Chương 8
Không biết tại sao cái lá bùa trù cho cô giáo Lan Sinh chết nằm trong cặp táp thằng Minh lại bị thằng Vân phát hiện. Chuyện này chỉ có nó và thằng Long mập biết mà thôi. Lỗi của nó là đã quên hủy lá bùa này đi.
Nó đứng khoanh tay, mặt cúi gằm xuống đất. Cả lớp im phăng phắc đang chờ xem thằng Minh bị cô Lan Sinh xử tội ra sao? Bọn thằng Ti vô cùng thắc mắc vì nó biết rằng cô giáo thương thằng Minh và ngược lại, thằng Minh cũng rất quý mến cô, tại sao nó lại trù ếm bùa cho cô chết?
Cô giáo Lan Sinh, nhỏ nhẹ hỏi nó. Cô cũng không tin rằng thằng Minh có thể làm điều này với cô:
- Có phải trò viết giấy này không?
Thằng Minh im lặng. Nó suy nghĩ lung lắm. Thỉnh thoảng nó ngước nhìn xuống phía cuối lớp, nơi thằng Long mập đang ngồi. Mấy bữa trước thằng Long mập nhờ thằng Minh dạy cho cách điền chữ vào ô trống trong bài tập làm văn, tiện thể thằng Minh cũng muốn đến nhà thằng này để trả lại cuộn phim. Nó vào phòng ngủ vừa là nơi học tập của thằng Long mập. Trên bàn học của thằng Long mập bày biện đủ đồ chơi mua từ các cửa tiệm chứ không phải thứ tự ráp hay những món đồ chơi thông thường như bông vụ, cắt hình của tụi thằng Minh. Phía ngoài phòng của thằng Long mập, thằng Minh thấy một món đồ chơi gì rất lạ. Một cái cần dài khoảng hai tấc, có thể cầm tay ở khoảng giữa, phía hai đầu là những lỗ tròn nhỏ li ti. Cái cần này được gác trên một cái hộp cũng bằng nhựa, chính giữa cái hộp này là những cái lỗ tròn có đánh số từ 0 đến 9 được xếp thành hình tròn. Thấy ngồ ngộ, thằng Minh hỏi:
- Cái đồ chơi gì ngộ vậy mậy?
- Mầy quê quá. Cái máy tô-lô-phôn đó.
- Cái máy tô-lô-phôn là máy gì?
- Máy nói chuyện với người ở xa. Tỉ dụ như mầy muốn nói chuyện với người nào ở Sài Gòn, mà nhà người đó cũng có cái máy tô-lô-phôn mầy quay mấy con số của máy nó. Lúc đó ở nhà nó, cái máy reng lên. Muốn máy hết reng, nó phải cầm cái tê-lô-phôn lên ra khỏi cái hộp. Chừng nào tao nói a-lô thì nó nghe được và nói chuyện với tao.
- Phải nói a-lô mới nói chuyện được à?
- Chớ sao, máy tô-lô-phôn thì phải nói a-lô.
- Vây tao nói bê-lô được không?
- Không.
- Vậy là cái này giống máy dây nói bằng lon rồi.
Đến phiên thằng Long mập ngạc nhiên:
- Máy dây nói lon?
- Ừ. Tỉ dụ như tao với mầy ở xa muốn nói chuyện với nhau thì nói chuyện bằng dây nói lon. Dễ làm lắm, để tao chỉ mầy làm rồi nói chuyện chơi.
- Làm bằng cách nào chỉ tao đi.
Thằng Minh mở cặp lấy tờ giấy, cây viết chì. Vừa vẽ lên giấy nó vừa giải thích:
- Mầy lấy hai cái lon sữa bò không, sữa Con Chim đó...
- Nhà tao uống sữa bò Ông Thọ được không?
