CHƯƠNG NĂM
Con Ái cố gánh thêm hai đôi nước nữa để có đủ số tiền một trăm năm chục đồng. Cho tới buổi trưa nay, kể như con Ái đã gánh đủ số tiền để mua đôi chiếc đèn xếp cho em nó. Nhưng nó nghĩ đằng nào cũng đi gánh thôi ráng gánh thêm ít đôi để không những mua được đèn con thỏ cho em mà còn có thể mua thêm cái bánh trung thu cho cu Út nữa.
Lúc con Ái đem trả đôi thùng và hai cái móc sắt cho bà Ba, trời cũng đã ngả về chiều. Những vạt nắng cuối cùng đã xuống thấp nơi những bè rau thả nổi dọc theo con lạch.
Con Ái đón nhận số tiền từ tay bà Ba với tất cả sự cảm động tưởng có thể khóc được.
Mặc dù sự sung sướng ứ tràn trong tâm hồn nó, khiến con Ái có cảm tưởng như mọi người bị ngộp thở, nhưng vẫn còn đủ bình tĩnh và trí nhớ mở lời cám ơn bà Ba.
Thấy con nhỏ ngoan ngoãn dễ thương, bà Ba có vẻ hài lòng. Trước khi nó về, bà Ba còn dặn với:
-Mai mốt lúc nào rảnh, cứ ra đây gánh nước cho tao nghe không nhỏ?
Con Ái gật đầu:
-Dạ. Con sẽ gánh nước cho bà khi nào con rảnh.
Cầm một nắm tiền trong tay, con Ái tưởng như những đồng tiền đó đã tạo thành đôi cánh và chắp nơi hai vai nó. Những mệt nhọc, những đau nhức từ hai bả vai nó như cũng dịu bớt đi, mặc dù khi hạ đôi nước cuối cùng khỏi vai, con Ái sờ thử lên vai mình, nó thấy như cả hai bên vai nó đều sưng to và rớm máu.
Con Ái từ tốn bước ra khỏi nhà bà Ba. Trong óc nó lúc này, không còn có một hình ảnh nào khác hơn những chiếc đèn Trung Thu mà nó sẽ chọn cho em. Con Ái cũng hình dung trong óc, hình ảnh cu Út và Hưng Còi sẽ sung sướng điên lên khi nó đem về cho hai đứa chiếc đèn thỏ.
Con Ái cảm thấy như nó lớn hẳn lên, không lớn sao được, khi nó đã có thể kiếm ra tiền mua đèn cho em.
Con Ái cũng nghĩ tới sự kinh ngạc tột độ của mẹ nó. Khuya nay, trở về dưới ánh trăng rằm, thấy cu Út có một cái đèn trong tay, con Ái nghĩ rằng nó sẽ đem mấy cái ghế nhỏ ra kê ở trước cửa, vừa trông trăng vừa đợi mẹ trở về. Chiếc bánh Trung Thu mà nó mua được sẽ bày cẩn thận trong một cái đĩa. Và bữa có Tết Trung Thu đó, chỉ được phá khi mẹ nó có mặt mà thôi. Con Ái tin rằng nó đủ sức thuyết phục cu Út chịu chờ cho tới lúc mẹ trở về mới ăn bánh.
Với nỗi hân hoan ngập tràn, con Ái bước đi bằng những bước chân bảy dặm. Nó vừa đi vừa lẩm bẩm trong miệng bài hát mà nó đã học thuộc được từ mấy năm trước. Cái bài hát mà tụi con Thảo và Lượng đã nắm tay nhau chạy vòng quanh cái bàn có bày bánh Trung Thu hôm nào.
Con Ái hát khẽ:
‘Tết Trung Thu rước đèn đi chơi
Em rước đèn đi khắp phố phường
Lòng vui sướng với đèn trong tay
Em hát ca dưới ánh trăng rằm…”
Con Ái cười một mình khi nghe chính tiếng hát thầm thì của mình âm vang trong tai.
