, được rồi. Chính là thẻ tín dụng của tôi.

- Vậy anh nên nói tên của khách sạn và việc chúng tôi phải làm là kiểm tra.

Im lặng một lát.

- Được, tôi nhớ bây giờ. Chính là khách sạn Crowne Plaza.

- Khách sạn ở Natick?

- Không, nó ở Wellesley.

Sarmiento, đứng ngay bên cạnh Rizzoli, bất thình lình với lấy điện thoại trên tường. Anh thì thầm vào máy "Đây là thanh tra Sarmiento. Tôi cần biết khách sạn Crowne Plaza ở Wellesley...“

Trong phòng thẩm vấn, Ligett nói:

- Wellesley thì rất xa nhà phải không?

Dwayne thở dài.

- Tôi cần căn phòng thoáng mát một tí, chỉ thế thôi. Mội chút thời gian dành cho riêng tôi. Anh biết không, Mattie gần đây cứ bám riết như cái đuôi. Sau đó tôi phải đi làm và mọi người ở chỗ làm cũng muốn có tôi.

- Cuộc sống nặng nề gớm? - Ligett nói thẳng thắn không hàm ý mỉa mai

- Mỗi người đều muốn có một thỏa thuận. Tôi mỉm cười với những khách hàng yêu cầu tôi mặt trăng. Tôi không thể cho họ mặt trăng. Đáng nhẽ ra họ phải sẵn lòng thanh toán cho một chiếc máy tốt như BMW. Tất cả bọn họ đều có tiền và họ... đó chính là điều đang giết chết tôi. Họ có tiền và họ vẫn muốn vét sạch đồng xu cuối cùng của tôi.

Rizzoli nghĩ vợ hắn đang mất tích, có thể đã chết và hắn thì lại mất thì giờ về những kẻ chuyên đi săn những chiếc xe Beemer rẻ tiền.

- Đó là lý do tại sao tôi mất kiên nhẫn. Đó chính là tất cả những gì chúng tôi tranh luận.

- Với vợ của anh ư?

- Vâng, không phải tranh luận về chuyện của chúng tôi mà đơn thuần về công việc. Tiền không dễ kiếm được, anh biết chứ? Tất cả cũng chỉ về tiền. Nhiều thứ thật khó khăn.

- Những nhân viên chứng kiến cuộc tranh cãi...

- Nhân viên nào cơ? Ai đã nói với anh?

- Có một nhân viên bán hàng và một thợ máy. Tất cả bọn họ đều nói vợ anh trông rất buồn bã khi cô ấy bỏ đi.

- À, cô ấy có thai. Cô ấy thấy buồn về những điều điên cuồng nhất. Tất cả những yếu tố kích thích này đã khiến cô ấy mất kiểm soát. Một phụ nữ đang mang bầu, anh không thể lý giải với họ được.

Rizzoli cảm thấy hai má nóng bừng. Tự hỏi liệu Frost có nghĩ giống như thế về cô không.

- Thêm vào đó, vợ tôi lúc nào cũng mệt mỏi - Dwayne tiếp tục - hét toáng lên vì cái mũ rơi. Lưng cô ấy đau, chân cũng vậy. Cứ mười phút là cô ấy lại chạy vào nhà tắm - Hắn nhún vai - Tôi nghĩ xem ra tôi có thể giải quyết điều này khá tốt.

- Anh chàng rất cảm thông - Frost nói.

Sarmiento đột nhiên nhắc điện thoại trả lời và bước ra ngoài. Sau đó, thông qua của sổ, họ đã nhìn thấy anh thò đầu vào phòng thẩm vấn và ra hiệu cho Ligett. Cả hai thanh tra rời khỏi phòng. Dwayne bây giờ bị bỏ lại một mình ở bàn, hắn nhìn vào cái đồng hồ của mình và di chuyển cái ghế. Nhìn chằm chằm vào gương và cau mày. Hắn lôi chiếc lược bỏ túi ra và chải cho đến khi mỗi sợi tóc trông thật hoàn hảo. Anh chồng đau buồn này đã sẵn sàng với máy quay phim cho bản tin lúc 5 giờ.

