Chương 19 Đứa Bé Bên Dòng Suối
Anh sẽ rất yêu nó – Hester Prynne nhắc lại, trong khi chị cùng chàng mục sư ngồi nhìn theo Pearl, chờ bé tới – Anh có thấy con bé xinh không? Kìa anh xem, nó biết dùng những bông hoa bình thường kia trang điểm cho mình với một kỹ năng bẩm sinh khéo léo đến chừng nào! Dù nó có nhặt được ngọc trai, kim cương, hồng ngọc, hay của quý gì đi nữa trong rừng, những thứ ngọc đó cũng không thể xứng hợp hơn với nó được. Nó là một đứa bé tuyệt vời! Thêm nữa, vầng trán của nó kia, em biết nó là vầng trán của ai!
- Này Hester – Arthur Dimmesdale nói với một nụ cười lo lắng – Em có biết là con bé yêu quý này, luôn tung tăng bên cạnh em, đã khiến cho anh nhiều khi hoảng sợ không? Anh thấy hình như là – ôi Hester, chẳng biết sao anh lại có ý nghĩ này, và cứ nghĩ đến lại kinh khủng làm sao! – anh thấy hình như là một phần nét mặt của chính anh được tái hiện y hệt trên khuôn mặt nó, giống đến nỗi e thiên hạ có thể nhận thấy rõ mất thôi! Nhưng phần lớn là nó giống em.
- Không! Không phải phần lớn! – Người mẹ mỉm cười dịu dàng – Nhưng chỉ một thời gian nữa thôi, anh sẽ không còn phải sợ người ta phanh phui dấu vết tìm ra nó là con ai. Này anh xem kìa, với những bông hoa dại cài trên tóc, trông nó xinh đẹp một cách kỳ lạ biết bao! Cứ như thể có một trong những nàng tiên mà chúng ta đã bỏ lại bên Nước Anh Cổ thân yêu, đã tô điểm cho nó thật đẹp để nó đến với chúng ta.
Ngồi nhìn Pearl chậm rãi bước tới, trong lòng hai người rộn lên một cảm xúc mà trước đây cả anh và chị chưa từng thấy. Ở đứa bé này thể hiện rõ rệt mối dây nối liền họ với nhau. Bảy năm qua, bé xuất hiện ra giữa đời như một thứ chữ tượng hình bằng xương bằng thịt. Nếu như có một nhà tiên tri hay một pháp sư nào có tài đọc được chữ lửa, thì chắc là các vị này đã phát giác ra trong thứ chữ tượng hình ấy điều bí mật mà hai anh chị đã cố gắng tìm cách che giấu đi như vậy- tất cả đều lộ ra trong thứ tượng hình này – tất cả đều rõ ràng minh bạch. Và Pearl là thể thống nhất của sự tồn tại của hai người. (Cho dù điều tai họa trước đây có thể như thế nào đi nữa, làm sao họ có thể hồ nghi không tin rằng cuộc đời của họ giữa trần gian và số phận tương lai của họ chắp nối với nhau, khi mà họ nhìn thấy cùng một lúc cả sự liên kết vật chất và cả ý niệm tinh thần, trong đó họ gắn vào nhau và sẽ phải đời đời bên nhau trong cõi bất tử. Những ý nghĩ như vậy – và có lẽ cả những ý nghĩ khác nữa, mà họ không thừa nhận hoặc xác định rõ – gây ra cho họ một nỗi kinh hãi xoay quanh hình ảnh của bé Pearl, trong khi họ nhìn theo bé bước tới phía họ.
- Anh đừng để con bé thấy một cái gì khác thường – nồng nàn hay háo hức – trong cung cách anh bắt chuyện với nó – Hester thì thầm. – Pearl của chúng ta thỉnh thoảng như một con tiểu yêu tính khí thất thường và kỳ quái. Đặc biệt là nói chung nó không chịu được sự xúc động ở người khác, khi mà nó chưa hoàn toàn hiểu rõ tại sao! Nhưng con bé vẫn có những tình cảm mạnh mẽ. Nó yêu em, và nó sẽ yêu anh.