Nó chợt nghĩ rằng với cái đèn con thỏ tối nay có thể dẫn cu Út và Hưng Còi đi ra ngõ chơi, như tất cả những đứa trẻ con khác. Nó nhất định phải đi qua đi lại nhà con Lượng và con Thảo nhiều lần để cho chúng nó thấy rõ ràng nó cũng có đèn mà cũng là đèn con thỏ, rước chơi như ai.
Cái ý nghĩ này khiến con Ái bằng lòng hơn với hai ngày liền gánh nước oằn lưng, sưng vai của nó. Nó chợt cảm thấy việc làm liều lĩnh, việc làm dấu mẹ, có ý nghĩa và thật là đáng làm hơn bao giờ hết.
Nghĩ đến bọn con Lượng, con Ái lại đưa tay sờ vào túi mình. Nó sợ những đồng tiền vừa lãnh được của bà Ba biến mất chắc nó khóc đến hết nước mắt luôn.
Con Ái ra khỏi ngõ. Phố phường mở ra với những màu sắc thật vui tươi và nhộn nhịp.
Trong tầm mắt nó, la liệt những sập bán bánh Trung Thu và bán đèn cho trẻ con. Nó nhận ra rằng trong số đó, có cả những cửa hàng ngay trước, không phải là cửa hàng bán bánh kẹo hay bán bánh. Nhưng nay cũng đã kê một cái bàn ra cửa và bán đủ thứ. Người ta qua lại ồn ào, nhộn nhịp. Nhiều nhất cũng là khách hàng con nít như nó.
Những đứa trẻ cũng ăn mặc rách rưới, chắc là cha mẹ nó cũng nghèo như gia đình con Ái, và có thể là cha chúng cũng chết trận như con Ái, đứng nhấp nhô đen đặc ở ngoài các cửa hàng. Những đứa trẻ này cũng nhìn vào những chiếc đèn treo trên cao, những chiếc bánh Trung Thu thơm phức với tất cả vẻ thèm thuồng, như chị em con Ái hôm đứng ngoài hàng rào nhà con Thảo.
Tất nhiên hôm nay con Ái không ở trong cái đám khách hàng không tiền đó. Bởi nó biết với nó rằng nó đang có tiền trong túi. Nó biết với nó rằng nó có đủ tư cách để bước vào bất cứ một cửa tiệm nào, một cách đàng hoàng mà không sợ bị người ta gạt đuổi ra như đám trẻ con kia.
Ý nghĩ này làm cho con Ái thấy mình trang nghiêm hơn. Nó sửa lại bộ dạng thật đàng hoàng. Mắt nhìn thẳng, mặt ngước cao. Nó đi từng bước ngay ngắn, không hấp tấp, không láo liên, liếc ngang liếc dọc. Mỗi khi bước qua một đám trẻ con nào, nó lại thò tay vào túi mình, như muốn nhắn riêng với đám trẻ con kia rằng: “Tao không có như bọn mày đâu. Tao có tiền đây nè. Tao đang đi mua đèn, và mua bánh cho em tao. Tối nay tao sẽ đốt đèn và sẽ đem đèn ra ngoài đường chơi. Tao không thèm đứng nhìn suông như tụi mày đâu”.
Và con Ái có cảm tưởng như đám trẻ con đó, đã dạt xa sang hai bên nhường lối cho nó đi, và nhìn theo nó với con mắt tràn trề khâm phục và kính nể. Con Ái đi mãi, đi mãi. Màu sắc và những loại đèn khác nhau đã làm cho nó choáng ngộp. Nó không biết nên mua nên chọn cái nào. Đèn con thỏ thì đã đành rồi. Nhưng bây giờ con Ái mới biết rằng có rất nhiều loại đèn con thỏ. Con thỏ to có, con thỏ nhỏ có, con thỏ nhơ nhỡ cũng có. Con màu đỏ, con màu vàng, con màu trắng Nhiều lắm. Nhiều quá. Con nào cũng thấy đẹp hết. Con nào nó cũng muốn mua hết.
