Chương 17
Từ khi “oa-xịt” thằng Minh rồi, thằng Chim lại rất thích đi chơi với Mùi. Nhà thằng Chim chỉ cách nhà Mùi có hai căn nên nó thường xuyên gặp anh ta sau khi đi học về. Thằng Chim bị tướng tá cao ráo, to con với lại gương mặt rất đàn ông của Mùi thu phục. Trong đám bạn lóc nhóc của nó, thằng Chim trong thâm tâm chỉ phục thằng Minh nhưng lại luôn ganh tỵ với thằng này. Nó cũng muốn được tụi con nít xóm Ba-ra-dô xem như là đầu đảng. Khi làm quen được với Mùi nó thấy mình có thể bắt chước hình ảnh của anh ta. Thằng Minh chưa có cái oai của một người đàn ông từng trải, tay cầm điếu thuốc Ruby, tay kia cầm cái hộp quẹt Zippo, nghiêng nghiêng đầu mồi thuốc lả lướt một cây xanh rờn. Thằng Chim bái phục khi thấy Mùi nói những câu vô cùng điệu nghệ về bài bạc - trò chơi mà thằng Chim cũng rất thích. Từ trước giờ nó chỉ biết chơi bầu cua cá cọp, bài cào nhưng bây giờ nó biết thế nào là thùng, sảnh, phé, tứ quý...
Chuyện đó bắt đầu từ một hôm thằng Chim vừa bước ra khỏi nhà thì Mùi kêu nó lại:
- Ê, Chim...
- Dạ.
- Mầy mua giùm tao gói Ruby. Hết thuốc lá hồi nào không hay...
Mùi móc túi quần tây đưa cho thằng Chim 16 đồng.
- Sao nhiều vậy anh? Một gói Ruby có 15 đồng hà.
- Tao cho mầy một đồng ăn bánh.
Tự dưng được một đồng ăn bánh thằng Chim sướng quá, chạy ra ngoài đầu hẻm, ghé ngay bà già bán thuốc lá mua gói Ruby rồi chạy ù về. Khi về đến nhà thì nó thấy Mùi đang cầm bộ bài chia ra từng tụ rồi chơi một mình. Sau khi đốt điếu thuốc, rít một hơi, Mùi hỏi:
- Biết đánh bài không mậy?
- Biết. Em biết đánh bài cào.
- Bài cào là bài dành cho con nít chơi. Chỉ có hên xui, không có suy nghĩ, không biết cao thấp như bài xì-phé.
- Cao thấp, suy nghĩ là sao anh?
- Là... là... thí dụ như bài mầy thua người ta nhưng mầy có thể thấu cáy để người ta bỏ bài...
- Thấu cáy là sao anh?
- Ừ... ừ... mầy chậm tiêu quá. Mầy biết phé là gì chưa?
- Chưa, anh.
- Ừ, để tao dạy mầy đánh cho vui. Hai con cùng một số, hai con cùng một hình là một đôi, đánh phé người ta còn gọi là phé...
Học bài thì chậm nhưng sao thằng Chim học đánh bạc thì lại rất lẹ. Chỉ trong một giờ đồng hồ nó biết thế nào là phé, là ba con, là thùng [1], là sảnh. Từ đó, mỗi khi rảnh thì nó chạy sang nhà của Mùi để học đánh bài sập xám chướng, bài phé mà sư phụ nó không ai khác hơn là Mùi.
Một hôm, khi qua nhà Mùi nó thấy anh ta khá phờ phạc. Miệng liên thiên chửi thề vì bị “thấu cáy” [2], không dám bỏ tiền theo mua nước bài chót. “Tuần này xui quá, thua hoài”. Khi thấy thằng Chim qua nhà, đang nằm, bỗng anh ta ngồi chồm dậy:
- Đi, mầy đi với tao.
- Đi đâu anh?
- Xuống nhà Ba Ròm.
- Chi vậy anh?
- Tao đánh gỡ lại. Tuần này xui quá. Tại chị Mùi mầy cằn nhằn hoài...
Mặc vội vàng chiếc áo thun, Mùi đi ra khỏi nhà. Thằng Chim lót tót theo sau. Bỗng dưng Mùi khựng lại, rồi quay trở vô.
- Đúng là số xui. Vừa ra khỏi nhà lại gặp bà bầu.
Thằng Chim nhìn ra ngoài con đường hẻm nhỏ. Bóng của chị Hai Hoành với cái bụng vượt mặt, đang đi lạch bạch.
- Ê, Chim, mầy đốt “phong long” cho tao coi.
Theo sự hướng dẫn của Mùi, thằng Chim đốt một tờ giấy báo, huơ khắp người anh ta để xả xui. Sau đó, Mùi bảo thằng Chim:
- Mầy nhìn ra ngoài ngõ xem có con mẹ nào đi tới nữa không?
Thằng Chim nhìn ngoài đầu ngõ, báo cáo:
- Đường vắng tanh.
- Vậy thì đi.