Sarmiento quay trở lại phòng với Rizzoli và Frost, nháy mắt cho nhau. Tôi hiểu rồi, anh thì thầm.

- Anh có gì nào?

- Đồng hồ.

Qua cửa sổ, họ thấy Ligett lại bước vào phòng thẩm tra. Anh đóng cửa và chỉ đứng nhìn chằm chằm vào Dawayne. Dawayne vẫn đứng đó nhưng đang rướn cổ ngọ ngoạy rất rõ.

- Nào, chàng trai - Ligett tiếp tục - anh muốn kể tôi nghe sự thật bây giờ chứ?

- Về cái gì mới được chứ.

- Hai đêm ở khác sạn Crown Plaza Hotel.

Dwayne cười - một phản ứng không phù hợp trong bất cứ hoàn cảnh nào.

- Tôi không hiểu ý anh là gì.

- Thanh tra Sarmiento vừa mới nói chuyện với khách sạn Crowne Plaza. Họ xác định anh là vị khách trong hai đêm đấy.

- Ồ, anh biết không? Tôi đã kể với anh rồi mà.

- Ai là người phụ nữ đã đăng ký cùng anh, Dwayne? Cô gái xinh đẹp, tóc vàng hoe. Anh đã dùng bữa sáng với cô ta vào các buổi sáng của hai ngày hôm ấy ở phòng ăn phải không?

Dwayne im lặng. Hắn đã thừa nhận.

- Vợ anh có biết gì về cô gái tóc vàng hoe ấy không? Đó có phải điều anh và vợ mình cãi nhau không?

- Không...

- Vậy vợ anh không biết tí gì về cô gái đó à.

- Không, ý tôi là đấy không phải là lý do chúng tôi cãi nhau.

- Chắc chắn chứ.

- Anh đang cố gắng đặt những điều tồi tệ nhất lên vấn đề này.

- Gì cơ, tình nhân của anh không tồn tại sao? - Ligett tiến lại gần hơn, hất mặt Dwayne lên.

- Tìm cô ta không có gì khó cả, cô ta rất có thể sẽ gọi cho chúng tôi. Cô ta sẽ đối mặt với anh về tin tức và nhận ra là cô ta tốt hơn nên nói ngay ra sự thật.

- Chẳng có gì để kể đâu... ý tôi là tôi biết điều này có vẻ tồi tệ nhưng...

- Chắc vậy sao.

- Vâng - Dwayne thở dài - Thôi được rồi, tôi đã đánh trống lảng thế đã được chưa? Nhiều gã đều làm thế nếu ở địa vị tôi. Thật khổ khi vợ anh quá to đến nỗi anh không thể quan hệ với cô ta nữa. Cái bụng to đó đang dần phình ra. Và cô ấy chỉ thấy không thoải mái lắm.

Rizzoli nhìn thẳng về phía trước, tự hỏi liệu Frost và Sarmiento có đang liếc nhìn cô không. Vâng, tôi đây. Một người phụ nữ khác cũng có cái bụng to. Và chồng đang ở nhà. Cô nhìn chằm chằm vào Dwayne, tưởng tượng chồng cô Gabriel đang ngồi ở chiếc ghế đó và nói những lời vừa rồi. Chúa ơi, điều đó đừng xảy ra với mình chứ, cô nghĩ vậy, đừng suy diễn linh tinh nữa. Đấy đâu phải Gabriel, nhưng một kẻ thất bại tên Dwayne Purnis đã dan díu với bồ nhí và không thể giải quyết các hậu quả. Vợ của hắn đã phát hiện ra người đàn bà khác và hắn nghĩ: giã từ những chiếc đồng hồ Breiting và một nửa ngôi nhà cùng mười tám năm nuôi nấng con cái. Thằng khôn này dứt khoát có tội.

Cô nhìn Frost. Anh ấy lắc đầu. Cả hai có thể nhìn thấy đây chỉ là sự diễn lại của một bi kịch cũ mà họ đã chứng kiến trước đó rất nhiều lần.

