← Quay lại trang sách

Chương 32

Cô đang ở một vị trí khác, không phải là bác sĩ, mà là bệnh nhân. Ánh đèn trên trần nhà phản chiếu và các y tá với mũ đang nhìn xuống cô đầy lo lắng. Có tiếng bánh xe cút kít, có cô y tá thở dốc khi đẩy xe bông gạc qua cửa kép, vào trong phòng mổ. Các loại đèn chiếu trên đầu, mù mịt, như ánh sáng trong phòng mổ tử thi vậy.

Maura nhắm mắt lại ngay khi vừa nhìn thấy từng ấy thứ. Khi các y tá phòng mổ đưa cô lên bàn, cô nghĩ về Anna, đang nằm trần truồng dưới ánh đèn, cơ thể bị phanh ra, những người lạ đang nhìn cô ấy. Cô cảm thấy nỗi sợ hãi bao trùm, như thể Anna đang nhìn cô, như Maura đã từng đứng nhìn cô ấy. Em gái mình, cô nghĩ khi đèn hàn chọc vào ven của cô, và ánh sáng mờ đi. Em đang đợi chị phải không?

Nhưng khi tỉnh dậy, cô thấy mình không thấy Anna, đó là Rizzoli. Ánh sáng ban ngày chiếu qua đôi mắt nửa mở, nửa nhắm nhưng cô vẫn thấy là Rizzoli đang cúi xưống.

- Chào bác sĩ.

- Chào - Maura đáp lại.

- Chị cảm thấy sao?

- Không ổn lắm, tay tôi.

- Có lẽ đến lúc dùng thuốc rồi. Rizzoli nhấn nút gọi y tá.

- Cảm ơn, cám ơn cô tất nhiều về mọi thứ.

Họ im lặng khi có y tá đến tiêm cho Maura một liều moocphin, sự im lặng chấm dứt khi y tá đi ra ngoài và thuốc bắt đấu có tác dụng.

Maura nói, gần như thì thào.

- Rick...

- Tôi rất tiếc, chị biết là...

- Tôi biết, cô chớp mắt, nước mắt chảy ra. Chúng tôi chưa bao giờ có cơ hội.

- Cô ta đã không để cho hai người có cơ hội, vết cào trên xe, tất cả là vì anh ta. Cô ta muốn chị tránh xa khỏi chồng mình. Những lá thư đe dọa, những con chim chết trong hộp thư - tất cả những mối đe dọa mà Anna nghĩ do Cassell làm đều là của Carmen. Cô ta cố gắng dọa cho Anna sợ, để cô ấy rời thành phố, để chồng cô ta một mình.

- Nhưng rồi Anna quay trở lại Boston.

Rizzoli gật đầu.

- Cô ấy đã trở lại, bởi vì cô ấy biết mình có một chị gái.

- Tôi.

- Carmen... vì vậy biết là bạn gái của chồng mình đã trở lại. Anna để lại tin nhắn trong máy của Rick, nhớ không? Con gái họ nghe được và nói với mẹ mình. Và mọi cơ hội tái hợp với chồng đã hết. Người phụ nữ khác đã quay lại, bước vào lãnh địa của cô ta, gia đình của cô ta.

Maura nhớ lại Carmen từng nói: Anh ta không phải sở hữu của cô để lấy đi.

- Charles Cassell nói gì đó với tôi, về tình yêu. Anh ta nói đó là loại tình yêu không thể để nó đi mất, cho dù chuyện gì xảy ra. Nghe có vẻ lãng mạn phải không? Chỉ có cái chết mới chia lìa được chúng ta. Vậy nên chị thấy không, có bao nhiêu người giết người vì không muốn rời xa bạn tình, không chịu từ bỏ.

Giờ thì liều thuốc có tác dụng rồi. Maura nhắm mắt, cảm ơn tác dụng của nó. Cô thì thầm:

- Làm sao cô biết, tại sao cô nghĩ là Carmen?

- Black Talon. Đó là bằng chứng tôi đã theo lâu nay, viên đạn... Nhưng tôi đã lạc đường vì nhà Lanks, vì quái vật.

