Chương 13
Nhà ảo thuật nhận ra cái dở của thằng Ti là háo thắng, láu táu và tính thiếu kiên nhẫn. Nó muốn trò nào cũng phải diễn được ngay và nếu không diễn được thì nó sẽ bỏ ngang. Nhưng nó là con nít mà. Người lớn còn bị bệnh tự cao, coi mình như đỉnh Thái Sơn, trên đời này chỉ họ là số một nữa chứ gì tụi nó. Bởi vậy, ông thường dạy nó theo cách của ông.
- Ông Khổng Tử nói “Tam nhân đồng hành ắt hữu ngã sư”.
- Nghĩa là sao thầy?
- Là ba người đang đi thì chắc chắn trong đó có...
- Ông thầy chùa.
- Ông thầy chùa ở đâu ra vậy mậy?
- Thì vị sư đó... sư là ông thầy chùa.
- Trật lất rồi mầy ơi. Sư là sư phụ, là ông thầy đó con.
Hoặc:
- Hàng ngày mầy có ăn cơm không?
- Dạ, có chứ thầy.
- Mầy ăn cơm lúc mấy giờ?
- Khi con đi học về. Nhưng lúc đói là con nhào vô bếp, lục cơm ăn thôi.
- Khi ăn mầy có nghĩ là mầy ăn để mầy lớn không?
- Không thầy. Ăn cho no bụng.
- Nhưng nhờ ăn mầy mới lớn, đúng không? Mầy lớn một cách tự nhiên không hề hay biết. Tập ảo thuật cũng vậy. Đừng nghĩ đến việc tập cho lẹ để biểu diễn. Như vậy mầy sẽ làm bể “cội lương” hết. Phải tập từ từ, hàng ngày. Mỗi ngày tập một chút. Tập như đói bụng thì ăn cơm, đừng nghĩ đến chừng nào cái tay mầy nhuyễn nhừ, trò diễn được thành công. Mầy cứ tập hoài như vậy cho tao. Đời còn dài, đâu có gì gấp. Rồi đến một lúc mầy sẽ diễn một cách tự nhiên. Diễn không cần suy nghĩ là cái tay mầy phải làm sao. Đồng tiền, trái ping-pong nằm ở tay nào. Mọi thứ tự nó đến. Không có gì là cấp tốc được hết.
Ông cứ bắt nó luyện hai bàn tay. Ông nói với nó, ngoài cái miệng thiệt dẻo ra thì nhà ảo thuật cần phải có hai bàn tay vô cùng khéo léo. Dù cho diễn ở sân khấu hay lề đường, mà diễn ở lề đường là khó nhất vì rất gần với khán giả, chính đôi bàn tay hướng dẫn cặp mắt của khán giả. Ông bắt nó tập co duỗi ngón tay, giấu đồng tiền giữa hai khe ngón tay, lăn trái banh bóng bàn từ ngón tay này sang ngón tay khác.
Thấy nó quá đam mê, ông ướm ý:
- Mầy muốn biểu diễn những trò lớn không?
- Muốn chứ thầy. Đứng trên sân khấu, lấy cây gươm chọt vô thùng mà không đâm trúng người trong thùng mới là hay.
- Mầy biết trò đó là nhờ cái gì không?
- Nhờ ông ảo thuật gia chứ nhờ ai thầy.
- Mầy nói đúng phân nửa thôi.
- Phân nửa. Không lẽ thầy nói nhờ người nằm trong cái thùng?
- Không phải. Trò này phải nhờ cái thùng. Nhưng cũng không phải nhờ cái thùng.
- Vậy thì nhờ ai thầy? Con hiểu là con đi đầu xuống đất liền.
- Nhờ thằng cha nghĩ ra việc phải đóng cái thùng như thế nào để người ngồi trong cái thùng không bị kiếm đâm xuyên qua người.
Thằng Ti lấy tay chống cằm, tự hỏi:
- Vậy hổng lẽ thằng cha thợ mộc nào cũng trở thành ảo thuật gia hết sao thầy?
Kiên nhẫn, ông thầy nói từ từ như muốn nói với chính mình:
- Thợ mộc không thể nào trở thành nhà ảo thuật được. Nhưng nhà ảo thuật giỏi là người phải biết nghĩ ra trò rồi chỉ cho thợ mộc đóng đồ nghề, cội lương. Biểu diễn ảo thuật trên sân khấu chủ yếu là nhờ đồ nghề, nhờ ánh sáng, nhờ âm nhạc. Nhưng thằng cha ảo thuật nào giỏi là thằng cha phải biết nghĩ ra những điều tao vừa nói.
- Muốn trở thành nhà ảo thuật như thầy nói phải học bao lâu thầy?
- Suốt đời mầy ơi!
- Suốt đời. Nhưng thầy cũng theo ảo thuật suốt đời rồi mà...
Nó chợt ngưng lại vì nó biết nói như thế là hỗn, là chạm vào nỗi đau của sư phụ nó. Không phiền lòng vì câu nói lỡ lời của thằng học trò thông minh, nhà ảo thuật nói như thú nhận:
- Tao theo suốt đời nhưng tao thiếu một cái, mà thiếu cái này thì không thể trở thành nhà ảo thuật trứ danh chốn giang hồ được.
- Cái gì vậy thầy?
- Học. Đi học. Phải đi học.
- Học ảo thuật hả thầy?
- Không. Học cho có chữ nghĩa.
- Tại sao lại cần chữ nghĩa hả thầy?
- Vì có chữ nghĩa nhiều, người ta mới đọc được sách rồi nghĩ ra được nhiều trò mới lạ. Nhà ảo thuật là người phải nghĩ ra trò mới, rồi đóng đồ nghề, phải dùng kỹ thuật, máy móc. Phải học, phải trở thành kỹ sư bách khoa Phú Thọ [1] thì mới là cao thủ. Mầy xem, mấy thằng cha ảo thuật gia ở Sài Gòn này, có thằng cha nào học tú tài, đại học đâu... Cũng như tao vậy, nhờ khéo tay, nhờ láu cá rồi ăn cắp nghề lẫn nhau. Dân mình giỏi lắm nghen, không sáng chế được trò nào nhưng ăn cắp nghề thì giỏi tổ sư. Rồi rốt cuộc ảo thuật chỉ để đi bán cao đơn hoàn tán dạo... Bao nhiêu trò, làm đi làm lại hoài. Ngay tao cũng phát chán. Mầy muốn giỏi, thằng nhỏ, phải đi học. À, mầy học lớp mấy rồi?
Thằng Ti ưỡn ngực, tự hào:
- Lớp nhứt, trường tiểu học Bình Tây.
- Vậy là năm nay mầy thi vào đệ thất trường công. Ừ, mầy phải đậu vào trường công mới không phải đóng tiền trường, mới học giỏi, mới lên tú tài, bắc on, bắc đơ [2]. Vậy mầy biết trò ảo thuật khó nhất của mầy là cái gì không?
- Là gì thầy?
- Phải thi đậu vào đệ thất. Mầy phải cố gắng học hành đi, thằng nhỏ.
Chú thích:
[1] Bây giờ là Trường Đại học Bách khoa.
[2] Tú tài 1. Tú tài 2.