- Em không thể hình dung được – Chàng mục sư nói, đưa mắt sang nhìn chị - rằng lòng anh vừa kinh sỡ vừa khao khát cuộc gặp gỡ này như thế nào. Nhưng trong thực tế, như anh đã nói với em, không dễ gì tranh thủ được bọn trẻ con làm thân với anh. Chúng không muốn trèo lên đùi anh, thỏ thẻ bên tai anh, không trả lời lại cái mỉm cười của anh mà chỉ đứng ra một bên, nhìn anh bằng con mắt xa lạ. Ngay cả những đứa bé sơ sinh, khi anh bế, chúng cũng khóc dữ. Thế nhưng Pearl, trong cuộc đời còn bé thơ của nó, đã hai lần tỏ ra thân ái với anh. Lần đầu thì em biết rồi đó. Lần thứ hai là hôm em mang theo nó đến nhà ông thống đốc già nghiêm khắc ấy.
- Hôm đó anh đã biện hộ hùng hồn biết bao cho nó và cho em! – Người mẹ trả lời – Em rất nhớ điều đó, và nhất định bé Pearl thế nào cũng nhớ. Anh đừng sợ gì cả. Con bé có thể xa lạ và rụt rè lúc đầu, nhưng chẳng bao lâu sẽ biết yêu anh.
Lúc này, Pearl đã đi tới sát bờ suối phía bên kia, đứng ở đó im lặng nhìn chằm chằm sang Hester và chàng mục sư vẫn đang ngồi với nhau trên khúc thân cây mục đầy rêu chờ đón bé. Ngay chỗ con bé dừng lại, ngẫu nhiên con suối đã hình thành nên một cái vũng phẳng lặng và im lìm đến nỗi nó phản chiếu một hình ảnh hoàn hảo của bé, với tất cả những nét sinh động rạng ngời của sắc đẹp bé được tô điểm bằng những bông hoa và cành lá gài quanh, mà hình ảnh này lại thanh tú hơn và tinh thần hóa hơn con người thực. Hình ảnh này, gần giống hệt con người sống, lại dường như chia sẻ một chút tính chất hư ảo và mơ hồ của chính nó sang bản thân đứa bé. Trông Pearl thật kỳ lạ trong cung cách bé đứng đó nhìn chòng chọc vào hai người một cách chăm chú đến thế qua màn u minh của khu rừng trong khi bản thân bé lại rực sáng lên toàn bộ giữa một luồng ánh nắng như thể các tia mặt trời được thu hút về phía bé bởi một lực đồng cảm nào đó. Trong lòng suối bên dưới, có một đứa bé khác – khác mà cũng là một – cũng đứng giữa nắng tươi vàng óng. Hester mơ hồ cảm thấy một cách trớ trêu là bản thân chị bị cắt rời khỏi Pearl, như thể đứa bé, trong cuộc ngao du đơn độc giữa rừng, đã đi lạc ra khỏi môi trường sống chung của hai mẹ con, và bây giờ đang tìm cách trở về môi trường này nhưng không sao về được.
Trong cảm giác ấy có cả cái đúng cái sai ; quả là mẹ và con đã bị cắt rời, nhưng do lỗi của Hester, không phải lỗi của Pearl. Từ lúc bé rời mẹ để đi chơi, đã có một kẻ khác được thu nạp vào trong vòng những tình cảm người mẹ, và đã làm cho hình thái của tất cả những tình cảm ấy đổi thay để đi đến nỗi Pearl, kẻ lang thang vừa trở về, không thể tìm thấy vị trí quen thuộc của mình trước kia đâu nữa, và hầu như không biết là mình đang ở đâu!
- Anh tưởng tượng ra một điều kỳ lạ - Chàng mục sư nhạy cảm nói với Hester – là cái suối kia trở thành một đường biên ngăn cách giữa hai thế giới, và em không bao giờ còn có thể gặp lại bé Pearl của em nữa. Hay phải chăng nó là một con yêu tinh bị phép lạ ngăn chặn không thể vượt qua dòng suối chảy, như ta đã nghe kể trong các truyện cổ tích hồi thơ ấu? Anh xin em, hãy giục nó sang nhanh lên em, kẻo sự chậm trễ này đã làm chấn động thần kinh của anh rồi đây này!
- Sang đây, con gái yêu quý! – Hester chìa cả hai tay ra, cất tiếng với giọng khích lệ - Sao chậm thế hở con? Trước đây con có bao giờ chậm chạp thế này đâu! Đây là một người bạn của mẹ, và chắc chắn cũng sẽ là bạn của con nữa. Từ nay trở đi con sẽ được yêu thương nhiều gấp đôi so với trước kia chỉ có mỗi mình mẹ. Nhảy qua suối sang đây với mẹ và bác đi con! Con bao giờ cũng nhảy giỏi như con hươu non mà!