- Vậy cô ta đã dọa ly dị sao - Ligett hỏi tiếp.

- Không, Mattie không biết tí gì về bồ của chồng mình.

- Cô ấy chỉ xuất hiện ở chỗ làm và gây sự?

- Thật ngu ngốc. Tôi đã kể với Sarmiento về điều đó rồi.

- Tại sao cô ta lại nổi điên lên, Dwayne?

- Bởi vì cô ta lái xe với cái bánh xe chết tiệt hết sạch hơi mà không hề để ý gì! Ý tôi là anh có thể ngu ngốc như thế nào để không hề biết là anh đang cà vành bánh xe? Một người đàn ông bán hàng đã chứng kiến cảnh đó. Cái vỏ bánh xe mới toanh và nó bị vo thành mảnh vụn, bị xé toạc tới đáy. Tôi có thể hiểu điều đó và tôi đoán tôi đã hét toáng lên bởi vì điều đó khiến tôi cảm thấy mình là thằng ngớ ngẩn.

Hắn đúng là thằng ngớ ngẩn, Rizzoli nghĩ vậy. Cô nhìn Sarmiento. - Tôi nghĩ chúng ta nghe đủ rồi.

- Tôi đã kể anh nghe mọi điều — Dwayne bảo.

- Anh sẽ để chúng tôi biết nếu có gì mới tiến triển chứ?

- Vâng, vâng - Sarmiento nhìn ngược về phía Dwayne - Thật dễ dàng khi họ là kẻ ngu xuẩn.

Rizzoli và Frost bỏ đi.

- Ai biết được cô ta đã lái xe đi xa bao nhiêu dặm với cái bánh xe như thế chứ? - Dwayne vẫn nói tiếp - Chết tiệt, có thể là nó đã bị xì hơi khi cô ấy đến văn phòng bác sĩ.

Rizzoli đột nhiên dừng lại, quay trở lại cửa sổ, cô chú ý tới câu này của Dwayne, cô cảm thấy mạch cô đột nhiên đập mạnh ở thái dương. Chúa ơi, tôi hầu như đã bỏ lỡ nó.

- Anh ta đang nói về bác sĩ nào đấy? - cô ấy hỏi Sarmiento.

- Bác sĩ Fishman. Tôi đã nói chuyện với bà ấy ngày hôm qua.

-Tại sao bà Puris gặp bà bác sĩ đó?

- Chỉ là một cuộc hẹn sản khoa thường lệ, không có gì bất thường.

Rizzoli nhìn Sarmiento.

- Bác sĩ Fishman là một bác sĩ phụ sản?

Anh gật đầu.

- Bà ấy có một phòng khám ở bệnh viện chuyên dành cho phụ nữ trên đường Bacon.

***

Bác sĩ Susan Fishman làm việc hầu hết các buổi tối tại bệnh viện và mặt bà trông rất mệt mỏi, kiệt sức. Mái tóc nâu chưa gội được buộc túm phía sau giống như đuôi ngựa và một cái áo khác dành cho bác sĩ phía ngoài bộ đồ phẫu thuật đã nhàu nát, có túi đựng nhiều công cụ kiểm tra khác nhau.

- Larry từ công ty an ninh đã mang đến những cuộn băng theo dõi này - Bà ấy nói khi đưa Rizzoli và Frost từ bàn tiếp tân bệnh viện tới một hành lang phía sau. Đôi giày ten-nít của bà kêu cót két lướt trên mặt vải lót sàn nhà - Anh ta đang lấy thiết bị quay phim được lắp đặt ở phòng phía sau. Cảm ơn Chúa không ai mong đợi tôi làm điều này. Thậm chí tôi không có một cái đầu chiếu phim ở nhà.

- Bệnh viện của bà vẫn có băng thu hình từ một tuần trước chứ - Frost hỏi

- Chúng tôi có một hợp đồng với công ty an ninh Minute Man Security. Họ giữ các cuộn băng ít nhất một tuần. Chúng tôi đã yêu cầu họ giữ, được giao tất cả các mối đe doạ.

