← Quay lại trang sách

Chương 24

Rít một hơi thuốc dài, gương mặt nhà ảo thuật trở nên đanh lại, giọng nói của ông bỗng trở nên hậm hực:

- Học ảo thuật không thể cấp tốc được. Trên đời không có học hành cấp tốc. Cấp tốc, cấp tốc... học tiếng Mỹ trong vòng một tháng thì chỉ có đi làm sở Mỹ rồi làm đĩ cho Mỹ... chớ học tiếng Mỹ làm sao cấp tốc được. Chỉ có lấy Mỹ là cấp tốc thôi...

Thằng Ti im lặng. Nó biết tại sao sư phụ bất chợt buột miệng chửi mấy người đi làm sở Mỹ như vậy. Đó chỉ là nỗi đau kiềm nén lâu ngày bất chợt bung ra.

Thằng Ti không bao giờ mở miệng hỏi, nhưng có lần thằng Còn - cái thằng cóc cắn, không khoái nghề ảo thuật của ba nó, buột miệng:

- Tao không khoái nghề ảo thuật. Nghề này không có tiền. Ngon, ổng làm ảo thuật cho má tao biến về nhà đi... Tại ổng mà bả đi làm sở Mỹ đó, rồi theo Mỹ luôn...

Bây giờ, thằng Ti mới biết tại sao thằng Còn không muốn theo nghề của sư phụ và ít khi nói chuyện. Thằng này thường nói “Tao phải nói chuyện bằng tiếng Mỹ, con gái mới theo. Ô-kê, salem”.

Sở dĩ nó biết nỗi đau ngấm ngầm trong bụng của ông thầy là vì trong xóm của nó cũng có một chuyện y như vậy. Bà con trong xóm Ba-ra-dô không ai thích con gái đi làm sở Mỹ. Họ cho là con gái đi làm sở Mỹ thì sẽ lấy Mỹ, sẽ trở thành con gái hư hỏng như chị Mari Phông-tên chẳng hạn. Chị tên là Mai nhưng từ khi chị đi làm sở Mỹ thì mấy anh ở xóm Chổi đặt biệt hiệu là Mari Phông-tên. Trước kia, khi gặp chị, bà con lối xóm ai cũng hỏi chuyện, nhưng từ khi chị mặc quần lòi hai cái chân trắng hếu, tóc uốn quăn đánh môi son đỏ choét, kẻ mắt đen thui vào mỗi buổi chiều có thằng Mỹ đen lái xe đưa về tới tận nhà thì không còn cảnh đó nữa. Thi thoảng chị Mari Phông-tên đem về cho tụi nó mấy viên kẹo sô-cô-la thơm phức, những thanh kẹo Mỹ vừa nhai vừa thổi bong bóng được. Tụi nó khoái chí khi được gặp chị Mari Phông-tên để nhận được những viên kẹo mà tụi nó không hề dám nghĩ tới.

Có lần, nó bị má đánh nát đít vì cái tội ăn kẹo su-cu-la [1] do chị Mai cho. Số xui, đang ăn thì nó bị má phát hiện. Má nó xách cây roi mây ra, bắt nằm lên giường, và hỏi con em gái nó:

- Mầy có ăn kẹo su-cu-la của con Mari không?

Con em nó run run, khoanh tay lí nhí:

- Dạ... không...

Thằng Ti biết con nhỏ em nó nói láo vì chính nó cho con nhỏ này vài viên kẹo “chó-có-lát” [2] khi nhờ nó rửa chén giùm. Nhưng thằng Ti biết rằng sắp bị đòn nên không khai cho con em, tội nghiệp. Là anh, nó phải tỏ ra anh hùng mới được.

Má nó nhịp nhịp cây roi mây dài, bóng lưỡng, nói từng tiếng:

- Nghèo thì cạp đất mà ăn nghe không tụi bây... Không được ăn đồ dư, đồ thừa của mấy đứa đi làm sở Mỹ.

Thằng này không hiểu tại sao má nó cũng như má mấy người trong xóm lại ghét chị Mari Phông-tên đi làm sở Mỹ như vậy. Đi làm sở Mỹ sướng quá. Có kẹo ăn thường xuyên không khoái sao được nhưng nó không dám cãi:

- Dạ, con không dám nữa.

- Nhớ nghe Ti, Hoa... hai đứa tụi bây không được ăn đồ thúi mà con Mari lượm từ mấy đống rác trong sở Mỹ cho tụi bây nghe. Con gái mà đi làm sở Mỹ thì chỉ có là con gái hư thôi. Trước sau gì mấy con này cũng lấy Mỹ. Không Mỹ trắng thì cũng Mỹ đen...

