CHƯƠNG HAI
Hưng Còi ngồi nơi chiếc ghế nhỏ, bên cạnh là thằng cu Út. Nó dạy em nó hát bài hát Trung Thu, chờ chị nó theo mẹ ra ngoài tiệm lấy bánh bao về cho chúng nó.
Buổi sáng nắng đã lên cao khỏi những mái nhà trước mặt. Gió đập từng hồi vào mấy miếng tôn thiếc ở cửa nhà, tạo thành những tiếng bùng bùng êm tai.
Thằng cu Út đã được ba tuổi rồi. Khi ba Hưng Còi chết, nó mới được hơn một tuổi, nó mới chập chững biết đi và bập bẹ được một hai tiếng “ba.. ba…” Bây giờ cu Út đã nói sõi rồi. Nó đã biết đủ thứ, biết tranh giành với Hưng Còi nữa. Có lẽ cu Út biết rằng nó nhỏ nhất nhà, ai cũng chìu cũng thương nên nó ra mặt ăn hiếp Hưng Còi ghê lắm. Hưng Còi nghĩ thầm… Nhưng Hưng Còi vẫn thương cu Út vô ngần. Hưng Còi không bao giờ tranh giành với cu Út hết. Như hôm nọ, Hưng Còi qua chơi nhà bà Tư Xếch, bà Tư Xếch có cho Hưng Còi mấy miếng gỗ vụn về chơi. Vừa đem về tới nhà, cu Út đòi nằng nặc, thế là Hưng Còi đưa hết cho em. Hưng Còi cho em mà không tiếc rẻ chút nào hết. Mình thay ba mà. Hưng Còi nhớ lời mẹ dặn như vậy. “Phải thay ba trông nom và làm gương cho em”. Hưng Còi luôn giữ được lời hứa với mẹ. Không những thế, mỗi lần nhường nhịn em như vậy, Hưng Còi lại cảm thấy như nó lớn ra, nó là người lớn, lớn như ba nó.
-Nào Út, Út hát đi. Anh Hưng nghe….
Hưng Còi bảo em và nó nhìn chăm chăm vào miệng thằng cu Út.
Thằng Út cười rung rinh cả đôi má bụ bẫm. Nó mới có mấy chiếc răng ở ngoài cửa thôi, mấy chiếc trong không hiểu sao chưa mọc, nhưng nó ưa cười lắm.
Hưng Còi cũng bật cười theo em. Nó lặp lại:
-Nào, hát đi cưng. Cái gì mở đầu… Đêm gì… cưng…
Cu Út nhìn Hưng Còi nheo nheo cái mắt. Nó chớp mắt lia lịa một hồi, rồi nó nhìn ra ngoài ngõ. Ý chừng cu cậu mắc cỡ, sợ có ai trông thấy hay đứng gần đó nghe được.
Không thấy ai, cu Út có vẻ vững bụng hơn. Nhưng nó vẫn chưa chịu hát ngay, mặc dù nó đã thuộc hết mấy câu hát mà Hưng Còi vừa dạy nó. Nó nói:
-Út...át nga…
Hưng Còi làm vẻ người lớn, nó gật đầu, phất tay:
-Hát đi chứ. Gì mà sợ?
Cu Út lại liếc nhìn Hưng còi một lần nữa. Lần này, Hưng Còi lấy vẻ mặt nghiêm trọng, thản nhiên, nhìn thẳng ra ngoài ngõ nhưng không chú ý tới sự lúng túng, ngượng ngùng của cu Út.
Thấy cu Út có vẻ an lòng hơn. Nó bắt đầu nhái theo giọng Hưng Còi:
“…êm …ung thu…ước đèn …i …ơi…”
Giọng hát líu lo ngọng chiến ngọng cháo của cu Út làm Hưng Còi không nhịn được cười. Nó phải bấm bụng và lấy tay bụm miệng để cho cu Út hát tiếp:
“Em …ước đèn đi …ấp… ố ường…
…òng vui …ướng với đèn ….ong tay
Em múa ca …ưới ánh …ăng …ằm…”
Đến đây thì Hưng Còi không còn chịu được nữa. Nó phá lên cười lăn ra, khiến cu Út cụt hứng, không thèm hát nữa.