Cả đèn con cá nữa, cái đèn mà nó mê ơi là mê, cũng có đủ loại. Có cái thì cá to, cái thì cá nhỏ, cái thì giống cá chép cái thì giống cá rô. Cái thì nó lại có cảm tưởng như giống hình con cá lóc…
Đi tới tiệm nào, con Ái cũng dừng lại ngắm nghía chán chê rồi mới đi sang tiệm khác.
Đứng trước mỗi cửa hàng như vậy, con Ái cảm thấy vững bụng hơn. Nó không có cái sợ sệt người ta đuổi nó đi. Nó đã nghĩ sẵn rồi. Nếu có người xua đuổi nó, nó sẽ rút ngay nắm tiền trong túi ra và nó sẽ dơ lên cao, cho mấy mụ bán hàng biết rằng nó có tiền. Nó đi xem để nó mua chứ nó không giống những đưa trẻ kia đi xem suông đâu.
Nhưng không có một người nào đuổi xua nó hết. Việc này khiến con Ái có cảm tưởng rằng chắc ai cũng đều biết nó có tiền, nên chẳng ai đuổi nó hết. Không những vậy, con Ái còn thấy những người bán hàng đã nhìn nó với đôi mắt chan chứa cảm tình.
“Có tiền nghĩ cũng sướng thật”. Con Ái lẩm bẩm một mình khi rời khỏi cửa tiệm bán đèn cuối cùng, dọc theo con phố nhà nó.
Như vậy là chẳng còn cửa tiệm bán đèn nào mà con Ái chưa bước qua. Chỉ có một số tiệm bên kia đường và ngã tư bên kia, nhưng con Ái không dám băng qua. Nó nhớ lời mẹ nó dặn rằng không bao giờ băng qua đường một mình hết.
Đi hết một đoạn đường dài, con Ái tần ngần nhìn sang bên kia đường xong nó lùi bước quay trở lại. Lần này, nó đi chậm hơn nữa, vì nó nghĩ rằng lần này sẽ là lần mà nó phải quyết định dứt khoát chọn lấy một cái đèn nào đó.
Con Ái tính nhanh óc mình. Đèn con thỏ lớn ở quán bà tàu là cái đèn đẹp nhất, nhưng lại đắt quá. Giá những ba trăm đồng. Nó biết rằng có kỳ kèo trả giá tới lui mấy chăng nữa thì ít ra cũng phải là hai trăm hay hơn hai trăm người ta mới bán. Đó là cái giá vượt qua số tiền nó có.
Cái đèn con thỏ ở nhà ông sửa xe Honda, có lẽ là cái đèn có giá rẻ nhất. Chỉ có năm chục, nhưng lại nhỏ tí teo và xấu ơi là xấu. Đèn đóm gì mà chưa chơi đã bung cả giấy dán ra rồi.
Rút lại, con Ái nhẩm tính, chỉ còn hai tiệm có bán đèn con thỏ, với cái giá mà nó có thể mua được đó là tiệm của ông Hai cụt tay và tiệm của một bà già mà nó không biết tên, nhưng ở ngay đầu ngõ nhà nó.
Hai cái đèn này, giá bán gần bằng nhau. Một cái một trăm và một cái một trăm hai. Tuy con Ái cân nhắc như vậy, nhưng thâm tâm nó có vẻ nghiêng về phía cái đèn một trăm thì nó cũng chỉ còn vỏn vẹn có năm chục. Với năm chục đồng nó còn phải mua hai thứ tất cả. Một cái bánh dẻo và một hộp đèn cầy. Phải rồi, phải có đèn cầy thì mới rước đèn con thỏ được chứ, không có đèn cầy rồi làm sao đốt đèn mà chơi được.
Con Ái đi lần lần trở lại. Khi ngang qua cửa tiệm của ông Hai cụt tay, nó ngắm nghía cái đèn con thỏ ở đây một lần nữa. Cái đèn này theo nó, quả có phần đẹp và chắc chắn hơn cái đèn ở nhà bà đầu ngõ. Cứ như ý con Ái, nếu nó không phải mua chiếc bánh thì nó sẽ lấy ngay cái đèn này rồi. Nhưng còn chiếc bánh, còn hộp đèn cầy, làm sao đủ được.