- Được chớ. Đừng lấy lon sữa Ghi-gô là được. Mầy đục hết hai đầu lon ra chỉ còn cái thành lon không. Sau đó mầy lấy cái bong bóng, bọc kỹ ở hai đầu cái lon lại cho căng ra, rồi lấy sợi chỉ nối hai đầu bong bóng lại. Nếu kẹt quá không có bong bóng, mầy lấy giấy thật mỏng thay cho bong bóng cũng được.
- Vậy mỗi lần muốn nói chuyện thì sao?
- Tao với mầy đứng ở hai đầu, căng sợi chỉ thật thẳng, mầy nói chuyện ở cái đầu lon không có bịt ở đầu, còn phía bên này tao lấy cái lon thứ hai ụp vào lỗ tai. Bảo đảm mầy nói cái gì tao cũng nghe hết.
- Nhưng mà mình ở cách xa bao nhiêu mới nói chuyện được?
- Sợi chỉ dài bao nhiêu thì mình ở xa khoảng đó.
- Trời ơi, gần xịt chớ đâu có xa như cái máy tô-lô-phôn của ba tao. Ở Chợ Lớn có thể nói chuyện tới Sì Goòng luôn.
- Ừ thì cái này là đồ chơi mà. Trong sách dạy để ứng dụng âm thanh thôi.
- Sách nào sao tao hổng biết.
- Trong cuốn sách Quan sát của mình đang học chớ đâu. Mầy lấy cuốn sách ra tao chỉ cho.
Thằng Long mập moi moi mấy cuốn sách trong hộc bàn. Nó lấy ra một cuốn sách cũ mèm, quăn góc, đưa cho thằng Minh.
- Trời ơi, sao sách của mầy cũ xì cũ xịch vậy nè. Còn vẽ hình vô sách lung tung nữa.
- Thì buồn buồn, hổng biết làm gì, tao vẽ đại vậy mà.
- Mầy hổng nhớ là cô giáo bảo phải nộp sách lại khi nghỉ hè, để cho học sinh niên khóa sau học nữa sao?
- Quên mất tiêu. Tao tưởng là sách phát cho mình rồi mình giữ luôn chớ. Thôi mầy chỉ cho tao mấy chữ trong bài điền vào chỗ trống trong bài tập làm văn đi. Học lè lẹ rồi tao còn đi chơi nữa.
Thằng Long mập lấy tập ra và thằng Minh bắt đầu chỉ cho nó cách làm bài tập làm văn. Trong khi chỉ bài cho thằng Long mập, thằng Minh chợt thấy trên góc bàn có một tờ giấy học trò với chữ viết nguệch ngoạc của thằng Long mập “Cầu cho cô Lan Sinh chết”. Thằng Minh giật mình cái thót. Lan Sinh là tên cô giáo của tụi nó. Không lẽ thằng Long mập cầu cho cô giáo chết? Nó làm bộ nói với thằng Long:
- Cô giáo bây giờ thương thằng Són với thằng Vân lắm. Hồi trước cô ấy cho tao giữ sổ điểm đem về nhà, bây giờ cô lại giao cho thằng Vân. Tao nghi nó sửa điểm trong sổ quá...
Có lẽ điều thằng Minh nói trúng vào nỗi niềm của thằng Long mập nên nó vội lấy tờ giấy mà thằng Minh vừa thấy nói:
- Mầy thấy giấy gì đây không?
- Giấy gì vậy? - Thằng Minh giả bộ như chưa thấy tờ giấy này.
- Tao đang “ếm xì bùa” cô Lan Sinh đó. Tao vẽ hình bậy vô mấy cuốn sách thì cô ấy lấy thước khẻ tay tao, đau thấy mẹ luôn, còn bắt tao chép phạt một trăm câu “Em không viết, vẽ bậy vào sách nữa”. Mấy thằng bạn tao chỉ cách “ếm xì bùa” này, nghe nói linh lắm đó nghen.
- “Ếm xì bùa” bằng cách nào?
- Dễ ẹc. Mầy viết tên cổ vào trong giấy rồi bỏ muối vô tờ giấy gói chặt lại, đem đốt. Đốt ba lần là cổ bị bệnh rồi chết.