Cu Út đấm mạnh tay vào người anh nó. Nó bảo:
-..ề ...ách...ẹ o ơi…
Mặc cu Út muốn nói gì thì nói, Hưng Còi cứ mặc sức mà cười thỏa thích. Nó cười một hồi, đến chảy nước mắt ra, lúc đó nó mới ngừng lại. Nó vỗ vai cu Út:
-Út giỏi lắm. Út hát hay lắm. Trưa nay mẹ về Út hát cho mẹ nghe nha.
Cu Út chừng như không còn tin nổi lời Hưng Còi nữa. Nó lắc đầu:
-…ông.
Vừa lúc đó Ái về tới.
Cả hai anh em Hưng Còi cùng ùa chạy ra đón Ái.
Trông thấy hai em, Ái mỉm cười và giơ cái bao giấy dầu cầm trong tay lên ngang mặt.
Hưng Còi hỏi lớn:
-Bánh bao hả chị Ái?
Ái lắc đầu bí mật:
-Đố Hưng biết?
Hưng Còi chỉ khoái có mỗi món bánh bao mà thôi. Nhưng khi nghe chị nó đố như vậy, nó nghĩ rằng bên trong cái bao giấy kia, chắc chắn là không phải bánh bao rồi.
Thường khi buổi sáng nào mẹ Hưng Còi cũng dặn Ái lúc trở dậy đi ra tiệm cà phê chỗ bà làm lấy đồ ăn về cho các em. Khi thì bánh bao, khi thì xôi bắp, khi thì bánh bò, khi thì dầu cháo quẩy. Trong tất cả những thứ đó, Hưng Còi chỉ thích có bánh bao mà thôi. Có thể là vì răng Hưng Còi bị sún gần hết nên nó ghét cay ghét đắng mấy thứ gì mà phải nhai tới nhai lui mãi mới nuốt được.
Mẹ Hưng Còi cũng biết vậy, nhưng bà vẫn không thường đưa Ái bánh bao đem về nhà. Bà bảo bánh bao đắt lắm. Tuy lấy ở tiệm nước thiệt đó, nhưng họ sẽ trừ vào lương tháng. Do đó bà thường lấy cho anh em Hưng còi những thứ khác rẻ hơn.
Ái nắm tay cu Út dắt vào nhà.
Hưng còi theo sau. Nó vẫn còn thắc mắc không hiểu cái gì ở trong bao giấy dầu kia. Nó lại hỏi:
-Mẹ mua cái gì vậy hả chị Ái?
Con Ái vẫn bí mật. Nó muốn kéo dài sự hồi hộp nơi em nó:
-Thì chị đã nói Hưng đoán thử đi mà.
Ái nói với nụ cười trên miệng càng làm Hưng Còi hoang mang hơn.
Hưng Còi không dám đoán ngay. Nó không sợ đoán sai mà sợ chị nó lại cho nghe cái món ở trong đó, nếu không phải là bánh bao, chắc chắn sẽ làm Hưng Còi thất vọng ghê lắm.
Hưng Còi bèn nhe hàm răng sún ra cười toe toét. Nó năn nỉ chị nó:
-Nói em nghe đi chị Ái.
Con Ái ngồi xuống mấy chiếc ghế thấp, duỗi thẳng chân ra. Cu Út cũng ngồi xuống theo, sát ngay bên và tựa người vào chị nó. Mắt cu Út lom lom không rời khỏi bao giấy dầu. Nó chăm chú như sợ nếu lơ đãng một chút, mấy chiếc bánh trong đó có thể bay vù một cái lên trời nhất là khỏi có được ăn.
