← Quay lại trang sách

Chương 23

Bác sĩ Joyce. P. O,Donnell đi bộ vào trong phòng hội thảo của cơ quan hình sự. Bộ quần áo hiệu St. John mà cô ta đang mặc có vẻ đắt hơn số tiền Rizzoli dành cho trang phục suốt một năm. Đôi giầy cao ba phân càng tôn thêm dáng cao ráo của cô ta. Mặc dù mấy cảnh sát nhìn ngắm khi cô ta ngồi xuống bên bàn, cô ta không hề tỏ ra khó chịu. Cô ta biết cách kiểm soát, một khả năng mà Rizzoli còn phải học hỏi nhiều, dù cô cũng là phụ nữ.

Cả hai đều có vẻ không thân thiện, O’Donnell ném cho Rizzoli cái nhìn băng giá, sau đó cô ta quay sang nhìn Frost, trước khi tập trung mọi sự chú ý vào Marquette, chuyên viên cao cấp. Tất nhiên cô ta tập trung vào anh ta rồi, không thích lãng phí thời gian mà.

- Đây là một lời mời bất ngờ, đại úy. Tôi không thường xuyên được mời tới Schroeder Plaza.

- Thanh tra Rizzoli là người gợi ý.

- Ôi, thế thì càng ngạc nhiên hơn. Nghĩ mà xem.

Rizzoli nghĩ thầm: nghĩ mà xem, chúng ta ở hai phe khác nhau. Tôi thì bắt bọn quái vật, còn cô thì bảo vệ chúng.

- Nhưng như tôi đã nói với Rizzoli qua điện thoại rồi đấy, tôi không thể giúp các anh chị trừ khi các anh chị giúp tôi. Nếu anh chị muốn tôi giúp tìm ra quái vật, anh chị phải chia sẻ thông tin mà anh chị có.

Như để trả lời, Rizzoli đẩy file tài liệu cho cô ta.

- Đó là những gì chúng tôi biết về Elijah Wood cho tới thời điểm này.

Cô nhìn thấy sự háo hức trong ánh mắt của bác sĩ tâm lý. O‘Donnel đây, cô ta sống với quái vật. Thật là một cơ hội mới cho cô ta tới gần tim của quái vật hơn nữa.

O‘Donnell mở tập tài liệu.

Học bạ thời phổ thông.

- Từ Fox Habor.

- IQ 136, điểm số bình thường.

- Kiểu anh hùng cổ điển đây. Có khả năng làm những điều phi thường nếu cậu ta cố hết sức. Một giáo viên đã viết như thế, không biết những thành tựu của anh ta ở đâu.

- Sau khi mẹ anh ta chết, bố anh ta nuôi dạy, tên ông ta là Hugo. Người bố này chẳng bao giờ làm việc gì đủ lâu. Cả ngày chỉ uống rượu, và chết vì nó khi Elijah mười tám tuổi.

- Đó là gia đình mà Amalthea sống.

- Phải. Cô ta đến sống với bác mình khi cô ta lên chín, sau khi mẹ mất. Không ai biết bố cô ta là ai. Vì thế ta có gia đình Lank ở Fox Habor. Một ông bác nghiện rượu và một ông anh khuyết tật về mặt xã hội, một người lớn lên như thế, thật là một gia đình kiểu Mỹ.

- Sao cô gọi Elijah như thế?

- Thế ta gọi một cậu bé chôn sống bạn mình là gì? Chơi cho vui à?

O’Donnell lật sang trang mới, bất cứ ai đọc chúng cũng sẽ sợ hãi, nhưng vẻ mặt của chị ta thì thật là thích thú.

- Cô bé anh ta chôn sống chỉ mười bốn tuổi - Rizzoli nói - Alice Rose là học sinh mới ở trường, cô bé bị bọn bạn chế nhạo. Có thể Elijah gần gũi với cô bé, cô bé dễ tin và anh ta mời cô bé đến nhà, dẫn vào rừng, tới cái hố anh ta đã đào sẵn, đẩy xuống và lấp đất lên. Câu hỏi sau đó, anh ta trả lời rằng chỉ là trò đùa thôi, nhưng anh ta thì có vẻ muốn giết cô ấy.

- Theo như báo cáo thì cô gái không sao?

- Không sao ư? Không chính xác lắm.

O’Donnell nhìn lên.

- Nhưng cô ta không chết.