- Mối đe dọa nào?

- Đây là bệnh viện ủng hộ quyền hợp pháp của người phụ nữ có quyền chọn tiếp tục mang bầu hay không, anh biết chứ. Chúng tôi không thực hiện bất kỳ sự phá thai nào từ một phía, đúng như thực tế mà chúng tôi gọi là bệnh viện dành cho phụ nữ để đánh dấu nhóm cánh hữu. Chúng tôi muốn để mắt tới những ai ra vào bệnh viện.

- Vì trước đây bà đã gặp vấn đề rắc rối nào?

- Những gì anh mong đợi. Những lá thư đe dọa. Các bì thư với căn bệnh chết người giả tạo. Đó là lý do tại sao chúng tôi giữ các cuộn băng ghi hình ở nhà để xem rất nhiều. Chúng tôi muốn để mắt tới bất cứ ai đến gần cửa bệnh viện - Bà ấy đã dẫn đường họ xuống hành lang khác, được tranh trí những tấm áp phích giống nhau về gen trông vui mắt mà chúng dường như để tô điểm thêm cho mỗi phòng khám của các bác sĩ phụ sản. Những biểu đồ về nuôi con bằng sữa mẹ, dinh dưỡng của người mẹ, "năm dấu hiệu mà bạn bị chồng ngược đãi." Sự mô tả cơ thể người phụ nữ mang thai, các bộ phận trong bụng của bà bầu biểu lộ trong phần cắt chéo. Điều này làm Rizzoli không thoải mái khi đi bộ bên cạnh Frost, với những tấm áp phích hiện ra lù lù trên tường như thể toàn bộ cơ thể của cô được phô diễn trên đó. Ruột, bàng quang, tử cung. Bào thai co tròn trong một mớ lộn xộn chân tay. Chỉ vừa mới tuần trước Matilda Purvis đã đi ngang qua chính những tấm áp phích này.

- Tất cả chúng tôi đều buồn về chuyện của Mattie - Bác sĩ Fishman nói - cô ấy thực sự là một người dịu dàng nhất. Và cô ấy rất hồi hộp mong chờ đứa bé trong bụng.

- Tại cuộc hẹn cuối cùng với cô ấy, mọi thứ vẫn tốt đẹp chứ - Rizzoli hỏi.

- Ồ, đúng thế. Nhịp đập tim thai vẫn mạnh, tình trạng tốt. Mọi thứ đều tuyệt - Fishman nhìn ngược lại Rizzoli. Hỏi dứt khoát - Cô có nghĩ chính là người chồng không?

- Tại sao bà hỏi vậy?

- Ồ, không phải chính người chồng sao? Ông ta chỉ đến đây cùng cô ấy một lần duy nhất, vào lần đầu hẹn đầu tiên. Ông ấy luôn thể hiện sự chán nản suốt cuộc gặp. Sau đó trở đi, Mattie có mặt tại các cuộc hẹn một mình. Đó là ý của tôi. Nếu các bạn có con, tôi chắc rằng các bạn sẽ có mặt cùng nhau. Nhưng đó chỉ là quan điểm của tôi - Bà ấy mở cửa phòng - đây là phòng hội thảo của chúng tôi.

Lary từ công ty an ninh Minute Man Security Systems đang đợi họ trong phòng.

- Tôi đã có cuốn phim đó sẵn sàng để chiếu - anh ta nói - tôi đã rút ngắn nó xuống khoảng thời gian mà bà muốn. Bác sĩ Fishman, bà sẽ cần xem cảnh phim. Hãy bảo chúng tôi khi bà phát hiện ra bệnh nhân của mình trong cuốn phim đó.

Fishman thở dài và ngồi xuống chiếc ghế trước máy chiếu.

- Trước đây tôi chưa bao giờ phải xem những cuộn băng này.

- Thật may mắn cho bà - Larry nói - Hầu hết thời gian của họ thật nhàm chán.

