Chương 28
Ít khi thằng Ti thấy thằng Còn mở miệng. Nhưng hôm nay thằng này lại nói nhiều hơn thường ngày. Con cóc mở miệng thì chắc có chuyện gì vui lắm đây.
- Mai ba tao chuyển bến.
- Thầy chuyển bến ra Sì Gòn hả? Sao không ở đây bán, đông khách quá trời mà.
- Không. Đi xuống lục tỉnh.
- Ủa, xuống lục tỉnh. Bộ ổng đi hát đại nhạc hội hả?
- Không. Đi tìm má tao.
- Sao ổng biết má mầy ở dưới lục tỉnh.
- Anh Cần tao đánh dây thép [1] lên cho ổng.
- Ủa, gặp anh Cần rồi à?
- Ừ, hồi trước giờ ảnh trốn ba tao, nói là đi theo gánh hát. Mà không phải. Tại vì ảnh không muốn ba tao biết là ảnh đang đi tìm má tao.
- Má mầy đang làm gì?
- Bán sờ-nách-ba [2].
- Thì má mầy tự đi lên đây không được sao mà ba mầy phải xuống dưới?
- Không đi được vì má tao mắc nợ. Ba tao phải đem tiền xuống chuộc.
- Rồi sao ba mầy có tiền chuộc?
- Bán nhà rồi.
- Bán nhà rồi? - Thằng Ti lặp lại như không tin vào tai của mình.
- Ừ, bán nhà rồi. Phải chuyển bến đi lung tung, chứ ở đây, đâu có nhà ở.
Thằng Ti bùi ngùi. Phải chi nhà nó lớn, nó sẽ xin ba cho ông thầy ở đậu. Ông thầy đi rồi, ai dạy cho nó ảo thuật với lời ông Khổng Tử đây?
Thằng Còn móc trong túi ra, đưa cho nó một ngón tay cái bằng nhựa dẻo. Đây là dụng cụ ảo thuật diễn trò biến mất điếu thuốc trong lòng bàn tay, khá mắc tiền. Thằng Ti rất mê diễn trò này nhưng không có đồ nghề đành phải đứng nhìn ông thầy diễn mà thèm thuồng.
- Ba tao cho mầy đó.
- Ổng đâu rồi?
- Đi trước rồi.
- Sao mầy chưa đi?
- Ổng đi trước để tìm bến diễn. Mai tao đi. Ổng dặn mầy...
- Dặn cái gì?
- Không được phá đồng nghiệp...
- Biết rồi!
- Đi học cho giỏi, ảo thuật là để chơi cho vui.
- Biết rồi!
- Không được tập trò với lá bài...
Trong lòng thằng Ti chen lẫn nỗi buồn và niềm vui. Vui là mừng cho sư phụ đã tìm được tông tích của “sư mẫu”. Còn buồn là vì ông thầy bỏ Chợ Lớn, bỏ nó mà đi? Nó biết, ngoài lý do trên, ông muốn đi lục tỉnh để biểu diễn đại nhạc hội, với ước vọng kiếm được tiền để diễn những trò lớn. Nó thì nghĩ, diễn ở lề đường như vầy thích hơn chứ! Diễn ở lề đường còn gặp được khán giả, nói chuyện, trêu đùa chứ còn diễn ở sân khấu chỉ có nhà ảo thuật và đồ nghề. Giữa nhà ảo thuật và khán giả có một khoảng cách không gian khá lớn. Người chỉ diễn và người chỉ xem. Không có cười đùa, khen ngợi hay chê bai thẳng mặt. Nó còn thích diễn ảo thuật lề đường cho con nít xem, không lấy tiền. Diễn ảo thuật mà bán cao đơn hoàn tán, mất mặt bầu cua hết. Nó tiếc hùi hụi khi thầy nó đi mà nó chưa được học những trò ảo thuật biểu diễn với bộ bài Tây nữa. Nó thích học trò biểu diễn với bộ bài Tây nhất. Nếu học được trò giấu những lá bài trong bàn tay thì nó sẽ đánh bài ăn thằng Chim là cái chắc. Thằng Chim là vua đánh bài cào ăn vỏ bao thuốc lá trong đám tụi nó. Mỗi vỏ bao thuốc lá Capstan, tụi nó tự đặt mệnh giá tiền ảo là 500 đồng, bao Ruby là 300 đồng, bao Melia là 200 đồng, Salem, Pallmall đồng giá là 1.000 đồng... để làm tiền khi đánh bài với nhau. Thằng nào, trên đường đi học về hay đi chợ hoặc bất cứ đi đâu đều nhìn xuống đất để tìm bao thuốc lá đã bị vứt đi. Nó còn “đặt hàng” với bà xẩm ngồi bán thuốc lá ở tiệm nước chú Khầu để dành vỏ bao thuốc lá cho nó, bù lại, nó sẽ mua thuốc lá lẻ của bà nếu có ai nhờ nó đi mua. Với số vốn vỏ bao thuốc lá như vậy mà nó còn bị thằng Chim ăn hoài. Nó quyết tâm học ảo thuật bài cho giỏi để soán ngôi vua, trở thành nhà giàu vì có nhiều vỏ bao thuốc lá hơn tụi nó.
Nhưng trời bất dung gian, khi nó ngỏ ý học ảo thuật bài thì sư phụ lắc đầu ngay lập tức:
- Mầy không học trò này được đâu?
- Sao vậy ông thầy?
- Tay mầy nhỏ quá, không che lá bài lớn được.
- Nhưng con diễn bằng bộ bài nhỏ.
- Khi mầy diễn với bộ bài nhỏ thì mầy sẽ không quen tay với bộ bài lớn.
- Lớn lên con sẽ tập lại...
- Muốn khéo tay mầy phải học trò giấu đồng tiền với trò trái ping-pong trước..
- Thầy...
- Tao nói không được là không được. Mầy mà lén học trò bài thì mầy biết tay tao... Tao sẽ không dạy mầy bất cứ trò nào hết.
Thực ra, những lý do mà ông đưa ra để không dạy thằng Ti trò ảo thuật với bộ bài là vì ông sợ thằng này biết mánh giấu bài sẽ dùng để đánh bài gian lận. Đã có nhiều người đến xin ông học nghề ảo thuật và duy nhất chỉ học biểu diễn trò đánh bài là ông từ chối ngay, dù họ có trả bao nhiêu tiền ông cũng từ chối.
Ông biết ảo thuật nhưng đánh bài luôn thua vì nhà ảo thuật không thể đánh bài thắng những kẻ sống bằng nghề cờ gian, bạc lận... Chính ông đã vì cờ bạc mà cầm cố cả cái nhà của mình đến nỗi bà vợ - một nữ diễn viên phụ diễn hết sức quan trọng trong những màn diễn lớn - phải bỏ đi và sau cùng, lấy một thằng Mỹ, rồi đi làm sờ-nách-ba. Từ khi vợ bỏ đi, ông không thể biểu diễn trên sân khấu vì thiếu người diễn cùng. Ông trở thành kẻ cô đơn trong cuộc đời, cô đơn trên sân khấu. Ảo thuật lề đường, ảo thuật sân khấu thì ông thành công nhưng ảo thuật với cuộc đời thì ông hoàn toàn thất bại trong sô diễn đời mình.
Tất cả chỉ vì bài bạc!
Chú thích:
[1] Đánh điện tín.
[2] Snack-bar: Quán rượu, thường có những nữ tiếp viên người Việt phục vụ lính Mỹ. Cụm từ “Gái bán ba” có nghĩa khinh miệt những cô gái làm nghề này.