CHƯƠNG BA
Con Ái hớn hở trở về. Nó chạy ù vào nhà tìm Hưng Còi và cu Út.
Thấy vẻ mặt hớn hở của chị, Hưng Còi tưởng chị nó đã có tiền mua đèn, nó hỏi dồn:
-Đèn đâu? Đèn đâu chị Ái?
Cu Út cũng quýnh lên. Nó níu tay chị nó:
-…èn …âu? ….èn …âu?
Con Ái ngồi bệt xuống bực thềm thở hồng hộc. Nó chờ cho những nôn nao của hai em nó nguôi ngoai bớt, cũng như để cho tim nó bớt đập, mới chậm rãi nói:
-Mẹ chưa về phải không Hưng?
-Chưa. Sao chị đi lâu quá vậy?
Ái không trả lời vào câu hỏi của em:
-Hưng có cho cu Út ra chơi ngoài mé lạch không?
Hưng Còi khuỳnh tay, nghênh nghênh cái mặt. Nó quả quyết:
-Không có nè. Từ lúc chị đi, chị dặn không ra khỏi cửa. Hưng giữ nó trong nhà cho tới bây giờ đó. Đèn đâu chị Ái?
Con Ái gật cái đầu tỏ vẻ hài lòng, một lát sau nó lại nói tiếp:
-Chút xíu nữa mẹ về hai đứa không được mách mẹ chị bỏ nhà đi nha. Đứa nào mách mẹ chị không những nghỉ ra mà còn không mua đèn cho nữa.
Cả hai nhóc tỳ cùng gật đầu một lúc:
-Không có đâu.
-…ông …ó …âu.
Con Ái xoa đầu cu Út:
-Ừ. Vậy chị thương. Mà cu Út lát nữa không được nói gì với mẹ về vụ đòi mua đèn Trung Thu nghe.
Cu Út lại gật đầu tới tấp:
-…ông, …ông.
Giữa lúc con Ái đang sung sướng chưa kịp nói về sự thành công của nó trong mưu toan kiếm ra cái đèn con thỏ cho Hưng Còi nghe thì mẹ nó về.
Mẹ Hưng Còi còn đi từ đàng xa cu Út đã trông thấy, nó reo lên và chạy ra. Hưng Còi và con Ái cũng chạy ra theo. Vừa ra tới nơi và con Ái cũng chạy ra theo. Vừa ra tới nơi đột nhiên mẹ nó chỉ vào mặt con Ái nói:
-Con vừa đi đâu hay làm gì mà cái mặt đỏ gay đỏ gắt vậy? Đi ăn trộm hay sao mà áo quần xốc xếch thế kia?
Câu hỏi đột ngột của mẹ nó làm con Ái chột dạ. Nó lấm lét nhìn Hưng Còi. Hưng Còi cũng đang giương mắt nhìn lại nó. Con Ái nghĩ rằng nếu chưa trả lời, mẹ nó sinh nghi, mẹ nó sẽ hỏi thêm và thằng cu Út lỡ miệng thì chắc chắn là nó sẽ no đòn. Nó vội nói dối:
-Con mới chẻ củi cho mẹ đó, con để sau bếp đó mẹ!
Mẹ Hưng Còi bồng cu Út, vừa đi vừa nựng nịu thằng nhỏ.
Ba bốn mẹ con kéo nhau vào nhà. Đặt cu Út đứng xuống đất, mẹ Hưng Còi vội vào bếp, đặt nồi nước và bắt đầu đi vo gạo.
Mẹ Hưng Còi nói vọng từ dưới bếp lên:
-Hôm nay các con có đồ ăn ngon lắm!
Hưng Còi láu táu:
-Cái gì vậy mẹ?
Con Ái lần xuống bếp với mẹ. Bấy giờ nó mới thấy mẹ nó đang gỡ bỏ tấm giấy báo ở ngoài ra, để lộ trước mắt nó một cái bịch ny lông trong đó đựng những sợi mì xào chín vàng, nâu óng và những cọng cải xanh mướt, một vài miếng thịt bạc nhạc bầy nhầy lẫn lộn. Nó reo lên:
-Hưng ơi! Em xuống đây mà xem nè.
Con Ái định hét lên là có mì xào, nhưng mẹ nó đã giơ tay như định phát vào vai nó, nên nó ngậm miệng kịp thời.