- Alice Rose phải mất 5 năm để điều trị chứng hoảng hoạn và sợ hãi. Khi cô mười chín tuổi, cô ấy leo lên bồn tắm và cắt cổ tay. Theo như tôi nghĩ thì Elijah phải chịu trách nhiệm về cái chết đó. Đấy là nạn nhân đầu tiên của anh ta.

- Cô có bằng chứng gì nữa không?

- Bốn mươi lăm năm trước, một cặp vợ chồng là Karen và Robert Sadler biến mất ở Kennebunkport. Karen đang mang bầu tháng thứ tám. Xương họ tìm thấy tuần trước, ở gần chỗ mà Elijah Wood đã chôn Alice. Tôi nghĩ họ cũng là nạn nhân của Elijah. Anh ta và Amalthea.

O’Donnell có vẻ ngạc nhiên, nhưng vẫn giữ hơi thở đều.

- Cô là người gợi ý, bác sĩ O’Donnell - Đại tá Marquette nói

- Cô nói Amalthea có đồng phạm, ai đó mà cô ta gọi là quái vật. Ai đó giúp bà ta giết Nikki và Theresa, cô nói với bác sĩ Idles như vậy phải không?

- Không ai tin vào lý thuyết đó cả.

- Ừm, chúng tôi tin. Chúng tôi nghĩ quái vật là anh họ bà ta, Elijah.

Lông mày của O‘ Donnell nhướn lên.

- Một vụ của cặp anh em giết người?

- Có thể đấy không phải là lần đầu tiên họ giết người cùng nhau.

- Đúng, Kenneth và Angelo Buono, họ là một cặp anh em họ.

- Vậy là có tiền lệ - Marquette nói, anh em họ là một cặp.

- Anh không cần phải nói với tôi chuyện đó.

- Cô biết về quái vật trước khi bất cứ ai khác biết. Và cô cố gắng tìm ra anh ta, qua Amalthea.

- Nhưng tôi chưa thành công, vậy nên tôi không biết mình có giúp các vị tìm ra anh ta không. Giờ tôi không hiểu sao các vị mời tôi đến đây, thanh tra Rizzoli, vì cô chẳng tôn trọng nghiên cứu của tôi lắm.

- Tôi biết Amalthea nói chuyện với cô. Bà ta chẳng thèm nói với tôi một lời khi tôi gặp bà ta hôm qua. Nhưng cảnh vệ nói với tôi là bà ta có nói chuyện với cô.

- Đó là chuyện riêng của chúng tôi, bà ấy là bệnh nhân của tôi.

-Vậy anh họ của bà ta thì không. Anh ta là người chúng tôi muốn tìm.

- Hừm, vậy anh ta cư trú lần cuối ở đâu? Chẳng có thông tin gì về anh ta đã lâu rồi.

- Vậy cô biết anh ta còn sống?

Rizzoli thở dài.

- Không.

- Giờ có lẽ anh ta gần bảy mươi tuổi rồi, phải không? Có vẻ quá nhiều cho một kẻ giết người hàng loạt.

- Amalthea sáu lăm tuổi, nhưng không ai từng nghi ngờ rằng bà ta giết hai chị em kia. Và rằng bà ta đánh họ, đốt xác họ.

O‘ Donnell hướng ra phía trước nhìn Rizzoli một lát.

- Nói cho tôi biết tại sao cảnh sát Boston lại quan tâm tới Elijah Lank? Đó là những kẻ giết người đã già rồi, không phải việc của các vị? Sao các vị lại có hứng thú thế.

- Vì vụ Anna Leoni có thể liên quan.

- Như thế nào?

- Chỉ trước khi bị giết, Anna hỏi rất nhiều về Amalthea. Có thể cô ấy biết quá nhiều. Rizzoli đưa một tập hồ sơ khác cho O’Donnell.

- Cái gì thế?

- Chắc cô biết NCIC?

- Phải.

- Chúng tôi đã tìm kiếm thông tin sử dụng từ khóa "nữ và mang thai". Và chúng tôi có cái đó từ FBI, mọi vụ trong cơ sở dữ liệu của họ, trở lại những năm sáu mươi. Mọi phụ nữ mang thai biến mất ở Mỹ.

- Tại sao là họ?

- Bởi vì Nikki đang mang bầu tháng thứ chín, Karen mang bầu tháng thứ tám, chị không thấy trùng hợp kinh khủng à?