Con Ái đành nuốt thèm bước qua, đi thẳng.
Đến trước nhà bà đầu ngõ, lần này con Ái không đứng ngoài ngếch mặt lên nhìn những cái đèn treo ở trên cao nữa, mà nó đường hoàng bước thẳng vào trong tiệm.
Đứng giữa tiệm con Ái trịnh trọng nói:
-Thưa bà, cho con xem ít đèn con thỏ.
Mấy người bán hàng hình như cũng hơi ngạc nhiên trước cử chỉ và giọng nói dõng dạc của con Ái. Họ nhìn nó từ đầu đến chân.
Con Ái biết rằng bộ quần áo rách rưới và bết bùn đất của nó, đã khiến người ta ngần ngại.
Nhưng không sao, con Ái nghĩ. Nó mỉm cười nhìn bà chủ tiệm xong từ từ rút ra một nắm tiền.
Nó cũng cẩn thận lắm. Thay vì giơ cao nắm tiền lên cho mọi người thấy rõ, như đã dự tính, nhưng nó không làm vậy. Nó chợt nhớ ra rằng, khi giơ nắm tiền lên cao, rồi lỡ có ai giựt mất của nó thì sao. Bởi thế cho nên nó nghĩ rằng, nó chỉ rút ra như vậy là đủ để mọi người trông thấy nó có tiền rồi.
Quả nhiên, khi thấy nó rút tiền ra khỏi túi và nắm chặt nơi tay, một cô bán hàng đã tiến lại phía nó, giọng đon đả:
-Cái nào, cái nào em?
Con Ái đáng lẽ đã mỉm cười với cô bán hàng, nhưng nó ghét vì lúc đầu cô có ý khinh khi nó không có tiền, nên nó chẳng thèm trả lời gì hết. Nó giơ một ngón tay chỉ thẳng vào chiếc đèn con thỏ.
Cô bán hàng lại tiếp tục cái giọng mời chào, quý hóa:
-À. Cái đèn con thỏ há cưng.
Con Ái nói thầm trong bụng, cái giọng thấy ghét, lúc đầu không cưng cưng với người ta đi, đợi tới lúc người ta rút tiền ra rồi mới làm bộ cưng cưng…
Nghĩ bụng vậy thôi, nhưng con Ái không ra miệng.
Nó thõng tay, đứng chờ cô bán hàng lấy chiếc đèn xuống cho nó.
Con Ái đón chiếc đèn từ tay cô bán hàng với cử chỉ hờ hững.
Để tỏ ra mình cũng là một người sành sỏi, con Ái ngắm nghía chiếc đèn, và sờ mó khắp nơi. Nó ngó trong, ngó ngoài. Nó bóp nhẹ những nan tre, sờ vào hai cái tai con thỏ, xong làm bộ chê:
-Đèn làm gì mà dở quá. Mong manh thế này, chắc chỉ chơi được một lát là tan ngay ấy chứ gì.
Cô bán hàng vội nói:
-Không có đâu cưng. Trông vậy chứ bền lắm. cưng cứ đem về nhà chơi đi. Nếu hỏng ngay đem ra đây chị đền cho cưng cái khác.
Con Ái nhìn cô bán hàng bằng cái nhìn hóm hỉnh. Nó thừa biết rằng đã mua rồi sức mấy mà trả lại được. Đem lại tiệm nói xì xô, người ta bạt tai cho ấy chứ.
Con Ái nói:
-Bao nhiêu đây chị?
Nó làm bộ hỏi vậy, chứ lượt đi lúc nãy, nó đã hỏi và đã biết giá tỏng rồi.
Cô bán hàng làm ra vẻ yêu mến con Ái lắm, cô ta vuốt nhẹ lên mái tóc nó:
-Một trăm đồng thôi em.
Con Ái làm bộ le lưỡi:
-Đắt quá trời.
Cô bán hàng vẫn kiên nhẫn trả lời nó:
-Không có đắt đâu em. Tre lớn thế này, giấy bóng kính thế này, lại phải uốn làm sao cho ra hình con thỏ nữa mà bán chỉ có một trăm đồng là rẻ lắm đó cưng. Hôm qua đâu có giá này. Tại hết bữa nay là hết Trung Thu nên mới bán rẻ vậy đó.
