CHƯƠNG BỐN
Con Ái đã thực sự bắt đầu được dự tính của nó. Những gánh nước chĩu nặng trên vai tưởng chừng như chẳng thế nào nó cất bước được. Nhưng hình ảnh của chiếc đèn con thỏ, hình ảnh của thằng cu Út, của thằng Hưng Còi như tạo thành một mãnh lực kỳ dị đẩy được bước chân nó lê đi trên mặt đất. Lưng con Ái còng lại. Mồ hôi bắt đầu vã ra. Những giọi mồ hôi thành dòng chảy tới đâu nghe rõ tới đó trên lưng, trên bụng, hai ống chân… Nhưng nó bậm môi, nó nhắm mắt bước từng bước lê lết, từng bước ngập ngừng muốn quỵ ngã.
Nó tự nhủ chẳng đời nào nó có thể quỵ ngã nửa chừng như vậy. Nó tưởng tới gương mặt của bà Ba bán nước, cái gương mặt choắt cheo với một cái trán sói sọi, nhìn nó khi nó đến nói với bà xin cho nó được gánh nước mướn cho bà ta. Bà ta đã nhìn nó bằng con mắt vừa thương hại vừa nực cười. Nó nhớ mãi lời bà ta nói khi lấy cái mồi thuốc lào ra khỏi kẹt lợi:
-Mày nhỏ chéo thế kia mà gánh ghiếc gì được. Ăn chưa xong mà bày đặt.
Con Ái đã phải gân mặt lên nhìn thẳng vào mặt bà ta. Nó nói bằng giọng cương quyết.
-Bà cứ cho gánh thử. Con hứa chắc với bà là con gánh được mà. Ở nhà con vẫn gánh nước cho mẹ con.
Bà Ba đã bật cười khi không thấy cái vẻ gân guốc cương quyết một cách khôi hài của con Ái. Bà ta nói:
-Có phải mày là con của Hai Xinh không?
Con Ái gật đầu:
-Dạ phải.
-Mày ở cuối ngõ chứ gì?
Con Ái lại gật đầu. Nó nghĩ rằng khi bà ta hỏi han như vậy chắc là có phần nào cảm tình hay đã xiêu lòng đồng ý cho nó việc làm. Nó nghĩ rằng nó cũng đâu có cần gánh gì nhiều. Nó chỉ cần gánh sao đủ tiền mua cho em nó cái lồng đèn mà thôi.
Nó nói tiếp:
-Dạ. Bà nên tin con. Con không có nói dối đâu! Con nói được là con gánh được, không tin bà cứ ra đứng nhìn con gánh.
Bà Ba bán nước nhét cái nùi thuốc lào vào kẹt lợi sau khi đã chà đi chà lại trên hàm răng của mình. Cử chỉ chậm chạp này của bà ta đối với con Ái là cả một khoảng thời gian đằng đẵng và hồi hộp. Nó chỉ áy náy lo lắng bà ta sẽ trả lời nó gọn một câu: “Thôi về đi! Muốn gánh thì bảo con mẹ mày ra đây tao cho gánh thuê” như bà ta đã từng bảo con nhỏ, con của thím Biếc như vậy.
Nhưng không, lần này bà Ba đã dành cho nó một câu nói khác. Bà bảo:
-Ừ! Muốn gánh thì cho mày gánh. Mà gánh ít thôi nhe, đừng ráng quá mà quật hỏng đôi thùng của tao là tao lột quần, lột áo mày ra bắt thường đó nghe con nhỏ.
Con Ái mừng rỡ thiếu điều chắp tay lạy bà Ba. Nó hiểu bà ta nói là nói như vậy, chứ bộ quần áo mà nó đang mặc trên người là bộ quần áo vá chằng vá đụp cả mấy chục miếng, có lấy thì cũng chỉ làm khăn lau được thôi chớ bán chác cho ai. Những ý nghĩ lung tung này đã giúp cho con Ái quên được phần nào sức nặng gập người của gánh nước. Nó tiếp tục bặm môi và dấn bước.