O‘Donnell mở file ra và bắt gặp ngay danh sách. Cô ta nhìn rồi thốt lên:

- Sao có nhiều tên vậy?

- Xem xem, có hàng nghìn người mất tích ở đất nước này, nếu mà phụ nữ mang bầu biến mất nhiều như vậy thì chỉ là số ít thôi, nó chẳng nói lên gì cả. Nhưng khi một phụ nữ mang bầu tháng thứ nhất biến mất, trong bốn mươi năm, con số chắc là nhiều lắm.

- Cô có liên hệ gì với vụ của Amalthea và anh họ không?

- Đó là lý do tại sao tôi gọi chị, chị nói chuyện với bà ta nhiều lần. Có khi nào bà ta nói về mình không? Bà ta sống ở đâu? Làm việc ở đâu?

O' Donnell gập sổ lại.

- Anh chị đang hỏi tôi những câu phá vỡ sự bí mật giữa bác sĩ và bệnh nhân.

- Bởi vì vụ giết người qua rồi, nhưng nó chưa dừng lại.

- Bệnh nhân của tôi đâu có giết ai nữa? Bà ta ở trong tù.

- Nhưng đồng phạm thì chưa.

Rizzoli rướn lên phía trước, gần sát người đối diện, giờ cô cần O‘ Donnell, phải kềm chế.

- Quái vật làm cô quan tâm phải không? Cô muốn biết về anh ta, cô muốn đi sâu vào dầu óc anh ta, muốn biết anh ta nghĩ gì. Tại sao cô không giúp chúng tôi nhỉ, như thế cô có thêm người vào danh sách đấy.

- Có thể cả hai chúng ta đều sai, có thể con quái vật chỉ là trong trí tưởng tượng của chúng ta.

Rizzoli nhìn Frost.

- Tại sao ta không bật máy chiếu lên nhỉ?

Frost đặt máy chiếu vào chỗ và bật công tắc điện. Với những cái máy tính lâu như thế này thì máy chiếu giống như thời trung cổ, nhưng cô và Frost đã làm cho nó chạy nhanh nhất có thể. Giờ thì Frost đã mở một folder ra và click vào một file chi chít vết mực màu.

Frost đặt tấm giấy lên trước máy chiếu, một bản đồ nước Mỹ hiện lên. Giờ anh ta chiếu tấm bản đồ mức rõ nhất. Sáu dấu chấm hiện ra.

- Những dấu chấm đó nghĩa là gì?

- Đây là những báo cáo từ các vụ việc của NCIC trong sáu tháng đầu năm 1984, chúng tôi chọn năm đó là bởi vì đó là năm đầu tiên hoàn tất hệ thống dữ liệu của VBI. Vậy nên phần dữ liệu tương đối đầy đủ. Mỗi một dấu chấm là tượng trưng cho một báo cáo về một phụ nữ đang mang bầu mất tích. Anh ta chỉ vào dấu chấm cuối cùng trên màn hình.

- Đó là một tập hợp các điểm rải rác, một vụ ở Oregon, một ở Atlanta, một ở đông nam. Một phụ nữ mất tích ở Arizona, một ở New Mexico, hai ở nam California.

- Tôi vẫn chưa hiểu ý anh lắm.

- Hừm, hãy xem chu kỳ sáu tháng nhé, từ tháng 7 đến tháng 12 năm 1984. Có thể như thế sẽ rõ hơn đấy.

Frost đặt tấm hình khác lên trước máy chiếu. Một loạt các dấu chấm khác hiện lên, tất cả đánh dấu màu đỏ.

- Xem lại nào, cô có thể thấy một vài dấu chấm rải rác xung quanh khu vực này. Nhưng lưu ý là còn một vài nhóm khác nữa nhé. Anh ta vẽ một vòng quanh một nhóm ba dấu chấm đỏ.

- San Jose, Sacamento, Eugene, Oregon.

O’ Donnel nói, nhẹ nhàng:

- Mọi thứ thú vị hơn rồi đấy.

- Đợi cho đến khi ta xem tiếp sáu tháng nữa - Rizzoli nói.

Với tấm hình thứ ba, vẫn có thêm cái dấu chấm khác màu xanh. Giờ thì mọi phần trở nên không thể nhầm lẫn được, O‘Donnell nhìn không chớp mắt, ngạc nhiên vô cùng.

- Chúa ơi, những dấu chấm tiếp tục di chuyển.