Pearl không biểu thị bất kỳ một thái độ gì đáp lại những lời ngọt ngào đó, mà vẫn đứng yên trên bờ suối bên kia. Đôi mắt sáng ngời hoang dại của nó ngó sang chằm chặp, khi thì nhìn mẹ, khi thì nhìn ông mục sư, khi thì nhìn cả hai người cùng một lúc, như thể để dò tìm ra và giải thích cho bản thân mình mối quan hệ giữa hai người. Vì một lý do nào đấy thật là khó hiểu, khi Arthur Dimmesdale thấy luồng mắt đứa bé chiếu thẳng vào mình, bàn tay của anh liền đưa lên – lại cái động tác quá quen thuộc đến mức đã trở thành phản xạ ấy – len lén đặt vào tim mình.
Cuối cùng, với một thái độ ra lệnh thật hách dịch, Pearl giơ tay, chĩa ngón tay trỏ bé nhỏ ra, và hiển nhiên chỉ thẳng vào ngực mẹ. Và bên dưới, trong tấm gương giữa lòng suối, hình ảnh của bé Pearl rực rỡ màu sắc hoa lá và ánh nắng cũng đang chỉ ngón tay trỏ nhỏ nhắn về phía trước.
- Con bé kỳ lạ chưa! Sao con không sang đây với mẹ? Hester kêu lên.
Pearl vẫn cứ chỉ ngón tay sang, mà lại còn cau mày lại. Trên cái vẻ mặt trẻ con, hầu như còn bé bỏng của nó, nét cau mày ấy càng gây một ấn tượng thật là đặc biệt. Trong khi người một vẫn cứ tiếp tục vẫy tay ra hiệu gọi con và khoác cho mình một diện mạo tươi vui với những nụ cười mà người ta không quen nhìn thấy trên mặt chị, thì đứa bé giậm chân, với vẻ mặt và điệu bộ càng hống hách hơn nữa. Và trong lòng suối, lại cái hình ảnh đẹp đẽ quái dị ấy phản chiếu nét cau mày, ngón tay trỏ thẳng và điệu bộ hống hách, càng làm nổi bật thêm toàn bộ dáng vẻ ấy của bé Pearl.
- Nhanh lên, Pearl, nếu không mẹ giận con đấy! – Hester Prynne kêu lên. Tuy nhiên, dù những lúc khác chị đã quen với cung cách của đứa con yêu tinh, dĩ nhiên này chị vẫn ao ước nó có một thái độ biết điều hơn – Nhảy qua suối đi, con bé hư, và chạy lại đây. Nếu không mẹ lại phải sang chỗ con bây giờ!
Nhưng Pearl, không chùn một tí nào trước lời đe dọa đó, mà cũng không hề mềm lòng trước những sự khẩn nài của mẹ, lại đột nhiên bừng bừng nổi giận, hoa tay múa chân hung tợn, thân hình nhỏ bé của nó vặn vẹo hết sức điên cuồng. Cơn bột phát dữ dội của con bé lại kèm theo những tiếng kêu thét đinh tai nhức óc, mà núi rừng ở mọi phía hắt lui tiếng động vang dội đến nỗi, con bé đơn độc là thế trong cơn giận trẻ con và vô lý của nó, mà lại nghe như thể cả một đám đông ẩn kín đang đồng tình và khuyến khích nó. Lần nữa, trong lòng suối lại nhìn thấy bóng thái độ giận dữ của hình ảnh Pearl, điểm trang hoa lá thật là xinh đẹp, nhưng đang giậm chân múa tay điên cuồng, và giữa tất cả những dáng vẻ ấy là ngón tay trỏ nhỏ nhắn vẫn cứ chỉ vào giữa ngực Hester.
- Em hiểu con bé giận dữ vì lý do gì rồi – Hester thì thào với chàng mục sư, chị tái mặt đi mặc dù cố gắng hết sức để giấu kín điều phiền muộn và sầu não trong lòng – Trẻ con không thể chịu được bất kỳ một sự thay đổi nào dù nhỏ nhất trong cái vẻ quen thuộc của mọi sự vật trước mắt chúng hàng ngày. Pearl thấy vắng đi cái vật mà nó đã luôn luôn nhìn thấy em đeo.
- Anh xin em! – Chàng mục sư trả lời – Nếu em có một cách nào đó để làm con bé yên đi, thì thực hiện ngay đi em! Trừ thứ nộ khí độc địa của một mụ phù thủy già như mụ Hibbins, - Anh gượng cười nói thêm – anh thà đương đầu với mọi điều khác còn hơn là với cơn giận dữ như thế này của một đứa trẻ. Ở một sắc đẹp tươi trẻ như bé Pearl, cũng như ở cái vẻ khọm già nhăn nheo của mụ phù thủy, cơn thịnh nộ gây ra một ấn tượng thật là siêu tự nhiên. Nếu em yêu anh, thì xin em làm cho con bé yên đi.