Nói xong má nó giơ roi, quất mạnh vào đít nó. Đau điếng, nó vừa xoa đít vừa khóc:

- Đau quá... má ơi... tha cho con... lần sau con không dám nữa. Con không dám ăn kẹo của chị Mari cho nữa... hu... hu...

Quay sang con Hoa - đang đứng run, má nó gằn giọng:

- Còn mầy nữa... con gái không được bắt chước như con Mari, Mareo. Con gái mà đi làm sở Mỹ thế nào cũng là con gái hư, ba má nó đội quần với bà con lối xóm. Đó, gương của con Hồng lai xóm bà Tư bán bánh mì đó... đi làm sở Mỹ một thời gian rồi ôm một thằng Mỹ lai về nuôi... có phải là đội quần không!

Thằng Ti biết không chỉ má nó mà nhiều người lớn trong xóm này đều nhìn chị Mari Phông-tên với cặp mắt coi thường. Từ ngày nhà chị Mai lên ngói đỏ, xây tường gạch, trong nhà có máy Pick-up [3] và có tủ đựng ly, đựng rượu Mỹ thì ba chị Mai chỉ biết uống rượu một mình - dù đó là rượu Tây, rượu Mỹ bán trong PX [4]. Cánh đàn ông trong xóm khi chiều về, mở “tiệc nhậu” thường xuyên bây giờ không thèm hú hí ba chị Mai một tiếng. Qua bàn nhậu với những chai rượu đế Gò Đen, câu chuyện hàng ngày trong xóm, trong việc làm, trong từng gia đình trở nên rôm rả trong bàn nhậu của họ thì ba chị Mai cô độc ngồi uống rượu ông già chống gậy [5] một mình. Không có gì buồn hơn phải uống rượu một mình trong cái tuổi đã bắt đầu bước vào ngưỡng xế chiều. Không phải mấy ông trong xóm tẩy chay ba chị Mai. Chính bản thân ba chị Mai tự tẩy chay mình vì trong những cuộc nhậu toàn khoe khoang chuyện chị Mai đi làm sở Mỹ thế này, thế nọ. Chị Mai quen thằng trung sĩ Mỹ trắng, thượng sỹ Mỹ đen trong PX ra sao... Ai muốn làm sở Mỹ chỉ cần nói với ông một tiếng là ông sẽ nói với chị Mai xin giùm - dù không biết nói “Ô-kê du a năm bờ oan” cũng không sao. Có bao nhiêu chuyện như vậy, nghe hoài phát chán nên sau này, trong mấy cuộc, các ông trong xóm không thèm hú ba chị Mai một tiếng. Một thời gian sau, gia đình chị Mai bỏ xóm Ba-ra-dô chuyển về sống ở khu Chợ Lớn. Không biết có phải vì gia đình chị không sống nổi ở cái xóm nghèo hay vì bị chính dân trong cái xóm nghèo cô lập. Hoặc sau này, như má tụi nó thường nói “Đó, con gái mà đi làm sở Mỹ là đẻ ra con Mỹ đen thùi lùi...”

Không biết từ đâu, mấy đứa trong xóm, khi tụ tập chơi đùa thường đọc bài vè “Ngày xửa, ngày xưa/ Có chị bán dưa/ Chỉ cưa cái cẳng/ Chỉ nắn cái nồi/ Chỉ nhồi cục bột/ Chỉ lột miếng da/ Chỉ ca vọng cổ/ Chỉ nhổ cây bông/ Chỉ trồng cây chuối/ Chỉ muối con cá/ Chỉ đá trái banh/ Chỉ sanh thằng nhỏ/ Cái đầu thì đỏ/ Cái đít thì đen/ Con cu đen thùi”. Tụi nó nói là thằng Minh đặt nhưng thằng Ti biết rằng thằng Minh không có ác đạn như vậy đâu. Thằng này thương chị Mai không hết nữa mà. Nó chỉ buồn và thất vọng thôi.

Chú thích:

[1] Cách gọi kẹo sô-cô-la của trẻ con.

[2] Cách gọi khác kẹo sô-cô-la của trẻ con.

[3] Máy quay dĩa.

[4] Viết tắt của Post Exchange: Hàng quân tiếp vụ của Mỹ. Nơi bán hàng miễn thuế dành cho lính Mỹ và một số quân nhân cao cấp của Sài Gòn làm việc cho các cơ quan Mỹ tại Việt Nam.

[5] Rượu Johnny Walker.