Chương 33
Bốn tuần sau.
Không có màn kịch nào cả, không có giả điên nữa.
Amalthea Lank đi vào phòng phỏng vấn riêng và ngồi xuống, nhìn Maura với đôi mắt sáng, tỉnh táo. Mái tóc bẩn thỉu rối tung trước đây giờ được buộc gọn ra sau, khuôn mặt hiện lên rõ ràng hơn.
Nhìn vào gò má cao của Amalthea, cái nhìn thẳng, Maura tự hỏi: tại sao trước đây mình không nhận thấy điều này nhỉ? Thật quá rõ ràng. Mình đang nhìn thấy khuôn mặt mình hai mươi lăm năm sau.
- Mẹ biết con sẽ quay lại, và giờ thì con đã ở đây rồi - Amalthea nói.
- Bà có biết tại sao tôi ở đây không?
- Con trở lại sau khi biết kết quả xét nghiệm, phải không? Giờ thì con biết ta đã nói sự thật. Ngay cả khi con không muốn tin.
- Tôi cần bằng chứng, mọi người luôn nói dối nhưng ADN thì không.
- Lẽ ra con phải biết câu trả lời rồi chứ, ngay cả trước khi có kết quả.
Amalthea hướng ra phía trước và nhìn cô vởi nụ cười mãn nguyện.
- Con có cái miệng của cha con, Maura. Con biết không? Và con có đôi mắt của ta, gò má của ta. Ta nhìn thấy Elijah và ta ở khuôn mặt của con. Chúng ta là gia đình, chúng ta có chung dòng máu. Con, ta, Elijah và cả em trai con nữa - Bà ta ngừng lại - Con có biết nó không?
Maura nuốt nước miếng.
- Có.
Đứa bé bà giữ lại, bà bán tôi và em gái tôi, nhưng giữ lại đứa con trai.
- Con chưa bao giờ nói với ta Samuel chết như thế nào - Amalthea nói - người phụ nữ đó đã giết nó.
- Đó là tự vệ thôi. Đó là tất cả những gì bà cần biết. Cô ấy không có lựa chọn nào cả, cô ấy phải chống cự lại.
- Vậy con đàn bà đó là ai, Mattie Purvis? Ta cần biết về nó.
Maura không nói gì.
-Ta nhìn thấy nó trên TV rồi, nó chẳng có gì đặc biệt với ta cả, ta không hiểu sao nó có thể làm thế.
- Người ta phải làm bất cứ cái gì để tồn tại.
- Nó sống ở đâu? Phố nào? Họ nói trên TV là nó sống ở Natick.
Maura nhìn chằm chằm vào đôi mắt tối sẫm của bà mẹ, và đột nhiên cảm thấy ớn lạnh. Cô không sợ cho mình, cô sợ cho Mattie.
- Tại sao bà lại muốn biết?
- Ta có quyền để biết, ta là mẹ.
- Mẹ? - Maura bật cười - Bà thực sự nghĩ là bà xứng đáng với cái thiên chức đó à?
- Nhưng ta là mẹ nó và con là chị gái của Samuel - Amalthea nhoài người gần hơn tới phía cô - Chúng ta có quyền được biết Maura, chúng ta là một gia đình, không có gì quan trọng hơn máu mủ.
Maura nhìn vào đôi mắt ấy, đôi mắt tròn giống cô, và cô nhận ra sự thông minh tinh tường trong đó. Nhưng ánh sáng đó đã đi lệch, như bị khúc xạ qua tấm gương vỡ.
- Máu mủ chẳng có ý nghĩa gì cả.
- Thế thì tại sao con ở đây?
- Tôi đến đây vì tôi muốn nhìn bà lần cuối, và tôi sẽ ra đi, bởi vì tôi đã quyết định rồi, cho dù ADN có thế nào, bà cũng không phải là mẹ tôi.
- Vậy thì ai?
- Người yêu thương tôi. Bà không biết tình yêu thương là thế nào đâu.
- Ta đã yêu em trai con, ta có thể yêu con - Amalthea nhoài tới và vuốt ve má của Maura. Thật là một cái chạm nhẹ nhàng, ấm áp như bàn tay của người mẹ. Hãy cho ta một cơ hội, Maura.
- Vĩnh biệt, Alamthea - Maura đứng dậy và nhấn nút gọi cảnh vệ - Tôi xong rồi, cô nói - Tôi sẽ đi.
- Con sẽ quay lại thôi - Amalthea nói.
Maura không nhìn bà ta, cũng không quay lại khi bước đi, không ngoảnh lại khi nghe tiếng hét của Amalthea.
- Maura, con sẽ quay lại.
Trong tủ đồ, Maura dừng lại để nhìn cái ví của mình, bằng lái xe, thẻ tín dụng. Tất cả những bằng chứng về lai lịch của cô. Nhưng cô biết, mình là ai.
Và mình biết, mình không phải là ai.
Bên ngoài, nắng chiều rất ấm áp. Maura dừng lại và hít một hơi thật sâu. Cô cảm thấy ánh mặt trời đang xua đi không khí giá lạnh của nhà tù trong phổi cô. Cô xoá hình ảnh của Amalthea ra khỏi đầu óc.
Trên khuôn mặt bà ta, trong đôi mắt ấy, Maura thấy được nét của cha mẹ mình, dòng máu cô có máu của kẻ giết người. Nhưng ma quỷ không phải là di truyền. Có thể cô mang dòng máu đó trong mình, và mọi đứa trẻ mới sinh khác đều như thế. Nhưng mình khác biệt, mình không phải là quái vật.
Cô đi ra khỏi toà nhà giam giữ các linh hồn ấy. Phía trước là chiếc xe của cô, và con đường về nhà. Cô không nhìn lại.