Chương 7
Căn nhà của ông ngoại tấp nập người ra kẻ vào. Lúa đang chín đầy đồng. Ông huy động mấy cậu, mấy dì và người nhà ra đồng gặt đập... đem lúa về nhà cất vào kho. Một số khác bán cho nhà nước. Trừ được nạn rầy nâu, lúa tổn thất ít, ông ngoại rất vui. Suốt ngày ông ở ngoài đồng trông coi việc thu hoạch. Đến tối ông ngồi tính toán không biết mệt, không ngại tuổi già. Nhìn múi ngực của ông còn nổi vồng lên, Nam nghĩ ông còn sống nhiều năm nữa. Vừa ham lao động ông lại rất điều độ. Chẳng bao giờ Nam thấy ông hút điếu thuốc nào. Rượu, nếu vui ông nhấp một ly, không khi nào quá. Tối rảnh, ông đọc truyện Tàu, hứng lên lại ngâm thơ chữ Hán toàn những câu lạ hoắc.
Mấy hôm nay ông nhờ chị Thảo tính toán để ông lập kế hoạch nuôi cá bè. Ông nói, đây là nghề truyền thống của dân Châu Đốc. Lúc đầu, ông lập một bè cá, sau sẽ mở rộng thêm. Lúc đó rất cần nhân công. Có khi phải gọi mấy cậu ở thị xã về phụ. Ông bảo: “Nghề ông bà mình để lại, dễ làm, sao lại bỏ qua. Các cậu về đây giúp ông, sau này sẽ biết nghề. Nếu ai cũng nuôi cá bè, hàng tháng xứ Châu Đốc sản xuất nhiều cá, chở đi bán khắp nơi làm đồ hộp hay xuất khẩu nữa”.
Nhà trước đông người, Nam lỉnh xuống nhà sau. Ngoài hè mát rượi gió đồng. Xa xa, hàng me keo với những trái chín đỏ như đang trong điệu múa. Chị Thảo vừa mới gội đầu, mái tóc xõa dài hong trước gió thơm mùi sả. Nam ngồi xuống đi văng sau lưng chị hít mạnh mùi hương ấy. Cơn gió đồng, mùi tóc, tiếng võng đưa... Những hình ảnh, âm thanh, mùi vị ấy Nam ngỡ như đã bắt gặp nơi đâu, trong bài hát, câu thơ nào rất gần gũi. Tuần sau nữa thôi, hai chị em sẽ về thành phố. Có lẽ vì vậy, mọi hương vị đồng quê sắp xa trở nên đậm đà hơn. Nhất là trong buổi trưa này... chợt nhớ đến bài hát:
Nắng hạ đi. Mây trôi lang thang cho hạ buồn. Coi khói đốt đồng để ngậm ngùi.
Trong bài ca thân thương ấy, có hai chị em tóc bạc ngồi nhổ tóc sâu cho nhau trong một buổi trưa có lẽ giống buổi trưa này. Người em trai dâng lên trong lòng một tình cảm quê hương đằm thắm. Tình cảm ấy đang lên trong lòng Nam. Nó chợt yêu da diết mọi thứ ở đây, từ màu tím man mác của bông lục bình trôi trên dòng kinh đến màu mạ xanh non của lúa, từ câu vọng cổ buồn nẫu ruột đêm mưa ông ngoại khảy đàn cho đến câu ca dao trong chiếc máy ghi âm của chị Thảo... Và có phải Siêng, chính nó mang đến cho nó tình cảm ấy. Bởi vì... cảnh đẹp khiến ta thích, con người đẹp mới khiến người ta thương... Cuộc đời Siêng, Nam mong muốn sẽ tốt đẹp chứ không khúc khuỷu, cam go như câu ca dao chị Thảo chép:
“Ống quyển dài khen ai khéo thổi - Thổi giọng trầm nhiều nỗi khúc mắc - Miễu thần linh có cây mộc trắc - Hai đứa vô thề cũng mắc một đứa...”
Bài thơ âm điệu thật khó chịu này là những câu chị Thảo thích nhất, cứ đọc đi đọc lại. Qua lời thằng Siêng đọc, như tự than thân trách phận. Nam còn nhận ra một điều: những câu ca dao, vọng cổ giống như ánh trăng ở thành phố được nghe, được nhìn dễ chán. Về nông thôn, ánh trăng huyền ảo hơn lại gần gũi hơn. Câu ca dao, câu vọng cổ thấm thía hơn, ngọt ngào hơn. Và Nam mới hiểu được phần nào hai tiếng: quê hương.