-Mấy bữa trước bao nhiêu lận chị.
-Hai trăm. Rồi trăm rưởi.
-Vậy mai thì chỉ còn năm chục thôi?
Cô bán hàng cười khúc khích. Chắc cô ta thú vị về câu nói thông minh của con Ái.
Chờ cho cô bán hàng cười xong, con Ái mới trả giá:
-Tám chục được không chị?
Cô bán hàng lắc đầu:
-Không được đâu em. Bán cho người lớn, thì chị còn nói thách chứ bán cho cưng chị không có nói thách đâu.
Giọng cô bán hàng có vẻ thành thực. Tuy nhiên con Ái vẫn nhớ lời người lớn hay nói chuyện với nhau rằng: thời buổi này mua bán cái gì cũng phải trả giá hết, nếu không sẽ bị hố ngay. Khi hỏi tới thì nói rõ một trời, nhưng lúc mua được thì nhiều khi chỉ bằng một phần ba một phần bốn giá nói ra mà thôi.
Con Ái muốn chứng tỏ rằng nó là một người lớn, nghĩa là nó cũng biết mua biết bán, chứ không phải là trẻ con.
Nó nói:
-Thôi mà chị. Tám chục là đắt lắm rồi.
Cô bán hàng lại xoa đầu nó. Cô ta nhìn thật lâu nơi mặt nó. Cái nhìn của cô bán hàng khi không làm nó mắc cỡ. Mặt con Ái tự dưng bừng bừng ửng đỏ. Hình như cô bán hàng cũng nhận ra điều đó, nên cô ta cười, nói:
-Em ở đâu?
Con Ái chỉ tay vào trong ngõ:
-Em ở trong ngõ này.
-Em ngoan lắm. Em còn đi học không?
Con Ái ngước đôi mắt tròn vo của nó, nhìn cô bán hàng. Nó ngập ngừng một lát xong lắc đầu:
-Em nghỉ rồi.
Cô bán hàng có vẻ ngạc nhiên. Cô ta cao giọng hỏi:
-Sao vậy?
Con Ái cúi gầm mặt nói nhỏ:
-Tại nhà em nghèo.
Tuy con Ái còn nhỏ tuổi, nhưng mỗi khi có ai hỏi về chuyện học hành nó đều cảm thấy buồn bã, không muốn trả lời. Nó ưa tủi thân lắm.
Cô bán hàng nắm lấy bàn tay con Ái và tung tung nhẹ nhẹ trong bàn tay của cô ta. Cô nói:
-Em nghỉ học lâu chưa?
Con Ái trả lời nhanh:
-Từ ngày ba em chết.
Con Ái thực không ngờ, nó đang đóng vai một người lớn đi mua đèn Trung Thu cho em nó, lại bị người ta hỏi han những chuyện mà nó muốn dấu đi, khiến cho nó trở về con người thực của nó, một con Ái bé tí teo, một con Ái ưa mủi lòng, ưa khóc thầm khóc vụng.
Giây phút im lặng nặng nề trôi qua. Hình như cô bán hàng cũng cảm thấy rằng cô ta đã hỏi một câu quá trớn. Sự mau mắn hay lòng yêu thích của cô ta dành cho con Ái chỉ khiến nó thêm buồn lòng hơn mà thôi.
Lát sau cô ta nói:
-Em thích cái đèn này hả?
Con Ái lắc đầu:
-Không.
-Thế sao hỏi mua?
-Em mua cho em em.
-À. Chị hiểu. Cô bán hàng nói.
Con Ái không muốn đứng lâu thêm nữa. Nó rút tay về. Nó biết rằng nếu đứng lâu hơn với cô bán hàng này, chắc nó sẽ khóc mất. Chắc nó sẽ òa khóc trước mặt cô ta, một người xa lạ, đó là một điều mà chẳng bao giờ con Ái muốn thấy xảy ra ở đây.