- Tôi cũng vậy - Maura thì thào - cảm thấy liều thuốc đang lan ra và làm cô buồn ngủ.

- Tôi nghĩ tôi sẵn sàng rồi, Jane à, cho câu trả lởi.

- Câu trả lời cho cái gì?

- Amalthea. Tôi cần biết.

- Liệu bà ta có phải là mẹ chị không à?

- Phải.

- Cho dù có phải thì cũng chẳng có nghĩa lý gì cả, chỉ là sinh học, những gì chị đạt được là do trí tuệ của chị.

- Sự thật, ít nhất tôi cũng phải biết sự thật chứ.

***

Sự thật ư, Rizzoli nghĩ khi cô đi bộ tới xe, là thứ hiếm khi người ta muốn nghe. Liệu có tốt hơn không để giữ một hy vọng mỏng manh rằng mình không có gốc gác với đám quái vật? Nhưng Maura muốn biết sự thật, và Rizzoli biết chúng sẽ phũ phàng. Người ta đã tìm ra thi thể của những phụ nữ bị chôn, không xa chỗ Mattie Purvis bị chôn. Còn bao nhiêu phụ nữ khác sẽ bị đe dọa? Bao nhiêu thức dậy trong bóng tối và cào cấu, la hét trong bức tường đó? Bao nhiêu có thể hiểu như Mattie, rằng điều tồi tệ nhất sẽ xảy ra khi họ chỉ là cái lò ấp sống?

Liệu mình có sống sót không nhỉ? Mình không bao giờ biết câu trả lời. Cho đến khi mình ở trong cái hộp đó.

Khi cô lấy xe ở gara, cô thấy mình đã tự kiểm tra bốn bánh xe để đảm bảo nó vẫn ổn,, thấy mình đang xem những cái xe xung quanh, tìm kiếm bất cứ ai có thể đang theo dõi cô. Đây là công việc của mình, cô nghĩ, và bắt đầu cảm thấy quái vật xung quanh mình, cho dù có thể không có.

Cô leo vào chiếc Subaru và khởi động máy. Ngồi yên một lát, cô mở ví lấy ra cái điện thoại, nghĩ: mình cần phải nghe giọng của Gabriel, mình cần biết mình không phải là Mattie Purvis, rằng mình được chồng yêu, theo cái cách mình yêu anh ấy.

Cuộc gọi của cô được trả lời ngay sau hồi chuông đầu tiên.

- Đại úy Dean nghe!

- Chào anh yêu.

Gabriel cười lớn.

- Anh đang định gọi cho em.

- Em nhớ anh.

- Đó là những gì anh mong em sẽ nói. Anh đang đến sân bay đây.

- Sân bay? Nghĩa là...

- Anh sẽ bắt chuyến bay tới tới Boston. Một cuộc hẹn với chồng em tối nay, em nghĩ sao? Có cho anh vào danh sách được không?

- Bằng mực vĩnh cửu luôn, về nhà đi anh, chỉ cần anh về nhà thôi.

Ngừng lại. Rồi anh nói, nhẹ nhàng.

- Em ổn chứ, Jane.

Nước mắt bỗng rơi.

- Ôi, lại là thứ hocmoon đáng ghét này - Cô lau nước mắt và cười - Em nghĩ em đang cần anh.

- Giữ suy nghĩ đó đi nhé, vì anh đang trên đường về đây.

Rizzoli mỉm cười khi lái xe đến Natick để thăm một bệnh nhân khác, một người sống sót sau bi kịch này. Có hai phụ nữ kiên cường, và mình biết cả hai.

Bị vướng víu bởi những chiếc xe truyền hình ở bãi xe, các phóng viên chen kín lối vào, báo chí nữa, họ đã cho rằng Mattie Purvis là người cần phải được biết tới. Rizzoli đi qua rừng phóng viên và đi vào hành lang. Hình ảnh người phụ nữ bị chôn trong hộp trên đài tuyền hình quốc gia. Rizzoli cho thẻ ID vào hai cửa an ninh khi cuối cùng cũng gõ được cửa phòng Mattie. Cô không nghe tiếng trả lời, nên cứ bưởc vào.