Mùi dẫn thằng Chim đến sòng bài nhà Ba Ròm. Tư xích lô đang xem bài thấy Mùi liền hỏi:
- Đi xả xui rồi hả?
- Lần này thì mầy biết.
- Muốn chơi thì trả tiền thiếu nợ đi cha.
- Mới vô sòng đòi nợ xui mậy. Ăn thì tao trả chớ có lo gì, nợ cờ bạc mà mậy.
Thằng Chim không lạ gì không khí của sòng bài. Nó đã từng đứng xem những sòng bài tổ chức lộ thiên trong những ngày tết. Những sòng bài này chuyên đánh bài cào, bửu, ngầu hầm [3] thường đông người, có khi lên đến cả chục tụ [4] đến nỗi khi nhà cái chia bài thì phần bài còn lại chỉ còn chừng chục lá. Còn sòng bài phé này chỉ có bốn người chơi một cách lặng lẽ, chỉ căng thẳng vào giờ chót, lúc các con bài muốn lật tẩy lẫn nhau.
Thoạt đầu, Mùi đánh thua gần hết tiền. Chỉ còn vài chục đồng đánh cây bài cuối. Mùi chán nản, thở dài, móc thuốc ra hút rồi bảo thằng Chim:
- Mầy coi bài dùm tao cây này đi.
Thằng Chim đón lá bài từ người chia bài, bắt chước Mùi, nó lấy con bài “đót” - con bài hư được dùng để nặn bài, hé hé nhìn, rồi la lên:
- Ách cơ.
Sau đó, thằng Chim kéo tiếp con bài tẩy. Nó cũng nặn bài một cách điệu nghệ. Con bài tẩy cũng là con ách. Như vậy nó được phé ách kiền. Mặt bài lớn hơn tất cả con bài hiện có trên sòng.
Ách cơ mặt ngửa, Mùi có quyền kêu đi tiền. Anh ta thẩy ra giữa láng số tiền còn lại:
- Đánh hết tẩy.
Thấy Mùi chẳng còn bao nhiêu tiền, lại gặp vận xui nãy giờ nên ba con bạc còn lại đều đi tiền theo Mùi. Kéo hết năm lá bài, Mùi được hai đôi. Số vốn còn ba chục đồng bây giờ đã thành trăm mốt vì đã xâu cho Ba Ròm hết mười đồng.
Thừa thắng xông lên, Mùi đánh liều mạng. Thằng Chim kéo bài, coi bài, còn Mùi chỉ ngồi đó quyết định bỏ bài hay đánh tiếp. Đến khi sòng bài tan thì hôm đó Mùi trở thành kẻ gom sòng. Trả hết nợ trước còn ăn được hai trăm. Mùi cho Chim 10 đồng. Từ đó, thằng Chim trở thành thần may mắn cho Mùi. Khi nào bài xấu Mùi kêu thằng Chim xem và kéo bài còn bình thường Chim chỉ ngồi chầu rìa tính tiền cho y ta vì thằng này tính rợ rất là nhanh. Chỉ cần nhẩm một cái là nó biết giữa láng hiện có bao nhiêu tiền, con bài nào đã ra, con bài nào có khả năng xuất hiện nhiều. Mỗi lần đi đánh bài, Mùi đều kêu thằng Chim đi theo như là một người phù trợ may mắn. Còn Chim, vừa được tham gia đánh bài cùng người lớn, vừa lại được Mùi cho tiền khi ăn bài nên Chim trở thành đệ tử, tay sai, người chầu rìa cho Mùi. Một cặp bài trùng lạ lùng!
Từ khi trở thành đệ tử của Mùi, thằng Chim học hành sa sút hẳn đi. Luôn đứng gần đội sổ trong bảng sắp hạng hàng tháng. Thằng Chim cũng xa rời nhóm bạn của nó trong xóm. Con Cưỡng cũng lo khi thấy anh mình như vậy nhưng nó không thể nói được. Còn bọn thằng Minh, khi thấy thằng Chim đi theo Mùi là tụi nó đã không thích. Khi tụ tập gánh nước tại phông-tên, tụi nó nhận xét về Mùi:
- Đàn ông gì mà sống nhờ vợ, mất mặt bầu cua quá.
- Vợ buôn bán cực khổ, đang có bầu mà thằng cha này tối ngày cứ lấy tiền vợ đi đánh bài.
Thằng Ti còn khám phá thêm:
- Thằng chả dê chị Năm Mỏ tụi bây ơi.
- Không biết tại sao chị Mùi lại sợ thằng chả như vậy?
- Ờ, tại chỉ sợ thằng cha này đăng đi lính Biệt động quân, chỉ mất chồng đẹp trai.
- Chồng đẹp trai là chồng của người ta.
- Mầy nói ngược rồi, sách viết “củi tre dễ nấu mà vợ xấu dễ xài”.
- Thì mình sửa lại một chút cũng đâu có sao!