Hôm nay là ngày thứ bảy, chỉ còn ngủ hai đêm nữa ở Châu Đốc, qua sáng thứ hai Nam sẽ cùng chị Thảo về thành phố. Bây giờ tâm trạng Nam lại rối bời. Chị Thảo lo lắng không kém. Chiều qua, hai chị em xuống đò qua kinh, rồi thả bộ ra chợ Châu Đốc kiếm sò huyết ăn. Sò huyết ở đây thịt đầy vun, rất ngọt. Bà bán hàng vừa mới bưng ra, đã có một thằng bé bán vé số sa vào mời chị Thảo mua. Bà xua tay đuổi nó rối rít. Chị Thảo móc tờ giấy năm trăm mua giúp nó một vé. Thằng bé lễ phép cảm ơn chạy đi. Bà kia phân trần:
- Mệt với tụi nó lắm cô ơi. Thấy khách cứ sà vào, đứng chầu chực miết đến khi khách mua thì thôi. Nhiều ông khách uống bia la om sòm, chúng mới chịu đi.
- Cũng tội cho tụi nó, thím...
- Đành rằng nghèo mới bươn chải, nhưng nhiều thằng ma lanh, hỗn hào lắm chịu không nổi. Có mấy đứa hiền lại bị đứa dữ ăn hiếp, rồi đánh lộn đổ máu đổ mủ. Hôm rồi có thằng bị đánh phải nằm nhà thương.
- Tội nghiệp cái thằng hiền khô...
Nam chợt rùng mình, biết đâu...
- Em đó tên gì, thím?
- Nào có biết đâu. Nghe nói con cô giáo Thúy, Thủy chi đó...
Con sò huyết trên tay chị Thảo đặt “cạch” xuống bàn: “Siêng! Đúng nó...” Chị Thảo buột miệng: “Thím, nó có sao không?”
- Ủa, cô biết nó à? Không biết có nặng không, nhưng đầu chảy máu dữ. Hình như bị đánh bằng cây chân ghế... Thằng nọ cũng là dân bán vé số, lớn hơn nó... Nghe ông xe lôi bảo đưa vô nhà thương thị xã. Cô cần cứ đến đó hỏi.
Trả vội tiền mớ sò chưa ăn xong, chị Thảo đứng ngay dậy: “Bác xe lôi!” Ông xích lô hỏi nơi đến rồi cắm cổ đạp. Nam còn nghe tiếng bà hàng ơi ới gọi trả lại tiền.
Thằng Siêng đang thiêm thiếp trên giường. Đầu nó băng kín như đội chiếc mũ của người dân tộc Chăm. Chung quanh nó, giường nào cũng có người bệnh với mớ bông băng. Mỗi giường đều có thân nhân đến thăm, có trái cam, hộp sữa trên bàn. Trừ giường của Siêng. Chị Thảo nhẹ nhàng ngồi xuống mép giường, chậm rãi lấy khăn chấm mồ hôi trên mép, trên cổ Siêng.
Một bác sĩ ra dấu gọi chị Thảo:
- Cô là người thân của em bé?
- Dạ... dạ... - Chị Thảo ngập ngừng.
- Chúng tôi nhận em đã hai ngày... Không thấy thân nhân đến... Cô đừng lo, em đã qua khỏi. Rất may không bị chấn thương sọ não.
- Dạ, mọi sự nhờ bệnh viện và bác sĩ giúp. Em này mồ côi, không thân thích. Tụi em chỉ là hàng xóm...
- Không sao, cô yên tâm. Tôi có biết em bé này. Nó là học trò cưng của anh bạn tôi dạy bên trường bổ túc. À, em ấy thức dậy...
Thằng Siêng mở to mắt: “Chị Thảo... Nam”. Hai giọt nước mắt lặng lẽ chảy dọc xuống đôi má sạm đen. Chị Thảo vuốt nhè nhẹ mái tóc cắt ngắn của nó. Thằng Siêng lại nhắm mắt. Vai nó rung nhẹ...