Nhưng thật trớ trêu cho nó, những gánh nước mà nó gánh đây lại được bà Ba bảo gánh tới nhà con Lượng. Khi đến trước cửa nhà con Lượng, Ái đã muốn gánh đôi nước trở lại trả cho bà Ba. Nó nghĩ rằng thà không mua được chiếc đèn cho em nó còn hơn là phải trông thấy cái mặt hợm hĩnh khinh bỉ của con Lượng.
Con Ái hạ gánh nước xuống. Nó đứng tần ngần một hồi lâu. Cuối cùng nó chặc lưỡi nghĩ thầm. “Thôi cũng mặc. Đã gánh được đến đây không lẽ lại gánh trả lại cho bà Ba. Mình nghèo thiệt, mình phải đi gánh nước mướn cho nhà nó, nó có nói gì cũng mặc, đã sao.
Nghĩ thế, nên con Ái lại giùn người xuống, lấy hết sức bình sinh đẩy đôi thùng nước lên và bước vào sân nhà con Lượng.
May cho nó là con Lượng không có nhà. Nó đi học hay đi chơi đâu đó. Con Ái khấp khởi mừng. Gánh cho nhà con này cũng chả mấy. Chỉ có bốn đôi. Cũng nhanh. Con Ái nghĩ. Mình sẽ ráng gánh cho đủ bốn đôi để gánh sang nhà khác, trước khi con Lượng trở về.
Con Ái nhẩm tính trong miệng như vậy, khi nó gánh đôi thùng không trở ra.
Cho tới lúc con Ái gánh đủ bốn đôi nước cho nhà con Lượng thì trời cũng đã muốn xẩm tối.
Công việc nặng nhọc quá sức nó, đã khiến con Ái thấy thời gian qua nhanh. Nó sực nhớ tới hai đứa em nó bỏ mặc ở nhà, không biết có chuyện gì xẩy ra không? Nó vội nói với bà Ba xin trở về và ngày mai nó sẽ trở lại gánh tiếp rồi sẽ lấy tiền luôn thể.
Vừa rời khỏi nhà bà Ba, con Ái chạy ba chân bốn cẳng về nhà mình. Nó không còn nhìn thấy gì hai bên đường nữa. Khắp người nó ê ẩm, đau nhức từng khớp xương. Riêng cái xương sống của nó như muốn gãy rời làm đôi làm ba. Nhưng hình ảnh hai đứa em nó, ngơ ngác trong căn nhà tối thui, vẫn là cái hình ảnh mang một sức thu hút mãnh liệt hơn cả, nên con Ái chạy không biết mệt.
Lúc nó xô cửa vào nhà, con Ái muốn chết đứng luôn. Tim nó ngừng đập. Mắt nó trợn trừng. Nó không thấy Hưng Còi và cu Út đâu hết.
Như một đứa mất trí, nó lao bổ vào trong nhà. Nó quờ quặng tìm kiếm, miệng không ngớt gọi tên hai em nó.
Tới chừng con Ái lần mò tới chiếc giường, nó chạm tay vào thằng cu Út trước rồi thằng Hưng Còi sau, nó mới hoàn hồn.
Thì ra hai đứa nhóc chơi chán rồi, chờ chị và mẹ cũng không thấy về nên chúng nó quay ra ngủ.
Con Ái đánh thức từng đứa dậy và lúc đó nó mới đi tìm đèn thắp lên.
Thường buổi chiều, mẹ nó không có ăn cơm nhà. Bổn phận của con Ái là phải đặt nồi cơm lên bếp, xong chờ mẹ nó về đem theo ít món ăn gì đó, hoặc là mớ rau, hoặc là tí dưa, mẹ nó vuốt đầu và thăm hỏi từng đứa xong lại ra tiệm ngay. Bởi buổi chiều bận rộn hơn buổi trưa và mẹ nó chỉ trở về nhà sau mười hai giờ đêm mà thôi.
Con Ái vội vã đặt nồi cơm lên bếp. Nó cũng đi rửa luôn mấy cọng rau khoai lang mà hồi trưa còn để dành lại. Nó định rằng nếu mẹ nó không mang cái gì về, cơm chín nó sẽ đem xuống và cho hai em nó ăn với rau cho xong bữa.
Quả nhiên nó chờ đến tối mịt, mẹ nó vẫn không thấy trở về, con Ái bèn đem nồi cơm và đĩa rau dọn ra ngoài trước cửa nhà ăn.