Hưng Còi không ngồi, nó đứng trước mặt chị nó và khom lưng, chống hai tay lên đầu gối. Nó nuốt nước miếng cái ực.
Con Ái nhìn em cười:
-Không đoán được thì khỏi ăn đi.
Hưng Còi lo quá, nó nhảy cỡn lên:
-Không chơi ăn gian đâu! Không chịu đâu!
-Thế đoán thử coi.
Con Ái nói xong quay sang phía cu Út:
-Út đoán được không?
Cu Út gật đầu, trả lời phom phom:
-…ược.
-Cái gì?
-…ánh ….ao.
Hưng Còi nghe cu Út đoán bánh bao, nó lấy làm vững dạ nó cũng nói liền theo cu Út:
-Bánh bao! Đúng rồi bánh bao! Bánh bao nên nó mới tròn tròn thế kia.
Hưng Còi vừa nói vừa cười toe toét, tay chỉ lia lịa vào gói giấy.
Con Ái vẫn thản nhiên, chờ cho Hưng Còi im lặng, nó mới chậm rãi nói:
-Không phải bánh bao. Sai rồi!
Mặt Hưng Còi sị lại, xẹp xuống như một trái bóng đang căng bỗng bị hết hơi. Mặt Hưng Còi méo xệch như sắp sửa muốn khóc.
Con Ái vẫn theo dõi những biến chuyển trên gương mặt Hưng Còi. Nó đợi cho tới lúc Hưng Còi tuyệt vọng hoàn toàn nó mới thò tay vào trong bao giấy móc ra một cái bánh bao đưa cho cu Út.
Thấy bánh bao thiệt Hưng còi nhảy thót lên như bị điện giật. Nó hớn hở:
-Thế mà… làm người ta run quá…
Con Ái cười vang, mắng yêu em mình:
-Ai bảo háu ăn.
Hưng Còi không trả lời. Nó cười tít mắt với cái bánh bao trong tay.
Khi ba chị em Hưng Còi ăn xong mấy chiếc bánh bao thì nắng đã lên cao quá những trụ điện thưa dọc theo lòng con ngõ hẹp. Ái lấy cuốn sách tập đánh vần ra dạy cho Hưng Còi.
Trong lúc Hưng Còi phải học thì cu Út ngồi trước hiên chơi mấy miếng gỗ vụn.
Tiếng đánh vần ê a của Hưng Còi vang lên trong cái buổi sáng nắng lên cao của cuối con ngõ yên lặng.
Vừa dạy cho em đánh vần, con Ái vừa nghĩ tới cách làm sao cho Hưng Còi được một cái đèn mà không phải xin tiền của mẹ. Nó không muốn nói cho mẹ nó biết việc ấy, mặc dù Ái biết nếu nói ra thế nào mẹ nó cũng mua đèn Trung Thu cho Hưng Còi.
Những ý nghĩ lộn xộn lung tung hiện ra trong óc Ái. Nó nghĩ tới việc đến nhà cậu Sáu, đến nhà cô Chín… Những gia đình người thân thích, ruột thịt với mẹ nó, lần lượt được nghĩ tới. Nhưng cứ vừa hiện ra trong óc Ái là nó vội gạt đi ngay.
Nó nhớ mãi những hình ảnh khi ba nó mới chết, má nó chưa kiếm được việc làm ở quán như hiện nay, mẹ nó có dẫn nó tới nhà cậu Sáu để hỏi vay cậu ít tiền về đong gạo và đi chợ vì nhà hết sạch gạo mà cũng chẳng còn có một đồng nào. Cậu Sáu nó đã nói thẳng vào mặt mẹ nó rằng:
-Giúp mẹ con chị thì được rồi. Nhưng mai kia, lỡ tôi túng thiếu, con tôi không có ăn rồi ai giúp cho tôi đây?
Con Ái nhớ rằng ngay sau câu nói đó của cậu Sáu, mẹ nó đã dắt tay nó bước nhanh ra khỏi căn nhà đó.