Rizzoli và Frost ngồi xuống bên cạnh bác sĩ Fishman.

- Được rồi - Rizzoli nhắc - chúng ta xem anh có những gì nào. Lary ấn nút chiếu.

Trên máy chiếu, một cảnh dài lối vào chính của bệnh viện hiện ra. Một ngày sáng sủa. Ánh nắng chiếu lấp lánh dãy xe hơi đậu trước bệnh viện.

- Chiếc máy quay này được lắp trên đỉnh các cột đèn ở bãi đậu xe - Larry nhận định - Các anh có thể thấy thời gian quay ở đó, phía dưới: hai hoặc năm giờ chiều.

Một chiếc xe Saab xuất hiện và đi vào bãi xe. Cửa của tài xế mở, một người phụ nữ cao, da ngăm đen bước ra. Cô ây đi bộ tiến về phía bệnh viện và biến mất ở phía trong.

- Cuộc hẹn của Mattie vào lúc một giờ rưỡi - Bác sĩ Fishman nói - có lẽ anh thử tua lại cuộn băng lại một chút.

- Vẫn theo dõi - Larry lưu ý - Kìa, hai rưỡi chiều. Cô ấy phải không?

Một người phụ nữ vừa mới bước ra khỏi bệnh viện. Cô ấy dừng lại một lúc trong ánh nắng và lấy tay che mắt như thể ánh nắng làm cô lóa mắt.

- Chính là cô ấy - Fishman khẳng định - chính là Mattie.

Mattie bắt đầu đi bộ rời khỏi bệnh viện, di chuyển với dáng đi lạch bạch như con vịt vì đó là đặc điểm của người phụ nữ mang bầu nặng. Cô ấy mất thời gian lục tìm chìa khóa xe trong ví khi đi bộ, quẫn trí, không chú ý. Đột nhiên cô dừng lại và liếc nhìn xung quanh với vẻ hoang mang như thể cô đã quên nơi cô đỗ xe. Đúng, chính người phụ nữ có thể đã không để ý tới cái bánh xe bị xì lốp, Rizzoli nghĩ. Bây giờ Mattie rẽ và đi bộ về một hướng hoàn toàn khác, biến mất khỏi màn hình máy quay phim.

- Đó là tất cả những gì anh có à? - Rizzoli hỏi.

- Đó là những gì cô muốn phải không - Larry nhắc lại - Xác nhận thời gian cô ấy rời khỏi nhà.

- Nhưng xe cô ấy đâu? Chúng tôi không nhìn thấy cô ta vào trong xe.

- Có vấn đề gì mà cô ấy đã không vào trong xe?

- Tôi chỉ muốn thấy cô ấy rời khỏi bãi đỗ xe.

Lary đứng dậy và đi đến hệ thống quay phim.

- Có một góc quay khác mà tôi có thể chỉ cho các anh từ chiếc máy quay ở phía khác của bãi đỗ xe - anh nói và thay đổi cuộn băng - Nhưng tôi không nghĩ nó sẽ giúp ích nhiều lắm, bởi vì nó khá xa - Anh ấy cầm đồ điều khiển và ấn nút chiếu một lần nữa.

Một cảnh khác hiện ra. Lần này chỉ nhìn thấy một góc của bệnh viện. Hầu hết toàn cảnh những chiếc xe đậu trong bãi.

- Bãi đỗ xe này chung với một bệnh viện phẫu thuật khoa nội ở phía bên kia đường - Larry nhận định - Đó là lý do tại sao anh nhìn thấy nhiều xe ở đây. Được rồi, nhìn kìa, có phải cô ấy không?

Ở khoảng cách xa, đầu của Mattie hiện rõ khi cô ấy đi dọc dãy xe. Bây giờ cô ấy biến mất khỏi cảnh quay. Một lúc sau, một chiếc xe hơi màu xanh da trời đã ra khỏi bãi đỗ xe và khỏi cảnh quay.