Hưng Còi chạy tới, nó đang ngơ ngác thì con Ái đã chỉ tay cho nó thấy bịch ny lông đựng mì xào để bên cái nồi nhỏ. Mắt Hưng Còi sáng lên, nó xuýt xoa:
-Ở đâu ra mà ác liệt quá vậy mẹ?
Mẹ Hưng Còi đáp ngay:
-Ở tiệm người ta cho đó. Liệu khe khẽ cái mồm chứ. Không khéo lại ầm cả lên, hàng xóm người ta cười cho đó.
Hưng Còi vẫn chưa hết cơn kinh ngạc và thích thú.
Nó lẩm bẩm:
-Ác liệt quá hả mẹ? Hôm nay nhà mình có mì xào.
Vừa nói dứt lời, nó vừa hít mạnh một hơi vào lồng ngực xong nó thở phào ra, tấm tắc:
-Thơm quá! Thơm tuyệt!
Mẹ Hưng Còi không nhịn được cười. Bà quay nhìn Hưng Còi mắng yêu:
-Chỉ được cái lém là không ai bằng. Có ngửi thấy mùi gì đâu mà làm bộ thơm với chả thơm.
Nghe mẹ mắng, chắc mẹ nó nói trúng quá, nên cu cậu không cãi được đành nhe hàm răng sún ra cười cái rột, rồi bỏ chạy lên nhà trên.
Khi Hưng Còi vừa đi khuất, những nét vui tươi thoáng hiện trên nét mặt mẹ nó đã tan biến ngay. Một vẻ gì âu sầu buồn thảm lại kéo hàng ngang trên gương mặt bà.
Sự thực chẳng có ai cho hết. Đó là một phần ăn mà khách ăn không hết đã bỏ thừa lại. Mẹ Hưng Còi thấy thế vội vàng lấy cái bao ny lông trút tất cả vào để đem về cho các con. Chính vì thế, cho nên khi bà thấy sự reo vui của các con, bà đã không khỏi chạnh lòng. Nước mắt từ đâu ứa ra trong hai khóe mắt người đàn bà già cỗi hom hem.
Tất cả những biến chuyển này, không qua khỏi con mắt theo dõi của con Ái.
Con Ái hỏi ngay:
-Mẹ sao vậy?
Mẹ Hưng Còi đưa tay quệt mắt, nói tránh đi:
-Mẹ bị khói vào mắt.
Con Ái cãi:
-Con đứng bên cạnh mẹ sao con không bị khói?
Mẹ Hưng Còi cúi nhìn con, bà im lặng giây lát xong nói tiếp:
-Tại con thấp, con không ghé sát bếp nên con không bị. Mà thôi, con hỏi chi nhiều, con đi lau chén đũa đi, rồi còn ăn cơm. Đói bụng chưa?
Con Ái vuốt ve bàn tay mẹ nó, trước khi bỏ đi lau chén bát. Nó hỏi nhỏ:
-Mẹ buồn hả mẹ?
Mẹ Hưng Còi trợn mắt gắt khẽ:
-Đừng có nói vớ vẩn. Lên nhà chơi với em.
Mặc dù mẹ nó gắt như vậy, nhưng con Ái biết rằng mẹ nó đã thú nhận lời nó nói là đúng.
Con Ái bước đi lau chén đũa. Nó im lặng không nói gì thêm.
Mẹ Hưng Còi cũng im lặng. Câu hỏi ngây thơ với lời an ủi non nớt của đứa con gái lớn đã khiến bà ta chỉ hơi buồn thôi lại đâm ra buồn nhiều và khóc thật. Nhìn chăm chú vào ngọn lửa đang phần phật bốc cao từ bếp, người đàn bà cố nén những tiếng nấc nghẹn ngào trong cổ họng.
Bà nghe được sau đó, tiếng thằng cu Út cười vang ở đằng trước nhà. Giọng cười hớn hở của nó, khiến cho bà đoán rằng chắc Hưng Còi đã nói với nó về cái món ăn quá đặc biệt trong bữa cơm trưa nay của gia đình bà: món mì xào. Gần nửa tiếng đồng hồ sau, bữa cơm đã được dọn ra chiếc giường duy nhất trong nhà của Hưng Còi. Một nồi cơm được đặt ở giữa, cũng như mọi khi, bên cạnh là một chén nước mắm dầm ớt và một chén nước mắm không. Nhưng lần này đặc biệt hơn, còn có một đĩa mì xào thơm phức.