Hester quay sang phía Pearl, má đỏ bừng. Chị liếc nhìn chàng giáo sĩ với đôi mắt ý thức rõ được tình thế, rồi buông một tiếng thở dài não ruột, và ngay cả trước khi chị kịp cất lên tiếng nói, sắc hồng trên mặt chị đã tan biến đi để lại một màu tái nhợt như xác chết.
- Pearl! – Chị thốt lên buồn bã – Con nhìn xuống kia! Kia, trước mặt con! Trên bờ suối bên này!
Đứa bé đưa mắt nhìn chỗ mẹ chỉ. Chữ A màu đỏ nằm đó, sát bờ suối đến mức hình ảnh của nó với những đường thêu kim tuyến phản chiếu trong lòng suối.
- Đem nó lại đây con! – Hester nói.
- Mẹ đến mà nhặt lấy! – Pearl trả lời.
- Có bao giờ có một đứa trẻ như vậy chưa! – Hester nói nhỏ với riêng chàng mục sư – Ôi! Em có biết bao nhiêu điều muốn nói với anh về nó! Nhưng thực ra, về vấn đề cái biểu tượng đáng ghét này thì con bé có lý. Em còn phải gánh chịu sự tra tấn của cái của nợ này thêm ít lâu nữa – chỉ thêm vài ngày nữa thôi – cho đến khi chúng ta rời khỏi vùng này, và sẽ ngoái lại nhìn nơi đây như nhìn một miền đất mà chúng ta đã nằm mơ thấy. Rừng núi không thể che giấu cái vật này đi được. Em sẽ vứt nó xuống biển, ngay chính giữa đại dương, cho biển nuốt chửng nó đi mãi mãi.
Nói đoạn, chị bước tới bờ suối, nhặt chữ A màu đỏ lên, cài nó trở lại lên ngực mình. Chỉ mới trong giây phút vừa qua đó thôi, lòng Hester tràn đầy hy vọng là thế khi chị nói đến việc dìm cái biểu tượng kia xuống biển sâu, vậy mà lúc này nhận trở lại vật tai ương ấy từ bàn tay định mệnh. Chị bỗng nhiên ý thức được cái nghiệp chướng đè lên chị không thể nào tránh khỏi. Vừa nãy chị đã vứt cái của nợ vào không gian vô tận. Chị đã hưởng được một giờ thở hít không khí tự do. Thế mà đây cái vật khốn khổ màu đỏ lại lấp lánh ở vị trí cũ trên ngực chị. Ấy bao giờ cũng thế đó, dù được tiêu biểu bằng hình tượng như vậy hay không, một hành động tội lỗi tất mang theo tính chất nghiệp chướng. Tiếp đó, Hester thu gọn những món tóc dày dặn mượt mà của chị và lại nhét chúng vào trong vòng giam hãm của chiếc mũ mềm. Vậy là, như thể ở cái chữ A buồn bã kia có một thứ bùa phép làm tàn héo mọi thứ, cả sắc đẹp của chị, cả sự sôi nổi và vẻ tươi thắm của nữ tính ở con người của chị, đều tan biến đi như ánh nắng phai nhạt, và dường như một bóng tối u ám rơi xuống trùm lên chị.
Khi đã xong xuôi cuộc thay hình đổi dạng đầy sầu muộn ấy, chị giơ tay về phía Pearl.
- Nào bây giờ con đã nhìn ra được mẹ con chưa hở bé? – Chị hỏi với giọng quở trách nhưng thái độ dịu dàng – Con có qua suối sang đây mà nhận mẹ con không, bây giờ khi mà mẹ con đã lại mang cái dấu hổ nhục lên người – bây giờ khi mà mẹ con đã lại buồn bã?
- Vâng, bây giờ thì con sang – Đứa bé trả lời, nhảy vọt qua suối và chạy đến ôm chặt lấy Hester – Bây giờ mẹ quả thực là mẹ của con! Và con là bé Pearl của mẹ.