Cô bán hàng lại vuốt tóc nó. Lần này, cô không nhìn nó nữa, mà cô ta đưa lại chiếc đèn con thỏ cho nó và nói.
-Em cầm lấy đi.
Mắt con Ái sáng rực lên. Nó nói:
-Cô bằng lòng bán với giá tám chục thôi?
Cô bán hàng gật đầu:
-Ừ. Bán cho em tám chục thôi. Và chị còn bớt cho riêng em mười đồng ăn kẹo nữa.
Câu nói bất ngờ của cô bán hàng làm cho con Ái xúc động. Bất giác nó nắm lấy tay cô bán hàng.
-Cám ơn cô. Cô tử tế với em quá.
Cô bán hàng lúc lắc cái đầu, nhìn nó cười.
-Chị thích em lắm. Em thật dễ thương và thật thông minh.
Con Ái trả tiền xong cầm đèn chạy ù ra khỏi tiệm. Nó sung sướng quá tới độ suýt nữa thì quên luôn việc phải mua đèn cầy và một cái bánh dẻo.
Khi con Ái mua xong hộp đèn cầy và cái bánh dẻo thì trời cũng đã xâm xẩm tối.
Con Ái ôm mấy món đồ vào người cùng với cái đèn xách lủng lẳng ở nơi tay. Nó vừa đi vừa hát không ngừng. Sự sung sướng tràn ngập trong lòng nó, khiến nó quên hết cả thời gian. Trong óc nó, chỉ còn hình ảnh của cu Út và Hưng mà thôi.
Ngoài đường phố, đèn đường đã bật sáng. Những đứa trẻ con đã túa ra khỏi căn nhà của chúng. Những chiếc đèn với những ngọn đèn cầy xinh xắn đủ màu được đốt sáng lóng lánh trong những chiếc đèn đó.
Con Ái rảo cẳng bước về nhà. Nó muốn có thể bay ngay về nhà, đốt cây đèn cầy lên cắm vào đèn con thỏ, cho cu Út và Hưng còi rước đi chơi giống như những đứa trẻ kia.
*
Trong khi đó ở căn nhà cuối con hẻm, Hưng Còi và cu Út không còn đủ kiên nhẫn đợi chị chúng nó nữa. Bóng tối rơi xuống thật nhanh, trong ngôi nhà với tiếng muỗi vo ve khắp nơi. Hưng Còi liên tưởng tới những hình ảnh ma quái rùng rợn.
Hưng Còi cố gắng giữ đúng lời hứa với chị Ái của nó là không bước ra khỏi cửa cho tới lúc chị về.
Nhưng Hưng Còi không thể chờ đợi lâu hơn, nó bắt đầu cảm thấy bồn chồn và cùng với bóng tối, nỗi lo sợ vu vơ ngập tràn chung quanh nó. Sau một giấc ngủ trưa khá dài, cu Út đã đói bụng. Nó bắt đầu ê a khóc đòi chị. Bằng mọi cách Hưng Còi cũng không thể dỗ dành được cu Út nữa. Dỗ dành cái gì bây giờ khi mà cu Út bảo nó chẳng cần đèn, chẳng cần bánh gì hết, nó chỉ đòi làm sao đem chị Ái về cho nó mà thôi.
Trước tình cảnh như vậy, Hưng Còi không còn cách nào khác hơn là dẫn em ra đứng ngoài cửa chờ chị về. Lúc đầu hai anh em còn đứng ngay ngoài cửa, tựa lưng vào vách nhà. Xong hai đứa đứng mãi như vậy cũng có tới cả tiếng mà vẫn không thấy bóng dáng chị Ái đâu, cu Út lại bắt đầu ê a mếu máo.
Hưng Còi lại đành phải dẫn em bước ra xa khỏi cửa nhà một chút. Cứ như thế, cho đến khi Hưng Còi đưa em nó ra đứng cạnh bác Bảy Sẹo đang thả cần câu nơi sát bờ lạch.