Con Ái nhớ rằng đó là một buổi sáng trời mưa. Hai mẹ con nép vào nhau, đi mon men dưới những mái hiên hẹp. Gió tạt những hạt mưa vào mặt nó, nhiều đến không vuốt kịp nữa.
Khi về đến nhà thì hai mẹ con Ái đã ướt như chuột. Mẹ nó không thay quần áo, bỏ vào giường nằm và ôm mặt khóc.
Buổi trưa hôm đó ba chị em Ái nhịn cơm một bữa. Sau, chị Hai bán xôi ở gần nhà có đem sang cho mẹ Ái một chén cơm cháy, và chén cơm cháy được chia đôi, một nửa cho cu Út, một nửa cho Hưng Còi.
Mẹ Ái hỏi Ái có đói không. Ái đã lắc đầu nói dối, mặc dù lòng nó cũng đã đói đến cồn cào ruột gan.
Một lần khác nữa, hình như lần đó cu Út bị lên ban. Mẹ nó hoảng quá, không biết chạy đâu ra tiền mua thuốc cho cu Út, mẹ nó đành phải đến nhà cô Chín hỏi mượn mấy chục bạc.
Sở dĩ mẹ Ái lại nhà cô Chín vì Ái nhớ, khi ba Ái còn sống, cô Chín vẫn lại nhà Ái chơi hoài và ba Ái hay cho tiền hoặc đồ hộp mỗi khi ông mua được. Lần đó, không hiểu sao, mẹ Ái cũng lại cho Ái đi theo.
Lần này, ở nhà cô Chín, không đến nỗi nhục nhã như khi đến nhà cậu Sáu, cô Chín đưa cho mẹ Ái đâu hơn một trăm bạc, nhưng trước khi ra về, cô Chín còn nói với theo một câu rằng:
-Lần sau chị đừng lại nữa nghe. Không ai có tiền để sẵn cho chị đâu.
Và lần đó, mẹ Ái cũng vừa đi vừa nước mắt ngắn nước mắt dài, nhưng vẫn phải nghiến răng ngậm miệng mà cầm tiền về mua thuốc cho cu Út.
Bởi thế cho nên bây giờ, nghĩ tới những người thân thích, ruột thịt, con Ái có một kinh nghiệm quá đau đớn và tủi nhục.
Nhưng ngoài những người đó ra, con Ái cũng chẳng biết trông vào đâu, nghĩ tới ai nữa.
Con Ái cứ loay hoay với những ý nghĩ vu vơ của mình. Cho đến khi Hưng Còi kéo nó trở về thực tại:
-Chị Ái ơi!
-Gì. Đánh vần tiếp đi chứ.
-Em đánh vần rồi.
-Thuộc chưa?
-Thuộc rồi.
-Đánh vần lại coi.
Hưng Còi nhìn chị dò xét. Nó thấy nét mặt chị nó có vẻ ủ rũ, không vui nên nó ngập ngừng, phân vân, không biết có nên nói ra điều nó mong ước hay không.
Thấy Hưng Còi im lặng. Ái đập tay nhẹ lên vai em:
-Sao không đánh vần đi?
Hưng Còi nhìn chị cười cười cầu tài. Nhìn thấy nét mặt của Hưng Còi với nụ cười hở hết cả hai hàm răng sún, Ái hiểu em mình muốn nói gì, nhưng nó vẫn lờ đi, giả vờ như không biết.
Nó nạt:
-Sao, muốn gì nữa đây. Bánh bao rồi.
Tuy chị nó nói vậy, nhưng Hưng Còi biết rằng nó có thể nói ra được điều nó muốn đề nghị. Hưng Còi nhìn xuống cuốn sách mở rộng trước mặt. Nó ấp úng:
-Em đánh vần trúng hết bài này, chị cho em nghỉ nha? Chị Ái.
-Phải làm toán rồi mới nghỉ chứ.