- Đó là tất cả những gì chúng tôi có - Larry bảo - Cô ta rời khỏi bệnh viện và vào trong xe, lái đi. Bất cứ chuyện gì xảy ra với cô ấy không diễn ra trong bãi đỗ xe của bệnh viện chúng tôi - Anh ta với lấy cái đồ điều khiển.

- Đợi đã - Rizzoli nhắc.

- Cái gì?

- Chiếu lại đi.

- Bao lâu.

- Khoảng ba mươi giây.

Larry ấn nút tua lại, máy chiếu bị nhiễu một chút sau đó lại chiếu hình ảnh những chiếc xe đang đỗ. Có Mattie đang vào trong xe của cô ấy. Rizzoli đứng dậy khỏi cái ghế, tiến về cái máy chiếu, nhìn chằm chằm khi Mattie lái xe đi. Khi có một tia ánh sáng trắng xuất hiện, lướt qua góc của bãi đỗ xe, cùng hướng với chiếc xe BMW của Mattie.

- Dừng lại - Rizzoli nhắc. Hình ảnh đứng im và Rizzoli chạm vào màn hình - kia, chiếc xe tải màu trắng.

Frost nói:

- Nó đang di chuyển song song với chiếc xe của nạn nhân. Giả định ngay từ đầu điều tệ nhất về số phận của Mattie.

- Cái gì vậy? - Larry thắc mắc.

Rizzoli nhìn Fishman.

- Bà có nhận ra chiếc xe đó không?

Bác sĩ nhún vai.

- Tôi không chú ý tới mấy chiếc xe tí nào. Tôi không rõ về cấu tạo và mẫu mã.

- Nhưng trước đây bà có nhìn thấy chiếc xe tải trắng này không?

- Tôi không biết, đối với tôi nó giống như những chiếc xe tải khác.

- Tại sao cô chú ý tới chiếc xe đó - Larry thắc mắc - ý tôi là, cô có thể thấy cô ấy bước vào xe an toàn và lái đi.

- Tua lại phim đi - Rizzoli nói.

- Cô muốn xem đoạn này lại lần nữa à?

- Không, tôi muốn tua lại lâu thêm một chút nữa - Cô ấy nhìn Fishman - Bà nói cuộc hẹn của cô ấy lúc một rưỡi à?

- Vâng.

- Tua lại lúc một giờ.

Larry ấn nút điều khiển. Trên máy chiếu, nhiễu sóng lướt qua màn hình, sau đó lại là những hình ảnh. Thời gian ở phía dưới màn hình là 1 giờ 2 phút.

- Gần hơn nữa - Rizzoli yêu cầu - hãy chiếu đi.

Khi mấy giây trôi qua, họ nhìn thấy chiếc xe ra vào trong cảnh quay. Nhìn thấy một phụ nữ kéo hai đứa bé chỉ vừa mới biết đi ra khỏi xe và đi bộ về phía đối diện bãi đỗ xe, những bàn tay nhỏ bé bám chắc lấy bàn tay của cô ấy.

Vào lúc 1 giờ 8 phút, chiếc xe tải trắng xuất hiện, di chuyển chậm vào dãy xe, sau đó thì biến mất ra khỏi phạm vi máy quay.

Vào lúc 1 giờ 25 phút chiếc BMW màu xanh da trời của Mattie Purvis lái vào bãi đỗ xe. Cô ấy bị che một phần bởi dãy xe giữa cô và máy quay, rồi họ nhìn thấy đỉnh đầu cô khi cô ra khỏi xe, khi cô đi bộ cuối dãy xe và hướng về phía tòa nhà.

- Thế đã đủ chưa? - Larry hỏi.

- Tiếp tục chiếu đi.

- Chúng ta đang tìm kiếm cái gì?

Rizzoli cảm thấy mạch đập mình nhanh hơn.

- Đó - cô nói nhẹ nhàng.

Chiếc xe tải trắng đã xuất hiện lại trước màn hình. Nó đi chuyển chậm tới dãy xe. Dừng giữa máy quay và chiếc BMW xanh.

