← Quay lại trang sách

Chương Kết

Cơn mưa đầu hạ rủ bao lá me xuống đất và cuốn tất cả những chiếc lá li ti vào cống rãnh. Có lẽ những người quét đường thích quét những con đường trồng me vốn sạch sẽ. Nam lại thích những con đường trồng cây bã đậu. Mọi người chê bã đậu nhiều gai lại dễ bật gốc do rễ cạn. Nhưng Nam thích những trái bã đậu chín. Rơi xuống đất, chúng văng từng múi trái cứng như gỗ. Tách một mảnh, Nam khắc thành hình con cá đang vẫy đuôi để đeo trước ngực hay tặng mấy đứa con gái.

Trở lại thành phố vào mùa hè, Nam sững sờ trước mọi sự thay đổi nhanh chóng. Dãy nhà tầng cách nay ba tháng còn là cái sườn bê tông xấu xí, giờ choáng lộn với cửa kính đá mài. Cây lan đất nhà Nam trổ nhiều hoa hơn. Con chó Tô nhà Nam lớn hơn, giờ lại sủa tiếng khàn khàn như vỡ tiếng. Và mấy con bé gần nhà... xí xọn hơn. Mới phát hiện ra Nam, nhỏ Ti uốn éo miệng: “Mới ở quê lên đó hả, quà của mình đâu?”. Hỏi thăm như vậy còn nghe được. Ai như con nhỏ Hoàng: “Mới đi tỉnh về, trông Nam... khờ ra, đen thùi lùi, mặt ngố”. Nam không thèm cãi, bước vào nhà lấy gói khô bò Châu Đốc đưa cho nhỏ Ti. Nhỏ Hoàng chê Nam nhưng không chê khô bò, nhai sậm sựt ngon lành.

Nam soi mình trước gương. Một thằng bé đen hơn, rắn rỏi hơn và có vẻ cao hơn đối diện với Nam. Nó không giống thằng Nam mới ốm dậy cách nay ba tháng. Nam thích nhìn mình như tìm lại dấu vết những ngày lang thang trên đồng, trôi nổi trên dòng kinh Vĩnh Tế. Tụi bạn Nam làm sao biết được hương vị cá nướng trui thơm lừng, món thịt chuột đồng xúc bánh tráng, vị ngọt của con tôm luộc vừa câu dưới kinh mang lên... và Nam biết chắc rằng, tụi bạn Nam sẽ không tin có một đứa bé chăn trâu như Siêng, chịu đủ khốn khó nhưng quyết không bỏ học, lại học giỏi...

Về Sài Gòn, chị Thảo lao vào việc viết lách. Mỗi ngày chị đóng chặt cửa phòng, giờ ăn mới ra ngoài. Trông chị bận rộn mệt mỏi. Đôi lúc vài ba người bạn đến nhà, toàn bàn chuyện bài vở.

... Phần Nam, bắt đầu đụng đến sách vở. Một năm mới sắp đến, không lo học bây giờ thì còn lúc nào nữa.

Tối nay, chị Thảo ngoắt Nam vào phòng:

- Tuần sau, má về ngoại, sẵn đi hành hương núi Sam. Em có định gởi thư cho Siêng không?

- À, hay quá! - Nam nảy ra một ý. - Em sẽ gởi cho nó sách vở và một chiếc áo trắng.

- Nó cần mấy thứ đó thật. Chị định cho nó tiền, nhưng biết chắc nó không nhận.

- Sao chị biết?

- À... chị quên. Dì Mười mới lên sáng nay, giờ đang ở nhà dì Hai. Em biết không, lần trước trong gói quà chị mua cho Nam một chiếc quần tây và tặng chút tiền. Nó gởi lại tiền, chỉ xin nhận chiếc quần. À, có bức thư của ông ngoại, dì Mười để lại đây. Chị em mình đọc thử xem...

“... Siêng có đến thăm ông. Nó có kể chuyện cháu tặng chiếc quần và tiền. Nó xin gởi lại số tiền, ông gởi dì Mười cầm lên. Ông ép nhận, nó cám ơn và từ chối. Tội nghiệp nó khí khái như cha nó...”

“... Việc nuôi cá bè đang tiến hành rất tốt. Việc đồng ruộng lại tất bật chuẩn bị cho vụ mới. Thấy Siêng hiền, ngoan lại chịu khó ông định bảo về ở với ông. Ông muốn nuôi cho nó ăn học tới nơi tới chốn. Bên cạnh đó, sẽ hướng dẫn nó nghề nuôi cá bè... Trước mắt, sẽ xin cho nó học lớp ban ngày. Cháu thấy có được hôn?”

- Úi trời, còn gì bằng! - Chị Thảo sung sướng thốt lên.

Nam nhảy cẫng vỗ tay bôm bốp: “Được quá! Được quá! Viết thư ngay cho ông ngoại, chị Thảo!”

- Ừa, viết liền, chị viết ngay đây. Viết cả thư cho Siêng nữa.

Chị Thảo đặt xấp giấy viết thư trên bàn, nắn nót ghi: “Ông ngoại kính...”. Nam cúi sát nhìn như nuốt từng chữ. Những dòng chữ như biết nhảy múa vì niềm vui chất ngất trong lòng. Siêng ơi, vậy là anh em ta cùng một nhà. Hẹn hè năm sau, một năm nữa thôi, ta gặp lại nhé!

Những hình ảnh cũ bỗng vụt trở về. Đẹp nhất hình ảnh cậu bé chăn

trâu một chiều mưa miền biên giới, tay cầm giỏ cá, miệng đọc bài ca dao mộc mạc: “Sớm mơi con mắt lim dim...” Siêng ơi... kinh Vĩnh Tế ơi... Hẹn gặp lại nhé.

Sài Gòn

Tháng 6-1991

Phạm Công Luận