TV vẫn bật, nhưng không có tiếng. Những hình ảnh vẫn nhảy múa nhưng không ai xem. Mattie nằm trên giường, nhắm mắt, trông không có vẻ gì giống cô dâu trong tấm ảnh cưới. Môi cô tái nhợt và sưng vù, mặt chi chít vết cào xé. Một ống dẫn nối vào tay để cung cấp dinh dưỡng cho bàn tay với những ngón tay xước và móng thì gẫy. Nhưng khuôn mặt cô ấy thì khác, một giấc ngủ không ác mộng.

- Cô Purvis?

Mattie mở mắt, chớp vài lần trước khi có thể tập trung vào vị khách.

- Ôi thanh tra Rizzoli, cô trở lại rồi.

- Tôi nghĩ là phải chạy qua xem cô thế nào. Hôm nay cô cảm thấy thế nào?

- Tốt hơn nhiều rồi, mấy giờ rồi?

- Gần trưa rồi.

- Vậy là tôi ngủ cả buổi sáng ư?

- Cô xứng đáng được như thế. Không, đừng ngồi dậy, thư giãn đi.

- Nhưng tôi sợ nằm lắm rồi.

Mattie đẩy cái chăn ra và ngồi dậy, mái tóc không chải rối tung.

- Tôi đã nhìn thấy em bé ở cửa sổ phòng y tá, nó rất xinh.

- Thật sao? Tôi sẽ gọi nó là Rose. Tôi luôn thích cái tên đó.

Rose, Rizzoli im lặng. Thật là một sự trùng hợp không thể giải thích được trên đời này. Alice Rose, Rose Purvis. Một cô gái chết đã lâu và một cô gái vừa chào đời. Có cái gì đó mong manh nhưng kết nối hai mạng sống xuyên qua nhiều thập kỷ.

- Cô có thêm câu hỏi cho tôi không?

- Ừm, thực ra thì... - Rizzoli kéo ghế ngồi xuống bên cạnh - Tôi đã hỏi chị nhiều câu hỏi quá rồi, hôm qua, Mattie. Nhưng tôi sẽ không bao giờ hỏi chị đã xoay xở thế nào.

- Xoay xở?

- Để tiếp tục, để không bỏ cuộc.

Nụ cười trên mặt Mattie biến mất, cô nhìn Rizzoli với ánh mắt mở to và thì thào.

- Tôi không biết tôi làm thế nào nữa, tôi không bao giờ tưởng tượng mình có thể... Tôi chỉ muốn sống thôi, tôi chỉ muốn con tôi sống.

Họ im lặng. Rồi Rizzoli nói:

- Tôi cần phải khuyến cáo chị về cánh báo chí đây, họ đang muốn xẻ từng miếng thịt của chị. Tôi phải đi qua một rừng phóng viên ở bên ngoài. Tới giờ thì bệnh viện cố giữ họ tránh xa khỏi chị nhưng khi chị về nhà thì khác, đặc biệt khi...

- Khi nào?

- Tôi chỉ muốn chị chuẩn bị thôi. Đừng để ai lôi kéo chị vào việc chị không muốn.

Mattie nhìn lên TV, đang chiếu bản tin buổi chiều.

- Anh ta xuất hiện ở khắp các kênh.

Trên màn hình là Dwayne đứng trước một rừng micro. Mattie với điều khiển TV và bật tiếng.

Dwayne đang nói:

- Hôm nay là ngày hạnh phúc nhất cuộc đời tôi, tôi có người vợ tuyệt vời và con gái mình... tôi thực sự không biết phải bắt đầu từ đâu nữa. Đó là một cơn ác mộng mà không ai có thể tưởng tượng được. Cảm ơn Chúa, cảm ơn Chúa vì sự kết thúc tốtđẹp.

Mattie tắt TV. Nhưng ánh mắt cô vẫn nhìn vào màn hình trống rỗng.