- Khốn kiếp - Rizzoli bực bội - chiếc xe đó đang che mất tầm nhìn của chúng ta! Chúng ta không thể thấy những gì tài xế đang làm.

Vài giây sau, chiếc xe tải di chuyển tiếp. Họ không thể chộp lấy, thậm chí chỉ là nhìn thoáng qua gương mặt tài xế hoặc là nhìn thấy tấm bằng lái xe.

- Tất cả điều đó nói lên điều gì - Bác sĩ Fishman hỏi.

Rizzoli quay lại và nhìn Frost. Cô ấy không nói lời nào, cả hai đều hiểu những gì đang xảy ra ở bãi đỗ xe đó. Cái bánh xe xì hơi. Theresa và Nikki Wells cũng có cái bánh xe xì hơi.

Đây là cách anh ta tìm thấy họ, cô ấy nghĩ. Một bãi đỗ xe. Những phụ nữ mang bầu đang đi bộ vào gặp bác sĩ của họ. Một vết rách nhanh vào bánh xe và sau đó chỉ là một trò chơi đang chờ đợi. Theo sau nạn nhân khi cô ấy lái xe ra khỏi bãi. Khi cô ấy lái tạt vào lề đường, bạn ở đó, ngay sát sau cô ấy, sẵn sàng đề nghị giúp đỡ.

***

Khi Frost lái xe, Rizzoli ngồi nghĩ về sinh linh ấp ủ bên trong cô, về lớp da và gân mỏng như thế nào bao quanh con cô ấy. Gã đó sẽ không phải cắt sâu. Một vết rạch nhanh, thẳng xuống bụng, từ xương ức tới xương mu, mà không quan tâm về những vết sẹo, bởi vì không chữa vết thương, không có những lo lắng về sức khỏe người mẹ. Cô chỉ là một cái vỏ bọc dùng một lần, được bóc ra cho đứa con quý giá mà cô đang mang. Cô ấn tay vào bụng và đột nhiên cảm thấy phát ốm vì suy nghĩ về những gì mà Mattie Purvis đang phải chịu đựng lúc này. Chắc chắn Mattie đã không ấp ủ những hình ảnh kỳ lạ trong khi cô ta nhìn thẳng hình ảnh của chính mình. Có lẽ cô ta nhìn vào những vết rạn chằng chịt trên bụng và ý thức được sự mất đi người thân yêu do cô không còn hấp dẫn. Một ý nghĩ đau buồn khi chồng của cô ấy nhìn cô, bây giờ không còn hứng thú và ham muốn nữa. Không còn tình yêu.

- Anh có biết Dwayne đang gian díu chứ? - Cô nhìn Frost - hắn sẽ cần một người môi giới.

- Gì cơ?

- Khi hắn có trong tay đứa bé mới sinh, hắn sẽ làm gì với đứa bé? Hắn phải mang nó tới người môi giới. Ai đó quyết định việc nhận làm con nuôi, soạn thảo các giấy tờ. Và trả tiền cho hắn.

- Van Gates.

- Chúng ta biết trước đây hắn đã làm điều đó cho cô ta ít nhất một lần.

- Cách đây bốn mươi năm.

- Có bao nhiêu vụ nhận làm con nuôi khác mà hắn đã dàn xếp kể từ đó trở đi? Có bao nhiêu đứa trẻ khác mà hắn đã sắp đặt với việc trả cho gia đình những đứa trẻ đó? Có tiền trong vụ này. Tiền để giữ người vợ trẻ trong bộ đồ màu hồng.

- Van Gates định không hợp tác.

“Không có cơ hội nào nơi địa ngục”, nhưng chúng ta biết điều để theo dõi, bây giờ.

- Chiếc xe tải màu trắng.

Frost lái xe trong im lặng một lúc.

- Cô biết không - mãi sau anh ta nói - nếu chiếc xe tải đó xuất hiện ở nhà hắn, rất có thể là... - giọng của anh ấy nhỏ dần.

Rizzoli nghĩ có thể Mattie Purvis đã chết rồi.