Chương 25
Khi ông chủ rạp ra vừa ra khỏi phòng chiếu, chú Hai liền mở chiếc tủ sắt đựng vật dụng cá nhân lấy ra một cái hộp phim. Chú lấy ra từ trong hộp ấy những đoạn phim đứt. Có những đoạn phim dài hơn hai thước và cũng có những đoạn phim chừng một gang tay. Trước kia, để giữ sạch sẽ phòng chiếu cũng như phòng ngừa hỏa hoạn - chất celulo rất dễ bắt lửa - chú đã bán những khúc phim đứt cho mấy ông Chệt mua ve chai. Những đoạn phim này đa số là đã bị trầy xước vì đã chiếu quá nhiều lần, chú không thể ráp nối lại được nữa.
Có lần nhìn thấy thằng Minh ngồi lượm những khúc phim đứt nằm vương vất trên nền gạch, giơ lên ánh sáng, nhìn vào những hình ảnh trong phim để cố đoán xem là nó nằm trong bộ phim nào, chú ngạc nhiên hỏi:
- Mầy lượm phim đứt làm gì?
- Tụi con đem về để chiếu phim.
- Chiếu phim?
- Chú không biết sao, tụi con làm một cái máy chiếu phim bằng hai cái bóng đèn sơn dầu hắc đen thui, rồi lấy cái chuôi đèn ra, đổ nước vô...
- Tao biết chiếu phim qua bóng đèn rồi...
- Bây giờ, trước cửa trường có bán cái hộp coi phim bằng kiếng hiển vi, mình chỉ cần nhét phim vô cái khe phía sau hộp, rồi nhìn vô cái kiếng coi phim, thấy hình bự lắm... Coi hình cũng được. Nhưng chú biết không, mấy khúc phim này, con lượm cho mấy thằng bạn trong xóm. Tụi nó phải đi mua để chơi đó, tội nghiệp lắm...
Từ đó chú để dành lại những đoạn phim đứt từ những phim mà chú cho là phim hay, có giáo dục. Chú chỉ để lại những đoạn phim hay. Tuyệt nhiên không có những đoạn phim thời sự vì chú không thích những loại phim như vậy, những đoạn phim chẳng có ý nghĩa và cũng chẳng đẹp gì ráo trọi. Những đoạn phim này chú cũng chẳng đem đi bán, chỉ bỏ nó vào thùng rác cho mấy người làm vệ sinh đến hốt. Rồi sau đó họ làm gì thì làm. Hay là những đoạn phim này đã lọt vào tay những thằng cha thầy chú mật vụ, lính kín, công an chìm... và bây giờ mới đẻ ra cớ sự như vầy.
Chú để hộp phim lên bàn để mang về và chuẩn bị cho một cuộc đi xa. Một chuyến đi không biết bao giờ chú mới quay trở lại cái phòng chiếu phim đầy kỷ niệm này. Chú chỉ còn khoảng hai mươi phút để chiếu cho xong bộ phim Như Lai thần chưởng. Chú đã dính một chưởng không phải của Như Lai mà là của mật vụ, công an quận 6. Cái chưởng này đánh chú đi xa không biết tới tận đẩu, tận đâu. Nó có làm chú tan tành lục phủ ngũ tạng không thì chưa biết nhưng chắc chắn là chú sắp bị chưởng lực đánh đi thật xa. Đúng là chưởng vì nó rất là vô hình!
Chú thay bành phim cuối vào máy. Chú nghe được tiếng những chiếc ghế gỗ đập vào nhau nghe ầm ầm. “Mấy thằng con nít này, phá hư rạp người ta hết”. Đang chiếu nửa chừng phim bị đứt, tài tử hôn nhau trên màn ảnh... tụi nó đều lấy mặt ghế đập vào thân ghế ì xèo. Rồi đây chừng nào chú được nghe lại tiếng đập ghế, la hét kiểu này nữa. Nghe hoài riết thành quen, thành những tiếng động trong cuộc sống quen thuộc của chú. Giống như ngày nào chú đi chiếu bóng thùng khắp các xóm nghèo trong quận 6. Nhờ vậy, chú mới quen với những đứa trẻ của xóm Ba-ra-dô, những khán giả trung thành của xe chiếu bóng thùng của chú, những khán giả chỉ xem phim bằng một mắt, bằng cách đứng một chân. Trong đám này thì chú thích thằng Minh nhất. Một thằng chuyên tìm cách để xem phim cọp bằng mọi cách. Chú phải thừa nhận là cách xem phim cọp của nó khá thông minh từ chuyện chêm màng trập cho đến việc cùng chú sáng tác phim nói. Giữa chú và nó có một sự chia sẻ, cảm thông, gắn bó. Chú không có con trai và ước gì chú cũng có một đứa như con như thằng Minh. Chú đi mà không kịp từ giã nó. Phải chi chiều nay nó lên phòng chiếu thì hay biết mấy. Nhưng mà thôi chỉ tổ bịn rịn chứ có ích gì! Mình cũng đi trốn có một thời gian ngắn thôi mà. Chú thầm nhủ với lòng.
Những thước phim cuối cùng đã hết. Tiếng sè sè quen thuộc của máy chiếu ngừng hẳn. Chỉ cần nghe tiếng phim đang chạy qua các trục trong máy chiếu phim là chú biết phim sắp hết hoặc có sự cố nào hay không. Nghe tiếng phim chạy qua máy quen đến nỗi nhiều khi trong cơn ngủ chú vẫn nghe tiếng máy chạy trong tai. Chỉ mình chú và tiếng máy chiếu phim chạy trong đêm. Đều đều... đều đều... ru chú vào giấc ngủ.
Đèn trong rạp bật sáng. Đứng trên phòng chiếu phim nhìn xuống chú thấy khán giả đứng dậy, lục tục kéo nhau ra về. Chú biết công việc của mình đã chấm dứt khi ra khỏi cánh cửa này. Chú mở ống kính máy chiếu phim rồi dùng chiếc khăn giấy chuyên dùng lau ống kính cho sạch bụi. Mỗi khi chiếu xong một xuất phim, chú thường hay lau ống kính vì bụi phim thường bám vào ống kính khi chạy qua máy. Dù là những hạt bụi rất nhỏ nhưng nếu người thợ chiếu phim không thường xuyên lau chùi thì lâu ngày những hạt bụi phim sẽ làm mờ ống kính. Sau đó, chú lấy chiếc khăn lông to treo ở góc tường, tỉ mẩn lau toàn bộ máy chiếu phim từ trong mọi ngóc ngách đến bên ngoài thân máy thật sạch. Chú lấy tay lau nhẹ và đưa lên mắt nhìn. Chú tự gật đầu.
Chú lấy cục phấn viết lên tấm bảng treo trên tường Cho máy ăn dầu một tuần một lần để nó chạy cho ngon lành. Đây là lời chú nhắn người phụ trách phòng chiếu phim sẽ thay chú từ suất chiếu phim tới.
Chú đứng nhìn quanh căn phòng chiếu phim lần cuối. Chú ôm lấy hộp phim của mình và tắt đèn. Chú đóng cửa phòng chiếu. Bắt đầu từ giờ phút này, phòng chiếu phim rạp Tân Lạc đã là quá khứ.