Với một thái độ dịu dàng âu yếm khi khi biểu hiện ở nó, bé kéo đầu mẹ xuống hôn lên trán và cả đôi má của mẹ. Thế nhưng tiếp ngay đó – do một thứ quy luật tất yếu luôn thúc đẩy đứa trẻ này khêu lên một nỗi đau nhức nhối pha trộn vào bất kỳ một niềm an ủi nào mà ngẫu nhiên nó có thể mang tới – Pearl lại cũng đặt môi vào hôn lên chữ A màu đỏ.
- Như thế là không ngoan! – Hester nói – Khi con tỏ ra thương yêu mẹ được một chút thì con lại chế nhạo mẹ!
- Tại sao ông mục sư ngồi đấy hả mẹ? – Pearl hỏi.
- Ông ấy chờ đón con đấy – Người mẹ trả lời – Con đến xin ông ấy ban phước cho. Ông ấy yêu con, bé Pearl ạ, và cũng yêu mẹ con. Con có yêu ông ấy không? Đến với ông ấy đi con, ông ấy nóng lòng muốn gặp con đấy.
- Ông ấy có thật yêu chúng ta không? – Pearl hỏi, ngước đôi mắt thông minh sắc sảo nhìn thẳng vào mặt mẹ - Liệu ông ấy có muốn cùng đi với chúng ta, cả ba người nắm tay nhau trở về thành phố không?
- Bây giờ thì không con ạ - Hester trả lời – Nhưng trong những ngày sắp tới ông ấy sẽ đi với chúng ta, nắm tay nhau cùng bước. Chúng ta sẽ có một tổ ấm, một cuộc sống gia đình của chúng ta ; và con sẽ ngồi vào lòng ông ấy, rồi ông ấy sẽ dạy con nhiều điều, sẽ yêu con thắm thiết. Và con sẽ yêu ông ấy, có phải không?
- Thế liệu rồi đây ông ấy có luôn luôn đặt bàn tay lên tim không hở mẹ? – Pearl hỏi.
- Gớm con bé ngốc nghếch! Sao lại hỏi vậy? – Người mẹ kêu lên – Đi đi con! Đến xin ông ấy ban phước cho.
Nhưng, hoặc là do ghen với một đối thủ nguy hiểm, lòng ghen này dường như là một bản năng ở mọi trẻ em được nuông chiều, hoặc là do một cơn ngang bướng nào đó trong bản chất đồng bóng của nó, bpp không chịu tỏ ra một thái độ thân thiện nào với giáo sĩ. Chỉ bằng cách sử dụng sức mạnh, người mẹ mới lôi được nó đến gần Dimmesdale. Con bé cứ rịt lại, biểu lộ sự không thích bằng những cái nhăn mặt kỳ cục. Từ thuở còn bé tí, Pearl đã có một khả năng đặc biệt biểu diễn được những tiết mục nhăn nhó nhiều kiểu, có thể thay đổi diện mạo cơ động của nó thành hàng loạt những vẻ mặt khác nhau, vẻ nào cũng tinh quái, mỗi vẻ lại mang một nét tinh quái mới. Chàng mục sư – bối tối trong tâm trạng đau đớn, nhưng hy vọng là một cái hôn sẽ là bùa phép để khiến cho đứa bé chịu ban cho mình một ít tình cảm thân ái – bèn bước tới cúi xuống đặt một cái hôn lên trán bé. Tức thì bé vùng ra khỏi tay mẹ, chạy đến bên suối, cúi rạp xuống rửa trán của mình, kỳ cọ mãi cho đến khi coi như cái hôn không được hoang nghênh ấy hoàn toàn được rửa sạch và tan đi trên một quãng dài của dòng nước lướt nhẹ trôi về phía trước. Sau đó, bé đứng tách hẳn ra một bên, im lặng quan sát theo dõi Hester và người giáo sĩ, trong khi hai người cùng nhau bàn bạc những công việc thu xếp chuẩn bị để đáp ứng tình hình mới của họ và mục đích mà họ sẽ sớm thực hiện trong những ngày sắp tới.
Và giờ đây cuộc gặp gỡ do vận số tiền định đã đi đến kết thúc. Vùng thung lũng nhỏ nằm lại trong cảnh cô tịch giữa những cây rừng già cỗi và ảm đạm. Vô vàn tiếng nói của chúng sẽ dông dài tỉ tê xào xạc về điều vừa xảy ra ở nơi này, mà không một người tràn nào được biết rõ bằng chúng. Và con suối u sầu sẽ thêm câu chuyện này vào những điều bí ẩn mà cõi lòng nhỏ bé của nó đã chứa chất quá nặng nề, nó vẫn tiếp tục rì rào kể lể bằng một giọng âm thầm không vui hơn được chút nào so với những ngày qua.