← Quay lại trang sách

Chương 29

Chị Mùi đi coi bói, quyết tâm tìm ra thủ phạm. Sau khi gặp thầy phán quẻ, gương mặt chị trở nên hớn hở - không phải vì thầy đã chỉ cho chị cách tìm lại vàng mà là đã nói trúng vào nỗi hiềm nghi của chị. Chị Mùi không nói thẳng là ai, nhưng khi gặp bà Hai vừa hỏi chị về vụ mất vàng thì chị nói ngay:

- Tui biết người lấy rồi... Nhưng không nói đâu.

- Người ở đâu vậy hả?

- Xóm này, nhà ở hướng đông, tuổi con rắn nước.

Bà Hai ngớ người. Hướng đông là hướng nhà bà. Tuổi bà là tuổi Tỵ. Khi cất nhà bà nghe lời thầy bói chọn hướng đông. Bà Hai nói nhát gừng:

- Coi chừng có lộn không nghen, nhà tôi ở hướng đông...

- Không. Tui nói ở hướng đông là hướng từ nhà tui mà tính. Mà nó là con trai...

Nói thẳng ra là chị Mùi nghi thằng Chim ăn cắp vàng của chị. Từ ngày chị mất vàng không thấy nó đi cùng với Mùi nữa.

Lúc đầu, nó cũng ghé nhà để gặp Mùi. Vừa gặp mặt nó, chị nói bâng quơ:

- Hai chỉ vàng bán được bao nhiêu há...

Hoặc:

- Ăn cắp vàng nhà người ta trước sau gì thì cũng bị trời trả báo.

- Tại sao anh Mùi có mắt lại đi chơi với mấy thằng ăn cắp không biết nữa? Tao trù cho thằng nào ăn cắp vàng của tao đi ra đường bị xe nhà binh Mỹ cán chết không toàn thân thể...

Chị Mùi vốn là một người hiền lành, chân chất nhưng sự tiếc của, nhất là nghĩ rằng mình đã biết người lấy nhưng không bắt được tại trận, nên đã biến chị thành người ác miệng.

Nghe chị Mùi nói cạnh, nói khóe như thế nên thằng Chim cũng không đi đánh bạc cùng với Mùi nữa. Nó rất khó chịu và uất ức. Uất ức vì bị hàm oan. Nó không lấy vàng của chị Mùi. Phải chi chị Mùi gặp mặt thẳng nó mà hỏi “Mầy có lấy vàng của tao không?” thì nó sẽ trả lời ngay là “Không”. Nếu có phải bị thưa ra cò bót nó cũng chẳng sợ. Và nó sẽ nói với ông cò người mà nó nghĩ là đã ăn cắp vàng của chị Mùi. Nó cũng thương chị Mùi vì chị Mùi nghèo, cắc-ca cắc-củm mua vàng, để dành tiền sanh con. Vậy mà chị Mùi cứ nghi nó. Nghi nhưng chị Mùi lại không thưa ra cảnh sát, công an mà cứ nhìn nó với cặp mắt thù hận thằng ăn cắp. Nó không đi đánh bài với Mùi vì nó chán Mùi. Trong cặp mắt nó, Mùi không còn là một tay anh chị giang hồ nghĩa khí nữa!

Trong lớp học, thằng Chim trở nên lầm lì. Không thích nói chuyện với đứa nào. Nó nghĩ rằng bọn thằng Minh, Ti, Út đẹt... đều nhìn nó như là thằng ăn cắp. Bây giờ, thằng Chim trở nên tự ti khi nghĩ rằng mình đã bị tụi bạn “oa oa xịt” - đây là một kỷ luật nặng nề cho những thằng bạn từng chơi chung và học chung với nhau. Thi thoảng khi gặp nó, tụi này len lét nhìn và thì thầm to nhỏ với nhau rồi bỏ đi chỗ khác. Làm sao có ai có thể giải oan cho nó đây. À, cũng có thể. Nếu như, bất ngờ chị Mùi tìm ra hai chỉ vàng ở một nơi nào đó mà chị không nghĩ tới thì sao? Nhưng làm sao có tiền để nó mua hai chỉ vàng cho chị Mùi? Hai chỉ vàng là bao nhiêu tiền?