Đứng xem bác Bảy Sẹo câu cá, Hưng Còi và cu Út cũng quên được cái sốt ruột trông đợi chị Ái. Lâu lâu, những con cá được bác Bảy Sẹo giựt lên khỏi mặt nước làm cho cu Út và Hưng Còi khoái trá. Nhóc tỳ Hưng reo lên cứ y như là chính cu cậu giựt được con cá đó không bằng. Cu Út cũng hả hê lắm. Lúc đầu nó còn đứng xa xa, sau nó mon men lại gần bác Bảy Sẹo. Nó hỏi chuyện bác Bảy. Bác Bảy làm sao mà nghe ra được tiếng cu Út. Bởi thế cho nên Hưng Còi lại phải đóng vao thông dịch viên một cách bất đắc dĩ.
Có anh em Hưng Còi đứng sát bên xe, bác Bảy Sẹo hình như cũng có vẻ hào hứng hơn. Bác không ngớt lời giảng giải cho chúng nó nghe về cách câu cá, cách mắc miếng mồi làm sao cho chắc, cách giựt thế nào cho khéo để khỏi sứt miệng con cá. Cả cách đoán con nước ra sao để có thể biết rằng chỗ nào có cá, chỗ nào không. Bác Bảy cũng nói cho hai anh em Hưng Còi nghe về những sủi tăm trên mặt nước tăm nào là do bùn đọng lâu ngày sủi lên.
Không hiểu Hưng Còi có ghi nhận được gì không, những lời giảng giải của bác Bảy, nhưng nó cứ gật đầu lia lịa. Nó lại còn bày đặt hỏi thăm líu lo về tất cả những chuyện liên quan tới việc câu cá nữa.
Hai anh em Hưng Còi đứng xem cho tới lúc vầng trăng đã lên ở phía cánh đồng xa vẫn chưa thấy chị Ái chúng nó trở về.
Đứng mãi cũng mỏi chân, Hưng Còi bảo em ngồi xuống. Cu Út được phép anh cho ngồi xuống, thì lấy làm khoái lắm. Nó quên lãng đi cái chuyện đói bụng của mình.
Cu Út thò một chân xuống nước khua khoắng. Ánh trăng trải trên mặt nước bị bàn chân tí tẹp của cu Út khua động lao xao, tan ra hợp lại long lanh như những thỏi bạc lúc lùa xa, lúc dạt gần.
Hưng Còi đang chăm chú theo dõi dây câu của bác Bảy Sẹo vừa bị kéo căng ra, chắc có một chú cá nào đó đã ngậm mồi vào miệng nó, thì nó nghe cu Út reo lên:
-A... A... anh... ưng... ơi... ái ... ì ...kìa...
Hưng Còi chỉ kịp nhìn theo ngón tay chỉ của cu Út thì thằng nhỏ đã ngã nhào xuống nước.
Hưng Còi chỉ kịp kêu lên thất thanh:
-Cứu em tôi... cứu em tôi với... cu Út đã chìm nghỉm dưới nước.
Bác Bảy Sẹo hành động rất nhanh. Trong chớp mắt bác đã vớt được cu Út lên khỏi mặt nước, nhưng lối xóm nghe tiếng tru tréo của Hưng Còi, đã kéo nhau ùa túa ra chỗ Hưng Còi.
Nhiều tiếng nói lao xao, nhiều tiếng thét tiếng kêu khác nổi lên ở chung quanh Hưng Còi.
-Có sao không? Có sao không?
-Đi báo cho mẹ nó biết.
-Báo cho mẹ nó biết...
Bác Bảy đem cu Út lên bờ, bác đặt nó nằm thẳng cẳng trên đất.
Thằng nhỏ nhợt nhạt, và nằm im thin thít như đã chết rồi. Hưng Còi trân trối nhìn em, nó không thể nói được một tiếng nào hết, và nó cũng không khóc được nữa. Mặt nó cũng tái nhợt như da thịt em nó.
Người người xúm lại. Những chai dầu nóng liên tiếp được trút lên người cu Út, quần áo cu Út được cởi hết ra, cu Út nằm mê man, trần truồng như một con nhộng.