Rizzoli gật đầu, nheo mắt nhìn lên màn hình.

- Từ Oregon, nó đi tới phía Bắc, suốt sáu tháng tiếp theo, hai phụ nữ biến mất ở Washington. Sau đó người thứ ba biến mất ở Montanas - Cô quay sang nhìn O’Donnell - Mọi chuyện chưa dừng ở đó đâu.

OJ Donnell tựa vào ghế, mặt cô ta như một con mèo rình chuột.

- Sẽ chuyển tiếp tới đâu?

Rizzoli nhìn vào bản đồ.

- Suốt mùa hè đó, nó di chuyển lên phía đông, tới Illinois và Michigan, New York và Massachusett. Rồỉ đột ngột chuyển xuống phía Nam.

- Tháng mấy?

Rizzoli nhìn Frost, đang lật mấy tấm hình.

- Vụ tiếp theo ở Virginia, 14 tháng 12.

O‘ Donnell nói:

- Nó di chuyển cùng thời tiết.

Rizzoli nhìn cô ấy.

- Cái gì?

- Thời tiết. Xem đi, nó đi di chuyển lên vùng Midwest khi mùa hè đến, đến mùa thu, nó ở New England. Sau đó, đến tháng 12 thì xuống phía Nam. Chỉ bởi vì trời lạnh hơn mà thôi.

Rizzoli vẫn nhìn vào bản đồ, Chúa ơi, người phụ nữ này nói đúng. Tại sao trước đây ta không nhận ra nhỉ?

- Chuyện gì xảy ra tiếp theo? – O’Donnell hỏi.

- Nó làm thành một vòng tròn. Di chuyển khắp nam, Florida, Texas. Cuối cùng thì chuyển xuống Arizona.

O’ Donnell đứng dậy và đi tới chỗ màn hình. Cô ta đứng đó một lúc rồi nhìn bản đồ.

- Khi nào thì chu kỳ bắt đầu lại? Cần bao lâu?

- Cần ba tháng và nửa năm cho chu kỳ quanh đất nước.

- Hay thật đấy.

- Phải, nhưng để ý nhé, nó không bao giờ ở yên một bang quá lâu, không bao giờ có quá nhiều nạn nhân ở một vùng, nó cứ di chuyển, để tránh nghi ngờ, không nhận ra chuyện đó hàng năm.

- Cái gì? Chu kỳ lặp lại sao? - Donnell hỏi.

Rizzoli gật:

- Nó bắt đầu đi lại, vẫn theo một lộ trình. Cái cách mà các bộ lạc dùng để theo đàn trâu rừng.

- Chính quyền không bao giờ phát hiện ra?

- Bởi vì thợ săn không bao giờ ngừng di chuyển. Các bang khác nhau, danh tính khác nhau. Một vài tháng ở một vùng và rồi chuyển sang vùng khác. Đến một bãi săn mới. Họ chuyển đi chuyển lại.

- Các địa bàn quen thuộc.

- Ta đi đâu phụ thuộc vào ta biết những đâu, và ta biết những đâu phụ thuộc vào ta đi đâu.

Rizzoli nói, nhắc lại một trong những nguyên tắc của địa lý.

- Có xác nào được tìm thấy không?

- Không phải những vụ này. Tất cả các trường hợp đều còn đang mở.

- Như vậy, họ phải có những chỗ để chôn. Chỗ để giấu nạn nhân và mổ bụng.

- Chúng có thể là những chỗ khó tìm, những khu vực nông thôn, hoặc ngập nước - Frost thêm vào - Vì không có người phụ nữ nào được tìm thấy.

- Nhưng họ đã tìm thấy Nikki và Theresa – O’Donnell nói - Họ bị thiêu, không phải bị chôn.

- Hai chị em được tìm thấy vào 25 tháng 11. Chúng tôi đã kiểm tra thời tiết. Vào hôm đó có một trận bão tuyết bất ngờ - tuyết rơi dày mười tám phân. Cả Massachusett bị bất ngờ, hàng loạt tuyến đường giao thông ngưng trệ. Có thể họ không tìm thấy điểm chôn.

- Và đó là lý do tại sao phải đốt xác đúng không?

- Như cô đã chỉ ra đấy, những người mất tích dường như cũng di chuyển theo thời tiết. Khi trời trở lạnh, họ đi xuống phía Nam. Nhưng đến tháng mười một năm đó, chẳng ai tưởng tượng được là lại có tuyết rơi dày và sớm thế.