Hưng Còi năn nỉ:
-Cho Hưng nghỉ đi, chiều Hưng làm. Hưng nghỉ chơi chút mà, học hoài mệt quá.
Hưng Còi nói bằng cái giọng nhõng nhẽo, như thể ngồi bên nó không phải chị Ái mà chính là mẹ nó. Nói xong Hưng Còi vươn vai, thở nhẹ như thể mệt mỏi, sắp chết đến nơi rồi.
Con Ái thấy vậy cũng phải phì cười, nó tát nhẹ vào má em nó.
-Vâng, thì đọc lại đi, trúng hết thì chị cho nghỉ ông tướng! Hư thiệt hư đó.
Hưng Còi sướng quá, nó ngả người vào lòng chị nó như thay cho một lời cám ơn và sau đó nó đọc lại bài học phom phom không sai một chữ.
Vừa dứt bài học, chưa cần lệnh của chị, Hưng Còi đã xô ghế chạy ù ra ngoài cửa với em Út.
Con Ái ngồi lại nơi bàn nước. Nó vừa xếp lại cuốn sách vừa nghĩ ngợi vẩn vơ về cái đèn Trung Thu cho Hưng Còi. Nghĩ loanh quanh một hồi nó thấy rằng chẳng có cách nào khác hơn là cách đi ăn cắp. Mà ăn cắp nó chẳng bao giờ dám làm hết. Nó nhớ mãi lời mẹ nó vẫn thường nói “Làm gì thì làm, dù đói khổ đến đâu cũng đừng gian tham, đừng ăn cắp của người khác. Đó là một việc làm xấu hổ nhục nhã không riêng gì cho kẻ đó mà còn cho cả gia đình, cả giòng họ kẻ đó nữa”.
Mà không hiểu sao con Ái lại bị ám ảnh hoài về chuyện làm cách nào để kiếm được cho em nó một cái đèn Trung Thu.
Đêm qua lúc ngủ, nó nằm mơ thấy một bà tiên đem đến cho nó một cái đèn Trung Thu rất đẹp. Đó là một cái đèn hình thù rất lạ. Một cái đèn mà chẳng đứa trẻ con nào có hết. Bà Tiên có nói với nó rằng “Con đừng ngạc nhiên, bà cho con đó, con cứ cầm lấy mà chơi. Bà thương con vì thấy con ngoan ngoãn. Bà rất yêu thích những đứa trẻ ngoan ngoãn thương mẹ, thương em như con”. Trong giấc mơ con Ái nhớ rằng nó đã cảm động đến chảy nước mắt, nhưng nó không lấy chiếc đèn đó, mặc dù đó là chiếc đèn đẹp vô cùng. Chiếc đèn mà nó biết chắc chắn rằng không thể có một đứa trẻ con nào khác có được. Nó từ chối và xin bà tiên cho nó một cái đèn khác. Bà tiên hỏi nó muốn đèn kiểu gì? Nó nói ngay “đèn con thỏ”. Bà tiên hỏi lại nó rằng
-Bộ con thích đèn con thỏ lắm sao?
Con Ái đáp:
-Dạ, thưa bà không, con không thích đèn con thỏ, nhưng em con, thằng Hưng Còi nó thích.
Nghe thế bà Tiên đã cười, vuốt tóc Ái và hỏi lại:
-Như vậy là con muốn nhường chiếc đèn mà bà cho con cho thằng Hưng, em con?
Con Ái gật đầu không suy nghĩ:
-Vâng! Con lớn rồi con không muốn chơi nữa, con cho em con chơi.
Bà tiên vẫn dịu dàng hỏi tiếp:
-Tại sao con lại không giữ cái đèn này rồi cùng chơi chung với nhau?
Con Ái ngập ngừng giây lát trước khi trả lời:
-Tại em con chỉ thích đèn con thỏ mà thôi. Khi cha con còn sống, con đã được chơi đèn vào mỗi Tết Trung Thu, nhưng khi đó em con còn nhỏ quá, nó chưa được chơi đèn. Rồi khi em còn biết chơi đèn thì ba con đã chết. Mẹ con lại quá nghèo. Do đó, con muốn nhường lại cho em con.