Hưng Còi và cu Út đã ngồi nghiêm chỉnh trên giường.
Không bảo nhau, cả hai nhóc tì cùng có một bộ mặt trang trọng khác thường. Khi món mì xào được đem lên và đặt xuống giường. Hưng Còi cong một ngón tay chỉ vào giữa đĩa mì, nói nhỏ với cu Út.
-Đó, thấy không? Ác liệt chưa?
Cu Út hỉnh hỉnh cái mũi. Có lẽ nó cũng muốn chứng tỏ với anh nó rằng nó cũng là tay sành điệu, biết thưởng thức món ăn ngon như anh nó.
Sau khi hít hà một hơi, xong đâu đấy cu Út mới trịnh trọng ghé sát tai Hưng Còi nói nhỏ:
-Ác …iệt ….ật…
Hưng Còi có vẻ bằng lòng với sự đồng ý hoàn toàn của cu Út.
Thừa lúc mẹ nó vừa quay lưng, Hưng Còi bèn thò ngay một ngón tay và giữa đĩa mì ngoáy một cái rồi đưa lên miệng mút cái chụt.
Hưng Còi diễn cử chỉ này nhanh quá, khiến cu Út ngơ ngác, không kịp phản ứng gì hết. Tới chừng cu Út có vẻ hoàn hồn rồi và định diễn y hệt cái trò hấp dẫn kia như Hưng Còi thì mẹ nó đã bước lên.
Cu Út lấy làm bực tức lắm. Trong khi Hưng Còi đắc ý cười vang.
Mẹ Hưng Còi hỏi:
-Cười gì vậy ông tướng?
Cu Út láu táu:
-Anh …ưng …ấm …út …ái ..ày…
Vừa nói, cu Út vừa đưa tay chỉ chỏ và làm dấu như sợ mẹ nó không hiểu được lời mách bảo khẩn cấp của nó.
Quả thực là mẹ Hưng Còi chưa kịp hiểu cu Út nói gì hết. Hưng Còi liền lợi dụng tình thế, nói lấp đi.
-Cu Út nó nói món này ngon lắm đó mẹ. Mẹ cho nó ăn ngay đi, nó đói bụng lắm rồi.
Mẹ Hưng Còi tất nhiên là không tin hẳn nơi lời giải thích của Hưng Còi, nhưng bà chỉ lừ mắt Hưng Còi mà không mắng rầy chi nó hết. Bà nói:
-Thôi các con ăn đi. Con Ái đâu?
Con Ái từ dưới bếp nói vọng lên:
-Dạ, con đây mẹ.
-Lên lấy cơm cho em ăn cơm.
-Dạ. Mẹ đợi con một chút.
Con Ái vừa nói vừa bước lên. Thì ra nó đi luộc mấy cọng rau lang hái được ở sau nhà.
Mẹ Hưng Còi nhìn thấy bảo:
-Có thức ăn rồi, con luộc thêm rau làm chi?
Con Ái cười:
-Con ăn. Để món đó cho tụi nó ăn.
Mẹ Hưng Còi nhìn con gái bằng con mắt chan chứa âu yếm và lòng thương xót. Bà trở ra nhà ngoài và im lặng.
Con Ái không dám theo ra, nhưng nó biết chắc rằng mẹ nó lại đang khóc. Từ ngày ba nó tử trận, hầu như chẳng có ngày nào là mẹ nó không khóc. Cứ hễ nói một câu gì đó, vô tình cũng vậy, là mẹ nó có thể rơm rớm nước mắt được.
Nhóc tỳ Hưng và cu Út không cần đợi ai nói thêm, chúng thi nhau tấn công cái món mì xào ngàn năm một thuở đó với tất cả khoái trá và hào hứng ít có.
Nắng trưa hâm hấp hắt xuống căn nhà mái thấp. Tiếng nước óc ách vỗ vào bờ nghe rõ và buồn như tiếng võng ru ời ợi từ xa đâu vẳng lại. Buổi trưa đã xuống sâu trong tận cùng con hẻm nhỏ.
Mẹ Hưng Còi trở vào với đôi mắt đỏ hoe. Con Ái kín đáo liếc nhìn mẹ nó xong cúi nhanh xuống bát cơm của mình. Một sự im lặng đè nặng nơi ngực của nó. Nó quay sang nhìn hai đứa em. Ở nơi đây, nó cũng bắt gặp cái nhìn của mẹ nó dừng lại.