Chương 26
Được ông thầy trường Bình Minh nhận vào học lớp luyện thi, thằng Minh hí hửng mang cuốn tập và cuốn sách toán đố đến rạp hát, chủ ý là khoe với chú Hai Ngon. Chưa bao giờ nó được điểm cao cho môn toán đố. Nhờ cô Lan Sinh kêu tụi nó đến nhà dạy kèm thêm và quan trọng hơn, chú Hai Ngon đã chỉ nó cách giải bài tính đố. “Mầy phải học từ từ, hàng ngày. Đừng nóng ruột mà cũng đừng có làm biếng. Học toán trước hết là phải thuộc làu các công thức. Làm bài toán dễ trước, rồi làm bài toán khó sau. Mỗi bài toán, loại toán có cách giải riêng của nó”. Hồi trước giờ, chưa thầy, cô nào dạy theo cách của chú Hai Ngon. Nó hỏi sao chú dạy dễ hiểu quá vậy? Chú Hai Ngon cười “Tại tao cũng dốt toán rồi mầy mò mua sách tự học. Cách dạy của tao là cách thầy dốt dạy cho học trò ngu. Khà... khà... Dầu hèn cũng thể chớ mậy!”
Rạp đang chiếu phim Giặc nút áo - một phim mà nó xem nhiều lần, xem muốn mòn con mắt rồi nên nó chỉ đến gặp chú một chút rồi về. Chiều nay, nó còn phải lên nhà cô Lan Sinh để học tiếp.
Vừa đến cửa soát vé, anh Rỗ - người soát vé chận nó lại, nói:
- Mầy ở đây chờ tao một chút. Khi nào bắt đầu chiếu phim rồi gặp tao.
- Nhưng em vào gặp chú Hai một chút thôi.
Hàng ngày vừa thấy mặt nó là anh Rỗ cho nó vào liền chứ đâu có chận nó lại từ ngoài cửa như bây giờ. Chắc có chuyện gì rồi! Linh tính báo cho nó như vậy.
Nó đi vòng vòng ngoài hành lang, xem những tấm hình giới thiệu phim Giặc nút áo được gắn trong tủ kính. Mấy thằng con nít Tây đóng phim hay thiệt, coi hoài không ngán. Không ngờ mấy thằng nhỏ Tây cũng chơi trò đánh lộn như tụi nó. Nhưng nghĩ ra cách đánh lộn rồi cắt khuy nút áo làm chiến lợi phẩm thì chỉ có tụi con nít Tây mới nghĩ ra mà thôi. Tụi này nhà giàu. Cắt nút áo này thì còn nút áo khác chứ tụi nó cắt nút áo rồi thì lấy gì mà mặc đi học. Tụi này còn lột quần nhau nữa. Đánh lộn mà một tay bụm “chim” một tay đánh nhau coi cười muốn bể bụng. Còn tụi nó, khi ra xóm Ruộng mùa khô, thường chơi trò vua Quang Trung đại phá quân Thanh. Đứa nào cũng đòi làm quân Việt, không thằng nào chịu làm quân của Tôn Sĩ Nghị cả. Tụi nó biết trước là làm quân Tôn Sĩ Nghị thì phải thua, bị quân của vua Quang Trung rượt chạy có cờ hết nên dù có đánh nhau cỡ nào thì cũng lỗ nặng. Sau cùng tụi nó chọn trò chơi Đinh Bộ Lĩnh cưỡi trâu, cầm cờ lau tập trận. Tụi nó chia nhau luân phiên làm Đinh Bộ Lĩnh, quân lính Hoa Lư, mười hai sứ quân và... con trâu. Đứa nào làm Đinh Bộ Lĩnh xong thì phải làm con trâu. Chỉ có thằng Út đẹt được miễn làm con trâu vì có lần không chịu nổi sức nặng của thằng Chim nó đã quăng thằng này - trong vai Đinh Bộ Lĩnh xuống đất một cái uỵch. Không làm trâu, thằng Út đẹt cũng không được cho làm Đinh Bộ Lĩnh vì vua mà ốm quá thì không oai phong lẫm liệt làm sao thống nhất loạn mười hai sứ quân được. Rốt cuộc trong những cuộc chơi, thằng Út đẹt chỉ được làm quân sĩ, cầm cây bông chổi - thay cho bông lau chạy đi chạy lại suốt bờ ruộng.
Còn cái chuyện tụi nó bị tuột quần hay tuột quần đứa khác lòi “chim” là chuyện thường có gì lạ đâu mà phải đưa lên phim?
- Ê, Minh...
Tiếng gọi của Rỗ đã làm cắt đứt suy nghĩ sặc mùi “chim, cò” của nó. Anh ta, tay ôm hộp phim, vẫy nó lại.
- Nè, chú Hai gửi cho mầy nè.
- Cái gì vậy anh?
- Kim cương, hột xoàn... Làm sao tao biết được mà mầy hỏi mậy. Trước khi nghỉ việc chú Hai nhờ tao đưa cái hộp này cho mầy.
Thằng Minh chợt nghe nhói trong lồng ngực. Điều nó lo lắng đã xảy ra.
- Sao chú nghỉ vậy anh?
- Thì chủ rạp cho nghỉ thì phải nghỉ chứ sao.
- Chú có nói chú đi chiếu phim cho rạp nào không?
- Không. Còn mầy muốn xem hát bóng không tốn tiền thì lại đây, tao cho vô coi ké nhưng không được lên phòng máy.
Không còn chú Hai thì nó lên phòng máy làm gì nữa. Nó trả lời như không ra hơi:
- Dạ.
Nó nói cho anh Rỗ vui lòng. Người ta có lòng tốt với mình thì mình phải nói làm sao cho người ta vui lòng chứ. Chú Hai thường dặn nó như vậy. Không có chú Hai thì phòng máy và cái máy chiếu phim trở nên vô nghĩa.
Một chốn buồn thiu!