Thằng Minh sợ cô giáo chết nên hỏi tiếp:
- Mầy đốt được mấy lần rồi?
- Linh lắm mầy ơi. Tao mới đốt được có một lần mà cô giáo bệnh rồi, thấy chưa!
Thằng Minh chợt nghĩ ra cách để cứu cô giáo:
- Chưa linh đâu. Mầy phải đem ra gò mả gần nhà tao đốt vào lúc 12 giờ đêm. Người lớn nói giờ đó là giờ của người cõi âm, đốt bùa ếm thì người cõi âm rước đi xuống âm ty liền.
- Nhưng nhà mầy xa quá, với lại 12 giờ đêm má Hai tao bắt tao ngủ mất tiêu rồi, sức mấy mà đi được.
Làm bộ suy nghĩ một lúc thật lâu, thằng Minh làm bộ:
- Nói thiệt, tao cũng bị má tao bắt ngủ sớm lắm, với lại tao cũng sợ ma nữa. Xóm tao, với xóm Chùa, xóm Ruộng ma nhiều một đống. Ma đi lúc nhúc hàng đêm. Nhưng thấy tình cảnh của mầy tao cũng ráng làm cho.
- Mầy “ếm xì bùa” ngay gò mả giùm tao hả?
- Ừ.
- Chữ mầy đẹp, mầy viết tên cô giáo giùm tao.
- Ừm.
Thằng Minh nắn nót chép lại câu “Cầu cho cô giáo Lan Sinh chết” thật đẹp, thật to cho thằng Long mập tin. Thằng Long mập nhìn tờ giấy thằng Minh đưa cho nó xem. Nó gật gù:
- Ừ, chữ mầy viết đẹp thiệt, giống như mấy chữ bùa vậy.
Thằng Minh nhét vội vào cặp rồi từ giã thằng Long mập:
- Ê, tao về nghe. Tao phải về nhà, chiều còn đổ bột bánh bèo cho má tao đi bán nữa.
... Nhìn xuống chỗ thằng Long mập ngồi, bắt gặp ánh mắt lo sợ của thằng này nó nhớ lại chuyện cũ như in. Có nên khai thật với cô là lá bùa này không phải nó viết. Nếu khai như thế thì phải khai thằng Long mập. Nhưng nếu cô biết thằng Long mập làm việc này thì tội thằng này sẽ nặng hơn nó nhiều. Với lại chơi với bạn mà phản bạn thì không phải là anh hùng. Cái vụ này khi xem mấy tuồng cải lương nó vô cùng khoái mấy nhân vật anh hùng trung hiếu “giết kẻ thù chứ giết bạn đành sao?” Chịu đựng bị cô đánh mấy thước vào tay cho xong.
- Minh, cô hỏi trò, phải trò viết giấy này không?
- Dạ, dạ thưa cô... em...
Cô Lan Sinh thở dài, nhưng cũng không lớn giọng:
- Nhưng tại sao em lại viết bùa trù ẻo cho cô chết? Có phải trò nào bày cho em không?
- Dạ không.
- Cô hỏi lại, tại sao em trù cho cô chết. Bộ em muốn cô chết lắm phải không?
Thằng Minh chảy nước mắt:
- Dạ không, cô...
- Thế tại sao trò lại trù ếm cho cô chết?
- Dạ... tại...
- Tại sao?
Đến lúc này, cô Lan Sinh gằn giọng. Thằng Minh ngắc ngứ:
- Tại em nghe nói...
- Trò nghe nói sao?
- Em nghe nói là cô... là cô... sắp sửa không dạy tụi em nữa...
Cô Sinh giật mình:
- Ai nói cho trò biết vậy?
Thằng Minh mừng rơn. Như vậy là nó nói trúng rồi:
- Dạ, em nghe tụi trong lớp nói. Nhưng em không muốn cô đi dạy chỗ khác. Em muốn học với cô...