Thật ra, trong cơn buồn tủi, thằng Chim mặc cảm nên suy đoán không đúng về thái độ của những thằng bạn xóm Ba-ra-dô. Thoạt đầu, tụi này cũng bàn tán hung lắm. Thằng Út đẹt có ý kiến nhiều nhất:

- Thằng Chim đi chơi với thằng cha Mùi riết thì sẽ lây chuyện xấu thôi, biết đâu chừng...

Thằng Minh cắt ngang:

- Mình đừng nghi oan cho thằng Chim. Nó không dám ăn trộm cái gì của ai đâu. Đánh bài thì thì nó ham nhưng tao dám cá là nó không lấy vàng của chị Mùi.

Tụi nó im lặng như ngầm đồng ý với thằng Minh. Thằng Ti, Út đẹt và ngay cả thằng Minh đều thấy thương thằng Chim. Thiếu vắng thằng này trong những cuộc chơi tụi nó cũng cảm thấy buồn. Trong đám tụi nó, chỉ có thằng Chim là to con nhứt nên thằng này giống như là “anh chị” bảo kê cho tụi nó khỏi bị tụi xóm Chùa ăn hiếp. Mỗi khi tụi nó leo tường để nhảy vào rạp hát thì chính thằng Chim luôn để từng đứa đứng trên vai làm bệ. Có lần bị bảo vệ rạp Tân Bình rượt bắt, nó đã dám chận bảo vệ cho tụi nó chạy thoát. Trong cải lương, nếu thằng Minh là tướng văn thì thằng Chim là tướng võ. Nếu thằng Minh là Khổng Minh thì thằng Chim là Trương Phi - đưa lưng đỡ đòn cho cả bọn. Hỏi tụi nó không thương thằng này sao được.

- Chắc chắn không phải nó rồi, vậy thì ai lấy? - Thằng Ti hỏi.

- Làm sao biết được ai lấy. Nhưng tao thấy thằng cha Mùi vẫn bình thường, kỳ lắm...

Thằng Minh nói như quyết định giùm cho tụi nó:

- Nhưng tụi bây vô lớp không được nói cho tụi thằng Són, thằng Vân nghe. Tụi nó biết được, đồn rùm lên thì tội nghiệp cho thằng Chim.

Bỗng như sực nhớ điều gì, thằng Ti kể:

- Chủ nhật hôm vừa, tao đứng trước tửu lầu Á Đông...

- Cha ngon ta, đi ăn tửu lầu Á Đông nữa ta...

- Ăn đâu mà ăn, tao... tao... - Thằng Ti không muốn nói cho tụi nó biết là mình đi coi ảo thuật - tao thấy chị Năm Mỏ...

- Mầy thấy chị Năm Mỏ đi ăn tửu lầu à?

- Không biết chị ấy đi đâu, nhưng bận đồ đẹp ác đạn luôn, với lại...

- Với lại cái gì?

- Tao thấy chị ấy có đeo cái lắc vàng.

Thằng Minh gạt ngang:

- Chị Năm Mỏ có tiền thì chỉ mua...

Thằng Ti hơi to tiếng:

- Mầy không biết... tao thấy kỳ kỳ làm sao ấy..

- Kỳ kỳ là làm sao?

- Là... là... có anh Mùi đi theo, còn cầm tay chị Năm Mỏ coi cái lắc vàng nữa...

Thằng Út đẹt hát dựa theo một điệu nhạc Tây quen thuộc thường phát trên đài phát thanh:

- Cái điệu này là “Bà già lấy le ông già, chiều chiều dắt ra bờ sông. Hai người nói chuyện tâm tình, ôm nhau nhảy xuống sình...”

Cũng lại là sự dặn dò của thằng Minh:

- Thôi, đừng kể chuyện này cho ai nghe, tội nghiệp chị Mùi! Chồng với... con. Chắc sau này tao không lấy vợ.

- Ủa, chuyện anh chị Mùi thì có dính gì đến chuyện mầy lấy vợ?

- Tao sợ... tao sẽ giống anh Mùi.

- Ừ, tao thấy vợ chồng cứ cãi nhau hoài...

- Thì lấy vợ, lấy chồng là để cãi lộn với nhau, chứ cãi với người ngoài thì người ta uýnh cho bể mặt!