Bà Tiên nghe con Ái nói như vậy, gật gù có vẻ hài lòng lắm.
Bà nói:
-Con quả là một đứa con hiếu thảo, một người chị thương yêu em hết mực. Để thưởng cho con, bà vẫn cho con chiếc đèn này và chiếc đèn con thỏ cho em con nữa.
Nói dứt lời, bà Tiên phất tay áo rộng một cái, thì ngay lập tức trước mặt Ái đã hiện ra một chiếc đèn con thỏ thật to, thật đẹp.
Con Ái mừng quá, nó rơm rớm nước mắt. Nó khóc một cách nhiệt tình, khóc vì cảm động, khóc vì sung sướng. Nó đã quỳ lạy bà Tiên. Nhưng khi nó ngước lên, bà Tiên đã biến mất. Bà Tiên biến đi nhưng vẫn còn để lại cho nó hai chiếc đèn Trung Thu. Con Ái vội đem chiếc đèn con thỏ cho Hưng Còi, Hưng Còi tự dưng được chiếc đèn con thỏ nó mừng quá nhảy lên bá cổ chị nó và hôn tới tấp không kịp cho con Ái giải thích vì đâu mà có.
Giữa lúc đó con Ái tỉnh dậy. Bất giác con Ái liếc nhìn sang phía bên cạnh. Thằng Hưng Còi nằm ngủ thẳng cẳng, mặt nó trong sáng, thơ ngây. Miệng nó hé mở như đang nói thầm điều gì đó.
Con Ái không ngủ được kể từ phút đó, nó thao thức mãi vì cái hình ảnh em nó nhảy lên bá cổ nó… Hình như tới khuya lắm con Ái mới chợp mắt lại được.
Con Ái uể oải đứng dậy rời khỏi bàn đi ra cửa, đứng tựa lưng vào vách nhà nhìn hai đứa em nó đang chơi mấy miếng gỗ vụn.
Hưng Còi quay lại thấy chị, nó nhoẻn miệng cười:
-Chị Ái à.
-Gì Hưng?
-Tại sao con mắt của nó lại đỏ được chị Ái hả?
Con Ái hơi ngơ ngác trước câu hỏi bất ngờ của Hưng Còi:
-Con mắt gì mới được chứ? Hưng hỏi vậy làm sao chị biết được.
-Mắt con thỏ đó chị Ái.
Con Ái cười, nó lại gần và ngồi chung với hai em.
-Tại người ta dán giấy đỏ.
-Thế bộ con thỏ ở ngoài mắt nó cũng màu đỏ hay sao?
Con Ái chưa từng trông thấy con thỏ thật ở ngoài bao giờ cả, cũng như Hưng Còi nó chỉ trong thấy thỏ một đôi lần trong hình vẽ mà thôi. Tuy nhiên con Ái cũng cứ gật đầu bởi nó nghĩ rằng chắc là con thỏ ở ngoài mắt nó cũng đỏ nên người ta mới dán giấy đỏ, nếu mà khác họ đã dán giấy khác.
Thằng Hưng như vẫn còn thắc mắc về cái đèn con thỏ mà nó trông thấy đêm qua trong sân nhà con Thảo.
Nó lại hỏi:
-Thỏ có dễ nuôi không chị Ái?
-Dễ. Hỏi làm chi?
Hương Còi đáp liền:
-Lớn lên có tiền em nuôi một con thỏ trong nhà. Con thỏ thiệt, chơi cho nó sướng.
Ái nhìn em gật đầu:
-Ừ. Hưng chịu khó học giỏi đi, lớn lên có nhiều tiền rồi nuôi thỏ.
Hưng Còi lại im lặng được một lát, bỗng nhiên lại ngước lên nhìn chị nó.