Rizzoli quay sang nhìn O‘ Donnell.

- Con quái vật của cô đấy, dâu chân của nó trên bản đồ này. Tôi nghĩ Amalthea đi cùng anh ta cả chặng.

- Vậy cô muốn tôi làm gì? Một hồ sơ tâm lý à? Giải thích tại sao họ giết người à?

- Chúng tôi biết họ đã làm gì. Họ không giết người vì niềm đam mê, hay sợ hãi. Đó không phải là những kẻ giết người thông thường.

- Động cơ của họ là gì?

- Chắc chắn là tiền rồi. Thực tế thì động cơ của họ có thể là chán những kẻ săn quái vật như cô đây.

- Tôi không thấy những kẻ giết người có gì đáng chán cả. Cô nghĩ tại sao họ giết người?

- Thế cô có biết họ chẳng có hồ sơ làm việc nào không? Chúng tôi không thể biết họ đã làm gì để trả tiền an ninh, hay báo cáo đóng thuế nào cả. Họ không có thẻ tài khoản, không tài khoản ở ngân hàng. Trong nhiều thập kỷ, họ ẩn mình, sống bên ngoài xã hội. Làm sao họ có tiền trả tiền ga, thức ăn và xăng xe?

- Tiền mặt.

- Nhưng tiền mặt từ đâu ra? - Rizzoli quay sang nhìn bản đồ - Đó là cách họ kiếm sống.

- Tôi chưa hiểu.

- Một vài người bắt cá, một vài người vặt táo. Amalthea và đồng sự của cô ta thì thu hoạch. Bốn mươi năm trước, Amalthea đã bán hai cô con gái mới sinh lấy bốn mươi nghìn đô la. Tôi không nghĩ đó là con bà ta.

O’Donnell nhíu mày.

- Cô nói về bác sĩ Maura và em gái à?

- Đúng - Rizzoli nói và cảm thấy một chút hài lòng vì thái độ sợ hãi của O‘Donnell. Người phụ nữ này không biết cô ta đang đối mặt với chuyện gì. Một bác sĩ thường xuyên gặp quái vật lại tỏ ra ngạc nhiên.

- Tôi đã kiểm tra Amalthea, tôi tranh cãi với các bác sĩ khác...

- Rằng bà ta bị điên?

- Phải – O’Donnell thở dài - Những gì cô chỉ ra ở đây, hoàn toàn khác.

- Không phải bị điên.

- Tôi không biết, tôi không hiểu bà ta nữa.

- Bà ta và anh họ bà ta làm việc vì tiền, vì đồng tiền lạnh lùng. Nghe có vẻ thật kinh tởm.

- Có thể...

- Cô rất hòa hợp với bọn giết người, bác sĩ, cô nói chuyện với họ, và dùng hàng giờ với họ, cô hiểu họ.

- Tôi cố mà.

- Vậy Amalthea là loại giết người gì vậy? Bà ta là quái thú hay là một doanh nhân?

- Bà ta là bệnh nhân của tôi. Chỉ thế thôi.

- Nhưng chị đang thắc mắc về các chẩn đoán mà - Rizzoli chỉ lên màn hình - Đó là những hành vi rất logic, chị thấy đấy. Kẻ giết người khôn ngoan. Chị vẫn nghĩ bà ta điên à?

- Tôi nhắc lại, đó là bệnh nhân của tôi. Tôi cần phải bảo vệ bà ấy.

- Chúng tôi không quan tâm Amalthea. Chúng tôi quan tâm Elijah - Rizzoli nhấn mạnh, và tiến gần sát mặt O’Donnell - Ông ta vẫn không ngừng săn đuổi, thấy không?

- Thấy gì?

- Amalthea bị tù 5 năm rồi - Rizzoli nhìn Frost - Chỉ những điểm di chuyển trên bản đồ từ khi Amalthea bị bắt đi, cho cô ta thấy.

Frost lấy những tấm hình cũ đi và đặt mấy tấm khác lên.

- Tháng 1, một phụ nữ ở Georgia. Tháng 3, một nạn nhân ở Daytona - Anh ta lật một tấm khác - Sáu tháng sau, một vụ nữa xảy ra ở Texas.

Amalthea ở tù suốt thời gian đó, nhưng mọi việc vẫn tiếp diễn. Con quái vật không dừng lại.