- Cô cũng đâu có muốn chuyển trường giữa chừng năm học thế này, nhưng đây là việc của Ty Giáo dục. Nhưng chuyện ấy có liên quan gì đến chuyện trò trù ẻo cô đâu.
Nãy giờ cả lớp đang ngồi căng tai để nghe xem tại sao thằng Minh muốn trù ẻo cô giáo chết. Ngay cả thằng Long mập, tác giả chính của việc này, khi nghe thằng Minh đối đáp với cô nó cũng tin là thằng Minh trù ẻo cô thật.
- Em nghe người lớn trong xóm em nói...
- Nói làm sao?
- Mấy người lớn nói là nếu như mình đang bị xui nếu có ai đó trù ẻo mình chết thì bỗng dưng mình được thánh thần phù hộ hên trở lại. Em muốn... em muốn cô vẫn ở lại dạy tụi em nên em mới trù ẻo... mà em biết là cô hổng có chết... vì cô chết em cũng buồn lắm, em chỉ muốn “ếm xì bùa” cô để cô hên lại, không phải chuyển đi dạy trường khác, bỏ tụi em...
Cô Lan Sinh nghe thằng Minh giải thích cho cái chuyện đã làm của nó mà mủi lòng. Cô cũng chẳng biết như thế là nó có nói thật không, nhưng trong thâm tâm cô biết rằng tụi học sinh lớp nhứt 2 này quý mến cô thật sự, trong đó có thằng Minh. Còn như chuyện nó trù ẻo cô chết chỉ là chuyện bồng bột nhất thời, nếu đó là chuyện thằng Minh muốn cô chết thật. Nhưng đàng này là vì thằng Minh muốn cô được giải hạn, để ở lại dạy tụi nó cho hết niên học cuối, trước khi tụi nó thi vào đệ thất trường công. Nhưng cô không vì sự mủi lòng mà không giữ nghiêm kỷ luật được. Cô nhìn xuống lớp rồi hỏi cả lớp:
- Dù lý do nào đi nữa, trò Minh trù ẻo thầy cô của mình chết là điều không đúng. Thật ra, dù trò Minh có đốt một trăm lá bùa như thế này, cô vẫn sống mạnh khỏe vì đây là điều mê tín dị đoan, tin vào bùa chú tầm bậy. Cô dạy em mấy bài học về khoa học thường thức, về sấm sét... đó là những hiện tượng khoa học trong tự nhiên. Một ngôi nhà bị sét đánh vì nhà đó cao, có nhiều chất dẫn điện, muốn tránh bị sét đánh thì phải làm gì?
Cả lớp đồng thanh đáp:
- Gắn cột thu lôi, thu ông thiên lôi cô...
- Ờ, phải rồi, gắn cột thu ông thiên lôi chứ không có bùa chú gì ở đây cả. Còn riêng trường hợp trò Minh trù ẻo cô chết, dù không phải vì ghét cô nhưng là một việc làm không đúng của học trò đối với cô giáo, vậy các em muốn cô phạt trò Minh sao đây?
Thằng Vân giơ tay:
- Đánh thằng Minh hai chục thước vào đít, cô...
Thằng Long mập chọc thằng Vân vì nó không thích thằng hay đi mách lẻo này:
- Đánh đít cô sao được mậy?
- Ừ... ừ đánh vào đít nó, cô.
Khi nói đến thằng Minh, thằng Vân gằn giọng làm cả lớp cười quá xá. Tụi trong lớp biết thằng Vân ganh với thằng Minh vì thằng Minh luôn có hạng cao hơn nó. Còn thằng Vân nghĩ rằng thằng Minh được cô thương nên mới có điểm cao chứ sức học không bằng nó. Làm sao mà con bà bán bánh bèo có thể học giỏi hơn con của ông thương gia cho được? Nhất là, trong nhà nó có ông anh đang là học sinh trường Petrus Ký oai danh lừng lẫy.