- Đây không phải là sự thật, như thể chưa bao giờ xảy ra vậy. Đó là lý do tại sao tôi ngồi đây và vẫn còn bình tĩnh thế này. Bởi vì tôi không tin tổi thực sự đã ở cái hộp đó.

- Chị ở đó, Mattie. Phải mất một thời gian chị mới chấp nhận được. Đó là cơn ác mộng. Chị sẽ bước vào thang máy, hoặc nhìn vào trong tủ quần áo, và đột nhiên cảm thấy như thể mình lại bị nhốt vào trong đó. Nhưng sẽ tốt hơn, tôi hứa đấy, chỉ cần chị nhớ thế thôi - mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn.

Mattie nhìn cô với ánh mắt băn khoăn:

- Cô biết à?

- Phải, tôi biết.

Rizzoli nói, tay chạm vào vết sẹo trên tay Mattie. Đó là bằng chứng cho những kinh hoàng mà cô ấy đã trải qua. Sự sống sót chỉ là bước đầu tiên.

Có tiếng gõ cửa. Rizzoli đứng dậy khi Dwayne Purvis bước vào, mang theo một bó hồng đỏ. Anh ta đến thẳng bên giường vợ.

- Chào cưng, anh đã đến sớm hơn, nhưng ngoài kia là cái vườn bách thú, tất cả họ đều muốn phỏng vấn anh.

- Chúng tôi đã nhìn thấy anh trên TV - Rizoli nói, cố gắng bình thường mặc dù cô không thể nhìn anh ta mà không nhớ đến đoạn phỏng vấn ở đồn cảnh sát Natick. Ôi, Mattie, chị có thể làm tốt hơn gã này.

Anh ta quay qua nhìn Rizzoli, giờ cô mới thấy anh ta có cái áo sơ mi may cẩn thận và cái cà vạt lụa. Trông cái vẻ chỉn chu của anh ta làm mờ cả bó hoa hồng.

- Trông tôi thế nào? - Anh ta hỏi, háo hức.

- Trông anh như một ngôi sao truyền hình thực sự vậy - Rizzoli nói sự thật.

- Thật sao? Ôi, ngạc nhiên quá, tất cả máy quay ở đó. Mọi người đều háo hức - Anh ta quay sang nhìn vợ - Em biết không, em yêu, chúng ta cần phải ghi lại khoảnh khắc này.

- Ý anh là sao?

- Như là, lúc này. Chúng ta phải ghi lại, anh mang tặng em bó hồng khi em đang nằm trên giường bệnh viện. Anh đã có hình đứa trẻ rồi nhưng anh cần ảnh sum họp, em bế nó chẳng hạn.

- Tên nó là Rose.

- Và chúng ta chưa hề có ảnh nào chụp cùng nhau, anh với em. Chúng ta cần ảnh của chúng ta. Anh có mang theo máy ảnh đây.

- Em chưa chải tóc Dwayne. Tệ lắm. Em không muốn chụp hình.

- Thôi nào, bọn họ đều hỏi ảnh đấy.

- Ai?

- Chúng ta có thể quyết định sau. Phải tiết kiệm thời gian, cân nhắc mọi đề nghị. Câu chuyện sẽ đáng giá hơn với mấy tấm ảnh đấy.

Anh ta lôi ra máy ảnh từ túi quần và đưa cho Rizzoli.

- Cô vui lòng chứ?

- Tùy vợ anh thôi.

- Được mà - anh ta khăng khăng - chỉ cần chụp hình thôi.

Anh ta dựa vào Mattie và đưa bó hoa cho cô cầm.

- Thế nào, anh tặng hoa cho em, có vẻ tuyệt đây - Anh ta mỉm cười, răng trắng bóng, người chồng đáng yêu bên vợ.

Rizzoli nhìn Mattie. Cô không thấy sự phản kháng nào trong mắt cô ấy, chỉ là một cái nhìn nóng nảy, vô cảm mà cô không hiểu nổi. Cô giơ máy ảnh lên, căn hình vợ chồng họ ở giữa và ấn.

Đèn lóe sáng, chỉ vừa đủ để bắt hình Mattie Purvis cầm bó hoa quẹt ngang mặt chồng.