Nó hỏi:
-Người ta bảo trên ông trăng, cũng có con thỏ phải không chị Ái?
Điều này thì quả thực là con Ái cũng không biết rõ. Nó cũng chỉ nghe người ta nói trong cung điện của chị Hằng có con thỏ mà thôi.
-Ai nói với Hưng như vậy.
Hưng Còi nhăn mặt như để còn nhớ lại, một lát sau nó nói:
-Hình như ba… Phải rồi, ngày xưa ba có nói rằng trên ông trăng có chú cuội, có chị Hằng và có một giống vật duy nhất là con thỏ.
Nghe nhắc lại, con Ái cũng chợt nhớ ra rằng đã có một lần, ba nó nói thế, nhưng nó cũng chỉ nhớ lờ mờ như thằng Hưng mà thôi. Con Ái đáp liền:
-Ừ. Chị nhớ ra rồi. Ba nói ở trên cung trăng có con thỏ.
-Thế con thỏ ở trên đó nó ăn bằng gì chị Ái?
-Bằng cỏ chứ bằng gì nữa.
Con Ái đáp bừa cho nó qua chuyện. Nhưng thằng Hưng Còi nào có chịu ngừng lại ngay ở đó, nó lại hỏi tiếp:
-Thế trên cung trăng cũng có cỏ như ở dưới mình hay sao?
Đã đáp liều, con Ái đành theo trớn:
-Ừ. Trên ấy cũng có cỏ nữa. Cỏ trên ấy còn non và ngon hơn cỏ ở dưới này.
Đến đây, con Ái tưởng Hưng Còi sẽ thôi không hỏi nữa, nhưng thằng nhỏ chỉ im lặng một lát thôi, Nó quay vào những miếng gỗ vụn với cu Út xong, đột nhiên nó lại nhìn lên chị nó.
Nó nói:
-Đêm qua em nằm mơ thấy em có một cái đèn con thỏ.
Con Ái đánh trống lảng. Nó bĩu môi:
-Xí. Ngủ như chết mà mơ với miết gì. Xạo.
Hưng Còi trợn mắt, phùng miệng cãi:
-Thiệt nè. Bộ nằm ngủ như chết thì không mơ được sao? Hưng mơ như thường.
Đến đây thằng cu Út thấy như cần phải có ý kiến. Nó hơi thẳng người lên, thò tay gãi rốn xong mới góp:
-… Ai đen …on …ó …ế …anh …ưng…
Hưng Còi được cu Út hỏi về đèn con thỏ của nó, nó liền giơ tay múa chân, trợn mắt, cong môi diễn tả tới nơi tới chốn cho thằng cu Út nghe.
Qua những dáng điệu, cử chỉ của anh nó, cu Út lấy làm khoái chí và thán phục cái đèn con thỏ ghê quá. Nó nói rằng buổi trưa nay, khi mẹ về nó sẽ nói với mẹ nó cho nó cái đèn con thỏ.
Con Ái biết rằng khi thằng cu Út đã muốn thì chẳng có cách nào cản nó hết. Cu Út còn nhỏ quá, làm sao con Ái có thể nói cho nó hiểu được rằng mẹ chúng nó nghèo lắm. Đến ngay cả cái quần của cu Út mẹ nó định mua cả chục lần rồi mà vẫn chưa mua được.