O’Donnell nhìn những dấu chấm trên bản đồ, mỗi dấu chấm là một phụ nữ, một cuộc đời.

- Chúng ta ở đâu trong vòng quay?

- Một năm trước, nó đến California và bắt đầu di chuyển lên phía Bắc.

- Và giờ, ở đâu?

- Báo cáo cuối cùng là một tháng trước, ở Albany, New York.

- Albany? – O’Donnell hỏi và nhìn Rizzoli - như vậy có nghĩa là...

- Giờ nó đang ở Massachusett, nó đang tiến vào thị trấn.

Frost tắt chiếc máy và đột nhiên căn phòng trở nên im lặng. Mặc dù màn hình trống rỗng nhưng hình ảnh vẫn hơi mờ, làm mọi người cháy lên suy nghĩ. Có tiếng chuông điện thoại, điện thoại cầm tay của Frost và dường như nó to vô cùng trong căn phòng im lặng.

- Tôi xin lỗi - Anh ta nói và đi ra.

Rizzoli nói với bác sĩ tâm lý.

- Nói cho chúng tôi biết về quái vật đi, chúng tôi sẽ tìm ra ông ta ở đâu?

- Cùng theo cái cách mà cô bắt những tên tội phạm khác thôi, các vị làm thế nào? Các vị đã có tên rồi, cứ thế mà tìm thôi.

- Nhưng ông ta không có thẻ tín dụng, không tài khoản ngân hàng. Rất khó.

- Nhưng tôi không phải là kẻ săn máu.

- Chị đã nói chuyện với người gần với anh ta nhất, người có thể biết anh ta ở đâu.

- Đó là chuyện riêng tư.

- Bà ta đã bao giờ ám chỉ cái tên đó chưa? Bà ta có nói gì về anh họ mình không?

- Tôi không có trách nhiệm phải chia sẻ những thông tin đó. Đó là chuyện của bệnh nhân của tôi.

- Elijah không phải bệnh nhân của chị.

- Nhưng Amalthea thì có, các vị đang cố gắng khởi kiện một vụ giết người chống lại bệnh nhân của tôi.

- Chúng tôi không hứng thú với bà ta, chúng ta cần anh họ bà ta cơ.

- Tôi không có nhiệm vụ giúp đỡ các vị.

- Chó thật, thế còn trách nhiệm công dân của cô ở đâu?

- Thanh tra Rizzoli - Marquette nhắc nhở.

Rizzoli vẫn nhìn O’Donnell.

- Hãy nhìn cái bản đồ với chi chít vết chấm đi. Ông ta đang ở đây, tìm kiếm nạn nhân tiếp theo.

Ánh mắt của O’Donnell rơi xuống bụng của Rizzoli.

- Vậy tôi nghĩ là cô phải cẩn thận đấy, thanh tra Rizzoli.

Rizzoli nhìn O’Donnell đang cầm cái cặp lên, cô nói thêm:

- Tôi nghĩ là tôi có thể cẩn thận hơn nữa đấy. Như chị nói, tên giết người này rất logic và thực tế. Ông ta chọn địa điểm chỉ hơi bất thường một chút thôi. Các hồ sơ tội phạm không giúp gì được chúng ta, vì ông ta không phải là quái vật.

- Vậy cô chắc cô sẽ nhận ra.

- Tôi sẽ cố gắng, vậy nên cô cũng vậy.

O‘ Donnell quay ra cửa, dừng lại và cười mỉm.

- Nhân tiện nói về chuyện quái vật, thanh tra, bạn cũ hỏi thăm cô đấy. Mỗi khi tôi đến thăm anh ta.

Không cần chị ta nói tên, cả hai đều biết đó là Warren Hoyt. Người đàn ông tiếp tục có mặt trong những cơn ác mộng của Rizzoli.

- Anh ta vẫn nghĩ về cô - O’ Donnel lại cười, im lặng và thâm hiểm - Tôi vừa mới nghĩ ra chắc là cô vui lắm vì được nhớ tới.

O’Donnell đi ra cửa.

Rizzoli cảm thấy Marquette chờ xem phản ứng của cô, xem cô có chịu thua không. Rồi ông ta cũng đi ra khỏi căn phòng, bỏ lại cô với cái máy chiếu trên đầu. Cô nhặt các tấm ảnh lên, tắt máy và buộc gọn mọi thứ lại. Tất cả nỗi tức giận dồn nén lên bàn tay cô.