- Nhưng tại sao thằng Chim đi theo thằng cha Mùi mút chỉ cà tha [5] như vậy, hổng biết?
- Ừ, tại nó ham đánh bài. Mầy không nhớ cái vụ nó đánh bầu cua không nhờ tụi mình gạt thằng Són thịt heo bán mấy cái phiếu bánh mì thì bây giờ nó lúa rồi. Cờ bạc là bác thằng bần mà sao thằng này ham quá hổng biết.
- Tao nghi có ngày nó bị lính bắt quá.
- Bữa nào lính cảnh sát xét nhà bắt quân dịch, tao chỉ cho cảnh sát bắt thằng chả cho rồi.
- Không được mầy. Tội nghiệp chị Mùi mậy. Lỡ thằng chả ra trận mà chết thì chị Mùi mất chồng, còn mầy thì mang tội suốt đời.
- Tội gì?
- Thì tại mầy thằng chả mới bị bắt, rồi ra trận, bị bắn chết.
- Tại thằng chả không né đạn làm chi?
- Ra trận né đạn sao được mậy. Đạn thấy mình chứ mình đâu có thấy đạn. Nếu mầy không chỉ thì thằng chả đâu có bị bắt mà không có bị bắt thì đâu có ra trận mà không có ra trận thì đâu bị bắn chết, không phải sao?
- Tại... tại... tao ghét thằng chả cứ bắt thằng Chim theo hầu đi đánh bài.
- Tại thằng Chim mầy ơi... Tại nó không kiềm lòng mình được.
Thỉnh thoảng tụi nó cũng rủ thằng Chim đi xem chớp bóng. Nhưng thằng Chim, lúc này, thấy chớp bóng không hấp dẫn bằng lật tẩy bài của nhau. Thế rồi, tình bạn của nó với mấy thằng trong xóm nhạt dần. Đi học về, nó quăng cặp lên bàn, rồi chạy ngay qua nhà Mùi. Nếu có Mùi ở nhà thì nó cùng đi với Mùi qua nhà ông Ba Ròm. Còn nếu không có anh ta ở nhà thì nó thừa hiểu là Mùi đã có mặt ở nhà Ba Ròm rồi và nó tự động đi thẳng đến sòng bài. Ở đây, nó được ăn dĩa cơm tấm sườn, bì chả hay xíu mại tùy bữa, được uống cà phê đá do Mùi bỏ tiền ra đãi. Đôi lúc nó còn được Mùi nhờ đốt dùm điếu thuốc thơm Ruby mà lúc đầu nó thấy đắng nghét, còn bị ho sặc sụa còn bây giờ thì lại thấy thích. Nó cảm thấy đi với Mùi nó được nhiều thứ mà tụi thằng Hải, thằng Ti, Út đẹt không có. Bây giờ tụi nó vẫn còn đánh bài ăn vỏ bao thuốc lá thì đúng là hết sức con nít! Đi chơi với tụi thằng Minh, thằng Ti... thì sức mấy mà trở thành đúng điệu một cây. Bây giờ nó đã trên cơ thằng Minh nhiều. Thằng Chim cảm thấy mình oai hơn thằng Minh - vốn được tụi bạn ngầm xem là “đầu đảng”. Trong lớp, thằng Minh dù không làm liên toán trưởng nhưng vẫn có tín nhiệm với bạn bè vì sự thông minh, đôi khi láu cá của nó. Mấy thằng học trò con nhà giàu như thằng Són, thằng Vân... đều ngán thằng này. Thằng Minh chưa hề đánh lộn với một thằng nào nhưng đứa nào cũng ngán lý lẽ của nó. Mở miệng ra thì nói chuyện trong sách như là quân sư. Chuyện gì của mấy thằng trong xóm Ba-ra-dô đều do thằng Minh giải quyết. Thằng Chim biết mình to con nhứt trong đám, mặt mày lại khá bặm trợn nữa, dù nhiều lần đã dám nghinh chiến với tụi xóm Chùa để bênh tụi thằng Ti, Út đẹt vậy mà mấy thằng này vẫn coi nó tầm thường. Đi chơi với Mùi, học được chuyện của mấy tay chơi người lớn, của mấy tay bài bạc thể nào cũng làm nó oai hùng hơn thằng Minh trong mắt tụi nhỏ xóm Ba-ra-dô.
Chú thích:
[1] Năm con bài bất kỳ cùng một nước. Thí dụ: năm con bài hai, năm, bảy tám, mười cùng nước rô. Thùng lớn hơn sảnh. Sảnh lớn hơn ba con, ba con lớn hơn phé (đôi).
[2] Chơi xỏ, chơi khăm. Trong bài phé, người có bài nhỏ lừa được người có bài lớn hơn bài mình phải bỏ cuộc.
[3] Tên các cách chơi bài. Bài cào chơi ba lá, bửu bốn lá và ngầu hầm năm lá.
[4] Mỗi tụ là một tay chơi bài đặt tiền.
[5] Quá sức, ngoài mức tưởng tượng.