Một tuần lễ trôi qua. Một tuần lễ với những ngày tất bật ở bệnh viện. Hầu như ngày nào Nam với chị Thảo cũng có mặt ở đó. Sức khỏe Siêng hồi phục mau. Da mặt nó đã hồng hào... Vết thương trên đầu đỡ nhức nhiều...
Qua lời Siêng, Nam biết đứa dùng cây đánh Siêng không ai khác, chính là thằng bé ngang ngược từng chặn đường hai đứa đêm lửa trại. Chứng kiến Siêng bán được mười tấm vé số, nó tức tối gây sự. Siêng nhịn đến lúc nó xé xấp vé số trên tay Siêng. Quần thảo một hồi, nó vớ đâu chiếc gậy, đập Siêng. Thấy máu chảy nó bỏ trốn. Mãi đến giờ, công an chưa tìm được nó.
Nghe tin, ông ngoại cho tiền hai chị em mua cam, sữa cho Siêng ăn lấy sức. Chị Thảo xách cát-xét vào bệnh viện, gắn băng nhạc cổ điển cho nó nghe. Hai chị em muốn săn sóc nó trước khi về thành phố. Má lại viết thư về, giục chị Thảo về sớm để hoàn chỉnh bản luận văn trong vòng hai tuần nữa. Vả lại, ở nhà đang trống vắng do ba đi công tác.
Trưa nay bệnh viện thị xã yên tĩnh lạ lùng. Gió lặng đứng, chỉ nghe tiếng quạt máy vù vù. Ngoài sân, một cụ già lom khom nhặt hoa sứ bỏ vào chiếc bao nylông.
Đã quá giờ cơm trưa, còn lác đác vài người ăn cơm trễ bên chiếc bàn đá trong hành lang. Nam nối bước chị Thảo vào phòng bệnh nhân. Giường Siêng trống trải, chăn nệm gấp cẩn thận. Những thứ lỉnh kỉnh như bịch cam, hộp sữa được dọn sạch.
- Có lẽ Siêng đã xuất viện.
- Chưa đâu, cái túi đệm còn kìa. - Chị Thảo tinh mắt phát hiện.
- Chị Thảo, Nam, mới đến hở? - Siêng bước ra đột ngột giữa đầu hành lang.
Ba chị em ngồi xuống ghế đá. Trông Siêng rất tươi tỉnh. Nó khoe đã khỏe hẳn, ngày mai được xuất viện. Nhưng Siêng muốn rời khỏi bệnh viện ngay bữa nay. Ở đây buồn quá. Một tuần nghỉ học, mất nhiều bài vở, nhớ mấy đứa bạn cùng lớp...
- Có lẽ em xin vé số đi bán như hồi trước. Mấy đứa bán chung thương em, nó sẽ xin đại lý giúp. Ban ngày, bữa nào bán hết sớm em sẽ ghé nhà ông Tám chơi với chị và Nam hén. Hoặc lúc nào đó, chị với Nam ra chòi em làm lại món cá lóc nướng trui ăn...
Mắt Siêng long lanh khi nói đến chuyện đó. Buổi chiều trời mưa ấy là một kỷ niệm đẹp nhất của nó. Chị Thảo cầm tay nó: “Siêng, một lúc khác, vài tháng nữa ba chị em mình gặp nhau. Ngày mai... ngày mai, chị với Nam về Sài Gòn. Bữa nay đến từ biệt em...”
Mắt Siêng mở to, rồi hàng mi cụp xuống. Nó buột miệng: “Vậy hả chị! Mai về rồi à?”
- Siêng, chị cảm ơn em đã giúp chị nhiều việc. Mấy tháng ở đây, hai chị em chị rất mến em. Vì sao... chắc em biết. Chị khuyên em một điều... Cố gắng theo đuổi chuyện học nghen!
- Dạ... cảm ơn chị.
- Có chi khó khăn, em đến gặp ông chị, ông sẽ giúp...
Chị Thảo loay hoay lục chiếc giỏ. Rất bất ngờ, chị lôi ra một gói nhỏ.
Có cái này tặng em, làm kỷ niệm. Hứa với chị ngày mai mới mở ra...
Nam nhìn gói quà, tự trách mình không chuẩn bị riêng chút gì tặng Siêng.
- Dạ thôi... dạ... chị Thảo, Nam đừng làm vậy.
- Em hứa với chị nghe Siêng. - Chị Thảo nắm chặt tay nó. Nam bắt chước, nắm lấy bàn tay của Siêng