Ăn cơm dưới ánh trăng, con Ái nghĩ tới chiếc đèn ngày mai nó sẽ mua được cho em nó mà nó muốn rớt nước mắt vào bát cơm.
Hai nhóc tỳ vừa ăn cơm vừa nhìn trăng và chúng nói chuyện với nhau về cái đèn mà ngày mai chúng sẽ có. Con Ái nghĩ tới việc nó sẽ ráng gánh thêm một hai đôi nước nữa để có thể dư chút tiền, mua cái bánh nướng hay bánh dẻo cho em.
Cơm nước xong, chị em con Ái lên giường ngủ ngay.
Những đau nhức khắp thân thể con Ái giờ này như mới bắt đầu sưng lên. Con Ái lăn trở bên nào cũng thấy đau ê ẩm hết.
Tuy nhiên, vì quá mệt nó cũng ngủ thiếp được sau đó không lâu.
Vừa chợp mắt, con Ái đã mơ thấy bà Tiên đêm trước trở lại với nó. Bà Tiên nhìn nó, vẫn bằng đôi mắt trong sáng dịu dàng nhiều thương mến. Nhưng nó thấy thấp thoáng ở đó một vẻ buồn rầu, như thế có một sự gì không bằng lòng nơi nó.
Con Ái sợ quá. Nó chấp tay lạy bà Tiên. Nó nói nếu nó có phạm lỗi gì, xin bà Tiên cứ nói, nó hứa nó sẽ không làm thế nữa.
Nhưng bà Tiên chỉ lắc đầu, không nói gì hết.
Giấc mơ lạ lùng khiến con Ái tỉnh dậy nửa chừng. Nó đi ra ngoài cửa. Trời còn sớm. Trăng vằng vặc trên cao.
Con Ái ngước lên nhìn chú Cuội và chị Hằng, nhưng nó chỉ có thể nhìn thấy hình dạng na ná một cái cây mà người ta nói đó là cây đa.
Trăng sáng nhễ nhại, như sơn lên mặt nước trong con lạch một vẻ gì vừa huyền bí vừa thâm trầm, thắm thiết.
Tiếng cu Út ngủ mớ đòi đèn con thỏ làm con Ái chạy vào. Nó lay nhè nhẹ cu Út cho thằng nhỏ ngủ lại. Con Ái không biết mấy giờ, nhưng mẹ nó chưa về, nó nghĩ rằng chắc chắn là chưa tới mười hai giờ khuya. Nghĩ ngợi lan man một hồi, con Ái lại chợp mắt ngủ ngay.
Lần này, giấc ngủ của con Ái lại bị khuấy động bởi một giấc mơ ngắn, cũng tương tự như giấc mơ vừa có. Nhưng lần này nó không gặp lại bà Tiên hiền dịu kia mà nó gặp được ba nó.
Con Ái giật mình khi thấy ba nó đứng nghiêm trang lạnh lùng nhìn nó. Đôi mắt ba nó thật buồn và thật lạnh lẽo. Ba nó chỉ nhìn nó mà cũng không nói một lời nào. Con Ái thấy ba nó, mừng quá nó định chạy a lại, ôm chân ba nó, nhưng vẻ lạnh lùng và đôi mắt đăm đăm nhìn buồn của ba nó, khiến nó đâm hoảng sợ. Nó cũng không biết nói gì hơn lặng lẽ cúi xuống nhìn hai bàn chân đi đất của mình.
Con Ái chịu trận như vậy cũng khá lâu. Cuối cùng nó nghe ba nó nói:
-Hãy thương yêu và trông nôm em cẩn thận nghe con.
Câu nói của ba nó, đã khiến con Ái ứa nước mắt. Nó ngước lên nhìn ba nó, định nói rằng con sẽ nghe lời ba mãi mãi. Nhưng khi nó ngước lên thì ba nó đã biến mất.
Giữa lúc đó, nó nghe được tiếng chân người nặng nề vang âm rất rõ. Bước chân hướng về ngôi nhà nó đang ở. Con Ái nghĩ rằng chắc là mẹ nó đang trở về. Nó cố gắng thức để chờ mẹ nó và nghĩ bụng sẽ nói lại với mẹ về giấc mơ vừa xảy ra.