Thằng Long mập thấy lỗi của mình mà để thằng Minh gánh chịu, trong lòng cũng không yên nên bạo gan lên tiếng:
- Thưa cô, lần đầu thằng Minh phạm tội xin cô tha cho nó...
Thằng Vân trố mắt nhìn thằng Long mập ngạc nhiên. Nó không hiểu tại sao thằng Long mập không đứng về phe nó mà lại bênh thằng Minh.
Thằng Són cũng đứng dậy:
- Thưa cô, em biết chắc có ai xúi thằng Minh chứ thằng Minh không dám trù ẻo cô đâu.
- Bộ mầy xúi nó sao mầy biết. - Thằng Vân đốp liền.
- Tao xúi hồi nào mậy? Mầy có bằng chứng không?
Thằng Chim cũng không tin thằng Minh trù ẻo cô giáo.
Trong lòng nó nghi là thằng Long mập vì nó thấy lúc này thằng Minh thường đến nhà thằng Long mập chơi. Mà thằng này thì không khoái thằng Long mập vì nó thấy thằng Long mập con nhà giàu, hách-xì-xằng. Nó liền nói đại:
- Không phải thằng Són xúi đâu cô... chắc em nghi thằng Long mập xúi quá.
Thằng Long mập quýnh quáng nói tùm lum, tía lia:
- Tui xúi hồi nào đâu trò... không tin mầy hỏi thằng Minh coi. Em không có xúi thằng Minh đâu cô.
Cô giáo Lan Sinh lấy thước kẻ đập lên bàn, vãn hồi trật tự. Cô đằng hắng, hỏi thằng Minh:
- Trò tự thấy là trò có lỗi với cô và các bạn mình trong lớp không?
- Dạ, thưa cô... có.
- Nếu có lỗi, thế thì sao?
- Dạ, có công thì thưởng, có tội thì trừng ạ.
- Cha, trò nói như hát cải lương vậy. Trừng là trừng thế nào?
- Dạ, “Tam ban triều điển ạ” [1]. Dạ... dạ, cô cho em quỳ úp mặt vào tường để sám hối tội lỗi.
Cô giáo Lan Sinh bỗng nhiên phì cười vì câu nói của thằng Minh. Ngậm nhanh miệng để làm nghiêm, cô nói ngay - nếu không cô sợ mình yếu lòng, không thi hành kỷ luật với thằng học trò ba lém này được.
- Cô phạt trò Minh quỳ gối, úp mặt vô tường từ đây đến khi về để trò Minh ăn năn và suy nghĩ về việc tin vào chuyện mê tín dị đoan, phù phép để trù ẻo cô giáo. Còn trò Vân, cô sẽ cho em thêm điểm hạnh kiểm vì đã đưa cho cô lá bùa trù ẻo đó. Thôi, mấy em lấy tập ra học bài toán hình học...
Tiếng tập vở lật nghe loạt xoạt khắp phòng học. Thằng Minh nghe lời cô phạt, quỳ xuống, khoanh tay và úp mặt vào tường. Nó thở phào. Trong bụng nó cảm thấy nhẹ nhàng vì nó đã bảo vệ được thằng Long mập, không khai bạn bè. Nhưng nó vẫn còn thắc mắc không biết tại sao thằng Vân lại tìm được miếng giấy bùa mà nó để quên trong cặp.
Thằng Minh đâu có ngờ rằng chính thằng Chim, thằng bạn của nó trong xóm Ba-ra-dô đã đưa lá bùa trù ẻo này cho thằng Vân vì ghen tỵ khi thấy thằng Minh lúc này “bợ đít” thằng Long mập nhà giàu, ít chơi với anh em nó như lúc trước.
Chú thích:
[1] Trong mấy tuồng cải lương Hồ Quảng, khi vua xử tội hoàng hậu hay quý phi thường cho họ chọn một trong ba cách: Uống thuốc độc, thắt cổ hoặc tự đâm chết.