Đám đông mỗi giây phút đông hơn. Những tiếng nói lao xao cũng nhiều hơn.
Một người nào đó nói:
-Không sao. Không sao hết, tim còn đập. Chắc nó sợ quá nên bất tỉnh đó thôi. Mới uống có một tí nước ăn thua gì.
Một giọng nói nào đó lại nói:
-Thôi, đem nó vào nhà. Đem nó vào nhà đi. Giờ này lỡ nó trúng gió nữa là nó đi luôn đó.
Nhiều tiếng nói khác lại nổi lên, phụ họa theo:
-Phải rồi. Đem ngay nó vào nhà đi, không khéo nó chết vì gió máy đó.
Một người cúi xuống, luồn tay dưới lưng cu Út và một tay nắm gọn hai chân vừa định nhấc bổng thằng nhỏ lên, thì một tiếng nói khác lại nổi lên, khiến người này ngừng tay lại.
-A! Mẹ nó về rồi kìa! Mẹ nó về rồi kìa!
Đám đông bu quanh anh em Hưng Còi dạt ra để chừa thành một lối đi nhỏ. Hưng Còi chưa nhìn thấy mẹ nó nhưng nó đã nghe tiếng kêu gào khóc lóc từ đằng xa.
-Trời ơi! Con tôi. Con tôi chết rồi sao? Trời ơi! Sao trời nỡ hại tôi như thế này! Tôi có làm gì ác độc đâu… Hu… Hu… Mới giết chồng tôi xong giờ lại giết con tôi nữa, làm sao tôi sống được hở trời!...
Khi tiếng kêu khóc đến gần, Hưng Còi vừa ngước lên thì nó chỉ kịp thấy mẹ nó lao tới nhanh như một cánh lụa đen, xà xuống ôm lấy cu Út và chạy ào vào trong nhà.
Đám đông rảo cẳng bước theo. Tiếng ồn ào vẫn còn nhưng giờ đây lại xen lẫn với tiếng kêu khóc thảm thiết của mẹ Hưng Còi.
Mới đi về được nửa đường, con Ái đã nghe tiếng xầm xì nhỏ to; “Có một thằng nhỏ chết đuối…” “Có một thằng nhỏ chết đuối…” Chẳng hiểu sao linh tính báo cho con Ái biết rằng điềm gở đang chờ đợi nó ở nhà. Con Ái hoảng hốt cắm đầu chạy. Nó vừa giữ chặt cái đèn con thỏ trong tay, nó ôm sát cái bánh dẻo và hộp đèn cầy vào ngực. Nó không còn biết trời trăng gì nữa hết. Nó cũng không đủ bình tĩnh dừng lại để hỏi thăm cho rõ ràng xem đứa nhỏ đó là đứa nhỏ nào? Con nhà ai?
Con Ái cứ cắm đầu chạy. Nó chạy miết gạt người ra mà chạy. Vấp ngã, nó lại đứng lên rồi chạy nữa, nó không còn biết đau đớn là gì. Trong óc nó, hình ảnh thằng cu Út chết đuối dập dình đuổi theo bước chân nó.
Khi còn cách nhà khoảng hai chục bước, nhờ ánh trăng rằm sáng vằng vặc, con Ái nhìn thấy đám đông lố nhố trước cửa nhà. Nó hiểu ngay rằng chuyện gì đã xảy ra. Nó không chạy nổi nữa. Tay chân nó rụng rời, nước mắt nó tuôn chảy.
Con Ái ngã quỵ xuống. Thân nó đè lên cái đèn con thỏ, chiếc bánh dẻo và hộp đèn cầy văng ra, lăn đi mấy vòng trước khi rơi vào một vũng nước.
Vầng trăng ở trên cao như bỗng nhiên lu mờ đi. Ở đâu đó, có thể là từ chiếc máy phóng thanh nào, điệu hát quen thuộc lại nổi lên:
Tết TrungThu rước đèn đi chơi
Em rước đèn đi khắp phố phường
Lòng vui sướng với đèn trong tay
Em hát ca dưới ánh trăng rằm…
DU TỬ LÊ
Mùa Trung Thu 71