Con Ái tính nhanh trong óc nó. Chỉ còn hai ngày nữa là tới tết Trung Thu Nếu nó có thể bảo thằng Út lần khất sau ngày Trung Thu, chắc nó có thể đi xin hay đi nhặt ở đâu đó, một chiếc đèn hỏng hoặc cháy mà những đứa trẻ con khác chơi rồi vứt ra. Như vậy là tránh được cho mẹ nó cái cảnh ngồi bưng mặt khóc, mỗi khi hai đứa em nó tình cờ đòi mua cái gì đó mà mẹ nó không mua được. Cái hình ảnh những buổi trưa nóng hâm hấp, mẹ nó ngồi và những hạt cơm khô khốc với mấy cọng rau lào nhào với một chén nước mắm dầm ớt vào miệng cùng những giọt lệ lăn nhanh trên gương mặt hom hem, héo úa, in hẳn trong tâm trí con Ái, khiến nó đau lòng vô cùng. Nó chỉ muốn bỏ nhà đi làm ngay cái gì đó, bất cứ như làm thuê, như gánh mướn cho ai cũng được để có tiền giúp đỡ cho mẹ nó. Nhưng mẹ nó không bằng lòng. Mẹ nó bảo là mẹ nó đi làm cả ngày lẫn đêm nó phải ở nhà trông em. Không thể bỏ mặc hai đứa nhỏ ở nhà một mình nhất là nhà của nó lại ở ngay bên cạnh cái rạch nước.
Con Ái kéo cu Út vào lòng mình. Thằng nhỏ tuy thiếu ăn nhưng không hiểu sao nó vẫn bụ bẫm, mập mạp. Người nó trắng mát, ai trông thấy cũng tấm tắc khen. Nó thật trái ngược với thằng Hưng Còi. Đã có người từng bắn tiếng với mẹ nó là nếu đồng ý ký tên giao thằng cu Út cho họ, lấy bao nhiêu tiền họ sẽ trả. Nhưng trước những đề nghị như vậy, mẹ nó chỉ cười buồn nói.
-Tôi còn sống ngày nào chúng nó còn ở bên tôi. Chỉ khi nào tôi chết, tôi nhắm mắt xuôi tay không biết gì nữa thì thôi. Lúc đó xin phó mặc cho trời.
Đang ngồi tự dưng bị kéo ngã vào lòng, cu Út dãy dụa kêu lên:
-… ông… ả em… a.
Cu Út vừa kêu vừa cười như nắc nẻ. Chắc nó bị chị nó thọc lét hay làm nhột sao đó, con Ái cố hôn vào má thằng cu Út một cái rồi mới chịu buông nó ra.
Con Ái nói:
-Để chị mua cho Út cái đèn con thỏ, Út chịu không?
Thằng cu Út không biết ất giáp gì cả, nó gật đầu lia lịa:
-..ịu …ịu …iền.
Nhưng Hưng Còi thì hiểu rằng muốn mua đèn Trung Thu, dù loại đèn nào cũng phải có tiền. Mà muốn mua đèn con thỏ, chắc phải có nhiều tiền hơn nữa mới mua được. Hưng Còi liền hỏi:
-Xạo ê! Chị Ái xạo ê! Chị Ái làm gì có tiền mà mua đèn. Mẹ chưa có tiền để mua đèn nữa là…
Cu Út thì không cần biết tới việc đó. Nó chỉ cần biết rằng chị nó bảo sẽ mua cho nó một cái đèn thế là nó khoái rồi.
Cu Út bỏ đồ chơi, nó nhảy cẫng lên, bá lấy cổ chị nó hôn chùn chụt. Nó nói líu lo, vội vàng không thành tiếng nữa:
-…èn …o …u …é, …èn …o …u ….é.
Con Ái làm như không để ý tới đôi mắt mở lớn hoài nghi của Hưng Còi. Nó ôm cu Út vào lòng và hôn trên trán nó.
Con Ái hỏi:
-Cu Út thương chị Ái không?
Cu Út đáp liền:
-…ương.
-Nhiều không?
-…iều.
-Nhiều là bao nhiêu?
Cu Út hơi ngẩn ngơ một lát. Có lẽ nó nghĩ câu để trả lời. Cuối cùng không biết nghĩ sao, cu Út giơ hai tay ra làm hiệu. Nó nói:
-…ừng …ầy.
Con Ái không thể nín cười được. Nó bật cười và ôm ghì thằng cu Út vào người nó, cùng lúc trong óc nó lóe lên một tia sáng hy vọng.